Mạnh Thiến nghiêng đầu cười, “Vậy cậu giúp tôi chỉnh lại đi, tôi không nhìn thấy.”
Tôn Trác Vũ đỏ mặt, Lộ Trạch lắc lắc đầu, lại hướng máy quay đến khuôn mặt của Lương Tiêu, giọng nói mang theo ý cười, “Anh Tiêu, cảm giác thế nào?”
Lương Tiêu còn chưa lên tiếng thì Lộ Trạch đã khoa trương nói: “Tay tôi đau hết cả rồi.”
Lương Tiêu liếc cậu một cái, bất đắc dĩ đành thừa nhận nói: “Khá dọa người đó.”
Mặc dù anh cũng chơi cùng với khách hàng vài lần, mỗi lần vẫn sợ như lần đầu nhưng đây là lần đầu tiên Lương Tiêu nói ra, bởi vì Lộ Trạch không phải con gái, cũng không giống khách hàng của anh.
Lộ Trạch cười giơ tay lên, nhẹ nhàng hất vành mũ của anh, “Đi, ăn kem để đè nén nỗi sợ nào.”
Một người trong số bọn họ đi xếp hàng mua kem, Tôn Trác Vũ đang chụp hình cho Mạnh Thiến và Lữ Huyên, Mao Hâm đi đến đâu cũng lấy việc giúp người khác làm niềm vui, đang chụp hình giúp mấy chị gái lạ.
Lộ Trạch với Lương Tiêu dựa vào nhau ăn kem, đang ăn thì đột nhiên Lộ Trạch thở dài nói: “Vẫn chơi chưa đã.”
“Ừm,” Lộ Trạch gật gật đầu, “Quá ngắn, chưa đã lắm đã hết rồi.”
Lương Tiêu do dự một chút, khẽ cắn môi nói: “Hay tôi với cậu chơi lại lần nữa?”
Lần này đổi thành Lộ Trạch sửng sốt. Cậu quay đầu nhìn Lương Tiêu, một lúc sau mới cười nói, “Tôi chỉ thuận miệng nói bừa vậy thôi, anh sợ nên tôi không thể lôi kéo anh chơi tiếp được, không cần chuyên nghiệp vậy đâu.”
Lương Tiêu chép miệng một tiếng, “Khách hàng chính là thượng đế.”
Lộ Trạch vỗ lên vai Lương Tiêu, “Thượng đế không muốn chơi lần nữa, sợ tay bị anh bóp nát mất.”
Lộ Trạch ăn xong miếng kem cuối cùng, liếm liếm môi, “Lúc ở rạp chiếu phim có phải tôi cũng túm tay anh mạnh như vậy không?”
Lương Tiêu nhớ lại một chút, chỉ vào một vị trí trên cánh tay mình, “Có dấu móng tay luôn ấy.”
Lộ Trạch cười nghiêng ngả, Lương Tiêu duỗi tay ra cho cậu xem, Lộ Trạch theo bản năng vỗ một cái “bốp” vào lòng bàn tay anh, tiếng vỗ giòn tan, “Làm gì vậy?”
Lương Tiêu không nói gì, cứ nhìn cậu như vậy.
Lộ Trạch không hiểu chuyện gì, lại xoa xoa tay anh, “Đánh đau à?”
Lương Tiêu cảm giác lòng bàn tay nóng lên, hơn nữa lại có chút tê, tê một đường từ cánh tay tới ngực. Anh trực tiếp lấy cây kem trong tay Lộ Trạch, “Vứt rác.”
“Xin lỗi anh, tay nhanh quá, ” Lương Tiêu vứt rác xong về vẫn thấy Lộ Trạch cười, “Cho anh đánh lại đó.”
Lương Tiêu vỗ nhẹ một cái lên mu bàn tay Lộ Trạch.
–
Một buổi trưa mới chỉ chơi được bốn trò chơi, ở trò chơi cuối cùng vài người đều hơi chóng mặt, nên đành tìm một quán để ăn trưa.
Lộ Trạch chỉ gọi đơn giản cho bữa ăn trưa thôi, sau khi ngồi xuống cậu lại nhìn Lương Tiêu, “Sao vậy anh Tiêu? Không hợp miệng sao?”
