Cố Hành Sâm không trả lời vấn đề của cô, chỉ tiếp tục tăng tốc độ xe càng lúc càng lên đến cực đại khiến Niệm Kiều có cảm giác mình cùng cả chiếc xe như muốn bay đi.
Vốn là bởi vì uống rượu vang, đầu óc cô đã cảm thấy hết sức mơ hồ, nhưng vào giờ phút này, cô lại bị dọa đến mức tỉnh hẳn rượu!
"Chú, chú à, chậm một chút có được hay không. . . . . ." Nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, cô dường như muốn khóc.
Cố Hành Sâm vẫn như cũ không nói lời nào, mím chặt làn môi mỏng thành một đường thẳng, gò má cũng buộc căng lên theo động tác mím môi.
Rốt cuộc, xe cũng ngừng lại trước một căn biệt thự.
Cả người Niệm Kiều chợt nghiêng về phía trước, nếu như không phải bản thân cô đang thắt dây an toàn, cô thực sự nghi ngờ không biết vừa rồi mình rất có thể trực tiếp đập vỡ của kính chắn gió, sau đó phi thẳng ra ngoài hay không.
Cố Hành Sâm thấy cô vẫn chưa tỉnh hồn, không lập tức xuống xe mà quay nửa thân trên của mình sang, gắt gao nhìn chăm chú về phía cô.
Niệm Kiều cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh lia về phía mình, đáy lòng dấy lên cảm xúc lo lắng mơ hồ, quay đầu sang nhìn anh—
Chỉ cảm thấy có một cỗ hơi thở nguy hiểm lao nhanh về phía mặt cô, cô kinh hãi hít vào một ngụm khí lấy hơi!
Cô tựa như là con mồi bị anh nhìn trúng vậy, bất kể cô có muốn chạy trốn như thế nào, đến cuối cùng kết cục vẫn là rơi vào ma trảo của anh mà thôi!
Đây là suy nghĩ duy nhất của Niệm Kiều vào giờ khắc này!
Chỉ thấy anh chậm rãi nghiêng người về phía trước, đem cả người cô dính chặt lên cửa xe ô tô, từng đợt từng đợt khí nóng của anh vây hãm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khiến cho cô mỗi lúc lại nóng bừng cả lên.
Người này rốt cuộc muốn làm gì mình? Không phải nói đưa mình về nhà sao? Nơi này lại là nơi nào đây?
"Chú rốt cuộc muốn . . . . . Ưhm. . . . . ."
Cô trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, không có một lời báo trước, môi của anh cứ như vậy rơi xuống, chiếm lấy môi cô, đem lấy tất cả những lời mà cô muốn nói cũng nuốt đi hết.
Thật ra thì cũng không phải là không có báo trước, chỉ là cô rõ ràng đã nhìn ra ý đồ của anh nhưng lại vẫn ở đó tự lừa mình dối người.
Rốt cuộc là do anh quá bá đạo, hay là do bản thân cô cũng mong đợi điều đó xảy ra?
Đã không nói được rốt cuộc là ai đầu độc ai nữa rồi, chỉ biết rằng càng về sau, hô hấp của hai người càng lúc càng rối loạn.
Cả hai dây dưa cùng nhau thật lâu, thật lâu cũng không ai muốn rời khỏi đối phương.
# đã che giấu #"
Tại sao có thể như vậy? Tại sao mình lại không đẩy anh ra?
Thân thể đó khi được anh thành thạo vuốt ve, từng điểm từng điểm thả lỏng, từng điểm từng điểm cứ thế nóng dần lên.
Cô cũng không biết là do nội tâm mình luôn khát khao được người đàn ông này đụng vào, hay là bởi do nguyên nhân uống rượu lúc trước, tóm lại, cô cũng không bài xích sự đụng chạm, mơn trớn của anh, thậm chí còn cảm thấy vô cùng thích thú!
