Vào lúc hoàng hôn, ánh chiều dần dần hạ xuống sau đỉnh núi, Đông Hải cũng giống như nhiều thành thị khác nhau, lúc này đã là giờ tan tầm, từng chiếc, từng chiếc ô tô nối đôi nhau tạo thành một hàng dài trên đường, liếc mắt cũng không thấy được đâu là điểm cuối.
- Làm sao bây giờ?
Tại ngã tư đường, trong một chiếc S600, Mộ Khuynh Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một đống xe thì khuôn mặt lộ ra vài phần lo lắng.
- Không có xe cảnh sát mở đường thì không thể đi được rồi.
Tưởng Cương cười khổ:
- Cô cũng thật là, biểu diễu xong cũng không trở về HK mà còn tổ chức một buổi ca nhạc nữa tại ĐH Đông Hải.
Nói xong, Tưởng Cương không nhịn được mà thở dài một tiếng.
3 ngày trước, buổi biểu diển của Mộ Khuynh Nhan được tổ chức sân vận động ĐÔng Hải diễn ra vô cùng mỹ mãn, Mộ Khuynh Nhan hát hơn 10 ca khúc trong đó có 5 ca khúc nằm trong album mới.
Nhưng mà sau khi biểu diễn xong thì Mộ Khuynh Nhan cũng không muốn quay trở lại HK, nàng muốn ở tại Đông Hải thêm vài ngày, thẳng đến ngày hôm qua thì Tưởng Cương mới biết Mộ Khuynh Nhan sẽ đi biểu diễn tại ĐH Đông Hải.
- Cha nuôi, con không phải đã nói rồi sao? Bởi vì sự tình bắt cóc, cho nên có một sinh viên ở ĐH bị giết chết, để tỏ lòng xin lỗi nên con muốn đi hát cho họ nghe vài ca khúc.
Nghe Tưởng Cương nói như vậy thì Mộ Khuynh Nhan liền trừng mắt lên nhìn Tưởng Cương.
- Chỉ là nguyên nhân này thôi sao?
Tưởng Cương híp mắt cười.
" Ách"
Nghe được Tưởng Cương nói như vậy thì trong lòng Mộ Khuynh Nhan liền cả kinh, trên mặt hiện ra một tiaa xấu hổ, bất quả cũng làm ra vẻ không có chuyện gì, nói:
- Chỉ có nguyên nhân này thôi a.
- Vậy sao?
Tưởng Cương làm ra bộ dạng tử hỏi, cười nói:
- Ta cảm thấy lần này tới ĐH Đông Hải biểu diễn là vì sinh viên tên là Bùi Đông Lai?
"Ách..."
Bí mật bị vạch trần, Mộ Khuynh Nhan cả kinh, trên mặt liền hiện lên vẻ ửng đó, sau đó, nàng kéo cánh tay của Tưởng Cương, gắt gao nói:
- Cha nuôi, Bùi Đông Lai đã cứu con, con đi cảm tạ hắn, có gì là không đúng đâu?
- Tại sao ngày đó cô không nói cảm ơn hắn đi, bây giờ tại mở buổi biểu diễn ở ĐH Đông Hải?
Tưởng Cương cười híp mắt hỏi.
- Cha nuôi...
Nghe Tưởng Cương nói thế thì khuôn mặt Mộ Khuynh Nhan đỏ bừng.
- Tốt, tốt, tốt, là cha nuôi này nói không đúng.
Tưởng Cương cười khổ nhưng trong lòng lại nghĩ đến sự kiện bắt cóc, bởi vì được Bùi Đông Lai cứu thoát nên hiện giờ Mộ Khuynh Nhan chẳng những có hảo cảm với Bùi Đông Lai, hơn nữa lại chủ động tấn công Bùi Đông Lai.
Đối với việc này, Tưởng Cương thấy nhưng không có ngăn cản.
Bởi vì hắn áy náy với Mộ Khuynh Nhan cho nên không muốn Mộ Khuynh Nhan phải không vui, tuy rằng hắn không biết thân phận của Bùi Đông Lai nhưng mà ở hắn xem ra một người đủ để cho Băng mỹ nhân Liễu Nguyệt coi trọng, lại được cbn nhận làm học trò thì nhất định sẽ không đơn giản, huống hồ ấn tượng của Bùi Đông Lai để lại cho hắn vô cùng tốt.
