Tuy viện trưởng có chút khó có thể tiếp nhận việc Diệp Khiêm trở mặt rất nhanh, nhưng trong lòng của hắn lại an tâm rất nhiều. Chỉ cần Diệp Khiêm không nháo sự, thì hắn không cần phải cầu thần bái Phật nữa a, nếu không coi như Diệp Khiêm thật sự ở trước mặt hắn giết chết bác sĩ Chu, hắn cũng không thể làm gì được. Xem bộ dạng vừa rồi của Diệp Khiêm, tựu không chút nào sợ hãi chuyện giết người a. Chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên này, có chút để cho hắn cân nhắc không thấu.
Người sống đến độ tuổi như hắn vậy, đã gặp qua rất nhiều loại người, loại người hung hăng càn quấy hắn cũng không phải chưa thấy qua, nhưng cuồng vọng và tự tin giống như Diệp Khiêm thì lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
Diệp Khiêm cũng không có tiếp tục cùng bác sĩ Chu dây dưa, sau khi đánh cho hắn một trận, lửa giận trong lòng cũng đã giảm rất nhiều. Hiện tại Diệp Khiêm quan tâm nhất chính là bệnh tình của lão tía, những chuyện khác đều không trọng yếu. Đi theo viện trưởng tới phòng làm việc của hắn, người đi theo còn có Tống Nhiên cùng Lí Hạo. Viện trưởng rất khách khí mời bọn họ ngồi xuống, sau đó lại mang lên vài chén trà cho bọn họ.
Đến ngồi xuống đối diện Diệp Khiêm, viện trưởng sửa sang lại suy nghĩ của mình một chút, mở miệng nói: "Bệnh tình của Dương lão tiên sinh tôi cũng có chút hiểu rõ. Diệp tiên sinh, tôi đây chỉ ăn ngay nói thật mà thôi."
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Viện trưởng cứ nói thẳng ra đi, tôi tới đây mục đích là hỏi thăm bệnh tình của lão tía, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi." Mặc dù nói vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng Diệp Khiêm vẫn có chút khó có thể bình tĩnh, hi vọng từ trong miệng viện trưởng sẽ nói ra tin tức tốt.
Hít thật sâu một hơi, viện trưởng nói: "Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra toàn diện cho Dương lão tiên sinh, cơ năng thân thể của ông ấy đã hoàn toàn thoái hóa, đây là dấu hiệu của sự trao đổi chất của người già, chúng tôi căn bản không có biện pháp trị liệu, duy nhất có thể làm chính là kéo dài. Theo chúng tôi dự tính thì Dương lão tiên sinh chỉ có thể kiên trì một tháng mà thôi, cho nên, Diệp tiên sinh, nếu có thể thì anh hãy tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của ông ấy, để cho ông ấy an tâm đi thôi."
Tuy những lời này Tống Nhiên cùng Lâm Nhu Nhu đã từng nói với hắn, hắn coi như là có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng khi nghe viện trưởng nói ra, Diệp Khiêm vẫn còn có chút khó có thể tiếp nhận. Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Lúc trước không phải nói lão tía một mực hôn mê bất tỉnh, cho dù có đôi khi tỉnh lại ý thức cũng mơ hồ sao? Thế nhưng mà hôm nay tôi thấy cha của tôi khôi phục rất tốt, có thể nói có thể cười, có thể ăn có thể uống, chuyện này có phải đại biểu cho cha của tôi đã dần dần hồi phục hay không?"
"Kỳ thật, Diệp tiên sinh, đây là người bệnh hồi quang phản chiếu mà thôi, rất nhanh bệnh tình của ông ấy sẽ trở nên nghiêm trọng hơn. Cho nên, anh hãy thừa dịp hiện tại ông ấy còn thanh tỉnh, có lời gì muốn nói thì hãy nói với ông ấy, có chuyện gì muốn an bài là hãy lo an bài sớm một chút a." Viện trưởng nói.
