Dưới màn đêm, biểu tình âm nhu trên mặt Mạc Nhận chợt lóe lên, lúc Mộ Khuynh Nhan, Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi ba người lần lượt xuống xe, vẻ mặt Mạc Nhận lập tức khôi phục bình thường, mặt mỉm cười tiến lên nghênh đón.
Chẳng qua là...
Nụ cười kia làm cho người ta có một loại cảm giác hết sức không thoải mái.
Đối với Mộ Khuynh Nhan có tâm địa thiện lương mà nói, từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mạc Nhận, liền không khỏi đối với Mạc Nhận có lòng sợ hãi, lúc này lại thấy nụ cười không thoải mái trên mặt Mạc Nhận, nàng chẳng qua là cười gượng ép một tiếng, coi như là đáp lại.
Mà Đông Phương Lãnh Vũ cùng tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi tựa hồ ấn tượng đối với Mạc Nhận rất tồi, từ đầu đã không hề để ý đến hắn.
Đối với lần này, nụ cười trên mặt Mạc Nhận không giảm, thậm chí khi hắn thấy Bùi Đông Lai từ trên xe đi xuống, cũng là mỉm cười chào hỏi:
- Bùi tiên sinh.
- Người mạnh khỏe, Mạc tiên sinh.
Mặc dù lúc trước đem vẻ mặt biến hóa của Mạc Nhận thu hết vào mắt, bất quá Bùi Đông Lai cũng không có biểu hiện ở trên mặt, mà là mỉm cười đáp lại Mạc Nhận.
- Đi thôi, ta đã chuẩn bị xong một ghế lô xa hoa cho mọi người.
Mạc Nhận phất phất tay, xoay người, dẫn đầu đi về phía cửa lớn hội sở, đi phía trước dẫn đường.
Mặc dù Mộ Khuynh Nhan vì để đề phòng lộ thân phận, cho nên đeo kính đen, chiếc kính đen che mất một phần ba khuôn mặt nàng, chính là… Bởi vì dáng người của nàng quá mức bốc lửa, nhất là đôi chân dài của nàng luôn có lực sát thương rất cao, lúc Mạc Nhận mang theo Bùi Đông Lai bốn người tiến vào hội sở, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Có lẽ là bởi vì những người đó biết thân phận của Mạc Nhận, nên cho dù bọn hắn nhìn thấy Mộ Khuynh Nhan sắc tâm đại động, bất quá… Lại không dám bước tới trêu trọc vào, chẳng quá là nhìn cũng quá đã nghiền rồi.
- Chào buổi tối, hoan nghênh quý khách.
Hai hàng người mặc sườn xám, vóc người bốc lửa, trên mặt nở nụ cười hết sức nghề nghiệp đứng ở bên trong, Bùi Đông Lai bốn người đi theo Mạc Nhận tiến vào đại sảnh Thịnh Thế Vương Triều.
Là một trong những hội sở tiêu khiển đứng đầu Đông Hải, đại sảnh Thịnh Thế Vương Triều trang hoàng hết sức tráng lệ, lúc đi vào, làm cho người ta có một loại cảm giác tiến vào hoàng cung.
Trong đại sảnh, Liễu Nguyệt cùng Tương Cương đã tới trước.
Liễu Nguyệt thấy bốn người Bùi Đông Lai đi tới, lập tức tiến lên, nói:
- Đông Lai, cậu đem Mộ tiểu thư, Tiểu Vũ cùng Uyển Nhi vào trong rạp chơi đi, ta cùng Tương tiên sinh đang bàn chút chuyện làm ăn.
- Tốt, Liễu tỷ.
Bùi Đông Lai cười gật đầu, dư quang cố ý quan sát Mạc Nhận, kết quả phát hiện vẻ mặt của Mạc Nhận vẫn lộ ra vẻ thờ ơ.
Phát hiện này không khỏi làm cho trong lòng Bùi Đông Lai hiện ra một cảm giác nguy hiểm.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Bùi Đông Lai rất rõ ràng, ở trên thế giới này chân chính đáng sợ không phải là những kẻ chỉ biết rống giận đả thương người, mà là những kẻ giỏi ngụy trang.
Những kẻ đó sẽ giống như là một con rắn độc, sẽ nhân lúc ngươi sơ ý, cho ngươi một kích chí mạng!
Mà không thể nghi ngờ, Mạc Nhận chính là loại người này.
