Anh nhìn cô, móc ra viên thuốc gì đó nhỏ nhỏ bắt cô nuốt. Không rõ nó là gì nhưng từ khi uống vào cô thấy ổn hơn, mọi người không ai nói gì cũng ngồi xuống gần đó. Cô gái có mái tóc đỏ tiến về phía Tần Mặc Uy bắt chuyện:
Anh có đôi mắt Thật đẹp.
..............
Ồ, da anh trắng thật, tôi có thể chạm vào nó chứ?
Cô gái đưa tay từ từ lên mặt Tần mặc Uy, Trác Ngôn Và Hoắc Tầm quay mặt đi nơi khác, không nỡ nhìn. Khi tay cô ta chạm đốn gần mặt anh bỗng Đoàng
Cô gái ngã xuống, máu chảy xối xả từ lỗ hổng giữa trán . Tần Mặc Uy rút súng về, đá cô ta ra xa kèm theo hai chữ:
Dơ bẩn.
Chợt từ trên cao vang lên tiếng cánh quạt trực thăng và tiếng loa phóng thanh:
Lão đại, Hoắc Tầm Trác Ngôn, mọi người có nghe thấy không? Tôi đến cứu mọi người đây.
Là tiếng Tô Phàm, anh ta la oai oái gây sự chú ý của đám zombie, Trác ngôn cười:
Là họ, họ tới cứu chúng ta.
Anh dơ súng bắn lên không trung ba phát, Tô Phàm lại hét vào loa:
Chờ chút,chúng tôi đã thấy rồi,hạ xuống ngay đây.
Chiếc trực thăng hạ càng ngày càng gần họ, gió từ cánh quạt thổi mạnh tới nỗi khiến thân thể họ trao đảo,. Sau khi hạ cánh xuống sân thượng Tô Phàm và Hàn Vũ hối hả chạy ra.
Lão đại... lão đại, chúng ta về thôi Chào Phương lão đại, đã lâu không gặp
Về.
Tần Mặc Uy bế Kỉ Tình đi Trước, đám người cũng nối gót theo sau leo lên trực thăng. Chợt cả toà nhà rung lên bần bật , Hứa Hủ cho trực thăng bay lên, qua cửa kính có thể thấy hai con zombie khổng lồ đang điên cuồng phá hủy tòa nhà, họ đi không được bao lâu thì toà nhà sụp xuống kéo theo phản ứng dây truyền, cả hòn đảo xụp xuống, cát bụi mù mịt, tiếng nổ vang trời của các thiết bị điện, khí đốt. Mặt biển xung quanh dậy lên những con sóng cao tới vài mét nhấn chìm tất cả những gì còn sót lại. Tần Mặc Uy lên tiếng:
Hoắc tầm, về tới nơi, cậu đi bắt Lăng Quý.
Dạ
Đi bệnh viện
Hứa hủ chuyển hướng bay thẳng đến bệnh viện trung tâm thành phố, Tô Phàm ngạc nhiên nhìn Kỉ Tình:
Kỉ Tình , cô bị sao vậy?
Hàn Vũ nhìn sơ qua cũng phán:
Bị thương rất nặng đó.
Chẳng mấy chốc đã đến trung tâm thành phố, chiếc trực thăng hiên ngang hạ cánh trước cổng bệnh viện, Tần Mặc Uy bế kỉ Tình Bước xuống, Hàng trục các bác sĩ , y tá giỏi nhất đã chờ sẵn ở đó, đưa Kỉ Tình vào thẳng phòng cấp cứu. Giám đốc bệnh viện ra tận nơi chào Tần Mặc Uy, anh chẳng buồn liếc ông ta một cái mà chỉ buông một câu lạnh lùng sau đó đi vào trong:
Cô ấy mà chết thì các người cũng sẽ xuống đó bầu bạn cùng.