Lương Tiêu có hơi bất ngờ Lộ Trạch lại hỏi cẩn thận như vậy, thấp giọng nói: “Không phải, có hơi chóng mặt.”
Lộ Trạch cười cười, “Vẫn chưa khỏi hẳn sao?”
Cậu đưa lon nước lạnh đến trước mặt Lương Tiêu, “Uống chút nước đi.”
“Ừm.”
Lương Tiêu thật sự không thể chịu được mấy trò chơi quay điên cuồng đó. Lần đầu tiên chơi cùng khách hàng xong anh phải trốn vào WC để ói, bây giờ thì tiến bộ hơn chút rồi, không bị ói, nhưng vẫn hơi chóng mặt.
Ngoài mặt anh không có biểu hiện gì, nhưng sắc mặt hơi trắng, cũng không ăn được nhiều lắm.
Lộ Trạch ghé sát vào anh, thấp giọng hỏi: “Sao ăn ít vậy? Vẫn còn chóng mặt sao?”
Lương Tiêu không muốn làm cậu mất hứng, “Tốt hơn nhiều rồi, chỉ là không đói lắm thôi.”
Lộ Trạch bất đắc dĩ thở dài, “Sắc mặt kém như vậy mà là tốt hơn nhiều rồi sao?”
Những người khác ăn xong định đi ra ngoài chụp ảnh, Lộ Trạch nói: “Hai bọn tôi không đi đâu, Lương Tiêu có hơi chóng mặt, hơi mệt.”
Lương Tiêu dừng một chút, Lộ Trạch nói: “Tôi không muốn chụp, anh cũng không muốn, thà ở đây nghỉ ngơi còn hơn.”
Lương Tiêu lại quay về ghế ngồi, Lộ Trạch vỗ vỗ chân anh, “Anh Tiêu, anh không cần xem tôi là khách hàng của anh đâu, tôi là bạn anh.”
Lương Tiêu nhướng mày “Bạn bè một giờ 150 sao?”
Lộ Trạch chẹp miệng, “Đừng nhắc đến tiền, không liên quan đến tiền hay không.”
Lương Tiêu khe khẽ thở dài, “Nếu cậu xem tôi là bạn thì cậu cũng đừng trả thù lao. Cậu đã trả tiền thì cậu chính là khách hàng.”
Lộ Trạch lẳng lặng nhìn anh vài giây, thành thật hỏi: “Không thể vừa là khách vừa là bạn được à?”
Lương Tiêu ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu, sau một lúc lâu mới nở nụ cười, thỏa hiệp nói: “Được rồi.”
Lộ Trạch búng tay một cái, “Vậy là được rồi, anh cứ ở đây nghỉ ngơi đi, vừa vặn tôi cũng muốn cắt ghép video.”
Lương Tiêu lấy sạc điện thoại từ trong balo ra đưa cho cậu, Lộ Trạch nói: “Thật là túi thần kỳ mà, vừa nghĩ đã có rồi.”
Điện thoại đang đặt trên bàn của Lương Tiêu vang lên, Lộ Trạch theo bản năng ngó qua nhìn, sau khi nhìn thấy ghi chú thì cậu hơi ngạc nhiên.
Tiểu Mộng (Tóc dài, màu vàng, 170, tính tình nóng nảy), dòng ghi chú này cũng quá cẩn thận rồi.
Lương Tiêu nghe máy, “Xin chào.”
“Xin chào, sao tôi gửi tin nhắn cho anh mà anh mãi không trả lời lại vậy?”
Giọng điệu nói chuyện của Lương Tiêu không còn vẻ tùy ý như ban nãy nói chuyện với Lộ Trạch nữa, nghe vô cũng lạnh nhạt, “Đang bận, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Chỉ là muốn hỏi xem tối nay anh có thời gian không, tôi có chút việc đang vội.”
“Xin lỗi, tối nay không có thời gian.” Lương Tiêu nói.
Tiểu Mộng rất thất vọng, “Một chút thời gian cũng không có sao? Một tiếng cũng được, muộn một chút cũng được mà.”
Lương Tiêu nhìn Lộ Trạch, vừa hay Lộ Trạch cũng đang nhìn anh, Lương Tiêu nói: “Thật sự rất xin lỗi, buổi tối tôi không có thời gian.”