Toàn thân của Diệp Khiêm không khỏi run lên, cả người có chút mộng. Chẳng những là hắn, Lí Hạo cùng Tống Nhiên cũng giống như vậy, bọn họ sau khi nhìn thấy tình huống của lão tía chuyển biến tốt đẹp, cũng đều giống như Diệp Khiêm, cho rằng bệnh tình của lão tía đang dần dần hồi phục. Chợt nghe đây là người bệnh hồi quang phản chiếu, vậy thì chứng tỏ lão tía sẽ sống không lâu. Tuy Tống Nhiên cùng lão tía cũng không có bao nhiêu cảm tình, nhưng yêu ai yêu cả đường đi, cô cũng không khỏi có chút thương tâm.
Tuy Diệp Khiêm rất không muốn tin tưởng chuyện này, nhưng lại không thể không tiếp nhận. Viện trưởng đã nói như vậy rồi, vậy thì quả thật là đại biểu cho lão tía sống không lâu rồi, việc Diệp Khiêm có thể làm, là lẳng lặng cùng lão tía vượt qua chặn đường cuối cùng. Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm đứng lên, vươn tay, nói: "Cảm ơn!"
Lời nói có chút đắng chát, viện trưởng có thể nhìn ra, người trẻ tuổi cuồng vọng này là một người trọng tình trọng nghĩa, tuy hắn không ủng hộ cách làm của Diệp Khiêm, nhưng đối với cách làm người của Diệp Khiêm vẫn có chút thưởng thức. Bây giờ có thể có bao nhiêu người trẻ tuổi còn hiểu được chuyện hiếu thuận cha mẹ? Rất nhiều người khi nhìn thấy cha mẹ của mình sắp chết, đều nghĩ đến di sản mà bọn họ để lại, cho dù bản thân họ rất giàu có, nhưng có đôi khi cũng không muốn đối đãi tốt với cha mẹ của mình. Cho nên, loại người trong tình trọng nghĩa giống như Diệp Khiêm, viện trưởng vẫn rất thưởng thức, hắn có thể nhìn ra biểu hiện của Diệp Khiêm không phải là giả bộ, mà xuất phát từ trong nội tâm cực kỳ bi ai, nhưng lại kiên cường chịu đựng lấy. Huống chi, Diệp Khiêm cũng hoàn toàn không cần phải ở trước mặt hắn giả bộ, có không phải?.
Viện trưởng giơ tay cùng Diệp Khiêm nhẹ nhàng nắm một chút, nói: "Không cần khách khí, những chuyện này đều là chuyện chúng tôi phải làm."
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Vậy gặp lại sau." Nói xong, Diệp Khiêm quay người đi ra khỏi văn phòng viện trưởng, hướng phòng bệnh lão tía đi tới. Trên đường đi, Diệp Khiêm dặn dò Lí Hạo cùng Tống Nhiên, không để cho bọn họ nói chuyện này cho lão tía biết. Bọn họ tự nhiên để ý tới, có chút nhẹ gật đầu.
Nhìn thấy ba người Diệp Khiêm, Lí Hạo cùng Tống Nhiên trở về, lão tía cũng không cùng Diệp Lâm chơi đùa nữa, cười nhìn Diệp Khiêm, nói: "Tiểu nhị a, vừa rồi ở bên ngoài rất ồn ào, đã xảy ra chuyện gì hả?"
"Ah, không có việc gì, là có người đánh nhau mà thôi." Diệp Khiêm thản nhiên nói.
"Ah!" Lão tía đưa ánh mắt nhìn Lí Hạo ở bên cạnh, sau đó lại nhìn nhìn Diệp Khiêm, trong nội tâm đại khái cũng đoán được một ít. Diệp Khiêm cùng Lí Hạo đều là do hắn nuôi lớn, rất nhiều chuyện, có lẽ Diệp Khiêm có thể lừa gạt được người khác, nhưng lại lừa không được hắn, chỉ là có rất nhiều chuyện lão tía không muốn chỉ ra mà thôi.
