Giọng nữ nhẹ nhàng lười biếng hát lên, đây vốn là một bài tiết tấu chậm, hiện tại đổi thành vũ khúc thích hợp dùng trong bar, tiết tấu vừa phải, tiếng hát dịu dàng như tiếng trời.
Tôi tách đám người lắc lư trong sàn nhảy, dọc theo bậc thang đi lên vũ đài.
Tiến tới bên tai một cô nàng múa cột, tôi nói cho cô ấy biết tôi là bạn anh thủy thủ, muốn mượn chỗ của cô ấy dùng một chút. Cô ấy đánh tay với tôi, liền lắc mông đi xuống đài.
Tôi bắt lấy ống thép, nhìn về phía người kia ở bên ngoài đám người, thân thể theo âm nhạc từ từ xoay.
"Who are you?
What did I do to you?
Wish I knew
Why can’t I live with you?"
Thân thể của tôi uốn éo như rắn nước, làm ra các động tác theo âm nhạc từ từ sục sôi.
Tóc vung lên, nước trên tóc văng khắp nơi, một tay tôi nắm ống thép, một tay vuốt gò má của mình, dọc theo cổ chậm rãi đi xuống, qua bộ ngực thì tay của tôi hơi dừng lại, ngón tay êm ái xẹt qua bầu ngực của mình, rồi tiếp tục đi xuống, vỗ về chơi đùa vòng eo mềm mại của mình.
Hình xăm màu lam trên bụng vô cùng dễ thấy, tình cảnh lúc ấy rõ mồn một ở trước mắt.
Tôi nằm ở trên giường tiệm xăm hình, sư phụ xăm hình lạnh lùng hỏi tôi: "Sẹo này của cô là do dao giải phẫu, xăm hình ở vị trí này, sau này sẽ không tẩy sạch được nữa, cô muốn xăm là tên người, quyết định chưa?"
"Quyết định." Tôi nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy anh từ từ chuẩn bị.
Âm thanh máy xăm hình khởi động rất xa lạ, khi kim châm của máy xâm hình đâm vào da của tôi, tôi có thể cảm nhận được mủi châm chấn động. Cảm giác đau rất nhỏ, như bị con kiến cắn nuốt từng chút một, tôi trừng tròng mắt đến tê dại, cảm thấy loại đau đớn này thật sự là không có ý nghĩa.
Hình xăm nho nhỏ này sẽ theo tôi cả đời, nhưng tôi biết rõ, tôi sẽ không hối hận.
"Done is done
Why can’t we live as one"
Tôi mặc quần jean bó sát người có đàn hồi, trên chân là giày cao gót bảy cm. Tôi vung bắp đùi lên, phong tình vạn chủng xoay tròn vòng quanh ống thép, giạng thẳng chân, đám người chật nít đong đưa theo âm nhạc dưới chân của tôi, vẻ mặt bọn họ kích động, ngẩng đầu lên nhìn tôi, có lẽ là đang suy đoán cô gái này là từ đâu nhô ra.
Tôi đã rất lâu không có múa cột, đã bao lâu rồi?
Bảy năm, bảy năm rồi.
Bảy năm, tôi cũng không bao giờ còn là cô gái nhỏ non nớt ngây ngô lúc trước, luống cuống tay chân, mặt đỏ tới mang tai với Diệp Tư Viễn đứng yên thẳng tắp phía dưới.
Tôi tin tưởng ánh mắt mình bây giờ nhất định cực kỳ quyến rũ, vẻ mặt cũng hết sức trêu đùa. Tôi liếm môi, đôi tay nắm chặt ống thép liền leo lên. Động tác leo cột đã từng là điểm yếu của tôi, nhưng buổi tối hôm nay, hình như trong thân thể của tôi có rất nhiều lực lượng, hai chân của tôi vững vàng kẹp ống thép, thân thể lập tức ngửa ra sau.
Tóc của tôi cũng rũ xuống, tôi thả thân thể và cánh tay ra, bắt đầu xoay tròn ở trên cột. Mặc cho tóc dài tận tình vung vẩy, sau khi quay một vòng lại một vòng, tôi xuống ống, tiếp tục múa.