“Vậy tôi tăng giá nhé? Một giờ hai trăm có thể chứ? Ba trăm cũng được.”
Lộ Trạch chép miệng, sao giống như đang làm trò cướp người trước mặt cậu vậy. Cậu giơ tay về phía Lương Tiêu, ý bảo Lương Tiêu đưa điện thoại cho cậu.
Lương Tiêu sửng sốt một chút, Lộ Trạch dùng khẩu hình miệng nói một câu “yên tâm”.
“Tiểu Mộng phải không, xin chào, hiện tại anh ấy đang tiếp khách rồi, trước mặt khách hàng khác cô chơi trò tăng giá là không hay lắm đâu nha.”
Tiểu Mộng vô cùng kinh ngạc, “Khách hàng sao? Anh sao?”
Lộ Trạch nghi hoặc nhìn Lương Tiêu, “Khách nam hay khách nữ thì có gì khác nhau chứ? Có tiền thì đều giống nhau mà.”
Có vẻ Tiểu Mộng đang vô cùng kinh ngạc, nói chưa được vài câu đã tắt máy. Lộ Trạch nghiêng đầu hỏi: “Cái gì mà Tiêu Lương, sao cô ấy lại gọi anh là Tiêu Lương?”
Lương Tiêu im lặng một lúc, Lộ Trạch cân nhắc một chút, “Tiêu Lương…. Lương Tiêu…. Vãi, chẳng lẽ anh tên Tiêu Lương sao?”
Lương Tiêu vẫn im lặng, Lộ Trạch càng nhíu chặt mày lại, “Lương Tiêu, không phải, Tiêu Lương, anh gạt tôi làm gì?”
Cuối cùng Lương Tiêu cũng mở miệng, “Không lừa cậu, tôi tên là Lương Tiêu.”
Anh lấy chứng minh thư từ trong ba lô ra đưa cho cậu, Lộ Trạch nhìn tên, đúng là Lương Tiêu, lại nhìn ảnh chụp bên cạnh, chính xác là Lương Tiêu, chỉ là tóc ngắn hơn bây giờ, còn mặt không thay đổi, vẫn vẻ hung dữ đó.
Lộ Trạch cười, “Vậy anh lừa cô ấy sao?”
“Khách hàng đều không biết tên thật của tôi, tên các cô ấy nói với tôi cũng không phải tên thật.”
Lộ Trạch chỉ chỉ chính mình, “Vậy sao tôi lại biết? Tôi không phải khách hàng sao?”
Lương Tiêu nhìn vào mắt Lộ Trạch, anh cũng muốn biết vì sao lúc trước mình lại nói tên thật cho Lộ Trạch biết.
Đúng lúc bầu không khí đang có chút xấu hổ, Lương Tiêu nói: “Bởi vì cậu là nam, lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy.”
Lộ Trạch gật gật đầu, trả lại chứng minh thư cho Lương Tiêu, ánh mắt đảo qua ngày sinh nhật của anh rồi bỗng nhiên dừng lại, “Đợi chút…. Vãi nữa, anh chỉ lớn hơn tôi có mấy tháng thôi á?”
Sinh nhật của Lương Tiêu là tháng chín, còn sinh nhật Lộ Trạch là tháng hai của năm sau.
Cậu vô cùng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào chứng minh thư của Lương Tiêu, “Tôi cứ nghĩ anh phải lớn hơn tôi hai tuổi chứ, cuối cùng chỉ hơn có mấy tháng thôi sao?”
“Tôi….. đi học sớm, ” Lương Tiêu nói, “Có ảnh hưởng gì sao?”
Lộ Trạch lắc đầu, cảm thán nói: “Cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ là tôi gọi anh là anh Tiêu nên thật sự coi anh là anh rồi.”
Lương Tiêu thản nhiên cười cười, “Hiện tại cũng có thể mà.”
Lộ Trạch chậc một tiếng, nhướng mày nhìn anh, “Anh trai lớn hơn năm tháng sao? Cũng không phải không được nhỉ.”Sau khi xuống tàu lượn siêu tốc có người đã chạy nhanh đến bên cạnh để ói, Mao Hâm vỗ ngực nói: “Hồn lìa khỏi xác rồi.”
