Ràng Buộc – Huỳnh Dạ

Chương 6

Lục Nghị Kình đối với loại tình huống này hiển nhiên không biết làm sao. Ngày đó anh tỉnh lại, còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ, làm thế nào mà Kỷ Tuần lại ngủ trên giường anh?

Sau khi cẩn thận nhìn lại, mới thấy trên người Kỷ Tuần có mùi rượu, anh liền cho rằng Kỷ Tuần uống rượu say vào nhầm phòng. Nhưng Lục Nghị Kình đã quên, tửu lượng của Kỷ Tuần vô cùng tốt, làm sao có thể dễ dàng say được? Kể từ ngày đó, thái độ của Kỷ Tuần bắt đầu thay đổi. Lục Nghị Kình không muốn nghĩ nhiều, nhưng thời điểm Kỷ Tuần đối mặt với anh phảng phất không còn như trước, cậu không còn làm nũng nữa, ngược lại duy trì một chút khoảng cách vô hình.

Nếu không phải hai người là anh em, còn có thể cho rằng Kỷ Tuần đang giận dỗi, nhưng đối phương vẫn cố tình dùng thái độ có chút câu nệ đối mặt với anh, làm anh cảm thấy kỳ quái. Nói về Lục Nghị Kình, quả thực anh từng có vài đoạn tình cảm lưu luyến, tuy nhiên chưa bao giờ cùng nam nhân nói chuyện yêu đương, bởi vậy anh hoàn toàn không hiểu tâm tình của Kỷ Tuần giờ phút này.

Anh đương nhiên không nghĩ đến Kỷ Tuần đang tính toán cùng anh một chỗ, nhưng anh hiểu được, tình cảm anh em thuần túy của bọn họ kể từ lúc anh lựa chọn nói rõ mọi thứ cho Kỷ Tuần, không hề nghi ngờ gì đã bắt đầu thay đổi.

“Tuần.”

“Vâng?”

“Chúng ta cần nói chuyện.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Em có từng nghĩ, đến chỗ ba mẹ ở một thời gian không?” Lục Nghị Kình buông đũa, bình tĩnh hỏi han.

“Tại sao phải thế?”

“Em quên lần trước chúng ta nói chuyện rồi sao.” Lục Nghị Kình hạ mắt, “Chúng ta ở cùng nhau...... không tốt lắm.”

Kỷ Tuần mị mắt: “Anh có ý gì?”

Lục Nghị Kình thấp giọng nói: “Em hẳn đã biết.”

“Không, em không biết.” Kỷ Tuần buông đũa, trên mặt lộ ra ý cười.

“Đừng giả ngốc.” Lục Nghị Kình dừng một chút, “Em biết rõ anh đối với em có loại tư tưởng gì, Tại sao em vẫn muốn cùng anh ở chung một chỗ?”

“Bởi vì em thích thế.” Kỷ Tuần thu hồi nụ cười, “Em không nghĩ cùng anh tranh luận, nhưng mà──”

“Nhưng mà cái gì? Em không phải đồng tính luyến ái, em thậm chí còn chưa từng cùng nam nhân hôn môi. Đừng nói với anh em đối với đồng tình luyến ái có rất nhiều hiểu biết ──” Lời nói của Lục Nghị Kình bị ánh mắt khác thường của Kỷ Tuần đánh gãy.

“Em đã từng cùng nam nhân hôn môi.” Kỷ Tuần trừng mắt nhìn anh trai.

Lục Nghị Kình cố gắng làm cho biểu tình kinh ngạc của mình không lộ ra ngoài. “Vậy thì đã sao? Dù có hôn môi, em cũng không hiểu được lực hấp dẫn của mình lớn thế nào đâu.”

Kỷ Tuần liếc mắt nhìn Lục Nghị Kình, bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên người anh, cúi đầu liền hôn lên môi anh. Đó là một cái hôn quá mức ngắn ngủi, thế nên Lục Nghị Kình cảm thấy chính mình có lẽ vừa trải qua một hồi ảo giác, mà trong ảo giác hết thảy đều là giả dối.