Tôi càng ngày càng High, hô hấp cũng bởi vì vận động kịch liệt mà dồn dập, ngực của tôi phập phòng, cả người đầy mồ hôi, lại không muốn dừng động tác lại một phút nào.
Tôi thỉnh thoảng hạ xuống, thỉnh thoảng nhảy lên, thỉnh thoảng dán ống thép uốn éo, bắt chước tư thế sexy. Thỉnh thoảng ngửa người về phía sau, đưa tay trêu chọc tóc của mình.
Mấy người đàn ông xung quanh lớn tiếng ủng hộ, có người vỗ tay, có người huýt gió, nhưng tôi không nhìn bọn anh một cái, tôi chỉ nhìn chằm chằm chính là người kia, đang ở ngoài đám người. Mặc dù tôi không có mang kính sát tròng, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của anh.
Cặp mắt kia trầm tĩnh như biển cả, chỉ là không biết, có phải ở trong nơi gió êm sóng lặng đó có dòng nước xiết gợn sóng hay không?
"We can not con¬tem¬plate
How far apart we are"
Diệp Tư Viễn đã đứng lên, anh đứng ở nơi đó, nhìn thẳng vào mắt tôi. Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ qua tầm mắt giao nhau của chúng tôi.
Tôi nhếch miệng cười đến xinh đẹp, nhìn mặt của anh, ánh mắt lại ươn ướt, cuối cùng một lần xoay tròn, tôi đã dùng hết toàn lực, cho đến khi mình hung hăng quỳ một chân trên vũ đài.
Tôi nghe đến một câu cuối cùng trong bài hát:
"There is al¬ways a way
To that place in your heart"
Luôn có một con đường, có thể thông vào một nơi nào đấy trong lòng anh.
Tôi há to miệng thở hổn hển, nước mắt chảy ồ ạt. Thật lâu về sau, tôi ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài, lướt qua sợi tóc xốc xếch, tôi chỉ thấy được một đám đồng nghiệp còn đang đờ đẫn, Trình Húc lo lắng trùng trùng.
Diệp Tư Viễn, đã không thấy bóng dáng.
Tôi đột nhiên liền hỏng mất.
Đứng lên nhanh chóng lao xuống đài, có người đàn ông muốn kéo tôi lại...tôi hung hăng hất tay của bọn anh ra, trái xô phải đẩy xuyên qua đám người, không chú ý gì hết phóng tới cửa quán bar.
Sắp chạy đến cửa thì tôi bị người kéo lại, quay đầu lại nhìn, là Trình Húc.
"Buông tôi ra!" Tôi bắt đầu hất tay anh ta ra, Trình Húc dùng sức kéo tôi tới, cho đến khi kéo tôi vào trong lòng anh ta.
"JO¬JO! JO¬JO! Tỉnh táo một chút! Tỉnh táo một chút! Anh đã đi rồi!" Anh ta vuốt lưng của tôi, lớn tiếng kêu.
"Buông tôi ra! Trình Húc! Buông tôi ra!" Tôi như phát điên thét chói tai, dùng sức đẩy anh ta. Rốt cuộc Trình Húc buông lỏng tay ra, anh ta yên lặng nhìn tôi, phía sau đồng nghiệp đã vây lại.
Ánh mắt của tôi tan rã, nhìn về phía bọn họ, đột nhiên cảm thấy bọn họ đều thật xa lạ. Mỗi người, đều thật xa lạ.
Tôi nghe thấy tiếng mình thở lớn, lại nghe thấy một chữ một câu nói của mình là: "Tôi muốn đi tìm anh."
Ánh mắt của Trình Húc lạnh giống như một cây dao, tôi chỉ là cười cười với anh ta.
Xoay người chạy, lần này không còn bất cứ ai kéo tôi nữa.
Vọt tới trên đường, tôi mờ mịt nhìn xung quanh. Bên trái, bên phải, nơi nào cũng không có bóng dáng Diệp Tư Viễn.
Suy nghĩ một chút vị trí bãi đậu xe, tôi chạy tới phía bên kia. Rẽ qua một khúc quanh, tôi liền nhìn thấy bóng lưng anh.
