Tôi đang say sưa trong giấc mộng quay về đại học, mơ màng nghe thấy âm thanh bên tai, vô thức giơ tay xua, ai dè đập trúng mặt anh.
“Ha, còn đánh người ta nữa hả?” Miệng thì mắng nhưng vẫn túm tay tôi nhét vào trong chăn, “Chỉ được ngủ thêm 5 phút, không là muộn đấy.”
Rên một tiếng coi như đáp, tôi lật mình, ý thức dần dần tỉnh táo. Miễn cưỡng mở mắt, lớ mớ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“6 giờ.”
“Đến sân bay mất bao lâu?”
“1 tiếng.”
“…” Nhẩm tính thời gian, lại tiếp tục nhắm mắt, “6 giờ 40 xuất phát, em có thể ngủ thêm được 20 phút.”
Anh hít sâu, sau đó lạch cạch lách tách, bật đèn lên: “Em chỉ có thể ngủ tiếp 3 phút.”
“Ây thật là, Lý Miễn! Anh rắc rối chết đi được!” Cảm giác ánh sáng thay đổi, tôi kéo chăn trùm kín mặt, càng nghĩ càng bực, quẫy chân mấy giây mới chịu dừng.
“Đã tỉnh chưa?” Anh đứng bên giường, cúi người vén góc chăn, chà tay vào mặt tôi, “Dậy đi, đừng để cậu ấy chờ mình ở sân bay.”
Nghĩ đến chuyện chính thì không cáu kỉnh nữa, tôi gục đầu ngồi dậy, làu bàu lên án: “Tối qua em tăng ca, về nhà còn học đến sáng.”
“Biết em bận rộn rồi, lát nữa lên xe ngủ bù, anh lái chậm.”
Nói đoạn, Lý Miễn xoay người rời khỏi phòng, đèn ngoài hành lang bật sáng, tiếng nước chảy và nấu nước vang lên. 6 giờ sáng ngày Chủ nhật, cả thành phố còn chìm trong cõi mộng, vậy mà cái nhà này đã thức rồi.
Tôi dụi mắt, xỏ dép đi vào phòng khách, thấy anh đang rót cà phê, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn: “Nè, không phải bảo 7 giờ 40 mới hạ cánh à?”
“Ừ.”
“Đúng là đã lâu lắm rồi không gặp cậu ấy, lần lâu nhất kể từ khi học đại học.”
“Ừ, ba năm rồi.” Lý Miễn ngoái đầu.
—
Người chờ máy bay rất đông, trong ngoài mấy vòng người. Chỗ chúng tôi đứng không gần phía trước, vừa nói chuyện vừa ngó nghiêng xung quanh.
“Ra rồi kìa.”
“Đâu?” Tôi nhón chân nhìn vào trong, Lý Miễn giơ tay chỉ, “Thấy chưa, mặc áo sơ mi màu cà phê.”
“Ha, có phong thái của nhà ngoại giao ghê.” Tôi khua khoắng hai tay, “Từ Chi Dương! Ở đây!”
Cậu quay sang, trong hình ảnh mờ ảo do cận thị, tôi thấy hình như cậu mỉm cười, bước đến gần.
“Lâu rồi không gặp.”
Từ Chi Dương vừa kết thúc chuyến công tác nước ngoài, lần này có thể về nước ba năm. Chúng tôi vừa đi vừa ôn chuyện, tán gẫu tình hình hiện tại của mọi người, từ Ngô Thừa Thừa, Ngụy Tiêu đến bản thân, chuyện vui chứa đầy một rổ, nói mãi không hết.
Buổi tối tìm một quán rượu nhỏ, uống tận hứng rồi gọi điện video cho Ngô Thừa Thừa, vì chênh lệch múi giờ nên ở chỗ cậu ấy đang là giữa trưa, bận bịu cho con ăn.
Hai anh chàng ngà say thay phiên làm mặt quỷ, cô bé ở đầu dây òa khóc, vùng vẫy tay chân hất bát đi.
