Cô nhíu mày, nhón chân lên một lần nữa, đưa đầu lưỡi ra liếm môi anh một chút, sau khi hạ xuống nét mặt lộ vẻ dư vị sau khi ăn, khóe môi cười một cái quyến rũ.
Trì Tự đột nhiên cầm cánh tay nhỏ của cô, kéo cô đi về phía trước tìm một cái ghế dài, khom người ôm lấy cô gái nhỏ ngồi xuống.
Mới vừa ngồi vững, cái miệng nhỏ nhắn không an phận của cô liền bị người ta chặn lại.
Cố Ý ngồi trên đùi Trì Tự, chiều cao chênh lệch của hai người biến mất, anh thuận lợi thăm dò sâu hơn.
Hai tay vòng sau cổ anh, Cố Ý giống như ôm gỗ nổi lên giữa biển, chỉ có thể hoàn toàn đi theo bước đi của anh, đi về trầm luân phía trước.
Tiểu cô nương trong ngực phản xạ theo điều kiện mà co lại, bờ mông trên đùi anh vặn vẹo hai cái. Dưới bụng Trì Tự nhất thời khô nóng, anh buông tay hai chỗ giống như cây bông vải, ấn chân cô xuống, muốn đem cô chuyển về chỗ cũ.
Nào biết cái sờ này, bàn tay lại không nắm quần áo, mà là da thịt chân trắng như tuyết của Cố Ý.
Áo đầm của cô sớm đã cọ lên đến bắp đùi, một đôi chân nho nhỏ trắng như tuyết bất ngờ lộ ra giữa không khí.
Đầu óc Trì Tự cũng vô cùng mơ hồ, đầu ngón tay liền theo chân cô trượt lên.
Xúc cảm tơ lụa mát lạnh dường như làm cho người ta mơ mơ màng màng như người say rượu.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân rất nhanh mà theo quy luật, hỗn tạp với tiếng giẫm đạp cành khô giòn vang. Người Cố Ý khẽ run, bàn tay nhỏ vội vàng đẩy đầu anh ra, thiếu dưỡng khí tựa lên vai anh thở hổn hển.
Động tác của Trì Tự so với cô còn nhanh hơn, thừa dịp người ngoài chưa tới, anh nhanh chóng kéo tà váy Cố Ý lên, ôm cô chặt một chút, tay phải che gò má đỏ bừng của cô.
Hai vị bạn học chạy bộ đi qua ngược lại mắt luôn nhìn thẳng, luyện thành quen.
Ở một chỗ ôm nhau hôn môi đã là cái gì, bọn họ còn ở trên con đường này chứng kiến súng thật đạn thật dã chiến đấy, lúc người ta tình đến nồng nàn thì căn bản không quan tâm người ngoài, xem ra hôm nay đôi tình nhân nhỏ này da mặt còn chưa đủ dày.
Trì Tự cứ như vậy ôm cả người lò lửa nhỏ nóng bừng, thắng đến khi bóng lưng hai vị thành viên hội FFF biến mất.
Trì Tự lắc đầu, nhưng khóe môi vẫn không ngừng cong.
Cố Ý giãy giụa, muốn từ trên đùi anh đi xuống, không uốn éo bao lâu lại bị anh vững vàng khống chế.
”Lưu manh!” Cô mạnh miệng, ”Cười em gái anh á cá thối!”
”Đừng nhúc nhích.” Trì Tự thấp giọng nói, ”Nếu không thì thật sự ở đây xử lý em.”
Cố Ý quả nhiên không dám động.
Cô khẽ cắn rắng, chỉ có nghe lời mặc anh ôm lấy.
Muốn ở trên anh, với bị anh cho ở trên là hai khái niệm.
Cố Ý bây giờ còn chưa chuẩn bị tâm lý xong, nếu thật là gì đó, cô nhất định là mặc cho anh định đoạt chuyện đó.
Như vậy sao được đây!
Cố Ý vô cùng tự tin mà cho rằng, đợi gan cô to ra da mặt dày thêm, chủ động bổ nhào lên ăn anh để anh muốn làm gì thì làm là chuyện sớm hay muộn.
Anh suy nghĩ một chút, đáp: ”Cái này ngược lại có thể cải thiện, không ngại lớn.”
