Trì Tự: ”Hơn nửa tháng không gặp, em cứ giấu mặt suốt làm gì?”
Cố Ý: ”Hừ, không muốn thấy anh.”
Cô thật sự không muốn thấy anh. Chỉ cần vừa nhìn thấy anh, hùng tâm chí lớn gì cô cũng không có, chỉ muốn mỗi ngày làm một con sâu nhỏ dính lên người anh, cái gì cũng không làm, cả ngày bên anh cười hắc hắc…
Trì Tự yên lặng ôm cô một lát:
”Quyết định sao?”
Cố Ý trung thực đáp: ”Không có.”
Cái tên đại học Cambridge này quả thực quá kinh người, cô đã từng cho là, nơi đó chỉ có học thần như Trì Tự mới có năng lực đến chỗ đó. Bây giờ cơ hội đến Cambridge đặt ngay trước mặt cô, cô làm sao có thể chịu được thụ sủng nhược kinh [1]?
[1] Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊) được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Cố Ý cúi đầu chơi đùa tay anh, tay Trì Tự vừa dài vừa đẹp, năm ngón tay thẳng tắp không có một chút thịt thừa, cô muốn cứ chơi đùa như vậy đến địa lão thiên hoang [2].
[2] Địa lão thiên hoang (地老天荒): nghĩa là rất dài,dài đằng đẵng hoặc là lâu dài như trời đất.
”Anh cũng xuất ngoại nha.” Cố Ý tách ngón trỏ của anh, ”Anh cũng đi Cambridge đi, giáo viên bên kia khẳng định cướp cũng không cướp được.”
”Nói xằng gì đấy.”
”Cái đó em nói bậy rồi hả?”
Trì Tự nghiêm túc giải thích cho cô nghe:
”Sinh viên chuyên ngành luật là không nên xuất ngoại nhất. Đầu tiên, quốc gia chúng ta và quốc gia phương Tây ở hai hệ thống pháp luật hoàn toàn khác nhau, anh xuất ngoại học của bọn họ, trở lại làm cái gì? Tiếp theo, cho dù anh có nguyện vọng xuất ngoại, người ta cũng không nhất định sẽ tiếp nhận anh, chuyên ngành của anh có mấy học trưởng đi xuất ngoại, bây giờ tất cả đều gia nhập đảng phái dân chủ, em biết, năm thứ nhất anh liền vào đảng, thân phận rất khó xử.”
Cố Ý nghe hiểu, nhưng lại cố ý không hiểu.
Trì Tự bất đắc dĩ nói: ”Em sẽ đi.”
”Ai nói đấy.” Cố Ý ôm chặc cánh tay anh, ”Anh cản cản em đi, cản em em sẽ không đi.”
Trì Tự không nói gì.
Cố Ý: ”Sao không ngăn cản em, anh muốn tách em ra như vậy sao?”
Trì Tự: ”Em biết rõ anh sẽ không ngăn cản em.”
Đối tốt với cô là một chuyện, có thể giúp cô hoàn thành ước mơ là một chuyện, anh làm sao có thể cản được.
Hai người cầm cự mấy giây, trong hốc mắt Cố Ý lại đỏ lên một chút:
”Về xuất ngoại du học, con đã quyết định được rồi.”
Micro bên kia trầm mặc một hồi, Cố Ý đang muốn mở miệng, liền nghe được giọng của cha:
”Cha hy vọng con có thể đi, bất kể con quyết định như thế nào, ta đều hy vọng con gái ta có thể đi ra biên giới đến một chỗ lợi hại xem, sau đó trở thành một nhà kiến trúc sư rất lợi hại, về nhà xây nhà cho cha.”
Hốc mắt Cố Ý nóng lên:
”Đáng ghét, con còn chưa nói gì, người thật xấu!”
”Con nói.”
”Nếu như cha hy vọng con đi như vậy, vậy còn sẽ nghe lời cha.”
Cố Dân cười rộ lên: ”Ôi, con gái nhà ta ngoan như vậy lúc nào vậy.”
Cha cô là nhân vật trí dũng kiệt xuất trong giới kinh doanh, mặc dù cưng chìu cô, nhưng lại hiếm khi càm ràm giống như hôm nay, tựa như rất sợ cô không ra nước ngoài.