“Don’t.” Ngô Thừa Thừa nghiêm mặt, giống như đang đứng trước mặt nói chuyện vậy, “Không được.”
Ba chúng tôi nhìn nhau, bị uy quyền người làm mẹ của cậu ấy làm im bặt. Hình ảnh rung lắc, một lúc sau, Ngô Thừa Thừa lại xuất hiện trên màn hình, vừa đi vừa nói chuyện: “Từ Chi Dương à, tớ và Khương Lộc còn thỉnh thoảng gọi điện, còn cậu đã lâu không gặp, lần này về nước hẳn luôn chứ?”
“Ừ, về nước 3 năm.”
“Các cậu vẫn phải luân phiên trong ngoài nước vậy à? Thế nửa kia biết làm thế nào, chuyện kết hôn tính sao đây?”
“Người nhà có thể đi theo…” Cậu gắp đồ ăn cho vào miệng, cười nói, “Nhưng tớ vẫn chưa có người nhà.”
Ngô Thừa Thừa bật cười, đi ra phòng khách. Nắng chiều bên kia rất tốt, cậu ấy đặt điện thoại ở góc bàn, khoanh chân ngồi trên ghế: “Từ Chi Dương, tớ nói không phải chứ, cậu không định kết hôn thật hả? Cũng 30 đến nơi rồi.”
Cậu đang uống rượu thì dừng, không biết là say hay nói đùa: “Người mình thích kết hôn rồi, tớ kết hôn thế nào được nữa.”
Tôi có cảm giác Lý Miễn khựng lại, bầu không khí trở nên gượng gạo xấu hổ. Có lẽ người nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý, không một ai mở miệng.
Hồi đại học Ngô Thừa Thừa học ở Thượng Hải, sau đó lại ra nước ngoài du học, định cư cho đến bây giờ. Bọn tôi vẫn giữ liên lạc, nhưng có vài chuyện cậu ấy không biết chi tiết.
Trong mắt cậu ấy, sự việc không rắc rối khê nhiêu đến vậy.
Cũng vì thế nên qua màn hình điện thoại, Ngô Thừa Thừa không phát giác ba chúng tôi im lặng, nhiều chuyện hỏi: “Là ai thế?”
Từ Chi Dương đặt cốc rượu xuống, nhướn mày thông thả đáp: “Cao Viên Viên, Thang Duy, Thư Kỳ đều đã kết hôn, tiếc chết đi được.”
“Xì…” Tôi đảo mắt sỉ vả, nhưng trong lòng lại thở hắt một hơi, cười nhạo mình đúng là nghĩ nhiều. Định chọc vài câu thì nghe Lý Miễn cười mắng: “Còn Cao Viên Viên cơ đây, mẹ nó, đáng độc thân lắm.”
“Đúng thế, tiêu thật rồi, lại còn nhớ nhung nữ minh tinh cơ đấy?”
Ngô Thừa Thừa trên màn hình cũng tham gia tấn công: “Từ Chi Dương, cậu làm nhà ngoại giao nên thích đùa lũ bình dân bọn tớ phải không?”
“Không có không có, nói thật, không có người phù hợp.” Từ Chi Dương không chống đỡ được, tự phạt ba cốc.
—
Sau một hồi cười đùa, Ngô Thừa Thừa ngồi trên sô pha dọn dẹp đồ đạc, chốc chốc nói chuyện với chúng tôi. Nước ngoài cho nghỉ sinh thời gian dài, cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày của cậu ấy toàn xoay quanh tiểu tổ tông, luyện nên một tay bản lĩnh.
“Đúng là làm mẹ nên khác quá.” Tôi không kìm được khen.
“Giờ con bé đã ngủ một mình rồi. Quan niệm nuôi dạy con cái khác ở Trung Quốc.” Cậu ấy vừa xếp gấp áo vừa trả lời, động tác rất nhanh.