Dạ
Ông ta cầm khăn lau mồ hôi lẽo đẽo chạy theo sau. Hứa Hủ đi ra bảo bốn người cùng họ trở về rằng đã có thể đi. Họ mỗi người một ngả về nhà, Hoắc Tầm , Tô Phàm và Hàn Vũ đã đi làm nhiệm vụ được giao. Trác Ngôn đã ở trong phòng cấp cứu mấy tiếng rồi, còn mỗi anh, anh chẳng biết làm gì đành ngồi luôn hàng ghế ngoài phòng cấp cứu cùng lão đại. Bảy tiếng đồng hồ trôi qua thật lâu, cuối cùng Kỉ Tình cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, khuôn mặt cô trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền. Cô được đưa vào phòng hồi sức của bệnh viện.
Tần Mặc Uy lạnh lùng bước Vào phòng bệnh, anh đến ngồi cạnh giường bệnh, kéo chăn lại cho cô. Thật kì lạ, anh luôn nhạy cảm với hơi thở con người mà khi ở cạnh cô anh lại chẳng có chút đề phòng nào cả trái lại, anh thích cảm nhận mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cô, thích cách cô nói chuyện với anh , thích nghe tiếng tim hai người đập chung một nhịp, thích ôm cô vào lòng mình. Hiện tại anh vẫn chưa hiểu gì về sự thay đổi này của bản thân mà chỉ đơn thuần nghĩ đó là sở thích thôi. Vài ngày trôi qua, vào một sáng sớm nắng đẹp, Tần Mặc Uy đang ngắm cô ngủ thì thấy hàng mi cong vút như cánh bướm khẽ động, những ngón tay thon trắng cũng khẽ nhúc nhích. Cô từ từ mở mắt và.......... thứ đầu tiên cô nhìn thấy là gương mặt anh, tuy có chút ngạc nhiên nhưng cô cũng không để ý lắm.
Nướ... nước...tôi...
Đây.
Tần Mặc Uy lấy li nước , đút cho cô uống, cô nằm một lúc nghỉ ngơi mới hỏi anh:
Tôi...Tôi ngủ được mấy ngày rồi?
Bốn ngày.
Anh lạnh lùng nhìn cô, cô rùng mình, chợt nhớ tới câu nói lúc anh cho cô uống thuốc ở trên đảo, cô bỗng hốt hoảng.Cô không thể từ bỏ Lam Thiên để mãi mãi bên cạnh anh được. Cô còn yêu anh ấy nhiều lắm. Nghĩ tới đây, cô nói với anh:
Anh có thể hứa với tôi một việc được không?
Tần mặc Uy nhíu mày, câu nói này của cô có vẻ như đang toan tính điều gì đó, nhưng anh vẫn gật đầu.
Tôi đã yêu một người nhưng... bốn năm rồi chưa gặp mặt.Nếu có một ngày tôi gặp lại anh ấy tôi.........có thể rời xa anh không?
Kỉ Tình ngập ngừng. Tuy nói ra cô rất sợ nhưng thà nói còn hơn để sau đày hối hận.
Tần Mặc Uy đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, giọng nói như có như không;
Cứ vậy đi.
Anh bỏ ra ngoài. Kỉ Tình thở phào nhẹ nhõm, dù gì đi nữa cô đều đã có sẵn con đường lui cho mình rồi. Sau này dù có thế nào cũng không lo nữa. Khó nhọc nằm xuống, cô khẽ mỉm cười.
Nhưng cô nào biết điều gì đang đợi bản thân mình phía trước, là đau khổ, là hạnh phúc hay bất chợt rẽ xang một phương hước khác??? Tất cả chỉ là một câu hỏi lớn, câu hỏi xẽ được thời gian từ từ giải đáp.
Sau hơn một tháng nằm viện cuối cùng Kỉ Tình cũng được về nhà, đúng hơn là nhà của anh.Từ khi cô tỉnh lại anh đối sử với cô rất khác lạ, có gì đó là nâng niu, có gì đó là chiều chuộng, lại có chút như là chiếm hữu chỉ có điều anh vẫn lạnh lùng như vậy, tàn ác như vậy. Bước vào phòng ngủ, đã hơn một tháng cô không ở đây, nó vẫn vậy, vẫn ngập tràn mùi hương của anh khiến cô an tâm, nằm xuống giường cô cứ lăn qua lăn lại đầy thích thú.