“...... Tuần?”

“Có chuyện gì, anh?”

“Em hôn anh.” Lục Nghị Kình vẻ mặt có chút mờ mịt hiếm thấy.

“Đúng thế. Nếu anh gọi đấy là hôn mà không phải chỉ là một cái chạm môi.” Kỷ Tuần xoa môi, cười loan loan mắt.

“Tại sao?” Lục Nghị Kình thở dài. Anh hiểu rõ Kỷ Tuần, bởi vậy anh biết, đối với Kỷ Tuần mà nói, tiếp xúc loại này cũng chỉ là một hồi vui đùa, không đáng kể chút nào.

“Đây không phải vui đùa. Em sẽ không hướng anh làm chuyện vui đùa nhàm chán như vậy.” Kỷ Tuần mỉm cười.

“Vậy, rốt cuộc tại sao?”

“Bởi vì em muốn làm thế.”

“Em thật sự muốn làm?” Lục Nghị Kình trên mặt tràn ngập hoang mang.

Kỷ Tuần buông tay: “Đương nhiên.”

Lục Nghị Kình trả lời vô cùng nhanh chóng: “Anh không tin.”

“Anh, anh cảm thấy em không thể tín nhiệm?”

“Không phải vấn đề này, mà là......” Lục Nghị Kình phiền muộn nhăn mi.”Chúng ta là anh em.”

Kỷ Tuần đồng ý gật đầu: “Đúng vậy, anh em không cùng huyết thống. Anh để ý?”

“Vốn là anh sai.” Lục Nghị Kình cười khổ, “Nếu anh không thích nam nhân, sẽ không có nhiều phiền toái như vậy.”

Kỷ Tuần hơi hơi mím môi, có chút do dự mở miệng: “Anh, em nghĩ thử xem xem.”

“Thử cái gì?”

“Thử xem xem...... em có thể hay không tiếp nhận nam nhân.” Kỷ Tuần ngượng ngùng cười.

Lục Nghị Kình giận tái mặt  “Loại sự tình này làm sao có thể thử?” Sắc mặt anh có chút âm trầm.

Kỷ Tuần cảm thấy có chút không ổn, nhưng vẫn nhíu mày: “Tại sao không thể?”

“Sao lại muốn thử?” Thanh âm của Lục Nghị Kình vô cùng bình tĩnh, nhưng chút bình tĩnh còn lại đã bị sự kiện bão táp vừa rồi cuốn đi hết.

“Nếu em có thể tiếp nhận nam nhân, vậy thì có thể cùng anh ở chung một chỗ rồi.” Kỷ Tuần có chút khờ dại nói.

Lục Nghị Kình cười lạnh: “Em cho là đồng tính luyến ái chỉ cần nhìn thấy nam nhân đều yêu đến biến thái phải không? Cho dù em thích nam nhân, em dựa vào cái gì tiếp nhận anh? Anh làm anh trai em cũng không phải một hai năm, mà là gần hai mươi năm.”

“Vậy anh không thích em sao?” Kỷ Tuần vội vàng hỏi, “Anh nếu coi em là em trai, lại muốn cùng em lên giường, vậy rốt cuộc anh đặt em ở vị trí gì?”

Lục Nghị Kình nghẹn lời, sau một lúc lâu cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng dùng ánh mắt ôn hòa nhìn đối phươnng. Mà Kỷ Tuần lại bỗng nhiên bật cười.

“Anh có biết anh thật quá mức không? Anh chỉ nghĩ đến cảm giác của anh, còn em thì sao?” Hắn dừng một chút, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, thanh âm cũng bắt đầu nghẹn ngào.”Bởi vì anh sợ chính mình đối với em sinh ra dục vọng, cho nên anh trốn em. Anh có nghĩ tới, bị anh trai mình né tránh như vậy, Em sẽ có cảm giác gì?”

“Tuần......” Lục Nghị Kình cắn chặt môi.