Cô muốn dâng hiến tất cả… Không giống với Tần Mộ Bạch đối với mình, cho dù là khi Tần Mộ Bạch hôn mình, cô đều có thể tạo ra ý niệm trốn chạy, nhưng mà đối với người đàn ông này, cô lại luôn khát khao như vậy ——
# đã che giấu #
"Aiii . . . . ." Niệm Kiều khẽ rên lên một tiếng, đôi mắt đẹp mê ly nhìn về anh, trong đó xen lẫn một tia cầu khẩn.
Cô không biết mình cầu khẩn cái gì, là muốn anh thả mình ra sao? Nhưng rõ ràng là anh không có dùng bao nhiêu khí lực áp chế cô, mà cô cũng có thể phản kháng cơ mà!
Nhưng cô lại không có phản kháng, mà cứ như thế vặn vẹo dưới mười đầu ngón tay của anh, vẫn nhu thế muốn cùng anh nhảy múa, đắm chìm trong hoan ái….Cô thật là đáng chết mà!
Cô rõ ràng là người phụ nữ của Tần Mộ Bạch, tại sao lại có thể cùng người đàn ông khác làm ra những chuyện này? Không thể! Tuyệt đối là không thể!
Cảm giác áy này từ đáy lòng truyền tới ngày càng mãnh liệt, cô đưa tay giữ chặt bàn tay anh đang ám muội đặt ở ngực mình, buồn bã nói: "Chú à, không thể ——"
Cố Hành Sâm một tay bị cô bắt được, một tay còn lại đang nâng eo của cô, nghe được lời cô nói như vậy, bất giác đưa tay dùng sức thêm một chút, kéo cả người cô dán chặt vào lồng ngực của anh.
"Tại sao lại không thể?" Anh nghiến răng hỏi, giọng nói lạnh lẽo mang theo một tia lửa giận.
Cô là đang thủ thân vì Tần Mộ Bạch sao? Nhưng Cố Niệm Kiều, em mất trí nhớ, chẳng lẽ thân thể của em cũng mất trí nhớ theo sao?
Em thuộc về tôi! Thân thể của em —— cũng chỉ có thể thuộc về tôi!
Em chỉ có thể uyển chuyển, uốn lượn vui vẻ hoan ái dưới người của tôi, âm thanh tuyệt vời lúc kích tình của em cũng chỉ có thể để cho một mình tôi nghe!
Những người khác vọng tưởng muốn nhúng chàm em, tôi sẽ lấy mạng của hắn!
Niệm Kiều cả mắt đều là thống khổ, cô không có cách nào phủ nhận nội tâm của chính mình có khát vọng đối với người đàn ông này, nhưng lý trí của cô nói cho cô biết, cô không thể tiếp tục cung anh nữa rồi ! Như vậy thật sự có lỗi với Tần Mộ Bạch!
"Chú Hai, chuyện này coi như tôi không biết gì, chuyện tối nay tất cả cũng coi như chưa từng xảy ra, đừng tiếp tục nữa có được không, thả tôi đi, thả tôi xuống xe đi"
Cố Hành Sâm rút tay mình từ trong tay cô về, không những không thôi mà ngược lại giữ lấy cằm của cô, khẽ nâng mặt của cô lên đối mặt với mình, sau đó nhìn thấy khát vọng còn vương trong đáy mắt của cô, lửa giận nơi đáy lòng cũng vì thế mà tiêu tan đi không ít.
Đối với mình, cô ấy vẫn có cảm giác, chỉ là cô đang mất trí nhớ mới có thể cho rằng cùng mình làm chuyện này là không đúng.
Như vậy, tối nay ——
Anh sẽ làm cho thân thể của cô thể hiện rõ cho cô thấy một điều —— cô là của anh!
Xoay người mở cửa, xuống khỏi xe, anh đi sang mở cửa xe phía Niệm Kiều, dịu dàng đem cô ôm vào trong lòng đem xuống.
Niệm Kiều hoảng sợ ôm cổ của anh, thật may là xung quanh không có ai, bằng không, nhìn thấy cô quần áo xộc xệch được anh bế ra khỏi xe như thế này, chỉ sợ không biết người khác sẽ nói về cô như thế nào!
