Siêu Cấp Cường Giả

Chương 37

- Gỡ bỏ bộ cảnh phục của ta sao?

Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì Trương sở trưởng tức giận đến thiếu chút nữa là ngất đi rồi.

- Tốt, tốt, tốt, tiểu tử, ta xem ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.

Trương sở trưởng thở hổn hển rồi đưa tay chỉ vào mặt Bùi Đông Lai, nước miếng bay tán loạn đồng thời hắn cũng rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện để xin trợ giúp.

Đối mặt với một màn này thì Bùi Đông Lai cũng không tỏ ra chút sợ hãi nào, mà là xuyên qua đám người kia thì hắn đã thấy được tên lái xe của Trịnh Kim Sơn đang đi tới phía bên này.

- What, Bưu ca làm sao lại tới đây nhỉ?

Cùng lúc đó một tên lưu manh thấy được lái xe của Trịnh Kim Sơn đang đến đây thì lập tức nghi ngờ mà kêu lên một tiếng.

Cùng lúc đó, toàn bộ đám lưu manh đều không kìm lòng được mà đem ánh mắt quăng tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Mà Trương sở trưởng vốn là đang bấm số, ngạc nhiên khi nghe được mấy tên lưu manh nói như vậy thì cũng lập tức sửng sốt, sau đó thì hắn cũng không bấm số nữa mà theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người thì vẻ mặt của tên lái xe trở nên tái mét đi tới đây, dường như là tâm tình của hắn cực kỳ không xong.

Mà trên thực tế đúng là như thế.

Trịnh Kim Sơn cùng với Cố Tuyền Sơn ngay cả cơm cũng chưa ăn để đến đây giải thích nhận sai với Bùi Đông Lai.

Kết quả là trên đường lại bị kẹt xe, hơn nữa vừa đến đây đã thấy một đám ngươi vây quanh ở trong ngõ.

Đối với Trịnh Kim Sơn cùng Cố Tuyền Sơn mà nói, bọn hắn cúi đầu nhận sai với Bùi Đông Lai là một chuyện bất đắc dĩ, nhưng mà không có nghĩa là bọ hắn sẽ phải làm trò trước mặt nhiều người như thế.

Dưới tình hình như thế thì Trịnh Kim Sơn cũng không đợi Cố Tuyền Sơn lên tiếng thì liền ra lệnh cho lái xe xuống nhìn xem tình hình ở đây.

Thân là lái xe cho Trịnh Kim Sơn thì trước kia Lữ Bưu là một ngừơi luyện võ ở Trầm Thành sau đó lại hỗn trong hắc đạo cho nên danh khí ở Trầm Thành cũng không nhỏ.

Lữ Bưu bước xuống xe vừa đi được mấy bước thì phát hiện đám người đứng trước ngõ kia là đám người của công ty Sách Thiên.

Phát hiện này làm cho Lữ Bưu nổi giẩn.

Phải biết rằng, mới lúc nãy đi trên đường thì Cố Tuyền Sơn đã nhắc nhở Trịnh Kim Sơn rằng gần đây phía bên trên đang có xung đột với nhau vì vậy Trịnh Kim Sơn cần phải thu liễm lại một ít.

Mắt thấy Lữ Bưu sắp đi vào thì hai tên lưu manh liền chạy ra nghênh đón.

- Bưu... Bưu ca

- Có chuyện gì xảy ra ở đây?

Thấy được tình cảnh thê thảm của Báo ca thì khuôn mặt của Lữ Bưu khẽ dịu xuống, nhíu mày hỏi.

- Chúng ta đang làm việc thì có một tên tiểu tạp chủng nhảy ra, hơn nữa còn ta tay với chúng ta, ta cùng với mấy huynh đệ đều bị hắn làm cho ra nông nổi này.

Vẻ mặt của Báo ca thống khổ, nói xong thì trong mắt lại lóe lên ngọn lửa phẫn nộ.

- Báo, chuyện này ta sẽ cấp cho ngươi một công bằng.

Lữ Bưu trầm ngâm một chút rồi nói:

- Nhưng mà, Lão bản cùng với Cố cục trưởng đang ở trên xe, ngươi hãy đến cấp cho lão bản một lời giải thích.

- Cảm ơn Báo ca.

Báo ca nói xong, bởi vì quá mức kích động cho nên đã khẽ động đến miệng vêt thương, đau đến mức nhe răng nhếch miệng.

