Về mặt hiểu biết một số vấn đề, Niệm Kiều hiển nhiên không có kinh nghiệm so với người khác, như thời điểm hiện tại, cô không biết mình giờ phút này dùng ánh mắt vô tội nhìn Cố Hành Sâm, sẽ cang làm máu nóng trong anh sục sôi!
"Đáng chết!" Anh khẽ cắn răng nguyền rủa, loại thời điểm này, ánh mắt của cô nhìn anh như vậy, so với việc cô cố ý câu ` dẫn mình còn có lực sát thương hơn!
Không đợi cô trả lời, anh dùng sức nâng cả người cô lên, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống một chút xíu, rồi nhanh chóng tiến vào nơi sâu nhất của cô!
Niệm Kiều lúc này sợ hãi kêu lên tiếng: "A ——"
Trong lúc cô vẫn còn đang sững sờ, anh lại cứ như vậy thẳng tắp vọt vào, ngay sau đó chính là giống như mưa to gió lớn càn quét chiếm đoạt, cũng không cho cô có một chút hít thở thích ứng, lúc này chỉ còn biết phối hợp cùng anh thực hiện động tác đung đưa thân thể đầy gợi cảm mà thôi.
(cứ như vậy, cứ như vậy, tên khốn tác giả ta đây đã che giấu màn oanh tạc mê hồn của đôi bạn, Amen ~~)
————
Trong phòng tắm, Cả người Niệm Kiều hết lực, bủn rủn tựa vào ngực Cố Hành Sâm, mà anh một tay khoác lên bên bồn tắm, một tay còn lại lại xoa nhẹ lên những “vết tích hoan lạc” lưu lại trên thân thể mềm mại của cô, thỉnh thoảng lại chạy loạn, đụng chạm phải địa phương nhạy cảm thần bí kia.
Niệm Kiều bắt được cánh tay anh, thanh âm lười biếng vô lực, "Đừng đùa nữa mà, ta tắm nhanh một chút, xong xuôi còn phải quay về ru con ngủ nữa đó!"
Cố Hành Sâm mặc cho cô cầm lấy cánh tay mình, khóe mắt đuôi mày đều là thỏa mãn, khuôn mặt tuấn tú phảng phất ý cười hạnh phúc.
Vẻ mặt này rõ ràng là cười như lại có vẻ như không cười, làm cho người ta có loại ảo giác —— giống như nhìn lâu người đàn ông này một cái, sẽ bị mê hoặc cả đời!
Giống như với Cố Niệm Kiều, vừa thấy vị đại thúc này cô đã bị mê hoặc cả đời!
Thật ra Cố Hành Sâm là tiểu thúc của Niệm Kiều, bởi vì Cố Hành Diên ba cô là anh của Cố Hành Sâm, nhưng Niệm Kiều thích cố tình gọi hắn là đại thúc.
Lần đầu tiên cô biết đùa giỡn anh liền mở miệng một tiếng đại thúc, làm cho đỉnh đầu Cố Hành Sâm bốc khói.
Dĩ nhiên, lúc cô tức giận cô cũng gọi anh một tiếng thúc thúc, hơn nữa là cắn răng nghiện lợi gọi, giống như nếu cô không làm như vậy Cố Hành Sâm không thể biết cô tức giận nhiều như thế nào.
Bình thường cô đều gọi Cố Hành Sâm là Cố Hành Sâm, chưa bao giờ cô gọi anh một tiếng A Sâm, bởi vì cách gọi đó là cách gọi của Cố Bá Ngôn, của Nhâm Thiên Nhã và những người khác cũng đều gọi anh như vậy, cô cảm thấy mình bản thân mình cũng gọi như vậy thì sẽ không có cảm giác gì đặc biệt.
Nếu cô muốn có một cái tên đặc biệt, để cô có thể tự hào cũng như có thêm dũng khí mỗi lần gọi tên anh – thì cô cảm thấy Cố Hành Sâm chính là cái tên như thế!