Dạo gần đây tôi thường xuyên nhớ lại chuyện ngày xưa, cảm thấy Ngô Thừa Thừa vẫn là cô bé nhí nhố hôm nào, vậy mà chớp mắt đã có con, bỗng cảm khái vô vàn. Đúng lúc này bị cậu ấy bắt gặp, dí sát vào mình hình: “Nè, cậu và Lý Miễn tính DINK* à? Không ai giục hai cậu hả?”
(*DINK: Dual Income, No Kids, là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.)
Anh nghe thấy tên mình, đang nói chuyện với Từ Chi Dương nhưng vẫn nhìn sang, cũng ý thức được là vấn đề gì, cười cười dùng ánh mắt ra hiệu tôi.
Mấy năm nay thường xuyên bị giục sinh, nhờ thế mà đối đáp thành thạo, mở miệng tức thành văn: “Trách nhiệm nuôi dạy con cái lớn quá, bọn tớ chưa chuẩn bị xong, hơn nữa hai người cũng tốt mà, cứ từ từ.”
“Đã bao lâu rồi hả, mà nè, hai cậu quen nhau mấy năm rồi nhỉ?”
Đầu óc tôi bắt đầu vận hành, Lý Miễn cũng trầm ngâm, không ngờ cả hai cùng mở miệng, song đáp án lại khác nhau.
“11 năm.”
“12 năm.”
Nói xong thì quay sang nhìn nhau, tôi hỏi: “Anh dư đâu ra một năm vậy?”
“Từ năm 2008 đến giờ, không phải 12 năm à?”
“Năm 2008?” Chuyện này phải nói rõ mới được, hồi sáng còn nằm mơ mà, “Anh hai à, không phải cuối năm 2008 em mới tuyệt giao với anh hả?”
“…” Anh nhíu mày, má đỏ lên vì hơi men, “Sao lại tuyệt giao với anh?”
Từ Chi Dương cúi đầu bật cười, giơ tay ôm trán: “Cậu ta uống say rồi, trí nhớ không tốt.”
Ngô Thừa Thừa lại gần điện thoại, tiếp lời: “À phải rồi, đúng là có chuyện đó. Lúc ấy tớ còn khó hiểu, một mình tớ ở Thượng Hải thảm thế nào, còn các cậu được lắm, cả đám tụ tập ở Bắc Kinh mà cũng cãi nhau ầm ĩ, mấy tuổi rồi mà hở tí đòi tuyệt giao, trẻ con hả?”
Hồi tưởng lại, chỉ vì vài câu nói dối của Lý Miễn và Từ Chi Dương mà quan hệ của cả ba hạ xuống điểm đóng băng. Khi đó cảm thấy là chuyện rất to tát, song giờ nhìn lại, quả đúng là trẻ con.
Nhưng cuộc sống ở thời điểm đó nào còn chuyện gì to tát nữa. Tình bạn tình yêu đã đủ khiến ta muộn phiền.
“Nếu không nhờ tớ, có phải mấy cậu đã mỗi người một ngã rồi không.” Ngô Thừa Thừa đắc ý nhắc lại, “Nhớ lại đi, nghỉ đông năm đó tớ gọi các cậu đến Tây Đường*, nói sao nhỉ, gọi là hành trình giảng hòa đi.”
(*Tây Đường, tên cũ Tư Đường, Gia Đường là một thị trấn cổ nằm ở huyện Gia Thiện, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.)
“Tây Đường… À nhớ rồi.” Lý Miễn bừng tỉnh gật đầu.
—
Tháng 1 năm 2009.
Phương Bắc nghỉ đông sớm, mới sáng sớm tôi và Lâm Hiếu Thành đã tới điểm bán vé mua vé tàu, người xếp hàng dài ra tận ngoài cửa.
Lạnh cóng run cầm cập, vừa buồn ngủ vừa mệt. Mãi mới đến lượt chúng tôi, nhưng bà bác bán vé lại nói qua micrô nho nhỏ: “Chỉ còn vé đứng thôi.”