Bóng lưng đặc biệt như vậy, bóng lưng quen thuộc như vậy!
"Diệp Tư Viễn!!" Tôi lớn tiếng gọi anh, giọng nói run rẩy. Nếu như không có nhớ lầm, đây là lần gặp lại anh sau hơn một tháng, lần đầu tiên tôi kêu lên tên của anh.
Trong nháy mắt anh dừng bước, cũng không quay đầu lại, chỉ chốc lát sau rốt cuộc lại bước nhanh đi .
"Diệp Tư Viễn!!" Tôi chạy về phía anh, vừa chạy vừa kêu, "Diệp Tư Viễn! Anh đứng lại! Đứng lại!!"
Anh vẫn không ngừng lại.
Giày của tôi rất cao, không thể chạy quá nhanh, chân không cẩn thận liền trẹo một cái, người lập tức nhào tới trên đất.
"Á!" Tôi la ra tiếng, cảm giác bàn tay một mảnh đau rát, từ từ ngồi dậy, tôi xòe bàn tay ra nhìn, da tay bị mài rách, máu thịt be bét.
Không nén nổi uất ức của mình nữa, nước mắt lã chã rơi xuống, tôi ngồi dưới đất, gào khóc.
Đầu tháng 11, thời tiết đã thật lạnh, trên người tôi chỉ có một kiện áo sơ mi cây đay thật mỏng, vạt áo áo sơ mi còn đâm vào dưới ngực, da ở phần eo trực tiếp phơi bày ở trong gió rét. Tôi lau lung tung khóe mắt không ngừng dâng trào lệ, cũng không quản máu và bùn cát trên bàn tay lau lên trên mặt.
Thân thể hơi run rẩy, tôi lại không có một tia hơi sức đứng dậy. Tôi cảm thấy rất mệt, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Trí nhớ trong nháy mắt đánh tan tôi, tôi co ro thân thể, run lẩy bẩy ở trong gió rét, khóc đến kinh thiên động địa.
Nước mắt làm thế giới trở nên mơ hồ không rõ, tôi cắn môi, cười ngây thơ buồn cười, si tâm vọng tưởng của mình.
Trần Kết ơi Trần Kết, anh đã sớm không cần mày nữa, mày đây chẳng phải là tự rước lấy nhục sao! Cốt khí, lý trí của mày đã đi đâu rồi? Đi nơi nào rồi?! Vì một người như vậy, mày chà đạp chính mình, đáng giá không? Đáng giá không?! Cố gắng mày bỏ ra nhiều năm như vậy, mọi thứ lấy được đều không liên quan với người này, không phải sao? Anh vắng mặt trong quá trình trưởng thành của mày, anh cắt đứt tất cả liên lạc với mày, anh gọn gàng rút người ra đi. Đã nhiều năm như vậy, một câu thăm hỏi giống như bạn bè cũng không có, mày còn băn khoăn anh làm cái gì? Làm cái gì chứ?!
Trần Kết ơi Trần Kết, mày chính là đứa ngốc nhất trên thế giới rộng lớn này!
Nhưng dù trong lòng quặn đau đến lợi hại như vậy, tôi chỉ là muốn biết đáp án kia thôi! Đúng, đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn muốn biết như cũ!!
Diệp Tư Viễn, tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, giữa chúng tôi, đến tột cùng là thế nào?
Trước mặt của tôi xuất hiện một đôi giày da màu đen, từng bước tiến gần về phía tôi.
Tôi từ từ ngẩng lên đầu nhìn lại, đã nhìn thấy mặt của Diệp Tư Viễn.
Gương mặt tưởng nhớ sớm triều, gương mặt quấy nhiễu từng giấc mộng, gương mặt khiến tôi luôn luôn nhớ nhung. Tôi ngây ngốc nhìn anh ở trước mặt, quên cả khóc thút thít. Diệp Tư Viễn quỳ một gối xuống, nhìn thẳng tôi. Vẻ mặt của anh vẫn trầm tĩnh như cũ, nhưng tôi có thể đọc được một tia lo lắng, một tia nhớ thương, một tia ưu thương, một tia -- không kìm hãm được.