Ngâm mình trong bồn tắm, bên cạnh còn có người làm đệm gối đầu, trong chốc lát khi Niệm Kiều liền bắt đầu cảm thấy buồn ngủ thì đỉnh đầu khẽ có tiếng cười trầm ấm vang lên.
Đôi mắt đẹp của cô nửa mở nửa khép, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi anh, "Anh cười gì vậy?"
Cố Hành Sâm nắm được cằm của cô thả xuống một nụ hôn sâu, nhìn thấy cô nhíu mày ảo não muốn đánh người, anh mới buông cô ra, vừa cười vừa nói: "Không phải nói tắm xong trở về ru con ngủ sao, tại sao lại muốn ngủ trong bồn tắm thế này?"
Niệm Kiều nhẹ dụi mắt, thanh tỉnh một chút sau đó lập tức trừng mắt nhìn anh, giọng điệu hơi có chút oán giận, "Còn không phải tại anh, mỗi lần đều đem em chơi đùa gần chết, khiến em mệt mỏi dĩ nhiên chỉ muốn đi ngủ rồi."
Nụ cười của Cố Hành Sâm nơi đuôi mi càng thêm chói mắt, khẽ chạm vào vành tai của cô, anh mập mờ nói nhỏ: "Cho nên anh mới nói, chúng ta phải làm nhiều lần để rèn luyện thể lực của em, tránh cho lần nào đó hoạt động không ngừng, thân thể em mệt mỏi mà ngất đi, nhé?"
"Cố Hành Sâm!" Niệm Kiều mặt đỏ tới mang tai, người này càng ngày càng không đứng đắn rồi, "Anh thật là tên quỷ hạ lưu mà!"
Đối với sự chỉ trích, giận dữ của cô, Cố Hành Sâm cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ khẽ nhíu mày nói chuyện như đó là điều hiển nhiên, "Muốn anh không hạ lưu với em, chẳng phải em muốn hại chết anh sao?"
Niệm Kiều: ". . . . . ."
Người này ngoài thì là Cố nhị thiếu nghiêm chỉnh, lạnh lùng, lãnh đạm, trong thật ra lại là một tên du côn! Lưu manh! Cầm thú!
Niệm Kiều cũng không có ý tiếp tục cùng anh nói chuyện, ai biết được cái miệng của khuôn mặt tuấn tú kia bỗng nhiên lại nhả ra câu nói gì đó hạ lưu đủ sức gây sát thương cho cô đây , tốt hơn hết là khi còn sớm, cô vẫn nên chuồn đi thôi!
Sau một hồi tắm rửa thơm tho sạch sẽ, cô đứng dậy cầm lấy khăn tắm quấn quanh thân mình, tự nhiên đi về phía cửa phòng tắm.
Tay mới vừa chạm được nắm cửa, cô chợt quay đầu lại, trong nháy mắt đó, Cố Hành Sâm tựa hồ như đã hiểu rõ ràng một câu nói: quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp! Giây phút này chỉ cảm thấy động lòng người!
Trên mặt Niệm Kiều lộ rõ nét cười duyên dáng, nửa người trên cố ý nghiêng tới trước, nửa khuôn ngực trắng nõn đầy đặn lộ trên không trung, đôi tay đặt ở tay cầm cửa phòng, thanh âm mị hoặc khiến cho người nào đó như muốn phát cuồng, "Trên giường chờ anh nha ~~"
Nói xong, cả người cô chợt phi nhanh ra ngoài, sau đó ‘ phanh ——’ một tiếng liền đóng sầm cửa lại, bỏ lại một mình Cố Hành Sâm ở phòng tắm.
Giờ phút này đôi tay Cố Hành Sâm đang khoác hờ trên bồn tắm bên cạnh, đều gắt gao nắm chặt.
Thời điểm cánh cửa kia khép lại, tự tay anh một chưởng đánh vào mặt nước, trong đáy mắt phảng phất một mảnh tinh hồng!