Anh tuyệt không muốn chứng kiến bộ dạng Kỷ Tuần thanh âm bắt đầu run rây, nhưng vẫn cố gắng duy trì bộ dáng tươi cười. Mặc dù là chính anh bức đối phương đến bước này, nhưng Lục Nghị Kình lại bắt đầu hối hận. Lúc trước anh không phải chưa từng nghĩ chính mình có thể sẽ làm tổn thương đối phương, nhưng anh lại không muốn để ý nhiều. Mà sự thật chứng minh, sự ích kỷ và dục vọng của anh vẫn làm tổn thương người mà anh coi trọng nhất.

Kỷ Tuần cắn môi nói: “Anh rốt cuộc có biết em nghĩ gì không?”

Lục Nghị Kình trầm mặc thật lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi.”

“Em không muốn nghe ba chữ này.” Kỷ Tuần mím môi, hốc mắt đột nhiên ướt át.

“Tuần, đừng khóc.”

“Em không có!”

Lục Nghị Kình trầm mặc một lúc, sau đó đứng lên, đi đến phía sau Kỷ Tuần, ôm lấy thắt lưng hắn.

“Anh xin em đấy, đừng có khóc”. Anh không biết mình bị làm sao, đối với nước mắt của Kỷ Tuần, anh cảm thấy đau lòng, nhưng đồng thời lại cảm nhận được một cỗ ấm áp trìu mến dào dạt.

Không phải chưa từng nhìn thấy Kỷ Tuần khóc, nhưng khi đó Kỷ Tuần còn nhỏ, khóc vô cùng thê thảm, cũng sẽ không làm cho anh sinh ra loại cảm giác vừa đau vừa tình tự này. Mà Kỷ Tuần hiện tại, chỉ rơi vài giọt nước mắt, biểu cảm trên mặt vẫn là gió êm biển lặng, lại làm cho anh không biết phải làm sao. Lục Nghị Kình chưa từng biết, chính mình lại là một người dễ dàng bị nước mắt đánh bại như thế. Có lẽ, bởi vì…người khóc, là Kỷ Tuần.

“Tuần, em chắc chắn chứ?”

“Em chắc chắn.”

Kỷ Tuần chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, môi hơi hơi cong lên.”Chuyện tới hiện giờ, em cũng không cho anh lâm trận bỏ chạy.”

Lục Nghị Kình nghe vậy không khỏi bật cười. “Chính là làm tình, anh tại sao lại muốn chạy trốn?”

Kỷ Tuần mị mị mắt: “Cái này khó nói. Ai biết anh không phải thầm nghĩ làm qua loa, dỗ em cho có lệ?”

Lục Nghị Kình xoa đầu Kỷ Tuần, tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: “Anh không biết đã bao nhiêu lần nghĩ đến bộ dạng em lúc nằm trên giường. Nếu anh cũng muốn, cần gì phải làm qua loa?”

“Anh nghĩ tới...... rất nhiều lần rồi sao?” Kỷ Tuần bắt đầu đỏ mặt.

“Đúng vậy.”

Lục Nghị Kình thản nhiên trả lời. Kỷ Tuần ngẩn ra, đột nhiên mặt đỏ tai hồng. “Anh..... Có ai từng nói anh rất phiến tình chưa?”

Lục Nghị Kình ngoài ý muốn nhìn hắn liếc mắt một cái: “Không có.”

Kỷ Tuần do dự, vẫn là ôm lấy bả vai dày rộng của anh trai, chậm rãi đem chính mình chui vào trong lồng ngực đối phương. “Nhất định chưa có ai gặp qua ánh mắt lúc này của anh...... Quả thực giống như là......” Kỷ Tuần chỉ nói được một nửa, nửa còn lại bị Lục Nghị Kình nhanh chóng nuốt mất.