Tôi ngưng mắt nhìn mắt Diệp Tư Viễn, đột nhiên liền cởi giày cao gót bên chân phải xuống, hung hăng ném về phía anh. Anh không có tránh, giầy nện ở trên vai trái của anh, rơi xuống. Tôi lại cởi giày chân trái xuống, ném về phía anh. Lần này, giày đập trúng cằm của anh, anh vẫn không tránh như cũ, thân thể không nhúc nhích, chỉ là bị đập đến mặt hơi ngửa ra sau một chút.
Tôi còn chưa đã ghiền, nhưng bên cạnh đã không có đồ có thể ném, thân thể dứt khoát bổ nhào về phía trước, đôi tay đánh bùm bụp lên trên người anh.
Vừa đánh, tôi vừa kêu: "Anh đi đi! Đi đi! ! Anh đi còn trở về làm gì! Anh đi đi!! Anh còn trở về làm gì! Làm gì hả!!"
Nước mắt của tôi lại lần nữa chảy xuống, bắt đầu khóc đến thở không ra hơi. Diệp Tư Viễn vẫn bảo trì tư thế nửa ngồi nửa quỳ, mặc cho tôi kéo túm tay áo của anh, đẩy anh, đánh anh, nhéo anh, chỉ là không kêu lên một tiếng.
Không biết qua bao lâu, tôi rốt cuộc khóc mệt, ngồi dưới đất lạnh lùng nhìn Diệp Tư Viễn. Sắc mặt anh tái nhợt, mím chặt môi, đột nhiên nói: "Cởi áo khoác của anh ra mặc vào, em mặc quá ít, sẽ cảm."
"Cám ơn! Không cần!" Thật ra thì tôi đã lạnh đến muốn chết rồi, lại mạnh miệng cự tuyệt.
"Tiểu Kết, đừng như vậy, thân thể quan trọng hơn." Anh đụng đụng vào bên cạnh tôi, "Tự mình cởi, anh không cởi được."
Tôi nghiêng đầu đi không nhìn anh.
Anh đột nhiên ngồi dưới đất, hai chân đạp cởi giày da trên chân, cúi người xuống nâng chân lên bắt đầu mở nút cài trên âu phục.
Anh mang một nửa vớ, nửa bộ phận trước của bàn chân đều lộ ở bên ngoài, ngón chân nhanh chóng lại linh hoạt cởi ra hai nút cái phía dưới âu phục, nhưng vị trí viên nút áo thứ ba tương đối cao, ngón chân Diệp Tư Viễn rất miễn cưỡng mới có thể đến. Anh khó khăn mở một lúc lâu cũng không thể mở ra, tôi nhìn anh sững sờ, chỉ thấy anh đổi tư thế, thân thể cúi càng thấp hơn, rất cố gắng để nút áo tiến tới bên ngón chân.
Tôi đã không nhìn thấy mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu tóc của anh. Dáng vẻ anh làm thật không đẹp mắt, ngồi dưới đất, tay áo trống không liền xuôi ở bên người, ống tay áo đã sớm kéo tới trên đất, theo thân thể và chân không ngừng động mà đung đưa qua lại.
Thế nhưng tình cảnh vẫn quen thuộc như vậy, cho dù anh mặc âu phục khiến tôi cảm thấy xa lạ, tôi vẫn cảm thấy trí nhớ như thủy triều xông lên bờ, bao phủ lấy tôi từng đợt.
Tôi lập tức đưa tay tới, giữ chặt vai anh. Diệp Tư Viễn dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn tôi...tôi đỡ thân thể anh, thay anh cởi một viên nút cài cuối cùng, tiếp cởi âu phục của anh ra, mặc lên người mình.
Trên áo có mùi thơm thoang thoảng, thì ra nhiều năm như vậy, anh vẫn dùng loại hương kia. Mùi hương thoang thoảng hòa lẫn hơi thở thân thể của anh, còn có nhiệt độ ấm áp, bao vây cả người tôi.
Tôi kéo chặt vạt áo nhìn anh, trên người Diệp Tư Viễn chỉ còn lại có một cái áo sơ mi màu trắng gạo, anh không có đeo caravat, áo sơ mi bao quanh thân thể của anh, vẫn gầy như cũ, lại toát ra hơi thở xanh mát của một thanh niên, vầng sáng nhuộm thành một loại mùi vị chững chạc, thành thục của phái nam.
