Lúc tôi nhìn thấy cô, cô đang lái xe chạy bằng điện ra khỏi chung cư.
Buổi sáng cuối tháng tám, trên đường xe cộ tấp nập, thời tiết vẫn nóng bức như cũ, mọi người lái xe đều đầy đủ trang bị, cô cũng không ngoại lệ.
Cô mang một mũ bảo hiểm nhỏ màu xanh đậm, có lẽ là cảm thấy nóng, quai đeo cũng không có buộc ở trên cằm, nón an toàn chỉ đội tượng trưng lên đầu, hình như là có tác dụng che nắng
Như vậy rất nguy hiểm, trong lòng tôi lo lắng thay cô.
Cô đeo một kính mát lớn, trên cánh tay khoác áo chống nắng, một cái túi lớn đặt ở trong giỏ xe, móc quai túi xách ở trên tay vịn của xe, sau cùng lại giữ ở trong tay cô.
Cô mặc một áo sơ mi màu vàng nhạt, quần lửng cao bồi màu lam nhạt, trên chân mang một đôi giày xăng-̣đan màu đen. Chen chúc trên xe chạy bằng điện. Ở bên trong xe đạp, một người nho nhỏ không có chút thu hút, nhưng mà tôi lại có thể dễ dàng nhận ra cô. Cô mua đồ ăn sáng ở một tiệm trước cửa chung cư, hình như cô rất ưa thích mua đồ ăn sáng ở nơi đó. Người vẫn cưỡi trên xe chạy bằng điện, đưa cho tiền cho ông chủ, cầm lấy hai bánh bao, một túi sữa đậu nành, cô nhét bánh bao vào trong giỏ xe, dùng răng cắn rách bao sữa đậu nành, cắm ống hút vào, vừa cởi xe vừa hút sữa đậu nành, liền lảo đảo lái đi xa.
Tôi ngồi ở trong xe nhìn cô, trong lòng than thở, cô vẫn nóng lòng như vậy, một lát nữa rồi uống sữa đậu nành không được sao? Chẳng lẽ cô không biết, lái xe một tay như vậy sẽ rất nguy hiểm ư? Chẳng may té ngã thì làm thế nào?
Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của cô, tôi mới nói với tài xế Trữ: "Lái xe thôi."
Kể từ khi A. R. bắt đầu chuẩn bị tiến quân vào trong nước, tôi đã trở về nước mấy lần.
Mỗi lần trở về nước, tôi đều sẽ đi nhìn cô mấy lần, cách thật xa, len lén nhìn.
Tôi không dám gặp mặt cô, mặc dù lúc ban đầu mở kế hoạch chi nhánh A. R. ở trong nước thì tôi đã từng nghĩ tới làm chút việc gì đó, nhưng cho đến khi tôi nhìn thấy cô, tôi mới phát hiện, tôi vẫn không muốn đi quấy rầy cuộc sống của cô.
Hiện tại cô sống rất tốt, khỏe mạnh, vui vẻ, tích cực, không buồn không lo. Mỗi lần thấy cô, đều sẽ phát hiện nụ cười trên mặt cô, đây chính là điều tôi muốn nhìn thấy, rời khỏi tôi, cô trôi qua rất tốt, sau đó quen biết một người đàn ông tốt, cuộc sống trở nên hạnh phúc.
Nếu như người đàn ông kia cô phụ cô, tôi sẽ không tha thứ cho hắn.
Bởi vì Trần Kết là cô gái tốt đẹp nhất trên thế giới này, cô đáng giá có một phần tình cảm tốt đẹp nhất. Mà tôi, lại không có tư cách cho.
Đi tới công ty, Thẩm Tri đã chờ tôi ở đó, anh ta nói với tôi đã chuẩn bị sẵn hành lý, chúng tôi lập tức lên đường đi công tác ở một thành phố cách đây 400 cây số.
Kế hoạch khai mạc chi nhánh A. R. ở thành phố H vào lúc quốc khánh, cùng lúc đó, chúng tôi còn phải làm điều tra nghiên cứu thị trường rất nhiều thành phố trong nước, cùng một chút hàng hóa bán ra, gặp mặt nói chuyện thương trường, tranh thủ mở ra thị trường cả nước.
A. R. là tâm huyết của tập thể và tôi, mặc dù nó còn rất mới, nhưng nó là nhãn hiệu của tôi, tôi muốn cố gắng tối đa hết mình đưa nó phát triển lớn mạnh.