"Lão tía, vừa rồi con mới đi tìm viện trưởng hỏi bệnh tình của lão tía, viện trưởng nói lão tía khôi phục vô cùng tốt, rất nhanh có thể ra viện." Diệp Khiêm cười cười, nói. Tận lực lại để cho nét mặt của mình thoạt nhìn phảng phất giống như chuyện gì cũng không có.
"A, gia gia, chúng ta rất nhanh cũng có thể đi Disney chơi rồi nha. Lâm nhi đến lúc đó sẽ ngồi cáp treo cùng với gia gia, gia gia đã ngồi cáp treo bao giờ chưa? Gia gia có sợ không à?" Tiểu nha đầu vui vẻ vừa cười vừa nói.
Loại đồ vật này, cả đời lão tía cũng chưa có đụng tới ah. Hắn chẳng qua là một ông lão nhặt ve chai mà thôi, hơn nữa lại còn phải nuôi bọn người Diệp Khiêm, ở đâu còn có tiền nhàn rỗi ngồi cáp treo. Ha ha cười cười, lão tía nói: "Gia gia cũng không dám ngồi cáp treo, gia gia già rồi, trái tim có thể chịu không được nha."
Trong tươi cười, rõ ràng lộ ra một tia đắng chát, chỉ có điều lão tía che giấu vô cùng tốt, cũng không có người nhìn ra. Đều nói người lúc sắp chết, ý nghĩ sẽ phi thường tỉnh táo, lão tía chính là như vậy, hắn biết rõ mình bây giờ bất quá chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi, hắn cũng biết mình sống không lâu. Bất quá, hiện tại ngoại trừ lão đại không ở bên cạnh, còn lại đều ở bên cạnh hắn, chuyện này khiến cho hắn rất vui vẻ.
Tất cả mọi người một mực ở trong phòng bệnh cùng lão tía. Thẳng đến lúc chạng vạng tối, lão tía tựa hồ có chút mệt mỏi, Diệp Khiêm lúc này mới bảo Tống Nhiên cùng Lâm Nhu Nhu mang tiểu nha đầu đi về trước. Con của Lí Hạo cũng đã ngủ rồi, Diệp Khiêm cũng nói với Lí Hạo một tiếng, để cho vợ của hắn mang hài tử đi về trước.
Khẩu vị buổi tối của Lão tía rất tốt, Diệp Khiêm mua một chén cháo tổ yến lớn cùng một đĩa thịt kho tàu, lão tía đều ăn sạch sẽ. Thịt kho tàu là món ăn lão tía thích nhất, có thể do lúc trước nghèo, lão tía căn bản không nỡ mua, ngày lễ ngày tết mua mấy lượng thịt, nhưng toàn bộ đều dành cho bọn người Diệp Khiêm ăn, hơn nữa, còn lừa gạt bọn họ nói sợ mập nên không thể ăn.
"Lão Tam, Tiểu Tuyết, hai đứa đều đi ra ngoài đi, tía cùng tiểu nhị có chuyện muốn nói." Lão tía nhìn Lí Hạo cùng Hàn Tuyết, nói.
Lí Hạo cùng Hàn Tuyết đều sửng sốt một chút, bất quá vẫn nghe lời đi ra khỏi phòng bệnh, tiện tay đem cửa khóa lại. "Chơi một ngày, có chút mệt mỏi, ha ha, tiểu nhị, giúp tía nằm xuống a." Lão tía nở nụ cười một chút, nói. Bất quá, bộ dạng tươi cười rất rõ ràng không còn giống như ban ngày, mà ngay cả ánh mắt cũng không có tinh thần giống như ban ngày, phảng phất như đang dần dần ảm đạm xuống dưới.