Hừ, mỗi một người đều muốn đuổi cô đi.
Cố Ý không phải là không biết bọn họ đều là vì tốt cho cô, nhưng vẫn lạnh lẽo một lát, rất nhanh liền sửa sang lại tâm tình.
*****
Thời gian tựa như mũi tên, đảo mắt một cái cuộc sống đại học của bọn họ liền bước vào kỳ đầu năm thứ ba.
Trì Tự vẫn luôn dùng hết sức lực khiến cho cuộc sống của mình đạt tới mức bão hòa nhất, ngoại trừ chương trình học, thi đấu, sinh hoạt trong trường, từ đầu học kỳ anh liền bắt đầu quan sát tỉ mỉ các loại thể chế pháp lý ở trong nước, chọn luật an ninh mạng cho kế hoạch nghiên cứu thạc sĩ, lại theo thầy tham dự tất cả hạng mục lớn nhỏ, các loại văn bằng xếp chồng đứng lên mới cao tới nửa người.
Bởi vì vào thời điểm ”sự tích chói lọi” năm thứ nhất, các sinh viên G Đại đều biết học thần đẹp trai nứt trời xanh có một cô bạn gái nhỏ, hiện tại đã lâu không thấy hai người bọn họ cùng một khung, giữa các bạn học bay ra không ít lời đồn đại.
Một bạn cùng phòng khác phụ họa: ”Lợi hại, tôi có thể không chịu nổi như vậy, cậu biết đó, sau khi khai trai [3] tương đối không nhịn được.”
[3] Khai trai (开荤): tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay.
”Cmn, cởi vỏ bọc con chó cút đi.’
”Không được ha ha ha, cậu đánh tôi làm gì, bạn gái của vị bên kia là xinh đẹp nhất, khẳng định thoải mái hơn tôi a.”
Trì Tự nhướng mày, nhất thời không dám đến gần.
Thoải mái sao?
Đạp mã đấy, anh không biết.
Bọn họ bên nhau bốn năm, động tác thân mật nhất cũng dừng ở bước hôn môi vuốt ve, anh không phải người có dục vọng nặng, thỉnh thoảng trước mặt cô khó kiềm chế ham muốn, vừa nghĩ tới cô còn nhỏ, lại nghĩ đến chính mình tạm thời không có năng lực chịu trách nhiệm, cắn nát đầu lưỡi cũng phải nhịn xuống.
Năm nay, anh cảm thấy mình đã có chút lăn lộn, tiền thưởng các loại học bổng thi đấu đều nằm trong tay anh, đối với tương lai cũng hoạch đinh đầy đủ tốt vô cùng, kết quả mèo nhỏ nhà anh cứ như vậy chạy xa, chạy đến bên kia Đại Tây Dương, chênh lệch bảy tiếng đồng hồ, quả thực khiến cho người ta cong tâm cong phổi mà nhớ.
Mấy tháng mới xuất ngoại, Cố Ý tựa như điên cứ hai tuần lại về một lần. Thừa dịp hai ngày nghỉ, cô từ Cambridge bay mười mấy giờ về thành phố G, hai người bên nhau chưa được mấy giờ, Cố Ý lại vội vàng muốn theo chuyến bay về Anh quốc, nếu không sẽ không kịp lớp học thứ hai.
Có lúc trên máy bay cô không ngủ được, đến thành phố G liền vùi trong ngực Trì Tự ngủ một giấc, hai người chưa nói được mấy câu, cô tỉnh lại thì lại phải bay về.
Trì Tự lo lắng cô như vậy quá mệt mỏi, sau đó cũng không để cho cô như điên cuồng mà đốt tiền về gặp anh.
Cố Ý rời đi vào mùa hè, chịu đựng qua mùa đông dài đằng đẵng, lúc mùa đông, mùa xuân lần nữa tới, Trì Tự đã hơn ba tháng không gặp cô.
Ước chừng hai giờ chiều, đoán chừng mèo con đã rời giường, Trì Tự gọi cho Cố Ý một cuộc điện thoại.