Có lẽ tôi chỉ muốn chứng minh, chứng minh cho những người đã từng nghi ngờ nhìn tôi. Mặc dù tôi không có hai cánh tay, nhưng tôi cũng có thể làm tốt chuyện này.
Trần Kết từng nói, thứ trong đầu của tôi, chỉ có tôi mới có thể làm được.
Không liên quan tới thân thể của tôi.
Thẩm Tri là phụ tá của tôi, nói chính xác hơn một chút, chú ấy là trợ thủ của tôi trên công tác kiêm phương diện sinh hoạt.
Lúc biết chú ấy, tôi 24, chú ấy 22, đi tới Italy chỉ có hơn nửa năm, vẫn còn đang học ngôn ngữ.
Chú ấy cầm học bổng toàn phần du học ở Milan, học thiết kế chuyên nghiệp và thời thượng, nhưng chú ấy cần tự mình gánh chịu sinh hoạt phí. Chi phí cuộc sống ở Italy vốn không thấp, gia cảnh chú ấy bình thường, chỉ có thể dựa vào mấy phần công làm thêm để duy trì cuộc sống. Nhưng tiếng Ý của chú ấy còn chưa vượt qua kiểm tra, chỉ có thể rửa chén đưa thức ăn ở tiệm ăn do người Trung Quốc mở. Tiền lương rất thấp, thời gian làm việc lại dài, vì vậy mỗi ngày chú ấy chỉ có thể ngủ 4 tiếng mới có thể miễn cưỡng học tập được.
Chú ấy nhìn thấy mẹ tôi thông báo tuyển dụng ở trên mạng nên tới phỏng vấn.
Lúc ấy tôi quyết định tìm phòng riêng để ở, mẹ không yên lòng, hỏi tôi có nguyện ý tìm một du học sinh người Trung Quốc ở chung không? Nếu như vậy, người đó có thể giúp tôi về mặt sinh hoạt một chút. Tôi đồng ý.
Vì vậy tôi gặp được Thẩm Tri.
Khi đó Thẩm Tri gầy đến giống như một con khỉ, một tên nhóc thật cao, thể trọng vẫn chưa tới 60kg.
Tinh thần chú ấy rất uể oải, quầng thâm hai mắt che ở trên mặt, hại tôi cho là chú ấy đang hút thuốc phiện.
Tôi chỉ tùy tiện hỏi chú ấy mấy câu, vừa muốn đuổi chú ấy đi, nhìn ra được chú ấy rất thất vọng, đi tới cửa thì xoay người lại, chần chờ nói: "Cái đó. . . Thật ra thì. . . Tôi có thể không cần thù lao, chỉ cần cho tôi một giường lớn là được."
Mẹ thông báo tuyển dụng như thế này:
Tìm một người phụ tá quốc tịch Trung Quốc, yêu cầu phái nam, số tuổi từ 20 tuổi tới 25 tuổi, ưu tiên mỹ thuật loại chuyên nghiệp;
Nội dung công việc: Làm việc nhà, nấu cơm. Bởi vì tuyển dụng cho người có thân thể bất tiện, yêu cầu ứng viên ở chung với người tuyển dụng.
Thù lao: XX đồng euro / tháng, mỗi tuần nghỉ một ngày, cung cấp một phòng đơn miễn phí, bao bữa ăn tối, điện nước.
Thẩm Tri tới vì phòng đơn đó, mướn phòng ở Italy rất đắt, sau đó tôi mới biết chú ấy vì tiết kiệm tiền, buổi tối đi nằm ngủ ở trong kho hàng của ông chủ, đã ngủ hơn nửa năm.
Tôi nhìn ánh mắt của chú ấy, gọi chú ấy trở lại, mời chú ấy ngồi xuống lần nữa.
Trước đó, tôi đã gặp nhiều nam thanh niên xấp xỉ tuổi tôi, sau khi nhìn thấy tình huống thân thể của tôi, bọn họ đều rất kinh ngạc. Chỉ có Thẩm Tri, từ đầu tới cuối, chú ấy đều rất bình tĩnh, mắt cũng thản nhiên nhìn chăm chú vào tôi, không có tránh né.
Chú ấy gật đầu: "Biết, tôi đi làm ở quán đồ ăn Trung Quốc, còn học được không ít tay nghề, trước kia ở nhà, tôi cũng biết làm cơm. Nhưng tôi là người Hồ Nam, làm món ăn có chút cay, không biết anh có ăn quen không thôi."