“Sảng khoái không?” Lộ Trạch cười hỏi.
Vừa nãy Mạnh Thiến với Lữ Huyên hét rất to, lúc này lại cười rất vui vẻ, đồng thanh nói: “Quá đã!”
Mạnh Thiến nghiêng đầu cười, “Vậy cậu giúp tôi chỉnh lại đi, tôi không nhìn thấy.”
Tôn Trác Vũ đỏ mặt, Lộ Trạch lắc lắc đầu, lại hướng máy quay đến khuôn mặt của Lương Tiêu, giọng nói mang theo ý cười, “Anh Tiêu, cảm giác thế nào?”
Lương Tiêu còn chưa lên tiếng thì Lộ Trạch đã khoa trương nói: “Tay tôi đau hết cả rồi.”
Lương Tiêu liếc cậu một cái, bất đắc dĩ đành thừa nhận nói: “Khá dọa người đó.”
Mặc dù anh cũng chơi cùng với khách hàng vài lần, mỗi lần vẫn sợ như lần đầu nhưng đây là lần đầu tiên Lương Tiêu nói ra, bởi vì Lộ Trạch không phải con gái, cũng không giống khách hàng của anh.
Lộ Trạch cười giơ tay lên, nhẹ nhàng hất vành mũ của anh, “Đi, ăn kem để đè nén nỗi sợ nào.”
Một người trong số bọn họ đi xếp hàng mua kem, Tôn Trác Vũ đang chụp hình cho Mạnh Thiến và Lữ Huyên, Mao Hâm đi đến đâu cũng lấy việc giúp người khác làm niềm vui, đang chụp hình giúp mấy chị gái lạ.
Lộ Trạch với Lương Tiêu dựa vào nhau ăn kem, đang ăn thì đột nhiên Lộ Trạch thở dài nói: “Vẫn chơi chưa đã.”
“Ừm,” Lộ Trạch gật gật đầu, “Quá ngắn, chưa đã lắm đã hết rồi.”
Lương Tiêu do dự một chút, khẽ cắn môi nói: “Hay tôi với cậu chơi lại lần nữa?”
Lần này đổi thành Lộ Trạch sửng sốt. Cậu quay đầu nhìn Lương Tiêu, một lúc sau mới cười nói, “Tôi chỉ thuận miệng nói bừa vậy thôi, anh sợ nên tôi không thể lôi kéo anh chơi tiếp được, không cần chuyên nghiệp vậy đâu.”
Lương Tiêu chép miệng một tiếng, “Khách hàng chính là thượng đế.”
Lộ Trạch vỗ lên vai Lương Tiêu, “Thượng đế không muốn chơi lần nữa, sợ tay bị anh bóp nát mất.”
Lộ Trạch ăn xong miếng kem cuối cùng, liếm liếm môi, “Lúc ở rạp chiếu phim có phải tôi cũng túm tay anh mạnh như vậy không?”
Lương Tiêu nhớ lại một chút, chỉ vào một vị trí trên cánh tay mình, “Có dấu móng tay luôn ấy.”
Lộ Trạch cười nghiêng ngả, Lương Tiêu duỗi tay ra cho cậu xem, Lộ Trạch theo bản năng vỗ một cái “bốp” vào lòng bàn tay anh, tiếng vỗ giòn tan, “Làm gì vậy?”
Lương Tiêu không nói gì, cứ nhìn cậu như vậy.
Lộ Trạch không hiểu chuyện gì, lại xoa xoa tay anh, “Đánh đau à?”
Lương Tiêu cảm giác lòng bàn tay nóng lên, hơn nữa lại có chút tê, tê một đường từ cánh tay tới ngực. Anh trực tiếp lấy cây kem trong tay Lộ Trạch, “Vứt rác.”
“Xin lỗi anh, tay nhanh quá, ” Lương Tiêu vứt rác xong về vẫn thấy Lộ Trạch cười, “Cho anh đánh lại đó.”
Lương Tiêu vỗ nhẹ một cái lên mu bàn tay Lộ Trạch.
–
Một buổi trưa mới chỉ chơi được bốn trò chơi, ở trò chơi cuối cùng vài người đều hơi chóng mặt, nên đành tìm một quán để ăn trưa.
