Huệ Ngạc nhìn lướt qua hai thân thể lõa lồ vật lộn chặt chẽ trên mặt giấy thì khuôn mặt đỏ lên. Trong lòng vừa tức giận vừa thẹn thùng, oán hận người nào không hiểu chuyện lại để cho tiểu thế tử cùng tiểu thư xem những loại sách thế này, thật đáng chết.
Xấu hổ ho nhẹ một tiếng, hai đứa nhỏ dưới bàn lập tức ngừng thảo luận. Diệp Mạt cẩn thận chui đầu ra nhìn, liếc mắt đã thấy Huệ Ngạc đỏ mặt cứng đờ đứng ở một bên. Trong lòng cô lộp bộp một tiếng đứng tại chỗ.
Mặc dù trước kia Diệp Mặc trưởng thành cũng xem truyện tranh H, cũng trốn mẹ chồng của cô xem. Nay ngược lại, chưa trưởng thành đã lật xem sách dâm uế, lại bị người lớn bắt được. Đây cũng chưa phải thảm nhất, mấu chốt là…Đây là xã hội phong kiến khắc nghiệt a, thật là muốn bệnh mà.
Trình Tề Lễ thì lại rất thong dong, chỉ thấy tứ chi của hắn chậm rì từ cái bàn chui ra, sau đó đứng thẳng thân mình, dùng tay phủi phủi bụi bặm trên quần áo. Mọi chuyện không liên qua đến hắn, là do Diệp Mạt lôi kéo vậy thì để chính cô nghĩ biện pháp giải quyết đi.
Diệp Mạt mở to mắt liếc Huệ Ngạc một cái, sau đó chuyển động đôi mắt to tròn nhìn Trình Tề Lễ đang đứng thản nhiên ở một bên. Cô nghẹn miệng, trong lòng giơ lên ngón tay giữa với ông xã. Khi nãy có mùi ngon thì cùng cô thảo luận, tai vạ đến lại một cước đá văng cô, quả nhiên đây là việc chỉ có ông xã của cô mới làm được.
Đôi mắt ngập nước mở to, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe. Vội vàng hé miệng bày ra một nụ cười thật ngây thơ hồn nhiên, sau đó cầm lấy quyển sách trung quốc cổ đại thuần khiết mà có thể so với truyện tranh đam mỹ Nhật Bản hiện đại bỏ lên bàn.
Tiếp theo phù phù một tiếng chạy tới Huệ Ngạc, vốn dĩ cô định nhào vào lòng Huệ Ngạc nhưng đánh giá lại chiều cao của thân thể này thì chỉ có thể ôm đùi Huệ Ngạc.
Trong lòng Diệp Mạt Diệp 囧 một phen, nhưng mà cô phản ứng rất nhanh, vội vàng ngẩng đầu lên, trên tay cầm cuốn sách dâm uế đưa đến trước mặt Huệ Ngạc, dùng âm thanh non nớt mềm mại hỏi: “Huệ Ngạc Huệ Ngạc, ngươi mau nhìn này, quyển sách này thật kỳ quái, mọi người ở trên đó đều không mặc quần áo, còn ôm nhau nữa, ngươi mau nói cho ta biết bọn họ đang làm cái gì a?”
Cố ý làm mềm âm thanh cùng với bày ra dáng vẻ ngây thơ, ngay cả Trình Tề Lễ biết rõ bản tính của cô cũng không khỏi sợ hãi mà than thầm. Khóe miệng co rút, oán rằng, bà xã của hắn quả nhiên là có tài năng diễn xuất trời cho.
Màu đỏ trên mặt Huệ Ngạc vừa mới lui đi thì nay lại ùn ùn kéo tới, nghiêng đầu dùng hai ngón tay kẹp quyển sách mà Diệp Mạt đưa đến nói: “Ngũ tiểu thư, đây là sách hạ lưu, sau này trăm ngàn lần đừng nhìn, nếu không phu nhân sẽ la mắng.” Nói xong thì vứt quyển sách lên bàn lớn, xem nó cứ như ôn dịch vậy.
Làm xong động tác đó mới ôm Diệp Mạt lên: “Tiểu thư có nhỡ rõ sách khi nãy là ai đưa không?”
