Diệp Khiêm rất tin tưởng vào những lời Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã nói, bởi vì Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe căn bản không có lý do gì để lừa gạt hắn. Nếu như Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe muốn đối phó hắn, vậy nhất định sẽ quang minh chính đại đường đường chính chính đến quyết chiến một hồi, không cần phải đùa bỡn những thủ đoạn này a.
Cho nên, nếu Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã ám chỉ An Tư cùng Diệp Văn cũng không phải là thân nhân của hắn, thì đã nói lên Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nhất định đã biết mấy thứ gì đó. Chỉ là, tính cách của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe là như vậy, có rất nhiều chuyện hắn đều không thích nói quá rõ ràng.
Trong lòng Diệp Khiêm vốn đã có nghi ngờ rất lớn, sau khi nghe được Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói như vậy lại càng thêm nghi kị. Trước kia gọi An Tư một tiếng "Mẹ" còn có chút không tự nhiên, nhưng vẫn có thể kêu lên, thế nhưng mà vừa rồi nghe An Tư hỏi thăm thân mật Diệp Khiêm lại căn bản không có biện pháp kêu một tiếng "Mẹ", chỉ có thể nở nụ cười một chút, sau đó nói: "Ra viện lúc nào? Như thế nào cũng không cho con biết một tiếng, để con đi đón hai người ah."
"Công việc của con rất nhiều, hơn nữa, ra viện cũng không phải là chuyện đại sự gì, cũng không cần làm phiền con rồi." An Tư cũng rõ ràng cảm thấy sự khác thường của Diệp Khiêm, nhưng cũng không có tìm tòi nguyên nhân là gì.
Diệp Khiêm cũng không có nói tiếp nữa, hắn thật sự là tìm không ra chủ đề tiếp tục nói chuyện, trong lòng có nghi hoặc, nên cũng không thể nào tỏ vẻ thản nhiên làm như chuyện gì cũng không có phát sinh. Chỉ là Diệp Khiêm thật sự không rõ, nếu như An Tư lừa gạt hắn, thì rốt cuộc là muốn thứ gì từ trên người hắn?
"Anh, đây là tiền bệnh viện còn dư lại, anh hãy giữ lấy." Diệp Văn đứng dậy từ trong túi quần móc ra một xấp tiền đưa tới trước mặt Diệp Khiêm, nói.
"Không cần, em cứ giữ đi, dù sao còn có rất nhiều chuyện cần dùng." Diệp Khiêm không có giơ tay nhận lấy, thản nhiên nói.
"Đến, tiểu Khiêm, ngồi đi, mẹ có lời muốn nói với con." An Tư lôi kéo Diệp Khiêm tới bên cạnh mình ngồi xuống, nói.
"Có chuyện gì? Mẹ nói đi." Diệp Khiêm nói.
"Công phu con luyện như thế nào rồi? Có gặp khó khăn gì không? Nếu như có, thì con cứ nói ra mọi người cùng nhau tìm kiếm biện pháp giải quyết." An Tư một bộ dạng rất quan tâm, nói.
Chuyện này Diệp Khiêm cũng cảm thấy rất kỳ quái, lúc trước An Tư nói tu luyện loại cổ võ này sẽ có nguy hiểm rất lớn, thế nhưng mà Diệp Khiêm lại tiến triển rất thuận lợi, hoàn toàn không có gặp bất luận khó khăn gì. Kỳ thật hắn đâu có biết rằng, hết thảy đều nhờ công của vị Vô Danh lão tăng ở chùa Linh Long, bởi vì Vô Danh lão tăng đã rót vào bên trong thân thể của hắn một cổ Phật gia chân khí, chẳng những có thể trấn áp cổ tà khí trong người của hắn, hơn nữa có thể trợ giúp Diệp Khiêm tập trung tư tưởng suy nghĩ tĩnh khí, cho nên hắn mới có thể tu luyện thuận lợi như vậy.
"Không có." Diệp Khiêm lắc đầu, nói, "Tu luyện vô cùng thuận lợi, hiện tại đã có thể xem là nhập môn."
An Tư có chút kinh ngạc, nói: "Người bình thường nếu như muốn đạt tới cảnh giới nhập môn, tối thiểu cũng phải mất thời gian một năm mới có thể bài xuất toàn bộ tạp chất trong cơ thể ra bên ngoài, thế nhưng mà trong thời gian ngắn con lại làm được như vậy. Không hổ là con trai của Diệp Chính Nhiên, là thiên tài luyện võ, cũng không uổng phí một phen khổ tâm của ba con ah."
Diệp Khiêm ngượng ngùng nở nụ cười hai tiếng, nếu An Tư cùng Diệp Văn đang lừa gạt hắn, thì Diệp Chính Nhiên có phải là cha của hắn hay không cũng là một vấn đề rất đáng để suy tính a. "Mẹ đã nói thế lực Diệp gia rất lớn, nếu như con không cố gắng thì chỉ sợ vĩnh viễn đều báo không được thù." Diệp Khiêm nói.