Lộ Trạch chỉ gọi đơn giản cho bữa ăn trưa thôi, sau khi ngồi xuống cậu lại nhìn Lương Tiêu, “Sao vậy anh Tiêu? Không hợp miệng sao?”
Lương Tiêu có hơi bất ngờ Lộ Trạch lại hỏi cẩn thận như vậy, thấp giọng nói: “Không phải, có hơi chóng mặt.”
Lộ Trạch cười cười, “Vẫn chưa khỏi hẳn sao?”
Cậu đưa lon nước lạnh đến trước mặt Lương Tiêu, “Uống chút nước đi.”
“Ừm.”
Lương Tiêu thật sự không thể chịu được mấy trò chơi quay điên cuồng đó. Lần đầu tiên chơi cùng khách hàng xong anh phải trốn vào WC để ói, bây giờ thì tiến bộ hơn chút rồi, không bị ói, nhưng vẫn hơi chóng mặt.
Ngoài mặt anh không có biểu hiện gì, nhưng sắc mặt hơi trắng, cũng không ăn được nhiều lắm.
Lộ Trạch ghé sát vào anh, thấp giọng hỏi: “Sao ăn ít vậy? Vẫn còn chóng mặt sao?”
Lương Tiêu không muốn làm cậu mất hứng, “Tốt hơn nhiều rồi, chỉ là không đói lắm thôi.”
Lộ Trạch bất đắc dĩ thở dài, “Sắc mặt kém như vậy mà là tốt hơn nhiều rồi sao?”
Những người khác ăn xong định đi ra ngoài chụp ảnh, Lộ Trạch nói: “Hai bọn tôi không đi đâu, Lương Tiêu có hơi chóng mặt, hơi mệt.”
Lương Tiêu dừng một chút, Lộ Trạch nói: “Tôi không muốn chụp, anh cũng không muốn, thà ở đây nghỉ ngơi còn hơn.”
Lương Tiêu lại quay về ghế ngồi, Lộ Trạch vỗ vỗ chân anh, “Anh Tiêu, anh không cần xem tôi là khách hàng của anh đâu, tôi là bạn anh.”
Lương Tiêu nhướng mày “Bạn bè một giờ 150 sao?”
Lộ Trạch chẹp miệng, “Đừng nhắc đến tiền, không liên quan đến tiền hay không.”
Lương Tiêu khe khẽ thở dài, “Nếu cậu xem tôi là bạn thì cậu cũng đừng trả thù lao. Cậu đã trả tiền thì cậu chính là khách hàng.”
Lộ Trạch lẳng lặng nhìn anh vài giây, thành thật hỏi: “Không thể vừa là khách vừa là bạn được à?”
Lương Tiêu ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu, sau một lúc lâu mới nở nụ cười, thỏa hiệp nói: “Được rồi.”
Lộ Trạch búng tay một cái, “Vậy là được rồi, anh cứ ở đây nghỉ ngơi đi, vừa vặn tôi cũng muốn cắt ghép video.”
Lương Tiêu lấy sạc điện thoại từ trong balo ra đưa cho cậu, Lộ Trạch nói: “Thật là túi thần kỳ mà, vừa nghĩ đã có rồi.”
Điện thoại đang đặt trên bàn của Lương Tiêu vang lên, Lộ Trạch theo bản năng ngó qua nhìn, sau khi nhìn thấy ghi chú thì cậu hơi ngạc nhiên.
Tiểu Mộng (Tóc dài, màu vàng, 170, tính tình nóng nảy), dòng ghi chú này cũng quá cẩn thận rồi.
Lương Tiêu nghe máy, “Xin chào.”
“Xin chào, sao tôi gửi tin nhắn cho anh mà anh mãi không trả lời lại vậy?”
Giọng điệu nói chuyện của Lương Tiêu không còn vẻ tùy ý như ban nãy nói chuyện với Lộ Trạch nữa, nghe vô cũng lạnh nhạt, “Đang bận, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Chỉ là muốn hỏi xem tối nay anh có thời gian không, tôi có chút việc đang vội.”
“Xin lỗi, tối nay không có thời gian.” Lương Tiêu nói.
Tiểu Mộng rất thất vọng, “Một chút thời gian cũng không có sao? Một tiếng cũng được, muộn một chút cũng được mà.”