Diệp Mạt ở bên cạnh nhìn Huệ Ngạc như mãnh hổ tránh lũ mà nhét quyển sách kia vào một góc, trong lòng cười đến quay cuồng. Mặc dù đã cố gắng kiềm chế nhưng đôi lúc vẫn không thể nén được mà cười lên.
“Là tự ta lấy từ trên giá sách xuống.” Ăn ngay nói thật mới là đứa trẻ ngoan.
Huệ Ngạc nghe vậy thì ngẩng người, sách trong phòng này là của Trình đại nhân, ngày thường hắn không cho phép ai đến gần cũng như đi vào đây, ngũ tiểu thư bất quá chỉ là một đứa nhỏ không biết gì, đương nhiên sẽ không nói dối. Nếu như vậy…cái sách hạ lưu kia dĩ nhiên là của Trình đại nhân…Việc này…Việc này…Không thể biết chân tướng về một con người nha, không ngờ Trình đại nhân dáng vẻ đường đường chính chính như vậy, nhưng lại…Đúng như thế…Đồ háo sắc…
Âm thầm nói ở trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp của Huệ Ngạc đã biến thành cái mông đỏ tươi của khỉ. Diệp Mạt ở trong lòng nàng cọ cọ tìm chỗ dựa thoải mái.
Hơn nửa tháng đã qua, lúc đầu cô cũng không thích bị người ta ôm như vậy, tiếc rằng thân thể này quả thực rất kém, đi xa một chút đã thở hồng hộc mệt muốn chết. Trải qua mấy ngày thích ứng, cô cũng dần dần quen với cuộc sống của một bé gái ba tuổi, tận lực biểu hiện ra dáng vẻ mà một đứa bé ba tuổi nên có.
Mấy ngày đầu, rất nhớ nhà, nhớ ba nhớ mẹ còn có ba mẹ chồng nữa. Thậm chí nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, tim đập như trống, trán đầy mồ hôi.
Vì thế cô liền làm ầm ỹ muốn ở cùng một chỗ với Trình Tề Lễ. Diệp Chân thị đương nhiên không chịu. Diệp Mạt liền khóc cả ngày cả đêm, ban đầu làm ầm ỹ để kháng nghị, cuối cùng lại suy nghĩ đến chuyện cô vốn là một phụ nữ có chồng trẻ tuổi, sau khi trải qua tai nạn thì biến thành con nít miệng còn chảy nước dãi, đây là số mạng gì a?
Sau đó lại nghĩ, Diệp Mặc trước kia nhất định đã chết, ngay cả ông xã cũng theo cô đến đây. Cô cùng ông xã đều là con duy nhất trong nhà, để lại cha mẹ lớn tuổi ở thế giới bên kia, đương nhiên họ sẽ đau khổ rất nhiều. Kể từ đó, cô càng khóc càng thương tâm, lúc đầu gào khóc sau đó dần biến thành thương tâm mà khóc nỉ non, cuối cùng cổ họng cũng nghẹn lại, chỉ thấy nước mắt rơi xuống nhưng không nghe thấy âm thanh.
Nữ nhi khóc đến tê tâm liệt phế, ánh mắt kia cùng những giọt nước mắt nhỏ xuống cứ như dao đánh vào lòng Diệp Chân thị, bà đau lòng vô cùng. Nhưng cô vẫn là một khuê nữ a, có thể nào vì cô náo loạn mà hủy hoại cả thanh danh, mặc dù đó là Trình gia nhưng vẫn có điều cố kỵ.
Ép buộc như thế vài ngày, Diệp Chân thị nhẫn tâm không cho Diệp Mạt gặp Trình Tề Lễ. Còn có ý để Nhị nha đầu, Tứ nha đầu cùng Lục nha đầu đến chơi với cô, bà nghĩ Diệp Mạt cũng chỉ là một đứa nhỏ, rời xa mấy ngày có bạn tốt để chơi thì sẽ quên đi.
Ai ngờ Diệp Mạt ngay cả cơm nước cũng không màng, càng thừa lúc nha hoàn không chú ý có ý định lẻn ra ngoài.