“A.” Tôi ngoái đầu nhìn Lâm Hiếu Thành, lặp lại, “Chỉ còn vé đứng.”
“Vậy trước đó một ngày thì sao?” Cậu ta nhô người tới hỏi.
Bà bác bận rộn chuyện trong tay, còn chẳng buồn ngước mắt: “Vẫn là vé đứng, chuyến này khó mua vé lắm, cô cậu đổi chuyến khác đi.”
Hai đứa tôi bực bội quay về, nhân tiện đi ăn sáng. Gọi bánh bao nóng hổi, Lâm Hiếu Thành đề nghị: “Đi máy bay về đi.”
“Tớ xem rồi, vé máy bay cũng không giảm.” Tôi nhăn nhó nói, “Đắt lắm, hơn nữa tớ mới mua điện thoại, không muốn tốn thêm khoản nữa.”
Nói thật, sinh hoạt phí mỗi tháng vẫn đủ dùng, lộ phí nhiều một chút bố mẹ cũng không ý kiến, miễn là tiện lợi.
Nhưng bản thân mới làm mất điện thoại, khi không tốn mất mấy nghìn tệ, vì thế càng nhạy cảm với vé máy bay hơn, không nỡ tiêu, thật sự không nỡ tiêu.
Quay về phòng ký túc xá, lên mạng nghiên cứu đổi chuyến tàu, đúng lúc này QQ nhấp nháy âm thanh. Hình đại diện của Ngô Thừa Thừa chớp nháy: “Nghe Ngụy Tiêu nói cậu và Lý Miễn tuyệt giao, cũng cãi một trận với Từ Chi Dương, làm trò gì thế?”
“Không có gì cả…” Tôi gõ chữ trả lời, lại tiếp tục xem vé tàu.
“Mấy tuổi tới nơi rồi, là chuyện gì mà đến nỗi tuyệt giao?”
Chuyện quá rắc rối, chính tôi còn không làm rõ được, lại càng không biết kể từ đâu, dứt khoát hỏi ngược: “Không phải cậu cũng từng tuyệt giao với cậu ta à?”
“Hồi ấy tớ còn nhỏ mà, trung học biết gì đâu? Mình lo cho cậu ta, mà người ta không cảm kích nên tuyệt giao thôi.”
Tôi gõ gõ xóa xóa cả buổi, cuối cùng không trả lời. Tắt khung chat, đặt sự chú ý vào mua vé, nhưng mấy phút sau cậu ấy lại nhảy ra.
“Các cậu đã nghỉ đông chưa?”
“Sắp rồi, tớ không mua được vé, đang không biết đổi chuyến thế nào.”
“Hay đến chỗ tớ rồi đổi, tới Thượng Hải, bọn mình chơi vài hôm rồi cậu về nhà.”
Tôi xao động, quả đúng là Thượng Hải có chuyến trung gian, cũng nhiều tàu hơn. Hai đứa bàn tới bàn lui trên QQ một hồi, cứ thế quyết định.
Bắt đầu kỳ nghỉ đông, chúng tôi gặp nhau tại Thượng Hải, hai ngày sau theo sắp xếp của Ngô Thừa Thừa, bước lên xe buýt đến Tây Đường.
Ở Bắc Kinh đã quen, nay đột ngột cảm nhận mùa đông ở Giang Nam, quả khó thích ứng. Cảm lạnh liên tục, nghẹt mũi khó chịu, nhìn cứ lờ đờ. Tôi nheo mắt bước xuống xe, hỏi: “Tụi mình ở đâu đây, cậu đã đặt phòng chưa?”
“Chớ sốt ruột,” Ngô Thừa Thừa mới uốn tóc, để tóc mái, rất diện mốt, lúc này còn lấy ra một chiếc gương tay, vừa sửa tóc vừa nói, “Đợi chút nữa, vẫn chưa đủ người.”