"Mẹ tin tưởng con có thể làm được, bởi vì con là con trai của Diệp Chính Nhiên, con nhất định có thể đánh bại tất cả người Diệp gia, một lần nữa mang theo chúng ta đi tới cửa Diệp gia, để cho bọn họ hối hận vì những chuyện trước kia bọn họ đã làm." An Tư tức giận nói. Lúc nói những lời này, trong ánh mắt của An Tư bắn ra một tia phẫn nộ, hiển nhiên không hề giống như đang ngụy trang. Diệp Khiêm sau khi nhìn thấy cũng không khỏi có chút sửng sốt, xem ra An Tư đối với Diệp gia thật sự hận thấu xương rồi, chuyện này cũng nói rõ Diệp gia thật sự tồn tại, không phải do An Tư hư cấu để lừa gạt hắn.
Bất quá, chuyện này cũng không đại biểu cho Diệp Khiêm thật sự đã tin tưởng An Tư là mẹ ruột của hắn, những nghi hoặc trong lòng hắn cũng không có giảm bớt a.
Bây giờ Diệp Khiêm có thể nói cái gì a? Chỉ có thể nhẹ gật đầu, xem như ứng phó. Diệp Khiêm tinh tường, nếu như An Tư muốn lợi dụng hắn, chỉ sợ sẽ không có dễ dàng đem chuyện Diệp gia cùng địa chỉ nói với hắn, cho nên hắn cũng không có ý định hỏi, chỉ có thể nghĩ biện pháp âm thầm điều tra. Dừng một chút, Diệp Khiêm nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, qua mấy ngày nữa con phải rời khỏi nơi đây rồi, con còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, nên không thể ở chỗ này lâu được."
"Anh, em cũng muốn đi cùng với anh, em cũng muốn giúp anh." Diệp Văn tiến lên, nói.
"Không được, chuyện anh làm đều rất nguy hiểm, anh không thể để cho em theo anh đi mạo hiểm. Hơn nữa, nếu như em đi rồi, thì ai chăm sóc mẹ, cho nên, em hãy ngoan ngoãn ở tại chỗ này a." Diệp Khiêm nói.
"Mẹ không sao, hiện tại mẹ hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân, con mang tiểu Văn đi ra ngoài gặp các mặt xã hội cũng tốt, miễn cho nó về sau không hiểu được nhân tâm hiểm ác. Coi như là thuận tiện học hỏi kinh nghiệm, cho nó sớm trưởng thành một chút." An Tư cũng ở một bên phụ họa khuyên nhủ.
Cho đến bây giờ Diệp Khiêm còn không có xác nhận hai người có phải là thân nhân của hăn hay không, cũng không biết mục đích của hai người là gì, nên hắn làm sao có thể đem Diệp Văn mang theo bên người? Đây chẳng phải rõ ràng là cho hai người cơ hội giám thị hắn sao. Hơn nữa, nếu như hai người thật sự đang lừa gạt cùng lợi dụng hắn, vậy thì hết thảy đều là giả vờ, kể cả bộ dạng đơn thuần của Diệp Văn cũng là giả vờ, nếu như là vậy, thì cũng đủ để nói rõ Diệp Văn là người rất khủng bố.
"Không được, anh nói không được là không được, em đừng có lèo bèo." Diệp Khiêm kiên quyết nói, trong ánh mắt không khỏi tản mát ra một loại khí phách chân thật đáng tin. Tuy Diệp Khiêm tại trước mặt hai người hơn phân nửa đều có bộ dạng rất bình thản, nhưng hắn thủy chung vẫn là thủ lĩnh Nanh Sói, là Lang Vương Diệp Khiêm, cổ khí thế trên người một khi phát ra, vẫn khiến cho hai người giật mình.
An Tư cùng Diệp Văn cũng không khỏi sửng sốt một chút, bình thường cảm thấy Diệp Khiêm rất dễ nói chuyện, nào biết đâu rằng một khi hắn kiên quyết lại có khí thế như vậy. Diệp Văn không dám nói thêm gì nữa, cúi đầu, một bộ dạng giống như rất ủy khuất. An Tư dừng một chút, lập tức ha ha cười cười, nói: "Không đi thì không đi, ở lại bên cạnh mẹ cũng tốt." Sau đó lại nhìn Diệp Khiêm, nói: "Tiểu Khiêm, con làm chuyện gì cũng phải coi chừng, phải biết chiếu cố bản thân kỹ lưỡng. Nhớ kỹ, mặc kệ con có gặp chuyện khó khăn gì, thì mẹ đều ủng hộ con."