Nhóc tiểu yêu tinh này! Cư nhiên chỉ một động tác, chỉ một câu nói của cô có thể làm cho anh kích động như thế!
Nhưng cô lại có thể ngang nhiên bỏ chạy ngay sau khi khơi lên lửa dục trong lòng anh? Cố Niệm Kiều, em dường như quên mất có câu ——
Tránh được mùng một, tránh không khỏi mười lăm!
Lần sau, anh nhất định sẽ khiến cho cô có muốn ba ngày sau cũng không thể xuống khỏi giường!
Chờ cho tới lúc Cố Hành Sâm trở về phòng, Niệm Kiều cùng Cố Cảnh Niên cũng đã ngủ, một mặt vốn là ngủ, một mặt đoán chừng mới vừa rồi cô hoạt động quá mệt mỏi, vừa ngả lưng đã ngủ thiếp đi.
Cả người Cố Cảnh Niên cũng chui vào trong ngực Niệm Kiều, mà Niệm Kiều một tay vòng qua đỉnh đầu cậu nhóc, một tay vòng qua thân thể nhóc, đem cả người đứa nhỏ cũng ôm chặt trong cánh tay của mình tựa như chim mẹ bảo vệ chim con, rất có ý thức mẫu tử.
Cố Hành Sâm khẽ ngồi bên giường, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nơi trán của hai mẹ con, sau đó mới tắt đèn đi ngủ.
Hôm sau, Niệm Kiều đang ngủ thì bị đánh thức, mê mê hồ hồ nghe được có người ở bên tai mình nói chuyện, nhưng chính cô không muốn mở mắt.
Chỉ là tiếng người nói chuyện càng lúc càng lớn, đến cuối cùng cô thật sự là không cách nào nữa tiếp tục ngủ nữa, chỉ biết đành phải tỉnh lại.
Vừa nghe âm thanh, cô biết Cố Hành Sâm đang nói chuyện cùng Cố Cảnh Niên, cô đang muốn xoay sang bảo hai người chớ có quấy rầy, lại nghe được Cố Cảnh Niên hỏi Cố Hành Sâm ——
"Bác, bác có biết là bác không thể thích người phụ nữ khác, bác chỉ có thể yêu thích một mình mẹ con không?"
Giọng nói trẻ con còn vương đầy mùi sữa, nhưng lại nói ra được những lời bá đạo như vậy, quả nhiên là cha nào con nấy!
Niệm Kiều cũng muốn nghe một chút Cố Hành Sâm sẽ trả lời như thế nào, vì vậy cô dứt khoát giả bộ ngủ, nằm không nhúc nhích, sau lưng lại chỉ truyền đến tiếng cười Cố Hành Sâm, mãi lúc sau mới thấy anh nói chuyện: "Niên Niên yên tâm, bác sẽ không thích người phụ nữ khác đâu."
Cố Cảnh Niên lại nói: "Không thể thích, cũng không thể yêu, bác chỉ có thể thích mẹ của con, yêu mẹ của con, nếu không con liền không để cho bác và mẹ con ngủ chung, bác biết chứ?"
Cố Hành Sâm vuốt vuốt trán, anh thật lòng có cảm giác con trai mình đúng là dạng trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, cá tính bá đạo này cùng so sánh với bản thân anh, chỉ có hơn chớ không kém nha!
Anh gật đầu, nghĩ tới lần này chung quy tiểu bảo bối hài lòng chưa, nhưng không ngờ ——
"Bác, bác nói một lần đi, nói rằng bác chỉ yêu một mình mẹ con."
Cố Hành Sâm: ". . . . . ."
Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói lời như vậy, cũng không phải là anh không muốn nói, chỉ là không quen, bản thân luôn có loại cảm giác không nói lên lời.
Mà bây giờ, anh cư nhiên bị con trai của mình ép nói như vậy, nếu như bị An Hi Nghiêu và Tịch Tư Diệu cùng với đám người Hứa Tử Tu kia biết, nhất định anh sẽ bị cười đến rụng răng!