Trong lòng mặc dù nhìn thấu điểm này, nhưng Bùi Đông Lai không có biểu hiện ra, mà là mang theo đoàn người Mộ Khuynh Nhan ngồi thang máy lên lầu.
Mấy phút đồng hồ sau, dưới sự hướng dẫn của mấy cô gái phục vụ, bốn người Bùi Đông Lai tới tầng cao nhất một gian ghế lô xa hoa tràn ngập mùi hương cổ xưa, trong rạp chẳng những có phòng vệ sinh, còn có phòng nghỉ ngơi, phòng giải trí, có thể nói là mọi thứ đều đẩy đủ.
Mặc dù Thịnh Thế Vương Triều đúng là một trong những hội sở tiêu khiến đứng đầu Đông Hải, nhưng là nó cùng rất nhiều chỗ ăn chơi khác đều giống nhau, cất giữ rượu thât, chỉ phục vụ cho một ít khách hàng đặc thù, những người khác giống nhau đều dùng rượu giả.
Ở Thịnh Thế Vương Triều, nhóm bốn người Bùi Đông Lai không thể nghi ngờ chính là khách nhân đặc thù nhất, vì vậy mấy em gái sau khi mang theo bốn người vào ghế lô xong, lập tức kêu người phục vụ đưa tới hai chai Laffey cao quý đắt đỏ, hơn nữa đem hai tờ giấy khảm mạ vàng đặt trên bàn bày nhiều loại nước trái cây, ăn vặt, điểm tâm.
- Vũ thiếu, Mộ tiểu thư, xin hỏi có cần gì nữa không ạ?
Mắt thấy hai cái bàn bày đầy đồ ăn thức uống, mấy em gái vẻ mặt nở nụ cười chuyên nghiệp hỏi, vừa hỏi đồng thời khẽ khom người, thái độ phục vụ rất đúng mực, vừa nhìn là biết đã có nhiều năm kinh nghiệm tại hộp đêm.
Các nàng sở dĩ hỏi thăm Mộ Khuynh Nhan cùng Đông Phương Lãnh Vũ là tuân theo dặn dò của Mạc Nhận, mà Mạc Nhận lúc đám người Bùi Đông Lai tới, căn bản là không biết Bùi Đông Lai cùng đi theo đến đây.
- Ánh mắt mấy người nhìn đi đâu vậy? Không thấy được Đông Lai ca mới là người chủ trì sao?
Mắt thấy mấy cô gái ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn Bùi Đông Lai một cái, Đông Phương Lãnh Vũ lạnh lùng nhìn mấy cô gái, tương đối căm tức.
Ngạc nhiên nghe được lời của Đông Phương Lãnh Vũ… nụ cười trên mặt mấy cô gái hơi có vẻ cứng ngắc, sau đó nàng mặc dù không biết thân là thái tử gia Đông Nguyệt bang Đông Phương Lãnh Vũ vì sao đối với mình vừa rồi bỏ qua người thanh niên kia, nhưng trước tiên khôi phục nụ cười sáng lạn, cung kính hướng Bùi Đông Lai hỏi:
- Đông Lai ca, xin hỏi còn cần gì không ạ?
- Cút ngay cho ta, đổi những người khác tới phục vụ.
Đông Phương Lãnh Vũ quát lạnh một tiếng, tựa hồ rất không thích tác phong làm việc của mấy cô gái này.
"Bá!"
Lần này, mấy cô gái rốt cục biến sắc rồi, các nàng rất rõ ràng, Đông Phương Lãnh Vũ đúng là thái tử gia của Đông Nguyệt bang, hôm này chọc tới Đông Phương Lãnh Vũ, đừng bảo là các nàng sau này không cách nào ở lại Thịnh Thế Vương Triều, sợ rằng ngay cả ở Đông Hải cũng không thể sống yên ổn.
- Tiểu Vũ, sao lại tức giận như vậy?
Bùi Đông Lai cười cười, nói:
- Các cô đi ra ngoài đi, nếu có cần cái gì, chúng ta sẽ gọi vào.
- Cảm ơn Đông Lai ca, cảm ơn Vũ thiếu.
Mấy cô gái vội vàng cúi người chào thối lui, lúc thối lui bước chân rất nhỏ, rất chậm, phảng phất như cung nữ thời cổ đại nhìn thấy chủ tử phất tay, lui ra bình thường.
- Tiểu Vũ, sao lại hung dữ như vậy a?
Thấy mấy cô gái lui ra ngoài, Mộ Khuynh Nhan không nhịn được nói:
- Ta xem các nàng cũng không dễ dàng.