"Chú hai, chú phải đưa Niệm Kiều đi sao? Đưa Niệm Kiều trở về có được hay không? Nếu không chú thả Niệm Kiều xuống, tự Niệm Kiều có thể đi về."
Cố Hành Sâm không đáp, chỉ ôm cô thật nhanh đi vào nhà lên lầu, sau đó, đem cả người cô thả mạnh lên trên chiếc giường lớn mềm mại giữa phòng.
Niệm Kiều bị thảy xuống, cả người đều choáng váng, cô ngồi dậy có chút tức giận quát anh: "Khốn kiếp, chú định giết chết tôi sao!"
Cố Hành Sâm cười nhẹ, đưa tay cởi áo khoác, sau đó ——
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng tháo cởi từng nút áo sơ mi, lồng ngực săn chắc, vạm vỡ của anh trực tiếp hiện ra ở trước mặt Niệm Kiều.
Niệm Kiều trợn tròn mắt, bây giờ là tình trạng gì đây? Anh là chuẩn bị thao tác mạnh hơn sao?
Trời!
Cô ngây ngốc nhìn anh từng chút từng chút cởi bỏ quần áo trên người, cho đến cuối cùng chỉ còn lại một bộ khỏa thân trước mặt!
Giữa hai chân của anh, một khẩu sung đã lên nòng, phải . . . . .
Trong không khí truyền đến âm thanh nuốt nước miếng của cô, rõ ràng như vậy, thực sự làm cô xấu hổ muốn chết!
Nếu cô có thể nhớ được ba năm trước đây, cô cũng có một bộ dạng ngu ngốc như vậy, sau đó bị Cố Hành Sâm ăn sạch sành sanh, giờ phút này nhất định cô sẽ cười thật lớn!
Cố Hành Sâm đi từng bước một lại gần cô, đôi tay vòng qua hai bên cánh tay cô, đem cả người cô kéo sát vào thân thể nóng rực của mình, khẽ khàng nói một câu ám muội bên tai của cô: "So với ba năm trước đây, vóc người của tôi cũng có thay đổi chứ?"
Oanh ——
Bên tai cô như có tiếng sét nổ tung, cả khuôn mặt Niệm Kiều ửng hồng, tựa hồ một giây kế tiếp rất có thể mạch máu sẽ vỡ ra vì màu dồn nhanh quá mất!
Không kịp ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói lạnh lẽo của anh, cô giùng giằng muốn né tránh khỏi lồng ngực của anh, ở đó thật sự là quá nóng, cô không chịu nổi!
Nhưng đưa tay lên vừa mới đụng phải lồng ngực của anh, cô cảm thấy càng thêm nóng người, cô chỉ cảm giác tay mình như bị phỏng!
"Chú, chú hai ——" cô cà lăm gọi anh, nửa người trên vô thức ngửa ra sau, hoàn toàn không biết bước kế tiếp nên làm cái gì.
"Ừ, muốn nói cái gì?" Cố Hành Sâm vừa cùng cô nói chuyện, vừa đem chiếc váy trên người cô lột bỏ.
Niệm Kiều gắt gao níu lấy cổ áo của mình, thế nào cũng không nguyện ý để cho anh được như ý, đến cuối cùng, Cố Hành Sâm cả giận ——
Trực tiếp một tay dùng sức, đem lváy của cô xé thành hai mảnh rách tan tành!
"A ——" Niệm Kiều kêu khẽ một tiếng, muốn che những vị trí trọng điểm trên người của mình, nhưng trên dưới chỗ nào cũng bị lộ ra, nhất thời không biết nên che chắn ở nơi nào thì tốt.
Càng để cho cô muốn chết chính là, khi cô muôn đưa tay bảo vệ vị trí trọng yếu bên dưới thân mình, lại không cẩn thận đụng phải ‘ cái gì đó’ của Cố Hành Sâm, nhất thời ——
Cô ngẩn người! Ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt định trụ rồi!