Lương Tiêu nhìn Lộ Trạch, vừa hay Lộ Trạch cũng đang nhìn anh, Lương Tiêu nói: “Thật sự rất xin lỗi, buổi tối tôi không có thời gian.”
“Vậy tôi tăng giá nhé? Một giờ hai trăm có thể chứ? Ba trăm cũng được.”
Lộ Trạch chép miệng, sao giống như đang làm trò cướp người trước mặt cậu vậy. Cậu giơ tay về phía Lương Tiêu, ý bảo Lương Tiêu đưa điện thoại cho cậu.
Lương Tiêu sửng sốt một chút, Lộ Trạch dùng khẩu hình miệng nói một câu “yên tâm”.
“Tiểu Mộng phải không, xin chào, hiện tại anh ấy đang tiếp khách rồi, trước mặt khách hàng khác cô chơi trò tăng giá là không hay lắm đâu nha.”
Tiểu Mộng vô cùng kinh ngạc, “Khách hàng sao? Anh sao?”
Lộ Trạch nghi hoặc nhìn Lương Tiêu, “Khách nam hay khách nữ thì có gì khác nhau chứ? Có tiền thì đều giống nhau mà.”
Có vẻ Tiểu Mộng đang vô cùng kinh ngạc, nói chưa được vài câu đã tắt máy. Lộ Trạch nghiêng đầu hỏi: “Cái gì mà Tiêu Lương, sao cô ấy lại gọi anh là Tiêu Lương?”
Lương Tiêu im lặng một lúc, Lộ Trạch cân nhắc một chút, “Tiêu Lương…. Lương Tiêu…. Vãi, chẳng lẽ anh tên Tiêu Lương sao?”
Lương Tiêu vẫn im lặng, Lộ Trạch càng nhíu chặt mày lại, “Lương Tiêu, không phải, Tiêu Lương, anh gạt tôi làm gì?”
Cuối cùng Lương Tiêu cũng mở miệng, “Không lừa cậu, tôi tên là Lương Tiêu.”
Anh lấy chứng minh thư từ trong ba lô ra đưa cho cậu, Lộ Trạch nhìn tên, đúng là Lương Tiêu, lại nhìn ảnh chụp bên cạnh, chính xác là Lương Tiêu, chỉ là tóc ngắn hơn bây giờ, còn mặt không thay đổi, vẫn vẻ hung dữ đó.
Lộ Trạch cười, “Vậy anh lừa cô ấy sao?”
“Khách hàng đều không biết tên thật của tôi, tên các cô ấy nói với tôi cũng không phải tên thật.”
Lộ Trạch chỉ chỉ chính mình, “Vậy sao tôi lại biết? Tôi không phải khách hàng sao?”
Lương Tiêu nhìn vào mắt Lộ Trạch, anh cũng muốn biết vì sao lúc trước mình lại nói tên thật cho Lộ Trạch biết.
Đúng lúc bầu không khí đang có chút xấu hổ, Lương Tiêu nói: “Bởi vì cậu là nam, lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy.”
Lộ Trạch gật gật đầu, trả lại chứng minh thư cho Lương Tiêu, ánh mắt đảo qua ngày sinh nhật của anh rồi bỗng nhiên dừng lại, “Đợi chút…. Vãi nữa, anh chỉ lớn hơn tôi có mấy tháng thôi á?”
Sinh nhật của Lương Tiêu là tháng chín, còn sinh nhật Lộ Trạch là tháng hai của năm sau.
Cậu vô cùng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào chứng minh thư của Lương Tiêu, “Tôi cứ nghĩ anh phải lớn hơn tôi hai tuổi chứ, cuối cùng chỉ hơn có mấy tháng thôi sao?”
“Tôi….. đi học sớm, ” Lương Tiêu nói, “Có ảnh hưởng gì sao?”
Lộ Trạch lắc đầu, cảm thán nói: “Cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ là tôi gọi anh là anh Tiêu nên thật sự coi anh là anh rồi.”
Lương Tiêu thản nhiên cười cười, “Hiện tại cũng có thể mà.”
Lộ Trạch chậc một tiếng, nhướng mày nhìn anh, “Anh trai lớn hơn năm tháng sao? Cũng không phải không được nhỉ.”