- Mộ tỷ, tỷ sai lầm rồi, các nàng so với rất nhiều người trên cái thế giới này tốt hơn rất nhiều a, tỷ biết mỗi tháng các nàng thu nhập bao nhiêu sao?
Đông Phương Lãnh Vũ tựa hồ đối với hộp đêm biết rất nhiều, vừa nói vừa giơ ra năm ngón tay:
- Năm mươi vạn! Tiền trích phần trăm của các nàng chính là năm mươi vạn a.
- Ách…
Mộ Khuynh Nhan tựa hồ bị tin tức này làm kinh ngạc, há to miệng.
Mà tiểu loli lúc này lại tức giận trừng mắt nhìn Đông Phương Lãnh Vũ một cái:
- Đông Phương Lãnh Vũ, ca thật là đáng ghét? Chẳng lẽ ca không nhìn thấy ở chỗ này còn có trẻ con như ta sao?
- Ngô, Uyển Nhi, ca sai rồi, hắc hắc.
Thấy Đông Phương Uyển Nhi phồng mang trợn mắt, Đông Phương Lãnh Vũ lập tức bày ra một khuôn mặt tươi cười.
- Hừ, hôm nay chúng ta tới nghe Mộ tỷ tỷ ca hát, cũng không phải là tới nghe ca khoe khoang những thứ tin tức này.
Tiểu la lỵ nhất định không buông tha người, một lần nữa trợn mắt nhìn Đông Phương Lãnh Vũ, sau đó quay qua Mộ Khuynh Nhan, nói:
- Mộ tỷ tỷ, cho chúng ta được thưởng thức đi.
- Tốt.
Mộ Khuynh Nhan thoải mái đáp ứng, sau đó mỉm cười nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai, đứng dậy đi tới trong rạp, cầm cái mic lên.
Đông Phương Lãnh Vũ thấy thế, vội vàng tắt cái đèn lớn trong rạp, chỉ để lại đèn trên tường.
Khúc nhạc trữ tình vang lên trong rạp, dưới ánh đèn, Mộ Khuynh Nhan tóc dài phiêu dật tùy ý chảy qua bờ vai, ngón tay ưu nhã nắm lấy cái mic, bắt đầu ca khúc thứ nhất của nàng trong hôm nay "Truyền kỳ".
Đơn giản là trong đám người này nhìn ngươi nhiều hơn một cái
Lại cũng không thể quên mất dung nhan của anh.
Mơ ước tình cờ có thể có một ngày lại gặp nhau
Từ đó ta bắt đầu những tưởng niệm cô đơn.
…
Thân ảnh nổi bật, vẻ mặt thâm tình, bước chân uyển chuyển…
Dường như Mộ Khuynh Nhan sinh ra là để ca hát, tiếng hát của nàng làm cho người ta bất tri bất giác đắm chìm ở bên trong.
Tiểu loli Đông Phương Uyển Nhi hoàn toàn lắng nghe đến ngây người —— hai mắt nàng si ngốc nhìn Mộ Khuynh Nhan biểu diễn, chu cái miệng nhỏ lên, nhẹ nhàng mà hát theo Mộ Khuynh Nhan, thậm chí ngay cả Đông Phương Lãnh Vũ tính tình nóng nảy cũng yên tĩnh lạ thường, tựa hồ hoàn toàn đắm chìm trong tiếng hát của Mộ Khuynh Nhan.
Mộ Khuynh Nhan vừa cất tiếng hát, Bùi Đông Lai vốn là cùng hai người Đông Phương Lãnh Vũ giống nhau, bị tiếng hát của Mộ Khuynh Nhan hấp dẫn, sau đó… Khi hắn phát hiện lúc Mộ Khuynh Nhan biểu diễn, cặp mắt kia cứ nhìn thẳng vào hắn, hắn chỉ cảm thấy Mộ Khuynh Nhan tựa hồ dùng ánh mắt truyền đạt cái gì đó, lại tựa hồ như dùng tiếng hát để nói cái gì đó…
Nhìn, nhìn, Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy một chút mảnh nhỏ ký ức không ngừng hiện lên trong đầu của hắn, hắn cố gắng hết sức bắt kịp những trí nhớ đó, chính là… Mảnh ký ức đó giống như là sao băng, trôi qua rồi biến mất.
Chẳng lẽ trong trí nhớ của Tiêu Phi cũng có Mộ Khuynh Nhan?