Tôi cười: "Có lẽ nên bỏ ít hạt tiêu một chút, tôi ăn được tương đối nhẹ."
Nghe tôi nói thế..., chú ấy có chút ngốc lăng.
Tôi nói cho chú ấy biết, thật ra thì tôi sẽ làm việc nhà, chỉ là không biết làm cơm. Tìm con trai ở chung với tôi, chỉ vì giúp tôi làm cơm, làm vệ sinh gì đó, hai người có thể cùng nhau làm.
Chú ấy vẫn luôn ngơ ngác nghe, Thẩm Tri lúc đó, thật sự rất đơn thuần.
Sau đó tôi nói với chú ấy: "Còn nữa, tôi không có cánh tay, có một số việc có thể không tự mình làm được, cần chú giúp một tay. Có lúc, tôi có thể sẽ nhờ chú đi ra ngoài cùng với tôi, đến lúc đó, thậm chí cần chú giúp tôi đi vào nhà vệ sinh, chú đồng ý chuyện đó không?"
Chú ấy cũng không có suy nghĩ, lập tức gật đầu một cái: "Đây đều là chuyện nhỏ, không có vấn đề."
Có lúc duyên phận chính là kỳ diệu như vậy, tôi cười với chú ấy: "Được, vậy lúc nào thì chú có thể chuyển qua?"
"Đúng, hoan nghênh chú trở thành bạn cùng phòng của tôi. Tôi tên là Diệp Tư Viễn, chú gọi tôi là Tư Viễn là được."
Chú ấy cũng nhếch môi nở nụ cười, sờ sờ đầu nói: "Anh gọi tôi là Thẩm Tri, Tiểu Thẩm, đều có thể. Tôi... tối nay tôi có thể chuyển qua."
Sau đó tôi liền có một người bạn cùng phòng mới, sau đó lại trở thành đồng nghiệp trong công việc của tôi.
Tôi và Thẩm Tri ngồi xe của tài xế Trữ đi vùng khác, lần này đàm phán rất thành công, trải qua nhiều năm như vậy, tôi và Thẩm Tri đã trải qua phối hợp tương đối ăn ý, vô luận là trên công việc hay là trên sinh hoạt, đều là như thế.
Có một câu nói hình dung một người rất thân thiết, sẽ nói chú ấy là phụ tá đắc lực, không thể chia lìa với tôi.
Những lời này dùng ở trên người tôi mới thích hợp nhất, hơn bốn năm nay, Thẩm Tri thực sự trở thành phụ tá đắc lực của tôi.
Thời điểm trở về thành phố H, xe chạy ở trên đường cao tốc, tôi thấy được một bảng chỉ đường, chỉ thị nơi phía trước -- trấn Linh Đang.
Trong đầu lập tức thoáng qua bóng dáng người kia.
Tôi hỏi tài xế Trữ: "Trấn Linh Đang, cách núi Linh Đang gần không?"
Tài xế Trữ là người thành phố H, ông ấy gật đầu nói: "Diệp tiên sinh, ngài còn biết núi Linh Đang sao? Núi Linh Đang ở trên trấn Linh Đang, ngài đi tới đó chơi không?"
Tôi không trả lời ông, chỉ hỏi Thẩm Tri: "Ngày mai chúng ta có hành trình không?"
Thẩm Tri nói: "Không có."
"Vậy chúng ta đi trấn Linh Đang đi." Tôi tựa vào trên ghế, nhẹ nhàng nói, "Thật lâu không có đi đâu, muốn đi xem thử."
Chúng tôi tìm một khách sạn ở trấn Linh Đang. Sáng ngày hôm sau, Thẩm Tri và tôi lên núi.
Tài xế Trữ đã tới rất nhiều lần, nói tay chân lẩm cẩm rồi, không muốn leo núi.
Không phải mùa du lịch, người sống trên núi cũng không nhiều, tôi và Thẩm Tri ngồi lên xe cáp, sau đó lên dọc theo các bậc đường núi kia.
Thẩm Tri không hỏi gì tôi, chú ấy không phải là một người hay lắm miệng.
Chuyện với Trần Kết, tôi chưa từng nói qua với bất cứ ai.
Đó là bí mật trân quý trong lòng tôi, bí mật vĩnh viễn.
Thời gian ở Italya, bên cạnh đã từng xuất hiện cô gái bày tỏ cảm tình với tôi, nhưng tôi đều cự tuyệt toàn bộ.