Vui nhỉ?
Anh đứng tựa ở cửa, tay đút túi quần nhìn cô, cô cười xoà:
Lão đại, tôi chỉ là cảm thấy rất vui khi được ra khỏi cái bệnh viện đó thôi.
Nói rồi cô bỏ đi tắm trước, đợi sau khi cô ra, anh cũng vào tắm.Cô leo lên giường nhắm mắt lại.Khoảng thời gian vừa rồi cứ như một bộ phim kinh dị mà cô hay xem vậy. Tất cả ám ảnh cô khiến cô không tài nào ngủ được . Trời bắt đầu xang đông rồi, gió cũng lạnh hơn, nhớ lại những ngày còn nhỏ mẹ hay đan khăn cho cô quàng cổ mà sao lòng cô lạnh buốt. Chợt có một vòng tay ôm cô kéo vào lòng , là anh, anh lại như vậy nữa rồi, nhưng vòng tay anh thật ấm áp, rất dễ chịu, được anh ôm cô có cảm giác an toàn hơn. Như bỏ lại sợ hãi phía sau cô giụi đầu vào ngực anh, khép mắt lại, Tần mặc Uy tựa cằm lên đỉnh đầu cô, cất giọng đều đều:
Ngủ đi, mai tôi cho cô xem một thứ.
ồ
Cô nằm im rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, Tần Mặc Uy nghe tiếng cô thở đều đều biết cô đã ngủ say mới ngồi dậy đắp chăn cho cô, nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô, bình yên, hiền dịu mà anh đưa tay vuốt nhẹ, thì thầm;
Có lẽ.... tôi đã yêu em mất rồi, làm sao đây? Em đã làm tôi thay đổi, em phải chịu trách nghiệm.
Anh hôn nhẹ lên môi cô, đi ra khỏi phòng. Kỉ tình Mở mắt , cô có nghe nhầm không vậy???Đưa tay lên chạm vào môi mình, cảm giác đó thật lạ, nó khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Dạo này anh đối sử với cô khác hơn cô cũng không để ý, giờ mới hiểu ra, cô cố ru mình vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau...
Sau khi chuẩn bị xong cô cùng anh lại bước vào sau xe để Trác Ngôn lái. Hôm nay bầu không khí trong xe cực kì lạ,nó cứ khiến cô ngột ngạt, không thoải mái thế nào ấy. họ đến một trang tại lớn, anh dẫn cô đến một gốc cây, đẩy cô tựa vào thân cây, gương mặt ghé sát mặt cô:
Cô như vậy là có ý gì?
hả?
Ở trong xe.
Tôi ....tôi thấy khó chịu một chút.
Anh chống tay bên cạnh người cô, tay còn lại năng cằm cô lên;
Tốt nhất trước mặt tôi cô nên biết điều một chút.
Anh quay lưng bỏ vào trước, cô đặt tay lên tim mình vỗ vỗ:
Sao tự dưng hôm nay đập mạnh vậy ta?? Có lẽ mình bị mắc bệnh tim, thật nguy hiểm. Phải sớm đi khám thôi.
cô lắc lắc đầu sau đó cũng đi vào trong. Càng đi cô càng cảm thấy kì lạ, nơi này càng vào sâu bên trong càng không thấy giống nông trại lắm. Phía trước mặt cô là một cánh cổng sắt kín mít , có hai người mặc quân phục trang bị vũ trang đầy đủ, họ mở cửa cho cô. Bước vào trong , cô thấy anh đang ngồi trên chiếc sôfa đặt trên bãi cỏ lớn, tay cầm một khẩu súng xoay qua xoay lại, có khoảng hơn mười người đàn ông đứng sau anh. Cô tiến đến gần anh hơn, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, không phải anh định giết cô đấy chứ?