Thấy một màn như vậy, toàn thân Diệp Khiêm không khỏi run lên một cái, hắn biết rõ, viện trưởng không có nói sai, lão tía quả thật là hồi quang phản chiếu, chỉ sợ sau đêm nay sẽ không có cách nào thanh tỉnh a? Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Khiêm cảm thấy đau đớn không thôi. Sau khi đỡ lão tía nằm xuống, Diệp Khiêm há to miệng muốn nói chuyện, nhưng là lời nói lại nghẹn ngào ở trong cổ họng nói không nên lời. Hắn sợ hắn mở miệng, nước mắt sẽ nhịn không được xuống, sẽ khiến cho lão tía biết rõ mọi chuyện.
Lão tía có chút nở nụ cười, nắm lấy tay Diệp Khiêm, nói: "Đứa nhỏ ngốc, con không cần phải giấu giếm tía, chuyện của tía tía biết rõ. Chỉ sợ tía qua không được đêm nay rồi, bất quá khá tốt, có con ở bên cạnh tía, chúng ta có thể hảo hảo trò chuyện. Hai cha con chúng ta đã lâu rồi không có hảo hảo tán gẫu với nhau a."
"Sẽ không đâu, sẽ không đâu, lão tía sẽ không có chuyện gì đâu, lão tía sẽ rất nhanh bình phục." Diệp Khiêm nghẹn ngào nói, cuống họng rõ ràng có chút khàn khàn.
"Đừng nói những lời này, không có tác dụng gì đâu, người đã già, thì sẽ chết, đây là chuyện rất bình thường." Lão tía nói, "Không có gì phải thương tâm, lão tía sống lâu như vậy rồi, cũng sống đủ rồi, nên chết rồi, cũng nên xuống dưới cùng với vợ của tía a. Bà ấy ở dưới mặt đợi tía nhiều năm như vậy, nhất định đợi có chút không kiên nhẫn nữa rồi, nếu như tía lại không đi xuống dưới tìm bà ấy, thì lúc nhìn thấy tìa, bà ấy nhất định sẽ oán trách tía a."
Diệp Khiêm không khỏi sững sờ, nhiều năm như vậy, Diệp Khiêm còn không biết lão tía có vợ, hắn cứ tưởng lão tía là người cô đơn. Hơn nữa, các bạn hàng xóm cũng đều nói lão tía cả đời không có kết hôn, nghĩ đến chắc có lẽ không phải giả dối. Cho nên, lúc lão tía bỗng nhiên nói mình có vợ, Diệp Khiêm khó tránh khỏi có chút giật mình.
Khó trách, hàng năm vào Tiết Thanh Minh lão tía đều uống say khướt, cũng không biết đi nơi nào, có lẽ là đi tìm vợ của lão tía đi a.
"Con nhất định rất kỳ quái, ha ha. Bất quá, chuyện xưa của chúng ta kỳ thật chỉ là vài chuyện lúc chúng ta bên nhau mà thôi, tía nghĩ con cũng không muốn nghe đâu. Chỉ là tía sắp chết, cho nên tía muốn nói cho con biết, để về sau vào Tiết Thanh Minh hàng năm con nhớ đốt chút tiền giấy, đốt thêm vài nén nhan." Lão tía chậm rãi nói, "Trước kia đã nói sinh không thể cùng giường, nhưng nguyện chết cùng huyệt a. Ai, đáng tiếc hiện tại ngay cả cùng huyệt cũng không thể. Tiểu nhị, sau khi tía chết, con nhớ đem tro cốt của tía đỗ xuống sông Hoàng Phố, như vậy, chúng ta coi như là ở cùng một chỗ."
"Ừ!" Diệp Khiêm nhẹ gật đầu. Lúc này, chuyện hắn có thể làm là đáp ứng mọi yêu cầu của lão tía mà thôi.
"Tiểu nhị, kỳ thật, người mà tía không yên lòng nhất chính là con." Lão tía nói, "Trong ba người các con, tuy con là đứa nghịch ngợm nhất, lăn lộn nhất, nhưng tía vẫn thích con nhất. Bởi vì, con rất giống tía lúc còn trẻ."