Cổ họng Cố Hành Sâm liên tiếp tràn ra ý cười trầm thấp vui vẻ, trực tiếp kéo tay của cô đặt lên tiểu Cố Hành Sâm, tà ác nói: "Xem ra, em so với nó còn gấp gáp hơn ——"
Ba năm trước đây cô quyết tâm muốn trở thành người phụ nữ của anh, cho nên cô đem tất cả mọi sự hoảng hốt sợ hãi của mình dấu hết đi, ở trước mặt anh, cô luôn luôn bày ra biểu hiện dũng cảm cùng mạnh mẽ...
Vậy mà hôm nay, khi bản thân mất đi trí nhớ, cô không còn nhớ anh từng là người đàn ông cô yêu hơn sinh mạng nữa, cho nên giờ phút này ở trước mặt anh, biểu hiện của cô là chân thật nhất.
Đối mặt với tình hình này thì cô rất sợ, rất loạn, rất bất an, nhưng cũng —— rất tò mò chờ đợi!
Vật nơi lòng bàn tay nóng như bàn ủi khiến Niệm Kiều nói không ra lời, cô không biết sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này, chỉ biết là, thời điểm cô kịp phản ứng, mọi chuyện đã là như vậy!
Anh đứng ở bên giường còn cô thì nửa quỳ ở trên giường, tư thế như vậy khiến cô chỉ có thể ngước mắt nhìn anh.
Sau đó, cô ngã người về phía sau, cho anh thuận thế đè lên.
Toàn thân cô cũng mềm rớt, nói không ra một hơi, lời nói kháng cự mềm mại, yếu ớt đã không còn bất kỳ lực thuyết phục nào: "Chú hai, không thể, Nơi này không thể. . . . . ."
Cố Hành Sâm ngậm lấy vành tai mêm mại của cô, hàm hồ hỏi cô: "Nơi nào không thể? Hả? Nói xem, nơi nào không thể?"
Niệm Kiều níu lấy ga giường, khó nhịn được mà giãy dụa thân thể của mình, cô không nói ra, cô thực sự không nói ra được nơi đó.
Anh thật xấu! Tay của anh liền dừng lại ở trong nơi đó của cô, lại còn cố ý hỏi cô nơi nào không thể.
Hừ! Nơi nào không thể, bây giờ anh đang ở làm chuyện xấu ở trong nơi đó là không thể!
"Thật sự không thể sao?" Cố Hành Sâm một tay chống lên nửa người trên của mình, mơ hồ ở trên người của cô, trầm giọng hỏi nhỏ.
Thật ra thì, anh biết có thể việc cô cự tuyệt, chỉ là phá bỏ không được phòng tuyến nội tâm của chính mình, phòng tuyến luân lý đạo đức.
Giống như lúc ban đầu, anh cũng không cách nào bất chấp tất cả cùng cô ở chung một chỗ.
Anh có thể hiểu, nhưng, anh sẽ không dung túng, sẽ không mặc cho cô chạy trốn!
Tối nay, là một đêm không ngủ, cô —— là người duy nhât thuộc về một mình anh!
Anh muốn lần nữa thưởng thức mỗi một tấc, một lớp thân thể của cô, lần nữa lật tung trí nhớ của cô, để cho cô cùng anh, cùng nhau đi đến tột cùng!
Lại một lần nữa bị anh chọc ghẹo, trêu đùa nơi mẫn cảm, hô hấp của Niệm Kiều càng ngày càng gấp rút, bên môi khẽ bật ra âm thanh kiều mị càng ngày càng nhiều, chính cô cũng bị phản ứng nhiệt tình của mình làm cho hoảng sợ!
Mà Cố Hành Sâm, hiển nhiên là rất hài lòng với phản ứng của cô, thân thể của cô, anh vẫn có cảm giác quen thuộc như trước.
Động tác trên tay vô cùng dịu dàng, nhìn cô ở dưới thân mình từng phút từng phút xụi lơ ướt át, mị tình, anh biết mình không cần nhẫn nại nữa ——