Hàn Tần quét mắt nhìn sang biểu cảm của từng người một, mạnh dạn cam kết: “Vậy thì như lời Ngạn tổng đã nói, hai tuần lên 30%.”
“Hy vọng đây không phải là kế hoãn binh của Hàn tổng.”
“Yên chí đi, sẽ không để ông phải ‘cá chết lưới rách’ với tôi...!Hẳn là ông cũng không muốn bản thân chịu thiệt.”
Mọi người ầm ĩ bàn tán.
Lời này có phải quá khoa trương rồi không?
Hàn Tần đưa tay ra hiệu cho Thư kí đẩy mình ra ngoài.
“Mẹ ki*p! Sau này phải thường xuyên nhìn cái bản mặt đó của gã ta.” Cận Minh hậm hực nói với Hàn Tần.
Đợi khi đến văn phòng riêng của Tổng Giám đốc, anh thay Thư kí đẩy Hàn Tần vào bên trong, khóa lại cánh cửa.
“Chỉ trong hai tuần anh thực sự có cách nâng lợi ích cổ giá lên 30%? Không phải giỡn chơi?”
“Như vậy thì làm lợi cho ông ta quá rồi, cái tôi muốn là tìm cách đá văng ông ta để khỏi phải chướng mắt.”
Trước khí thế này Cận Minh không khỏi trầm trồ tán dương, vừa hay định tiếp tục đặt nghi vấn đã nghe Hàn Tần lên tiếng:
“Vì sao Ngạn Hi gặp chuyện như vậy phía Ngạn thị MJ không hề biến động, mà Ngạn Tuấn vẫn còn đắc ý như thế?”
Cận Minh nhíu mày, “Ngạn Hi...!bị làm sao?”
“Cô ấy không phải bị sốc thuốc qua đời ở trại cai nghiện à?”
Cận Minh trố mắt kinh hãi.
“Có chuyện này sao? Tôi chỉ biết Ngạn Tuấn thông báo với mọi người Ngạn Hi đã sang Anh du học.”
Bấy giờ Hàn Tần như thể hiểu ra.
Ngạn Tuấn không muốn phanh phui chuyện này, vì sợ tai tiếng ảnh hưởng đến Ngạn thị.
Dù sao Ngạn Hi cũng đã chết, không còn ai uy hiếp địa vị của ông ta.
Chờ lúc thích hợp mới công bố sự thật, để sự việc trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Nếu thực sự có chuyện như anh nói, vậy tôi cho người điều tra rõ vụ này.
Phải ăn thua đủ với gã cáo già kia mới được.”
“Chuyện đó để sau đi.
Lần trước cậu có nói, Ngạn Tuấn tự dưng có được tài lực lớn thu mua Hàn thị...”
“Tôi đoán chắc là dụ dỗ Ngạn Hi ký vào giấy ủy quyền mà thôi.”
Hàn Tần nhíu mày không cho là như vậy, “Tài sản ủy quyền thật ra có chỗ giới hạn, nếu phía luật sư giao kết không nhằm vào mục đích phát triển Ngạn thị, có thể sẽ không phát huy tác dụng trong lần thu mua này.”
“Vậy thì...”
Hàn Tần cắn môi dưới ném xấp tài liệu lên bàn, chắc nịch đưa ra kết luận: “Khả năng lớn là thế chấp Ngân hàng, thậm chí là...!làm giả sổ sách.”
Cận Minh trố mắt, phấn khích vỗ mạnh hai tay vào nhau: “Chắc chắn là như vậy.
Tôi không ngại thọc bể mánh ông ta.
Không chừng còn tiễn thêm vài kẻ ngồi tù bóc lịch.”
“Cần nhất là kịp thời.
Có thể những kẻ tiếp tay cho Ngạn Tuấn thân thế không tầm thường.”
Cận Minh gật gù, tận tình suy nghĩ.
Hàn Tần bất ngờ nhìn xuống chân của mình, có chút buồn bực nói: “Sắp tới chân tôi đỡ hơn, tôi phải đi một chuyến xuống Chiết Giang.
Cậu ứng phó chuyện ở công ty vậy.”
“Sao tự dưng muốn đi Chiết Giang? Anh nên điều dưỡng sức khỏe cho tốt.