Đôi môi Lục Nghị Kình quả thực vô cùng ấm áp. Đây là lần đầu tiên Kỷ Tuần có ý nghĩ này khi bị người khác hôn. Anh tuy nhiệt tình nhưng vẫn ôn nhu nhấm nháp môi hắn, giống như đang cực lực áp chế khẽ liếm đầu lưỡi của hắn. Kỷ Tuần nhịn không được than nhẹ, chậm rãi mở mắt, nhìn chăm chú vào vẻ mặt của anh khi hôn.

Lục Nghị Kình có khuôn mặt anh tuấn, đường cong bên sườn mặt giống như được đao tạc ra, cương trực lưu loát, mà giờ khắc này, đường cong sắc bén đó lại thập phần nhu hòa, làm cho nguyên bản khuôn mặt vốn đạm mạc cũng có thêm vài phần ôn nhu. Kỷ Tuần còn chưa thật sự hưởng ứng nụ hôn của đối phương, hai tay đã không cam lòng yếu thế mà chạy tới vuốt ve tấm lưng rắn chắc lại mềm dẻo của Lục Nghị Kình, thậm chí còn dùng thân mình cọ sát khiêu khích đối phương.

Lục Nghị Kình dây dưa xong, dọc theo cần cổ lưu lại vài dấu hôn tiên diễm, sau đó bỗng nhiên hơi hơi đứng dậy, tiện tay cởi bỏ áo choàng tắm của Kỷ Tuần. Kỷ Tuần theo bản năng rụt lui về phía sau, lưng cũng vì thế mà chạm vào đầu giường. Lục Nghị Kình bình thản hỏi: “Sợ?”

“Ai sợ!” Kỷ Tuần đỏ mặt, nghiêm túc phản bác.

Lục Nghị Kình không nhiều lời, nhanh nhẹn cởi bỏ đai lưng của áo choàng tắm, làm cho thân thể đối phương hiện ra trọn vẹn trước mắt mình. Thân thể Kỷ Tuần tuy hơi gầy, nhưng vẫn thon dài cân xứng, Lục Nghị Kình không vội vàng đem áo choàng tắm toàn bộ cởi xuống, ngược lại một tay cầm lấy mắt cá chân của Kỷ Tuần, cúi đầu chậm rãi hôn lên từng ngón chân thon dài, tái nhợt.

“Anh...... Không cần hôn nơi đó......” Thanh âm của Kỷ Tuần bắt đầu có chút run rẩy.

Đôi môi ấm nóng của đối phương không đáp lại hắn, chỉ tiếp tục hôn hắn đến mềm nhũn, Kỷ Tuần không biết nên làm thế nào cho phải. Chưa từng có người hôn qua chân hắn…Địa phương bị hôn lên truyền đến một trận tê dại, hắn nghĩ muốn rụt chân về, nhưng mắt cá chân lại bị đối phương giữ chặt.

“Sao lại không cần?” Lục Nghị Kình tùy tiện hỏi.

Kỷ Tuần quẫn bách gầm nhẹ: “Rất kỳ quái!”

“Có gì kỳ quái? Em không cảm thấy thoải mái?”

Lục Nghị Kình nâng mắt, chậm rãi hôn cổ chân Kỷ Tuần.

“Hối hận?”

“Không có, nhưng mà......”

Kỷ Tuần hơi giật mình cắn môi, xấu hổ đến mức chân tay cũng không biết nên đặt ở đâu. Chẳng lẽ anh ấy không thấy kỳ quái sao? Dĩ vãng khi hắn cùng phụ nữ lên giường, cũng chưa từng hôn ngón chân ai…

“Thật sự không thoải mái?” Ánh mắt Lục Nghị Kình sâu thẳm nhìn hắn, “Không muốn tiếp tục thì nói với anh, còn kịp.”

“Anh, anh tiếp tục......” Kỷ Tuần nghe anh nói, quyết tâm lúc sau vô luận xấu hổ như thế nào cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

Trận tình ái này ngay từ đầu là do hắn gợi ra, hắn không hối hận. Lục Nghị Kình nhìn Kỷ Tuần một cái, cuối cùng buông tha cho mắt cá chân của hắn. Kỷ Tuần nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lại kêu lên một tiếng kinh ngạc.