Anh nhìn cô, lên tiếng:
Ngồi xuống.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, cười cười.Cùng lúc đó Hoắc Tầm , Hàn Vũ và Tô phàm tiến vào, cúi chào Tần Mặc Uy sau đó cho vài người mặc đồ quân sự áp giải một người bị trói , bịt mặt vào.họ đẩy tên đó quỳ trước mặt Tần Mặc Uy, lột vải bịt mặt ra. Thì ra đó là Lăng quý , tên đã đẩy cô và mọi người vào nguy hiểm, cô làm sao có thể quên được?? Nhìn hắn một lượt ccô mới nhìn anh:
Anh muốn tôi xem ông ta???
đúng, nhưng cô mới chỉ đoán được một phần thôi.
Anh xoa đầu cô, mắt nhìn Hoắc Tầm, anh ta hiểu ý bèn tiến lên lột miếng băng dính dán miệng Lăng Quý ra, mở được miệng ông ta rối rít nói:
Tần Lão đại...... tôi biết tôi sai, là tôi sai, anh đừng giết tôi, đừng giết tôi......
Tần mặc uy nhíu chặt mi tâm đưa tay day day trán :
Giết? ông coi trong mình quá thì phải??
Biết mình sẽ chết, mặt ông ta đanh lại, đưa mắt nhìn Tần Mặc Uy:
Vậy anh tính làm gì???
Thử nghĩ xem??
Tần Mặc uy Bình thản nói, tay vẫn xoay xoay khẩu súng, đôi mắt đỏ tươi sâu thẳm không thấy đáy, chợt anh búng tay một cái hàng trăm con sói chạy ra, đây là giống sói đột biến, chúng còn to hơn cả sư tử trưởng thành, chúng ngồi xếp thành hàng xung quanh họ. Kỉ Tình nhìn anh thắc mắc. Ánh mắt anh thoáng qua tia cười, đưa tay lên vỗ hai cái, đàn sói đông nghẹt từ từ tiến lại, anh nói:
Như vậy đi, tôi cởi trói cho ông, nếu ông thoát được tôi sẽ cho ông giữ lại mạng?
Anh vừa dứt lời thì cánh cửa sắt đóng lại, hai người đến cởi trói cho ông ta, chỗ họ ngồi đột nhiên nâng cao lên khỏi mặt đất khoảng năm mét, nhìn từ đây xuống mới biết Lăng Quý hoàn toàn không có một tia hi vọng nào thoát khỏi bầy mãnh thú đó. Anh nhìn ông ta chằm chằm:
Xem cho kĩ, đây là kết cục của tất cả những người phản bội tôi.
Câu nói hàm ý sâu xa này là dành cho Kỉ Tình, cô nuốt nước bọt , nhìn xuống, Lăng Quý vừa chạy vừa la hét, bầy thú như được làm sống dậy bản năng tự nhiên, đi chầm chậm ,nhe răng nanh gầm gừ về phía ông ta. Hiện tại ông ta là con mồi của chúng, đang chạy, chợt ông ta vấp ngã, nhân lúc này lũ sói lao vào người ông ta, cô không còn nhìn thấy ông ta nữa, chỉ nghe thấy tiếng gầm rú kinh dị của bầy sói và tiếng kêu la đau đớn của ông ta. một lát sau cô thấy từng bộ phận cơ thể rời rạc vung vãi khắp sân cỏ, đúng vậy , lũ sói đó không ăn thịt ông ta mà chỉ đơn giản là chơi đùa. Tần Mặc Uy đứng dậy, chỗ ngồi hạ xuống như lúc đầu, anh đút tay túi quần đi ra ngoài, cất giọng trầm trầm:
Dọn dẹp
Dạ
Đám người đứng cùng cô và anh vừa nãy đồng thanh sau đó ai làm việc nấy, còn cô, vẫn chưa hết bàng hoàng. Trả thù như vậy có ghê quá không?? nếu là cô có lẽ chỉ tặng ông ta một phát súng vào đầu thôi nhỉ. theo anh ngồi vào xe, cô im lặng, có lẽ phải nhìn anh bằng con mắt khác rồi.