- Các ngươi hãy che lại, đừng để lão bản cùng với Cố cục trưởng thấy được.

Lữ Bưu không nói lời vô ích, nói xong liền đi đến phía trước.

- Lại đây che lại, để Bưu ca ra tay giáo huấn tên tiểu tạp chủng kia một trận.

Một tên lưu manh hưng phấn hô lên.

Tên lưu manh kia vừa nói xong thì đám lưu manh kia liền bước lên.

- Mới vừa rồi là ai đã ra tay?

Ánh mắt của Lữ Bưu quét về phía đám người Bùi Đông Lai, hoàn toàn không coi Trương sở trưởng cùng với hai tên cảnh sát ra cục kít gì.

Dường như hắn biết, ba người này đều là đến trợ giúp cho Báo ca.

- Ta.

Đối mặt với câu chất vấn của Lữ Bưu thì Bùi Đông Lai liền lên tiếng, dường như hắn không để Lữ Bưu vào lòng.

- Là ngươi sao?

Lữ Bưu không khỏi ngẩn ra, lúc này bởi vì Bùi Đông Lai được nghỉ cho nên hắn không có mặc đồng phục nhưng mà bất quá Lữ Bưu vẫn đang hoài nghi thân phận của Bùi Đông Lai.

- Thế nào, người muốn ra mặt giúp cho bọn hắn sao?

Bùi Đông Lai cười lạnh.

- Hoặc là đi cùng với cảnh sát hoặc là nằm ở đây, tự ngươi hãy lựa chọn.

Đối mặt với lời khiêu khích của Bùi Đông Lai thì trong lòng Lữ Bưu không khỏi giận dữ, hắn cũng không đi lo lắng thân phận của Bùi Đông Lai nữa, mà chậm rãi mở miệng, giọng nói vô cùng hời hợt đồng thời hắn cũng lắc cổ một cái, âm thanh " rắc rắc " không ngừng vang lên bên tai.

- Nếu như ta không chọn thì sao?

Bùi Đông Lai nở nụ cười, cười đến nheo hai mắt lại với nhau.

"Hô"

Lữ Bưu cũng không trả lời mà liền phóng đánh về phía Bùi Đông Lai, thanh thế vô cùng khủng bố.

Mắt thấy Lữ Bưu phát động công kích thì Bùi Đông Lai cũng không có né tránh, vẻ mặt của hắn trấn định nói:

- Ngươi là lái xe của Trịnh Kim Sơn sao?

Ân?

Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai thì Lữ Bưu liền đột ngột dừng bước, cách Bùi Đông Lai khống tới một thước.

- Ngươi là ai?

Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì Lữ Bưu không nhịn được mà một lần nữa đánh giá lại Bùi Đông Lai, thấy được vẻ mặt trấn định của Bùi Đông Lai hơn nữa lại còn nói ra tên của Trịnh Kim Sơn thì Lữ Bưu dường như đã đoán ra được gì đó, trong lòng hắn liền có chút bất an.

Thấy được vẻ bất an của Lữ Bưu thì Bùi Đông Lai có thể khẳng định Trịnh Kim Sơn đến đây là bởi vì chuyện tình gia trưởng hội lần trước.

- Bưu ca, không cần phải nhiều lời với tên tiểu tạp chủng kia, cứ trực tiếp đánh cho hắn tàn phế đi a.

Báo ca đã khẩn trương lắm rồi, hắn muốn nhìn thấy Lữ Bưu đập Bùi Đông Lai giống như một con chó chết nhưng lại thấy Lữ Bưu không có động thủ mà đứng đó nói nhảm với Bùi Đông Lai thì lập tức hắn không nhịn được mà hô to.

- Đúng a, Bưu ca, cẩn thận tên tiểu tạp chủng kia giở trò.

Mấy tên lưu manh kia cũng sôi nổi phụ họa, bọn hắn đã thấy được tác phong "tiên hạ thủ vi cường" của Bùi Đông Lai cho nên mới nhắc nhở.

- Câm miệng hết.

Lữ Bưu lạnh lùng quát một tiếng, sắc mặt trở nên phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai, hắn đang đợi Bùi Đông Lai trả lời.

- Nếu ta đoán không sai thì lão bản của ngươi Trịnh Kim Sơn đang ngồi trên chiếc Bentley ấy, muốn tới đây là tìm một người họ Bùi có phải không?

Bùi Đông Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo, dường như hắn muốn xác định suy đoán trong lòng của mình.