An Tư nói rất chân thành, trong ánh mắt ẩn ẩn lóe ra tình thương của mẹ. Trong giây phút này, Diệp Khiêm đột nhiên có chút mất đi phương hướng, hắn rất hi vọng An Tư thật sự là mẹ của hắn. Không ai có thể hiểu rõ nỗi lòng của một đứa cô nhi khát vọng người thân mãnh liệt đến cỡ nào, có đôi khi Diệp Khiêm thậm chí không muốn đi điều tra, bởi vì hắn cảm thấy cho dù An Tư có lừa gạt hắn, thì hắn cũng nguyện ý. Nhưng lý trí nói cho hắn biết, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra, vì Nanh Sói, vì tất cả huynh đệ, còn có nữ nhân của mình, Diệp Khiêm không thể để cho tình cảm lấn áp đi lý trí của mình.
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Con biết rồi, mẹ yên tâm đi."
Diệp Khiêm vừa dứt lời, âm thanh điện thoại bỗng nhiên vang lên. An Tư vốn muốn nói cái gì, nhưng vừa há mồm, liền nghe được âm thanh điện thoại của Diệp Khiêm vang lên, đành phải nuốt lấy trở về. Lấy điện thoại ra nhìn một chút, là Lâm Nhu Nhu gọi tới, khóe miệng của Diệp Khiêm không khỏi hiện ra một nụ cười hạnh phúc.
"Con nghe điện thoại cái!" Nói với An Tư một tiếng, Diệp Khiêm cầm điện thoại đi lên lầu. Vừa đi, vừa bắt máy, nói: "Nhu Nhu, đã trễ như vậy mà em còn gọi điện thoại cho anh? Có phải là nhớ anh nên muốn ngủ không được hả."
"Chuyện bên kia anh giải quyết xong hết chưa? Nếu xong thì hãy lập tức trở về Thượng Hải." Giọng nói của Lâm Nhu Nhu có chút lo lắng, cũng không có tâm tình cùng Diệp Khiêm liếc mắt đưa tình, nói.
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, cùng Lâm Nhu Nhu nói chuyện điện thoại, cô chưa bao giờ có giọng điệu như thế này, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi. Diệp Khiêm cũng không dám nói chuyện phiếm nữa, trấn định tâm tình của mình, nói: "Mọi chuyện trên cơ bản đã hoàn thành, làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Ừ, bệnh của lão tía càng ngày càng nghiêm trọng, bác sĩ nói chỉ sợ sống không được bao lâu." Gióng nói của Lâm Nhu Nhu có chút sầu não, "Mấy ngày gần đây, ý thức của lão tía đã có chút mơ hồ rồi, ngay cả chúng em mà lão tía cũng không nhận ra. Lão tía một mực lẩm bẩm tên của anh, anh hãy tranh thủ thời gian trở về gặp lão tía lần cuối a."
Toàn thân Diệp Khiêm chấn động, chỉ cảm thấy một hồi đau đớn từ đáy lòng truyền đến đại não, khiến cho hắn thẫn thờ cả người. Trong lòng Diệp Khiêm, vị trí của lão tía không có người nào có thể thay thế, tuy lão tía không phải là cha ruột của hắn, nhưng vẫn luôn thương yêu, chăm sóc hắn còn hơn là con ruột, mà hắn thì lại thường để cho lão tía phải thương tâm. Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm nói: "Bây giờ, anh sẽ đặt vé máy bay, sáng sớm ngày mai anh sẽ trở về Thượng Hải. Em nói với lão tía, nói là anh lập tức trở về, nói với lão tía nhất định phải chờ anh, phải chờ anh a." Nói xong, giọng điệu của Diệp Khiêm không khỏi có chút nghẹn ngào.
Tuy Diệp Khiêm đã sớm hiểu rõ, lão tía lớn tuổi, tử vong là chuyện sớm hay muộn, nhưng trên phương diện tình cảm, hắn lại không muốn tiếp nhận. Dù sao, là lão tía đem hắn từ trên đường nhặt trở về, là lão tía cho hắn cảm giác gia đình ấm áp, cho hắn biết thế giới này vẫn còn có người tốt.
"Ừ, em sẽ nói." Lâm Nhu Nhu nói.
"Ừ, cứ như vậy đi, bây giờ anh đi đặt vé máy bay, sáng mai liền trở về." Diệp Khiêm nói xong, liền cúp điện thoại. Sau đó lập tức bấm số điện thoại của Thanh Phong, nói: "Lập tức đặt vé máy bay trở lại thành phố Thượng Hải, càng nhanh càng tốt. Đêm nay nếu có chuyến bay, thì liền đi đêm nay."
Thanh Phong kinh ngạc hỏi: "Lão đại, làm sao vậy? Có phải thành phố Thượng Hải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Đừng con mẹ nó nhiều lời, mày tranh thủ thời gian đi xử lý chuyện này đi. Nếu tới không kịp, lão tử sẽ giết chết mày." Diệp Khiêm phẫn nộ quát.