…
*****
Mấy tháng tiếp theo, mức độ khẩn trương bài vở của Trì Tự và Cố Ý càng tăng lên, hai người duy trì tần số một tuần gặp một hai lần, sau khi lên năm hai đại học tần số càng thấp hơn, biến thành hai tuần lễ ít nhất một lần. Trì Tự dù sao cũng bận rộn hơn Cố Ý, Cố Ý thỉnh thoảng rảnh rỗi liền ôm điện thoại cười ngây ngô ngẩn người, bạn bè cùng phòng chê cô chán ngấy, lại không hiểu nổi trường bọn họ rõ ràng gần như vậy, tại sao nói chuyện yêu đương giống như yêu qua mạng.
Cố Ý trả lời nói năng có khí phách: ”Cái này gọi là theo đuổi tình yêu, Ăn cá sau này phải kiếm rất nhiều rất nhiều tiền nuôi tớ, tớ phải kiếm rất nhiều rất nhiều tiền xây ao cá cho anh ấy.”
Bạn cùng phòng tỏ ý nghe không hiểu.
Cố Ý sớm đã nghĩ thông suốt.
Bạn trai cô không phải người bình thường, đương nhiên không thể nào giống như người bình thường vui sướng sống uổng thời gian đại học được, anh một ngày nào đó muốn leo lên đỉnh tháp Kim tự tháp, vậy cô chắc chắn không thể gây trở ngại cho anh.
Cô cũng không hy vọng sau này đăng báo kết liên vợ chồng, phóng viên cho cô cái danh hiệu ”Gối thêu hoa một bao cỏ [1], thổ hào tốt mã dẻ cùi”.
[1] Gối thêu hoa một bao cỏ: Ý chỉ những người chỉ có vẻ ngoài bên ngoài chứ không có học thức tài năng.
Cô bây giờ yêu chuyên ngành, hơn nữa càng ngày càng thích nghề nghiệp này. Những thứ này không phải tiền có thể chất được, ngoài những bao kiện phù hoa kia, cô cũng muốn bằng chính năng lực mình đi xa hơn, đi đến một lĩnh vực rộng lớn hơn, để cho tác phẩm của mình xuất hiện ở càng nhiều tạp chí, kiệt tác được thu nhận, thậm chí trên bản vẽ chân thực của công trình kiến trúc.
Sau đó sau đó, cô thật sự muốn xây một cái ”Ao cá”.
”Ao cá” là cái gì, cô còn chưa nghĩ xong, dù sao chỗ đó cũng phải là nơi giam Ăn cá tiểu mỹ nhân ở bên trong mặc cô chà đạp.
Trong kỳ hai năm thứ hai, khát vọng muốn trở thành một kiến trúc sư nổi tiếng thế giới của Cố Ý đã được thực hiện bước đầu tiên.
Bởi vì số lượng tác phẩm của các thí sinh dự thi năm thứ ba đại học chưa đủ, trưởng khoa kiến trúc đã chọn một tác phẩm trong chương trình dạy học của các sinh viên năm hai bổ khuyết chỗ trống, không nghĩ tới tác phẩm này lại được thiết kế bởi một sinh viên năm thứ hai chưa hoàn thành khóa học cơ bản về kiến trúc, đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi thiết kế kiến trúc của sinh viên quốc tế.
Trong những lần thi đấu mấy năm qua, sinh viên khoa kiến trúc của K Đại liên tiếp giành được giải thưởng, nhưng năm thứ hai mà đã giành được huy chương vàng thì chỉ duy nhất một mình cô, ngoại trừ được sự tuyên dương của học viện, ngay cả mạng lưới chính thức của K Đại cũng treo tên tác phẩm của Cố Ý.
Trì Tự nghe được tin này, cũng không có kích động như tiểu cô nương trong điện thoại.
Anh dường như hiểu rõ trình độ của cô hơn chính cô, đây hoàn toàn là thứ bạn gái anh nên được.
Mặc dù biểu hiện của anh tương đối bình tĩnh, nhưng lúc rảnh rỗi, Trì Tự vẫn không nhịn được lên khắp nơi trên mạng tìm tin của Cố Ý, trong lòng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Anh ở trên web chính thức của K Đại thấy mấy thông báo liên qua đến giải thưởng quốc tế lớn giành được lần này, vì vậy ấn mở kết nối, định thu thập websites.