Anh cũng thấy đó, sức khỏe của anh có ý nghĩa như thế nào đối với vận hành của Hàn Thị.”
“Đừng nói gì thêm, tôi đã quyết định rồi.”
Cận Minh chỉ đành ngậm miệng.
Lại nghe Hàn Tần tiếp tục phân phó, “Sa thải hết nhân sự biết đến quan hệ của Dương Ân và Ngạn Hi đi.”
Cận Minh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lập tức gật đầu và rời đi.
Hiện tại có quá nhiều thứ để giải quyết, nhưng vẫn không muốn chậm trễ việc đón mẹ và em trai về lại Thượng Hải chăm sóc.
Hàn Tần cúi người xuống lật xem mấy tờ báo cũ, ánh mắt có chút suy tư nghĩ về chuyện quá khứ.
Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cái tên ‘Hoàng Linh San’.
Hoàng Linh San nhảy mũi một cái, trợ lý bên cạnh sốt sắng rút khăn giấy đưa đến cho cô.
Linh San ném quyển tạp chí sang một bên ánh mắt thâm trầm.
Nhưng trợ lý không nhìn ra tâm tình bên trong vẫn điềm nhiên cảm khái:
“Không ngờ chị vẫn nặng tình với bạn trai cũ, Dương Ân quá chứ.
Lần trước chị đứng ra kêu gọi quỹ từ thiện cho em trai hắn, còn sợ chị sẽ rước thêm tai tiếng.”
Linh San vén lọn tóc nhỏ, dửng dưng đáp: “Nếu không nắm chắc Ngạn tổng sẽ khống chế dư luận, tôi đâu có ngốc chạy đi liều lĩnh.”
“Vậy...!chị có đi Chiết Giang nữa không?”
Linh San bĩu môi ‘xùy’ nhẹ một tiếng, “Cũng chẳng nhàn rỗi.”
...
Chiết Giang.
Đoạn đường gập ghềnh quen thuộc, thôn xóm nên thơ.
Ngang qua làng trà Long Tỉnh bạt ngàn, không khỏi say ngắm.
Lúc xe vừa dừng lại, Hàn Tần đã vội kéo chiếc gậy ra và bước xuống.
Anh sải bước thật nhanh, khập khiễng và chật vật dưới lớp đất đá.
Nôn nóng đi về phía căn nhà nhỏ tiêu điều đằng trước.
Anh Phó kịp tiến lại dìu lấy anh.
“Ai đó? Muốn...!tìm ai?” Người nọ hai mắt đã lòa, nhìn người xa xa tiến bước có phần chấn động.
Bóng dáng gầy ốm lưng cong ấy lướt qua, khiến Hàn Tần xúc động dâng trào.
Hàn Tần đẩy anh Phó sang một bên, “Anh tìm chỗ đỗ xe đi.”
“Vâng.”
Nhìn mẹ mình đứng trước mặt Dương Ân muốn lao đến ôm bà thật chặt...!Chỉ là, anh không thể được làm Dương Ân ngày trước.
Anh nén giữ lại nỗi xúc động, không ngừng gọi tiếng mẹ trong lồng ngực, mà lời thốt ra lại cố gắng tỏ ra xa lạ: “Chào...!thím Dương! Cháu đến thăm hỏi Dương Vĩnh.”
“A, mời cậu vào nhà.”
Trong khoảng mờ như sương dày đặc phủ lấy đôi mắt, bà Dương nhìn ra được phong phạm cao sang của đối phương, tay chống một chiếc gậy mà dáng vẻ cứ như quý tộc thời xưa.
Trong lòng bà cũng không khỏi dè chừng.
“Thím...!khỏe nhiều ạ?”
“Tôi tốt...!Phải xưng hô thế nào?”
“Cháu...!họ Hàn.”
Dương Ân bắt lấy cánh tay xương xương của mẹ cùng đi vào trong nhà, “Dương Vĩnh sức khỏe vẫn tốt chứ ạ?”
“Hai chân của nó hơi yếu, nên nằm lại trong phòng...”
Dương Ân nghẹn lại, suýt thì rơi nước mắt.
“Ngạn Hi! Có khách đến...!con dọn cơm chưa? Nhân tiện cùng nhau ăn bữa cơm...”
“Vâng, con xong rồi đây...”
***.