Mắt thấy Tưởng Cương không phải đối thì Mộ Khuynh Nhan dựa đầu vào vai của Tưởng Cương:
- Con biết, là cha nuôi tốt nhất mà.
- Đúng rồi, nó có biết con vì nó mà tới đây biểu diễn không?
- Con không sợ đến lúc đó hắn sẽ không có mặt sao?
Tưởng Cương cười khổ nói.
- Không sợ.
Mộ Khuynh Nhan lắc đầu, giọng nói mang theo vài phần thâm tình:
- Hắn chỉ cần biết chuyện này là tốt rồi.
Bên tai vang lên lời nói Mộ Khuynh Nhan, nhìn thấy bộ dạng thâm tình của Mộ Khuynh Nhan thì Tưởng Cương không khỏi thở dài.
Ở Tưởng Cương xem ra, hiện giờ Mộ Khuynh Nhan không chỉ là chủ động như vậy, quả thật là lún sâu rồi.
----------------
Cùng lúc đó, trong phòng 108 của KTX, lúc này Bùi Đông Lai thấy Ngô Vũ Trạch và Trang Bích Phàm đều đang sửa soạn, mặc bộ quần áo số 1.
Trong mấy ngày qua, trừ bỏ mỗi ngày ôn bài thì hắn đều dùng thời gian vào lúc sáng sớm để luyện quyền.
Bởi vì, căn cứ theo lời của qua tử thì phía sau cảnh giới Minh Kính còn có Ám Kính nữa.
Từ hơi thở của Trần Anh và Quý Hồng thì Bùi Đông Lai mơ hồ biết được hai người này đã đạt đến cảnh giới Ám Kính.
Đối với việc này thì Bùi Đông Lai rất muốn bản thân đạt tới cảnh giới Ám Kính, ở bản thân hắn xem ra, chỉ khi nào đạt đến cảnh giới Ám Kính thì ở ĐH Đông Hải này, hắn mới có thể bắt đầu bước thứ 2 của kế hoạch.
- Đông Lai, chuẩn bị đến dạ hội rồi, còn ngồi đó làm cái mja gì nữa?
Mắt thấy Bùi Đông Lai ngồi đó thì Ngô Vũ Trạch liền kêu lên.
- Ka không đi, các chú đi đi.
Bùi Đông Lai cười lắc đầu.
- Bùi Đông Lai, cái này có đẹp không?
Ngô Vũ Trạch nghe Bùi Đông Lai nói vậy thì liền nóng nảy:
- Bà mja, anh nói chú này, bình thường thì chú không đi thì tụi anh đã không nói gì rồi nhưng hôm nay là hoạt động tập thể đó. Nguồn truyện: Trà Truyện
- Đông lai, như vậy cũng không thể nói là tập thể được.
Trang Bích Phàm đĩnh đạc giáo huấn.
- Đừng nhìn ka, ka chơi ko lại 2 đứa nó.
Cổ Văn Cảnh thấy ánh mắt Bùi Đông Lai nhìn về phía mình thì lập tức giơ 2 tay đầu hàng.
Được rồi, đi thì đi.
Bùi Đông Lai thấy thế thì đành phải buông bỏ kế hoạch huấn luyện đêm nay, đáp ứng đi cùng bọn họ.
Lúc này, ở sân bóng trong trường đã được dàn dựng thành một cái sân khấu.
- Lệ Na, Khả Tâm, các bồ cứ tiếp tục trang điểm đi, mình đi ra ngoài nghe điện thoại một chút.
Trong phòng hóa trang, thân là một trong những người chỉ huy, lúc này Hạ Y Na nghe được tiếng chuông điện thoại thì mở miệng rồi, rồi bước ra khỏi phòng.
- Tiểu nha đầu, làm gì giờ này mới nghe điện thoại?
Sau khi Hạ Y Na ra khỏi phòng thì trong điện thoại truyền ra âm thanh hờn giỗi của Tống Hân.
- Mẹ, mẹ của con, con đang hóa trang, thay quần áo, người cũng đừng có quấy rối nữa, được không?
Hạ Y Na buồn bực nói.
- Tiểu nha đầu, cái gì gọi là quấy rối hả?
Tống Hân cả giận nói:
- Nói cho lão nương biết tình hình hiện tại.
- Tình hình nào?
Có lẽ là do vội vàng nên Hạ Y Na cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi.