“Đừng khẩn trương.” Lục Nghị Kình chỉ nói ba chữ này, lập tức tiếp tục duyệt hôn men theo đường cong bụng dưới của Kỷ Tuần.

Cái loại cảm giác kích thích tựa như ma lực này làm cho Kỷ Tuần kìm lòng không đậu vặn vẹo thân mình, muốn thoát ly đối phương, nhưng lại luyến tiếc khoái cảm kỳ dị đang dâng lên.

“Anh...... nhanh lên......”

“Gấp cái gì?” Lục Nghị Kình khẽ cắn xuống xương quai xanh tinh xảo, trong thanh âm mơ hồ mang theo ý cười.

“Cùng anh làm, liền khó chịu như vậy?”

“Không phải......” Kỷ Tuần bị anh trai ôn nhu duyện hôn, trừ bỏ không biết phải làm sao thì chỉ có xấu hổ, thậm chí ngay cả trên lưng đều xẹt qua một tia run rẩy.

Hắn biết rõ, đó là biểu hiện của sự hưng phấn. May mà Lục Nghị Kình không hôn hắn lâu lắm, ở lúc nhận thấy hắn nổi lên phản ứng sinh lý, anh liền thu hồi lời lẽ ôn nhu, đổi lại dùng ngón tay thon dài vô tình hữu ý mà vuốt ve đùi trong của hắn. Giờ khắc này, tính khí của Kỷ Tuần đã muốn ngạnh lên một nửa.

“Tuần, em có thích khẩu giao không?” Lục Nghị Kình hỏi.

Kỷ Tuần đã sớm mặt đỏ tai hồng, bị  hỏi trực tiếp như vậy, quẫn bách không thể trả lời. Đối phương tựa hồ cũng không muốn ép hắn nói ra bằng được, ngược lại lẳng lặng cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng hàm trụ tính khí của hắn, dùng đầu lưỡi mềm mại trêu đùa lỗ nhỏ mẫn cảm phía trước.

Kỷ Tuần cả người run lên, đối phương liếm duyện vài lần, tính khí đã hoàn toàn cương. Hắn trước kia kết giao rất nhiều phụ nữ, họ đều không thích thay hắn khẩu giao, không chỉ bởi vì tâm lý bài xích, mà còn bởi cái loại cảm giác không thể nhìn thấy này cực kỳ khuất nhục. Mà Lục Nghị Kình cũng thế, Kỷ Tuần dừng ở đôi mi đang nhíu lại của đối phương, từ trong đó tìm được một tia dịu dàng bình thản. Lục Nghị Kình làm như vậy, là bởi vì cam tâm tình nguyện.

Kỷ Tuần ý thức được chuyện này, không thể phủ nhận tâm ngày một rung động. Hắn không phải không biết, lòng tự trọng của Lục Nghị Kình không thấp hơn so với người khác, trời sinh tính cách anh đã như thế, lại cam nguyện vì hắn làm loại chuyện này...... Lục Nghị Kình hàm duyện vật cứng kia, hai tay cũng không nhàn rỗi, một bên đùa bỡn hai túi nhỏ phía dưới, một bên vuốt ve đùi trong non mịn của Kỷ Tuần.

Dần dần Kỷ Tuần bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, phần bụng khi thì căng thẳng khi thì thả lỏng, thậm chí ngay cả phần eo đều run lên nhè nhẹ.

“A......anh, ân......”

Lục Nghị Kình nâng mắt nhìn bộ dạng đối phương mặt đỏ tai hồng, nhưng không cách nào thoát khỏi khoái cảm mê ly, nhịn không được càng dùng sức duyện hôn tính khí ướt át trước mắt. Mà Kỷ Tuần phản ứng hệt như anh nghĩ, khẽ nhếch đôi môi đỏ bừng khàn khàn rên rỉ, tính khí một trận bất quy tắc nhảy lên, liền khinh địch bắn ra ở trong miệng anh.

“...... Thực xin lỗi, em, em không cố ý......”

Kỷ Tuần một bên bình ổn hô hấp, một bên giải thích, trên mặt không biết khi nào có thêm vài giọt mồ hôi, thậm chí ngay cả âm thanh cũng mang theo một tia nức nở như có như không. Lục Nghị Kình yêu thương lau đi mồ hôi trên mặt đối phương.

“Sao lại khóc?”

Kỷ Tuần một bên cảm thấy thẹn cúi đầu, một bên nhỏ giọng than thở “Bởi vì rất thoải mái”, đồng thời lúc đó Lục Nghị Kình cũng bắt đầu cởi quần áo đang mặc trên người.

Đợi cho đến khi Kỷ Tuần ngẩng đầu lên, đường cong thân hình rắn chắc tao nhã của anh trai đã hiện ra trước mắt hắn. Đồng dạng là nam nhân, Kỷ Tuần đương nhiên để ý kích cỡ của đối phương to nhỏ thế nào, nhưng mà chờ đến khi hắn nhìn thấy khí quan cứng rắn khỏe mạnh kia, bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ hãi. ── hắn muốn dùng chính mình mặt sau...... Tiếp nhận tính khí thô to của anh hay sao...? Mà không cần ai tới trả lời vấn đề này, đáp án hiển nhiên là khẳng định.

“Tuần......” Lục Nghị Kình cúi đầu gọi.

Kỷ Tuần cắn môi, nhìn ngón tay đối phương thân mật với vào giữa hai chân mình, theo sườn đùi trong lên tới bắp đùi, tiếp theo lấy ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn huyệt khẩu đang đóng chặt. Vừa mới trải qua cao trào cách đó không lâu, Kỷ Tuần sớm cả người vô lực, tùy ý nam nhân vuốt ve địa phương thẹn thùng kia, khẩn trương đến không nói lên lời.

“Thả lỏng một chút.” Lục Nghị Kình nói, cũng không ngừng tay chút nào.

“Anh, anh, anh nhẹ một chút......”

“Mới sờ một chút thôi, còn chưa có đi vào.”

Lục Nghị Kình có chút buồn cười nhìn Kỷ Tuần khẩn trương. Đối phương nghe vậy, cả người run lên, mặt đỏ tía tai.

“Đừng nói......”

Lục Nghị Kình yêu thương hôn hôn hai má phiếm hồng của đối phương: “Thẹn thùng cái gì?”

“Anh!” Kỷ Tuần bất mãn khẽ gọi.

“Em đem chân mở ra một chút.” Lục Nghị Kình trấn an hôn hắn một cái.

Kỷ Tuần do dự thật lâu, chung quy chậm rãi mở chân ra, làm cho địa phương chưa bao giờ có người tiến vào bại lộ trước tầm mắt anh. Lục Nghị Kình bỗng nhiên cúi người xuống, đầu lưỡi ấm nóng mềm nhuyễn dọc theo huyệt khẩu trượt xuống, Kỷ Tuần ngẩn ngơ, thậm chí còn không ý thức được đối phương đang làm cái gì, yết hầu đã phát ra tiếng than nhẹ khàn khàn.

Chờ hắn bừng tỉnh, cố gắng đẩy anh ra, lại bị đối phương thình lình với đầu lưỡi vào trong làm cho xương sống thắt lưng đều mềm nhũn, tê dại không thôi.

“Anh, không cần, nơi đó không cần......” Hắn kích động nói, ngay cả đôi mắt đen láy cũng xấu hổ ướt át.

“Không thoải mái?”

“Bẩn...... Nơi đó... bẩn......” Kỷ Tuần thanh âm bắt đầu phảng phất tiếng nức nở, sợ rằng chỉ chút thôi nữa sẽ khóc thành tiếng.

Lục Nghị Kình thu hồi đầu lưỡi, hôn hôn tính khí cùng huyệt khẩu mẫn cảm, rốt cục không hề tiếp tục lấy đầu lưỡi âu yếm địa phương nho nhỏ kia.

“Hôn một chút dễ đi vào hơn.” Anh giải thích.

“Vậy, vậy anh tại sao không cần bôi trơn......” Kỷ Tuần mặc dù cảm thấy thẹn, nhưng vẫn lên tiếng hỏi.

Lục Nghị Kình thản nhiên nói: “Không muốn dùng.”

Anh có tự tin chính mình sẽ không làm Kỷ Tuần bị thương, cũng bởi vậy, nếu là lần đầu tiên trân quý, anh không muốn dùng cái gì khác.

“Anh, em sợ đau.” Kỷ Tuần rầu rĩ nói.

Nghe nói đồng tính luyến ái trước khi làm đều phải dùng bôi trơn để tránh bị thương, mà bây giờ khi thể nghiệm lại làm cho hắn càng tin tưởng vững chắc điểm ấy. Nếu không có gì bôi trơn, để cho anh trực tiếp đi vào, chính mình tuyệt đối sẽ bị xé rách.

“Vậy em giúp anh đi.” Lục Nghị Kình giữ chặt tay Kỷ Tuần, đem đặt lên phía trên hạ thể của mình. Kỷ Tuần sửng sốt, thoáng chốc hiểu được ý tứ của Lục Nghị Kình, mặc dù xấu hổ đến không dám ngẩng mặt lên, nhưng tay lại bắt đầu cầm tính khí bán cương của đối phương, thong thả xoa nắn.

Tính khí nọ vừa cứng lại vừa nóng, thỉnh thoảng còn hơi hơi nảy lên, trong đầu Kỷ Tuần một mảnh hoảng loạn, chỉ biết lặp đi lặp lại động tác trên tay hòng lấy lòng nam nhân. Vẫn là lần đầu tiên hắn tiếp xúc người đồng giới gần gũi như thế, thậm chí còn thay người kia vuốt ve. Kỷ Tuần cảm thấy thẹn, nhưng đồng thời lại vì trải nghiệm tình dục khác hẳn với dĩ vãng mà cảm thấy hưng phấn.

Hắn một bên vỗ về, một bên chú ý tới bộ dáng khép hờ mắt khàn khàn thở dốc của đối phương, nhịn không được đẩy nhanh động tác trên tay, làm cho anh cảm nhận được càng nhiều khoái cảm.

“Anh…Thoải mái không?” Kỷ Tuần nhỏ giọng hỏi. Lục Nghị Kình không trả lời, khó khăn ấp úng một tiếng, sau đó liền tiến lại hôn môi Kỷ Tuần.

Kỷ Tuần bị đối phương kịch liệt hôn môi, tình dục cũng bị khơi mào, một bên hưởng ứng nụ hôn, một bên dùng đầu ngón tay ma xát lỗ nhỏ mẫn cảm trên đỉnh tính khí của đối phương. Không lâu sau, Lục Nghị Kình liền bắn ra trong tay Kỷ Tuần. Kỷ Tuần nhìn chất lỏng trắng ngà trên tay mình, đang suy nghĩ kế tiếp nên làm thế nào thì ngón tay của nam nhân đã quét sạch dấu vết, sau đó nhanh chóng đặt ở nơi riêng tư của hắn.

“── Anh!” Kỷ Tuần khẽ gọi.

Lục Nghị Kình không dừng độc tác lại, nương theo dịch trơn, rất nhanh liền đưa một ngón tay tiến vào trong tiểu huyệt. Cảm nhận được ngón tay thon dài của đối phương không ngừng trừu sáp, thậm chí tiến vào thật sâu bên trong vuốt ve, Kỷ Tuần không khỏi run lên, một lần nữa ý thức được chuyện mình sẽ bị đối phương sáp nhập.

Đầu ngón tay của Lục Nghị Kình ở phía sâu bên trong người kia vuốt ve, vừa cường thế vừa ôn nhu, địa phương này vốn không phải dùng để hoan ái, thế nhưng cũng được anh âu yếm đến hơi hơi mở ra. Kỷ Tuần nhịn không được bắt đầu thở dốc, đồng thời ý thức được chính mình cư nhiên dưới tình huống tiểu huyệt phía sau được vuốt ve lại cương lên. Đợi đến khi Lục Nghị Kình rốt cuộc đem tính khí trướng ngạnh đặt phía trước huyệt khẩu, khoái cảm tình dục của Kỷ Tuần đã tăng vọt dị thường cơ hồ không chịu nổi.

Hắn chưa từng biết, bị nam nhân thao lộng phía sau cũng sẽ có khoái cảm, mặc dù hắn là bên bị tiến vào, thế nhưng nhục cảm khuất phục cùng khoái cảm hỗn hợp chung một chỗ lại làm hắn quay cuồng.

“Anh…” Kỷ Tuần thở dài bất mãn kêu lên.

Lục Nghị Kình chậm rãi đem tính khí tiến vào bên trong huyệt khẩu hơi hơi khép mở, cảm giác được người dưới thân đột nhiên cứng đờ, anh vội vàng vuốt ve tính khí đối phương, thẳng đến khi cảm giác được người kia bắt đầu thả lỏng mới tiếp tục xâm nhập.

Kỷ Tuần nhịn không được đưa tay sờ vào nơi hai người giao hợp, cho đến khi chạm đến gốc rễ của đối phương, mới đỏ mặt kinh ngạc nói: “Thật sự vào được….”.

Lục Nghị Kình bị hắn cứ thế không nhẹ không nặng đụng chạm, tự nhiên càng thêm hưng phấn, kìm lòng không được liền thẳng tiến tới chỗ sâu nhất, cho đến khi Kỷ Tuần phát ra thanh âm nức nở tinh tế, anh mới phát hiện ra chính mình làm quá mức rồi.

Phía sau Kỷ Tuần bị tính khí của nam nhân sáp nhập, ban đầu cảm thấy trướng đắc khó chịu, sau đó phát hiện đối phương dừng lại động tác liền nhịn không được giật giật phần eo. Nhưng chỉ vừa cử động như vậy, địa phương bị tiến vào liền truyền đến một trận tê dại kỳ lạ, khiến hắn thắt lưng mềm nhũn, cúi đều rên rỉ. Nam nhân lại không đợi hắn chậm rãi thưởng thức cảm giác tê dại này, nhanh chóng nhấc hai chân hắn lên, sau đó bắt đầu mãnh liệt ra vào.

Kỷ Tuần gắt gao ôm bả vai anh, bỗng nhiên cảm thấy chính mình có lẽ thực hạnh phúc. Cùng người anh trai quan trọng nhất với mình phát sinh loại quan hệ này, hắn cũng không hối hận. Trên thế giới này, sẽ không có ai so với Lục Nghị Kình trọng yếu hơn, cũng sẽ không có bất kỳ kẻ nào cưng chiều hắn giống như Lục Nghị Kình. Kỷ Tuần ôm sát Lục Nghị Kình, nhìn không được hôn môi đối phương, hôn rồi lại hôn, tựa như vĩnh viễn cũng sẽ không chán, thậm chí ngay cả khi hơi thở dồn dập hỗn loạn cũng quên mất phải bình ổn.

Lục Nghị Kình say mê mút lấy đầu lưỡi đối phương, nghe đối phương thở dốc, lại cảm giác được tiểu huyệt phía dưới gắt gao ôm chặt lấy mình, nhịn không được lại ở phía sâu bên trong đẩy thêm vài cái. Nếu đây là một giấc mộng, anh hy vọng chính mình vĩnh viễn không cần thanh tỉnh. Nếu có thể mãi mãi ngủ say trong mộng cảnh này, đại khái cũng là một loại hạnh phúc vĩnh hằng đi.

Đáng tiếc thân thể đẹp đẽ trước mắt chung quy hoàn toàn là chân thật, mà anh cũng vĩnh viễn không có khả năng không từ trong mộng tỉnh lại.