Điện thoại ”tút tút tút”, không người nghe.
Qua hết một lớp học chuyên ngành, Trì Tự rời phòng học đến vườn hoa nhỏ, lại gọi cho Cố Ý.
Anh gọi hai cuộc liên tiếp, vẫn không có người tiếp.
Trì Tự âm thầm suy nghĩ: Có phải gần đây anh quá lạnh nhạt, cô phát cáu với anh không?
Vì vậy anh mở WeChat ra, gửi một tin nhắn:
Tin nhắn trong nháy mắt liền nhận được trả lời:
Anh nhanh chóng mở bạn vòng của Cố Ý ra, vốn là một chuỗi dài hình ảnh xuất hiện nhưng cuối cùng lại xuất hiện một hộp thoại vuông, phía dưới xuất hiện một hàng chữ:
Anh…bị xóa bạn tốt rồi?
Lại muốn nháo với anh sao?
Đây là khả năng duy nhất nảy ra trong đầu Trì Tự.
Anh thuận tay mở mười tấm hình kia ra, trượt xuống, càng xem càng cảm thấy không đúng.
Hai ngày trước anh còn lướt xem bạn vòng của Cố Ý, gần đây nhất là mấy tấm hình, hẳn là lúc cô tiện tay vẽ hai con cá chép, thêm dòng chữ anh vẫn còn nhớ, là .
Cho dù mấy tấm hình này không còn thấy, nhưng trong mười tấm hình kia, hẳn vẫn còn ảnh chụp màn hình đoạn video của hai người bọn họ gửi tuần trước, khuôn mặt của anh bị phóng to lên, bị cô ép bức làm ra có loại vẻ mặt kỳ kỳ quái quái.
Tất cả đều xóa rồi sao?
Hiện tại Trì Tự thật sự nóng nảy, chuông vào học vang lên, nhưng anh lại đi hướng ngược lại, vừa gọi điện thoại vừa đi ra bên ngoài khu giáo đường.
Một trận gió không lạnh không nóng thổi qua, nhưng lại thổi thấu tim anh.
Điện thoại vẫn như cũ không người nghe.
Trì Tự không tin lại mở Weibo ra, Weibo không thiết lập giới hạn, không cần quan hệ bạn tốt mới có thể xem bài đăng của tài khoản đối phương.
Nếu không phải danh sách theo dõi của anh chỉ có một mình cô, sợ rằng anh sẽ cho là mình mở lộn tài khoản của người khác.
Tên Weibo trước kia ”Mèo mặt to thích ăn cá” đã không còn thấy, đổi thành tên tiếng anh của Cố Ý ”Greta”, cô không chỉ điều chỉnh những gì liên quan tới anh, còn dời sự chú ý của anh đi, Weibo một nghìn bài đăng chỉ còn lại hơn ba trăm, trong đó tất cả mọi thứ liên quan tới anh đều xóa đi không còn một cái.
Trì Tự như điên liên tục làm mới trang web, một cái lại một cái kéo xuống, bình luận của anh đều không thấy, like của không thấy, anh kéo thắng tới năm lúc Cố Ý mới vừa đăng ký Weibo, còn nhớ đó đó là thời điểm phân khoa lớp mười, bởi vì không để cho Cố Ý chọn khoa xã hội, Cố Ý đã đăng ký Weibo rồi phát hơn một trăm bài chửi mắng anh trên Weibo…
Hiện tại toàn bộ đều không có.
Hoa dương tử kinh rơi đầy mặt đất, Trì Tự ngồi dưới bóng cây trên ghế dài không nhúc nhích, vài cánh hoa màu tím nhạt bay xuống bả vai anh.
Anh bỏ ra hơn nửa tiếng, lục loại hết tất cả phần mềm mạng xã hội có liên hệ hai bọn họ.
Chim cánh cụt, WeChat, Webo, Instagram, Facebook, tất cả những gì trên mạng internet cô thích.
Nhưng mà bây giời, thông tin trước đây đều bạch vô âm tín.
Mấy phút sau, trong căn hộ cao cấp ở Cambridge nước Anh.
Trên màn hình điện thoại của Cố Ý không ngừng nhảy ra tin nhắn ngắn: