Ba tháng sau, Hoa Thành, Niệm Kiều hoảng hốt chạy về phía tiệm hoa, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, cô không kịp thắng xe, đụng thẳng vào.
"Ai u uy!" Cô che cái trán, đau đớn kêu lên một tiếng.
"Bị đau sao?" Bên tai phát ra một tiếng nói ân cần, là giọng nói của một người đàn ông.
Niệm Kiều giật mình mở to mắt, kinh ngạc ngước nhìn khuôn mặt tuấn nam trước mặt mình, sững sờ hỏi: "Anh là ai?"
Cô mới vừa đụng vào tường sao? Sao đột nhiên lại thay đổi thành một người khác vậy? Còn là một —— một khốc nam nhân 诶!
Cố Hành Sâm cũng có chút kinh ngạc, nhìn cô, hơi có vẻ chần chờ hỏi: "Em không biết anh là ai à?"
Niệm Kiều chợt liếc mắt, nói, "Làm ơn đi chú, tôi vừa mới đụng vào chú, tôi cũng không phải mắc chứng bệnh ngu ngốc, mới mấy giây trôi qua tôi làm sao lại không nhớ rõ."
Chú?
Khóe miệng Cố Hành Sâm run lên, thì ra cô thật sự là không nhớ rõ hắn.
Trong điện thoại nghe Tần Mộ Bạch nói cô không nhớ rõ bất luận kẻ nào, vào lúc hắn tới đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng giờ phút này ——
Trước ánh mắt của cô, tim của hắn vẫn rất đau.
Cố Niệm Kiều, em thật không nhớ anh sao?
Niệm Kiều thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mình, cũng không nói chuyện, không khỏi có chút không nhịn được, "Chú, chú sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Coi như chú rất tuấn tú, nhìn chằm chằm người khác như vậy cũng là không đúng!"
Cô nói năng hùng hồn, nói xong còn bĩu môi, tựa hồ đang lãng phí thời gian nói chuyện với hắn.
Cố Hành Sâm chỉ có cảm giác trên trán mình bắt đầu xuất hiện đầy hắc tuyến, đây không phải là Cố Niệm Kiều chứ? Đâu mới thật là Cố Niệm Kiều chứ?
Nhớ ngày trước cô theo đuổi hắn cũng là như vậy.
Sống không có tim không có phổi, nói chuyện không dùng đến não, làm việc xung động lỗ mãng.
Nhưng Cố Niệm Kiều như vậy, cũng rất chân thực , là có máu có thịt có linh hồn .
Trước đó cô luôn đè nén những đau khổ trong lòng.
Thấy cô hiện tại khôi phục lại trước kia dáng vẻ, Cố Hành Sâm trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót lòng, yên lặng nhìn cô, tầm mắt không rời.
Em là mắt của anh, xuyên qua em anh nhìn thấy thế giới, một thế giới tươi đẹp.
Nếu như không có em, tất cả đều làm mất đi sắc thái.
Ba tháng này, hắn không biết mình sống như thế nào, chỉ biết là, hắn không thể rời bỏ rượu thuốc lá.
Hắn luôn tự làm tê dại mình mới có thể nhịn không tìm cô, làm cho mình hỗn loạn.
Cũng may, tất cả bỏ ra cũng đáng giá, cô tốt lắm!
Mặc dù cô quên tất cả chuyện trước kia, không sao, hắn sẽ giúp cô nhớ lại!
Hắn tự tay, muốn mang cô trở về G thị!
Hắn rất gấp gáp, hận không được hiện tại liền cùng cô quen biết nhau, sau đó, để cho cô biết, bọn họ thật ra vẫn yêu nhau.
Nhưng bị hắn kéo tay, cô lại lớn kêu lên: "Uy! Chú làm gì đấy a! Buông tay! Chú không buông tay, tôi sẽ la lên đó!"
Cố Hành Sâm quay đầu lại, có chút mờ mịt nhìn cô, lẩm bẩm: "Em không phải muốn cùng anh trở về sao?"
Niệm Kiều không giải thích được nhìn hắn, đáy lòng sợ hãi, không phải là mình gặp bệnh nhân tâm thần trốn viện ra ngoài chứ?
Tần Mộ Bạch xa xa thấy hai người dây dưa, vội vàng chạy tới.
Niệm Kiều lập tức hất tay Cố Hành Sâm ra núp sau lưng Tần Mộ Bạch, tố cáo nói: "Mộ Bạch, người này đầu óc không bình thường, hắn hỏi em có muốn cùng hắn trở về hay không, em lại không biết hắn!"
Cố Hành Sâm nhìn cô, lại nhìn Tần Mộ Bạch, đột nhiên mất đi ngôn ngữ, không biết nên nói gì.
Cô không ra hắn, đúng vậy, cô không nhận ra hắn.
Trong ý thức của cô bây giờ, Tần Mộ Bạch mới là người thân cận nhất của cô, Tần Mộ Bạch mới là người cô yêu.
Lòng có chút thương, cũng may, hắn có thể nhịn được.
Tần Mộ Bạch nhìn hắn, cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ nói một câu: "Từ từ đi thôi."
Sau đó, hắn xoay người dắt tay Niệm Kiều, đi tới xe của mình.
"Mộ Bạch, anh có biết người này không? Anh nói với hắn câu đó là có ý gì?"
"Đừng hỏi nhiều, về nhà anh làm đồ ăn ngon cho em."
"Chỉ biết dùng đồ ăn ngon lừa em, anh không biết, vừa rồi em bị hù dọa, còn tưởng rằng ban ngày gặp gỡ cướp rồi sao!"
"Cướp? Em có tài có sắc sao?"
"Tần Mộ Bạch anh là đồ đáng chết! Ema không có tài không có sắc sao? Vậy anh còn nói yêu thích em?"
Giọng hai người nói chuyện với nhau càng ngày càng xa, giống như cây đao cắm vào trái tim hắn từ từ rút ra, tốc độ rất chậm rất chậm, mỗi một millimet hắn cũng có thể cảm thấy.
Cố Hành Sâm đứng tại chỗ, nhìn hai người thân mật, nhìn bọn họ ngồi vào xe, sau đó rời đi.
Người chung quanh đi lại, tiếng xe huyên náo, nhưng tất cả không át đi được tiếng cô: em không biết hắn!
Tiệm bán hoa có người đi ra, hướng hai bên nhìn xung quanh một chút, đang chuẩn bị xoay người trở về, Cố Hành Sâm đột nhiên chứng kiến thấy cô trong tay cầm gì đó, hắn lập tức đi tới.
"Trong tay cô có gì đó, có thể cho tôi xem một chút không?"
Điếm viên cảnh giác nhìn hắn, nói: "Tiên sinh, đây là lắc tay có vị tiểu thư rớt tại trong tiệm chúng tôi , tôi không thể cho anh xem."
"Tôi biết vị tiểu thư này, tôi có thể giúp cô chuyển giao." Cố Hành Sâm nói.
Điếm viên vội vàng lui về sau một bước, nhìn Cố Hành Sâm, không khỏi cau mày.
Người này, toàn thân cao thấp ăn mặc đều là hàng hiệu, hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn, cũng không phải là muốn lường gạt nhân viên a, làm sao sẽ để gạt một cái lắc tay?
Cô không muốn tiếp tục cùng hắn nói chuyện, liền xoay người đi vào trong tiệm.
Sau lưng, truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Cố Hành Sâm——
"chiếc lắc tay đó, toàn thế giới chỉ có một cái, trên viên ngọc có một chữ kiều."
Điếm viên dừng bước lại, nhìn một chút lắc tay, đúng là giống như hắn nói 诶!
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn thật biết vị tiểu thư kia?
Cố Hành Sâm ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Cô ấy là bạn gái của tôi, cho nên"
Câu nói kế tiếp hắn không cần phải nói ra ngoài, điếm viên dĩ nhiên là hiểu.
Nhưng là mặc dù như thế, điếm viên cũng không dám tùy tiện giao cho Cố Hành Sâm, chỉ là dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Cố Hành Sâm nâng trán, xem ra hiện tại tên lường gạt quá nhiều, giờ trông thấy người tốt cũng giống tên lừa gạt sao!
Hắn tiến lên chọn một bó Margaret, sau đó gọi Điếm Viên gói lại, "Cô hãy đưa bó hoa này cho vị tiểu thư đó kèm theo cái cái lắc tay với một tấm card bên trong."
Điếm viên nhìn hắn cúi đầu viết những dòng vô nghĩa trên tấm card, cô xem xong chẳng hiểu đó là loại ngôn ngữ gì, sau đó hắn đưa nó cho cô.
Cô sững sờ gật đầu một cái, cho đến khi Cố Hành Sâm đi ra khỏi tiệm bán hoa, cô mới phản ứng được đuổi theo muốn hỏi địa chỉ.
Bên cạnh một cô gái nhỏ tuổi hơi Điếm Viên một chút kéo cô, nói: "Kiều Kiều tỷ, đừng đuổi theo, người ta là danh thảo có chủ rồi."
Bị gọi là Kiều Kiều tỷ, Điếm Viên liếc cô một cái, tức giận nói: "Tôi chỉ là muốn đuổi theo hỏi địa chỉ của vị tiểu thư kia thôi, nếu không hoa này chúng ta làm sao đưa được?"
"Hắn viết a, ở chỗ này đây." Cô gái trẻ chỉ vào một tấm danh thiếp trên bàn.
Quả nhiên, phía trên đã viết địa chỉ hiện tại của Niệm Kiều cùng Tần Mộ Bạch.
Niệm Kiều dọc đường đi cảm thấy ngực có chút buồn buồn, không biết vì sao, lúc nãy xuyên thấu qua kính chiếu hậu thấy người kia cô đơn đứng ở bên cạnh, không nhúc nhích, cô cư nhiên —— có loại cảm giác đau lòng!
Thật là kỳ quái, mình trúng tà sao? Lại có thể đối với người đàn ông một gặp lần đầu tiên đã nảy sinh cảm giác kỳ quái như vậy!
Đau lòng, tại sao phải đau lòng đây? Chẳng lẽ cô đã từng quen biết hắn sao?
Cau mày quay đầu nhìn Tần Mộ Bạch đang chuyên chú lái xe, cô rối rắm hỏi: "Mộ Bạch —— người đàn ông vừa rồi em có quen không?"
Tần Mộ Bạch căng thẳng, đáy lòng đột nhiên có dự cảm xấu, chẳng lẽ chỉ cần nhìn một cái, cô có thể khôi phục trí nhớ về hắn sao?
Cố gắng bình tĩnh lại, hắn quay đầu mỉm cười nhìn cô, "Em cảm thấy thế nào?"
Niệm Kiều phiền não nói: "Em chính là không xác định mới hỏi anh nha, không cho phép anh cười ha hả, nói cho em biết sự thật nhanh lên!"
Tần Mộ Bạch chỉ cười, nhưng nụ cười có chút gượng gạo.
Xem ra, tận sâu trong đáy lòng co người cô yêu nhất vẫn là kẻ kia, dù hắn đã làm cô tổn thương rất lớn nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn quên được.
Hắn thở dài một tiếng, lưỡng lự trả lời cô: "Lúc nãy em hỏi anh đã trả lời vấn đề này rồi mà."
Niệm Kiều sửng sốt một chút, nhớ tới đúng là lúc nãy cô đã hỏi hắn, hắn cũng đáp là mình không biết người đàn ông kia.
Được rồi, không biết thì không biết đi, mình mới vừa rồi nhất định là trúng tà rồi, mới có thể xuất hiện cảm giác đau lòng.
Quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, lung tung suy nghĩ, nhất thời hô to một tiếng: "A ——"
"Chi ——" tiếng thắng xe chói tai vang lên, sau đó Tần Mộ Bạch lo lắng hỏi, "Thế nào? Có phải nhức đầu hay không?"
Niệm Kiều lắc đầu một cái, "Không phải, chính là cảm thấy trong lòng buồn bực cực kỳ."
Tần Mộ Bạch sắc mặt trắng nhợt, dừng một chút mới nói: "Vậy không bằng, chúng ta xuống xe trở về, đi tản bộ, giúp em thư thái tâm tình một chút ?"
Ngẩng đầu nhìn cô, Niệm Kiều đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình vô cùng buồn bực thật sự rất cần chút thư giãn, vì vậy cô gật đầu một cái.
Tại sao khi thấy người đàn ông đó lại có thể làm cho cô mất hồn như vậy?
Thật là phiền phức! Giống như mất đi một trân bảo vậy, tại sao cô lại có cảm nhận như vậy?
Nắm tay Tần Mộ Bạch đi về phía nhà trọ, hắn pha trò chọc cười cô, cô cũng cười rất miễn cưỡng, cuối cùng hai người lại rơi vào trầm mặc.
Niệm Kiều từ từ rút tay mình trong tay hắn ra, lặng lẽ cúi đầu đi đến phía trước, căn bản không có chú ý tới Tần Mộ Bạch đã ngừng lại, đang tập trung nhìn vào bóng lưng của cô.
Cố Niệm Kiều, em rốt cuộc đã yêu người đàn ông đó tới mức nào mà hiện tại có thể thất hồn lạc phách như thế?
Hai người một trước một sau đi tới cửa nhà, bởi vì cái chìa khóa do Tần Mộ Bạch cầm, cô chỉ có thể chờ ở cửa, đột nhiên thấy Điếm Viên ở tiệm hoa đi tới, trong tay còn đang cầm một bó hoa.
Lòng cô đột nhiên nhay lên, hoa này tặng cho cô sao?