Chỉ là nếu so với tay áo âu phục, tay áo sơ mi sơ sài hơn rất nhiều. Buông xuống dưới dọc theo bả vai rộng rãi của anh, đặc biệt chói mắt, trong nháy mắt phóng đại không trọn vẹn của anh ra ngoài.
Tôi không hề cảm thấy rét lạnh nữa, nhưng lại bắt đầu luống cuống, không biết tiếp theo nên nói cái gì, nên làm cái gì.
Diệp Tư Viễn lại mở miệng: "Có phải tay của em bị thương không?"
Tôi xòe bàn tay ra cho anh nhìn, hai tay tràn đầy vết máu, còn có đất cát trên đất. Mới vừa rồi không để ý đau nên đánh anh một lúc lâu, hiện tại hình như vết thương lại càng nặng hơn một chút.
"Anh dẫn em đi bệnh viện, xử lý một chút."
Tôi trầm mặc đứng lên, mới vừa đứng thẳng người, mắt cá chân của chân trái đột nhiên đau kịch liệt một trận, khiến thân thể tôi lắc lư một cái, không ngừng lao về phía trước.
Diệp Tư Viễn cũng đã mang xong giày đứng lên, nhìn tôi có cái gì không đúng, anh lập tức nhảy hai bước tới trước mặt của tôi, dùng thân thể chặn lại thân thể rơi xuống của tôi.
"Sao vậy?" Giọng điệu của anh tràn đầy lo lắng.
"Trặc chân." Giọng nói của tôi rất nhỏ, chịu đựng lòng bàn tay đau rát níu lấy hai bên eo áo sơ mi anh, vạt áo áo sơ mi cũng bị tôi lôi ra từ quần tây một chút.
Diệp Tư Viễn thở dài, hỏi: "Còn có thể đi không?"
Tôi thử đi một bước, lập tức đau đến nhíu mày lại: "Thật là đau!"
Anh nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Tới đây, anh cõng em."
Tôi ngây ngẩn cả người.
"Trước buông tay ra."
Tôi mờ mịt buông lỏng tay ra, dùng chân trái đứng thẳng, Diệp Tư Viễn xoay người đưa lưng về phía tôi, nửa ngồi xuống: "Leo lên."
"Anh. . . . . ." Nhìn tay áo trống rỗng của anh, tôi có chút chần chờ.
"Leo lên, anh có thể cõng."
Tôi nhìn lưng anh, dáng người cao lớn, bả vai rộng rãi có lực, hơi thở ấm áp quen thuộc như vậy, trong nội tâm khẽ động, tôi giang hai cánh tay liền đè lên trên.
Hai cánh tay của tôi ôm chặt cổ Diệp Tư Viễn, gương mặt chôn ở trên vai anh, cặp chân vững vàng đang kẹp hông của anh.
Lưng Diệp Tư Viễn khom xuống rất thấp, tôi hiểu rõ, anh là muốn cố gắng để cho tôi dùng ít sức một chút.
Anh đi tới bãi đậu xe, tôi kêu lên: "Giày của tôi!"
"Không cần, cao như vậy, dễ dàng té ngã."
Tôi không nói chuyện nữa, chỉ là ôm thật chặt, nằm ở trên người anh. Đây là lần đầu tiên Diệp Tư Viễn cõng tôi, tôi đã từng cho là chuyện này không thể nào làm được, nhưng bây giờ ở trên lưng anh, tôi lại an tâm như vậy.
Mùi hương quen thuộc này vòng quanh ở bên cạnh tôi, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người anh, tôi cảm thấy được tất cả rất không chân thật, nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, một giọt rồi một giọt nhỏ lên cổ của anh.
Thân thể anh hơi nhẹ run một chút, ngay sau đó tiếp tục bước từng bước đi về phía trước. Tay áo trống không khẽ phiêu động ở trong gió rét.
Tôi im lặng khóc thút thít.
Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn, thì ra là, tôi vẫn yêu anh như cũ.