- Giả vờ, Hạ Y Na, cô cứ tiếp tục giả vờ đi.
Tống Hân hừ hừ nói.
- Con…con… giả bộ cái gì.
Hạ Y Na nói xong, đột nhiên nhớ ra cái gì đó rồi bỏ sung:
- Ai nha, Tống Hân, mẹ không nói ra thì thôi, nói ra là con tức sôi cả bụng, nhiều ngày qua…hắn…hắn.. không có quan tâm đến con, con cố ý mượn miệng người khác để nói cho hắn biết có người theo đuổi con…nhưng mà..căn bản hắn không để chuyện đó ở trong lòng.
Nói xong thì Hạ Y Na liền buồn bực.
- Tiểu nha đầu là do cô không biết biễu diễn đó thôi.
Tống Hân tức giận giáo huấn:
- Lấy tư chất cũng kỹ thuật của nữ nhi ta, một khi lên biểu diễn thì không để toàn trường náo động mới là chuyện lạ. Đến lúc đó, người theo đuổi con sẽ nhiều vô số kể, về sau thì coi thử tên tiểu tử kia có cảm thấy nguy cơ hay không?
- Nghe lời mẹ nói cũng có lý a.
Trong lòng Hạ Y Na nhẹ nhàng thờ phào, đã khôi phục tự tin.
- Tin lão nương..được tình yêu.
Tống Hân dương dương tự đắc, vừa mới chuẩn bị mèo khen mèo dài đuôi vài câu, lại nghe đến điện thoại vang lên tiếng " Đô…Đô"
- Đều do hạ bàn tử nuông chiều, nếu sinh con trai thì làm sao dám kiêu ngạo như thế?
Tống Hân tức giận đến phát run, bắt đầu chỉ gà mắng chó.
Lúc này, Hạ Y Na đang chuẩn bị vào phòng hóa trang để kiểm tra lại một lần nữa.
- Y Na.
Coi như Hạ Y Na chuẩn bị bước vào phòng thì có một gã thanh niên, mặc một bộ lễ phục màu trắng xuất hiện trong tầm mắt của nàng, lộ ra bộ dạng tươi cười.
- Ha Hoa, anh chuẩn bị xong chưa?
Đối mặt với bộ dạng tươi cười thì Hạ Y Na cũng theo phép mà hỏi.
- Chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể bước lên sân khấu.
Hà Hoa mỉm cười đi đến trước Hạ Y Na, trong đôi mắt hiện lên vẻ thưởng thức:
- Vậy còn em, làm sao lại chưa thay quần áo đi?
- Tiết mục của tôi ở sau cùng, không cần phải nóng vội.
Hạ Y Na nói:
- Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước, tôi còn phải xem những người khác chuẩn bị xong chưa.
- Không có việc gì, em đi đi, chú ý thân thể.
Hà Hoa mỉm cười, quan tâm nói.
Hạ Y Na gật đầu cũng không nói gì nữa, trực tiếp đi vào phòng hóa trang.
Mặc dù Hạ Y Na nhìn ra các phương diện khác thì Hà Hoa đều ưu tú, hơn nữa lại tỏ ra ân cần, săn sóc nàng nhưng mà nàng biết rõ nàng không có cảm giác gì đối với Hà Hoa.
Nhìn theo bóng lưng Hạ Y Na thì trong đôi mắt Hà Hoa càng lộ ra vài phần thưởng thức, ngoài ra còn có vài phần chinh phục.
Xuất thân của Hạ Y Na thì hắn biết, hắn biết Hạ Y Na không thiếu tiền cho nên lúc nào trước mặt Hạ Y Na hắn cũng không có lộ ra bộ dạng ta đây.
Trừ việc đó ra thì hắn cũng nghe được trong thời gian huấn luyện quân sự thì Hạ Y Na cũng đi lại gần với Bùi Đông Lai, bất quá thông qua khoảng thời gian quan sát này thì hắn biết Hạ Y Na chưa có chủ động biểu lộ tình cảm với Bùi Đông Lai.
- Bùi Đông Lai đúng không?
Mắt thấy Hạ Y Na đi vào phòng, trên mặt Hà Hoa lộ ra vẻ tự tin, tươi cười:
- Tao mặc kệ mày có qua lại với Hạ Y Na không, qua đêm nay, tao sẽ làm cho mày ngay cả dũng khí theo đuổi Hạ Y Na cũng còn còn.