Mắt thấy đột nhiên hiện lên cái đoạn ký ức kia không có dung hợp thành công, Bùi Đông Lai hơi có chút ngạc nhiên. Nguồn truyện: Trà Truyện
Dưới ánh đèn, Mộ Khuynh Nhan không nhận thấy được vẻ mặt biến hóa của Bùi Đông Lai, mà hơi nhắm hai mắt lại. hoàn toàn đắm chìm trong âm nhạc mang cho nàng niềm vui sướng.
Lúc mà Mộ Khuynh Nhan vì Bùi Đông Lai, Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi ba người biểu diễn thì đồng thời, ở một hội sở bí ẩn nào đó tại Đông Hải.
Một gã vóc người thon dài, mặt mũi tuấn lãng, sau khi tắm rửa, cả người quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, đứng ở bên cửa sổ.
Ở phía sau hắn cách đó không xa, một cô gái vóc người cao gầy, diện mạo cùng với Mộ Khuynh Nhan có hai ba phần giống nhau chẳng qua nhỏ hơn, co rúc ở trên giường, trước mặt là một vết màu đỏ tươi.
Đó là nàng đã từ một cô gái nhỏ đã biến thành một người phụ nữ.
Mà người đã khiến nàng trở thành một người phụ nữ chính là người thanh niên đứng phía trước cửa sổ.
Chẳng qua là… Đối với chuyện này, cô gái không có cảm nhận được một chút vui vẻ nào của người đàn bà, có chăng chỉ là nỗi đau, phía dưới đau, trong lòng cũng đau.
" Cốc… Cốc"
Lúc mà cô gái trẻ không biết mình kế tiếp nên làm cái gì thì lúc này, cửa phòng bị gõ vang.
- Vào đi.
Người thanh niên không quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng.
" Két"
Kèm theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị đẩy ra, một nam tử sắc mặt lạnh lùng đi vào giữa phòng, trực tiếp đi tới sau lưng người thanh niên cách ba thước, cung kính nói:
- Phương thiếu.
- Cho cô ba giây đồng hồ, biến.
Tên thanh niên xoay người, dùng một loại ánh mắt của thần linh nhìn xuống một con kiến hôi nhìn cô gái một cái, giọng nói không thể nghi ngờ.
Cô gái nhỏ bị dọa sợ đến biến đổi sắc mặt, chẳng quan tâm đến bản thân không mặc quần áo, mà là trước tiên nhịn đau từ trên giường ngồi dậy, chạy trốn ra khỏi gian phòng.
- Phương thiếu, đã điều tra xong, Tương Cương, Mộ Khuynh Nhan hai người tối nay cùng Liễu Nguyệt cùng nhau ăn cơm.
Mắt thấy cô gái đã rời đi, nam nhân lạnh lùng cung kính hồi báo.
- Ta nói Tương Cương cái lão già kia làm sao một chút mặt mũi cũng không cho ta, nguyên lai là con gái điếm Liễu Nguyệt kia đã mời bọn hắn trước.
Tên thanh niên được gọi là Phương thiếu vừa nói, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh như băng khinh thường nói:
- Liễu Nguyệt cũng không còn phong quang được bao lâu nữa đâu, nàng vất vả chống đỡ Đông Nguyệt bang cùng tập đoàn Thiên Tường rất nhanh sẽ sụp đổ, đến lúc đó Tương Cương sẽ không còn cho ta mặt mũi nữa sao?
- Phương thiếu, căn cứ Bát gia an bài, chúng ta lần này tới trước chủ yếu là tìm Quý Hồng song phương nói chuyện hợp tác, ngài xem chúng ta lúc nào thì hành động?
Nam tử lạnh lùng bất động thanh sắc hỏi.
- Cha ta thường nói, hắn đời này gặp qua Quý Hồng là người đàn bà khó đối phó nhất, ta hôm nay phải kiến thức một chút, nhìn xem Xà mỹ nữ trong truyền thuyết có ba đầu sáu tay không?
Tên thanh niên thu liễm nụ cười, vẻ mặt cuồng ngạo:
- Ngay bây giờ ta sẽ đi gặp nàng.
Ngạc nhiên nghe được lời người thanh niên nói… Nam tử sắc mặt lạnh lùng vốn định nhắc nhở cái gì, cuối cùng lại nhịn xuống.
Hắn biết rõ, thân là một trong tứ thiếu gia Hàng Châu, Phương Thế Vinh đúng là có tiền vốn cuồng ngạo!