- Ngươi….

Sắc mặt của Lữ Bưu đột nhiên đại biến.

- Đúng vậy, ta chính là Bùi Đông Lai!

Không đợi Lữ Bưu nói hết lời thì Bùi Đông Lai đã lạnh giọng cắt ngang.

Bùi Đông Lai?

Bùi Đông Lai!

Nghe được ba chữ này thì sắc mặt của Lữ Bưu trở nên tái mét, thân thể hắn cũng không tự chủ được mà run lên.

Chẳng lẽ tên tiểu tạp chủng này lại quen biết được với Trịnh lão bản sao?

Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, thấy được biểu hiện kỳ lạ của Lữ Bưu, bao gồm cả Báo ca thì trong lòng của đám lưu manh kìa liền chợt lạnh, vẻ mặt cũng trở nên ngớ ngẩn.

"Hô... Hô..."

Sau đó, Lữ Bưu cố gắng điều hoài lại hơi thở, sau đó cung kính nói:

- Thực xin lỗi Bùi thiếu, bọn hắn có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, mong ngài rộng lượng mà bỏ qua cho bọn chúng.

Nói xong thì Lữ Bưu liền cúi xuống chào Bùi Đông Lai, hơn nữa còn gọi Bùi Đông Lai là Bùi thiếu.

Bùi thiếu?

Nghe được lời xưng hô của Lữ Bưu đối với Bùi Đông Lai lại thấy được hành động của Lữ Bưu thì toàn bộ đám người kia liền ngây dại đi.

Giờ phút này, bọn hắn nghi ngờ lỗ tai cùng với ánh mắt của mình có vấn đề.

Dư quang thấy được biểu tình của đám người đó thì trong lòng Lữ Bưu liền giận dữ.

Rất phẫn nộ, đột nhiên Lữ Bưu quay đầu lại, lạnh giọng quát lên:

- Tất cả đều quỳ xuống cho ta.

Quỳ xuống?

Bên tai vang lên lời nói tức giận của Lữ Bưu thì đám người Báo ca liền há hốc mồm.

"Vèo"

Mắt thấy không có tên nào quỳ xuống thì Lữ Bưu liền tức giận đến thiếu chút nữa mà hộc máu ra, hắn cũng không nói nhiều lời, thân hình chợt lóe lên, vung chân phải ra nhắm ngay một tên lưu manh gần nhất, tặng cho hắn một cước.

"Phanh"

"Ngao"

Tên lưu manh kia liền trực tiếp ngã xuống đất, cả người giống như là một con chó chết, che lấy bắp chân rồi không ngừng kêu lên.

- Bưu ca, ngươi…

Thấy một màn như thế thì đám người Bưu ca liền trợn tròng mắt, bọn hắn liền khiếp sợ.

- Ta kêu các ngươi quỳ xuống.

Một cước đá ngã một tên lưu manh, Lữ Bưu cũng không tiếp tục động thủ, mà là hắn giống như một con sư tử phẫn nổ, không ngừng gầm lên.

"Phịch"

Thấy được ánh mắt giết người của Lữ Bưu, cảm nhận được sự tức giận trên khuôn mặt của hắn thì một tên lưu manh sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

"Phịch, Phịch, Phịch"

Hắn quỳ xuống thì lập tức có người quỳ theo.

Một tên, hai tên, ba tên….

Vài giây sau, thì đám người Báo ca, tất cả đều quỳ xuống.

Dưới ánh mặt trời, trên mặt của hắn cũng không tìm được vẻ hung hăng càn quấy nào mà thay vào đó là vẻ hoảng sợ.

Giờ phút này, bọn hắn đã quên rằng bọn hắn đã từng ngưu bức khi đánh đập ông cụ cùng với Lưu Phúc Sinh.

Bọn hắn cũng quên, mơi lúc này khi thấy được Lữ Bưu xuất hiện thì bọn hắn cũng đã trở nên hưng phấn.

- Bùi thiếu, ngài muốn xử trí bọn hắn như thế nào thì cứ nói.

Mắt thấy đám lưu manh kìa quỳ xuống đất thì Lữ Bưu âm thầm thở ra, cung kính chạy đến trước người của Bùi Đông Lai rồi xin ý kiến.

- Việc này cứ để cho tự thân Trịnh Kim Sơn xử lý.

Bùi Đông Lai cũng không có nhìn thẳng vào Lữ Bưu, mà là hắn đang híp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc Bentley ở phía xa xa.