Rất nhiều người sẽ cảm thấy tò mò, thân thể Diệp Tư Viễn tàn tật đến lợi hại như vậy, có cô gái chủ động theo đuổi anh, anh có lý do gì mà không chấp nhận?
Tôi cũng sẽ không giải đáp nghi vấn của bọn họ, bởi vì không cần thiết.
Trong lòng đã thừa nhận một người, sẽ không thể chứa thêm những người khác.
Tôi và Thẩm Tri đi cũng rất nhanh. Sau hai giờ, chúng tôi đã đến dưới núi Linh Đang.
Chú ấy nhìn thấy bảng hướng dẫn -- cách đỉnh ngọn núi Linh Đang khoảng 59m.
"Tư Viễn, sắp đến đỉnh!"
Ở trong công ty hoặc ở trước mặt khách hàng, chú ấy gọi tôi là "Diệp tiên sinh", ở riêng với nhau thì chú ấy vẫn luôn gọi tôi là "Tư Viễn" .
Thẩm Tri hào hứng muốn đi về phía trước, tôi gọi chú ấy: "Đừng đi, chúng ta trở về thôi."
"Tại sao?" Chú ấy nghiêng đầu hỏi tôi, "Cũng đã đi tới đây rồi mà."
Tôi nói cho chú ấy biết: "Đường lên núi, tôi không đi được, là một cầu thang cao."
Chú ấy nhíu mày lại, hỏi: "Trước kia anh tới rồi sao?"
Tôi gật đầu.
"Lần trước không đi lên ư?"
Tôi ngẩn ra, lắc đầu một cái: "Lần trước lên rồi."
Chú ấy cười lên: "Lần trước lên rồi, lần này cũng lên đi."
Nói xong, chú ấy liền xoay người chạy về phía trước.
Tôi không có gọi chú ấy, nghĩ thầm chú ấy nhìn thấy con đường kia thì sẽ rõ ràng thôi.
Không ngờ chú ấy chạy trở về rất nhanh, mừng rỡ cười ha ha, còn ngoắc ngoắc tôi: "Tư Viễn, anh nhanh tới! Nhanh tới!"
Tôi cảm thấy kỳ quái, vẫn nhấc chân đi về phía chú ấy.
Chuyển qua một chỗ ngoặt, tôi bình tĩnh nhìn đoạn cầu thang kia, cầu thang vẫn giống như năm đó. Một lần đó, tôi liều mạng mới leo lên được. Hiện tại chuyện điên cuồng như vậy, tôi sẽ không làm lại.
"Thế nào?" Tôi hỏi Thẩm Tri, đoạn đường này liếc qua liền hiểu ngay là khó đi, tôi không hiểu rõ chú ấy gọi tôi tới làm gì.
Thẩm Tri cười hì hì chỉ vào nơi xa cho tôi xem: "Anh nhìn nơi đó."
Tôi nhìn kỹ, cảm thấy sáng tỏ thông suốt.
Thì ra là, không biết từ lúc nào, ở nơi cách cầu thang mấy mét, đã xây dựng một đường thềm đá bình thường, có thể đi lên đỉnh núi.
"Đi thôi, tôi đã nói anh đi lên đi." Thẩm Tri vỗ vai của tôi, hưng phấn bừng bừng sóng vai với tôi đi vào nơi đó.
Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy sợ.
Ngọn núi Linh Đang, tôi vốn cho là cả đời mình cũng sẽ không đi lên nữa, không ngờ nó đã gần đến ngay trước mắt.
Đỉnh núi này lưu lại kỷ niệm của tôi và cô, tim của tôi đột nhiên đập rất nhanh. Tôi không biết tôi sẽ thấy những thứ gì, nhưng tôi xác định, tôi nhất định sẽ thấy thứ gì đó.
Tôi sẽ giải thích với cô, khi tôi hiểu rõ chính mình.
Sau khi chơi ở trên đỉnh núi một lát, tôi đi về phía khối đá 1328m vuông kia. Thẩm Tri tò mò quan sát tất cả, tôi cũng không tự chủ được mà dời bước đến bên cạnh khối đá lớn kia.
Trên tảng đá vẫn bị khắc ngổn ngang như cũ, tôi không có nhìn lâu, chỉ là nhìn về phía dưới góc phải tảng đá.
Vừa nhìn, tôi liền thấy được ấn ký đó -- Tư Viễn & Tiểu Kết từng dạo chơi ở đây.
Bên ngoài có khung trái tim xiêu xiêu vẹo vẹo.
Không chỉ một cái.
Tôi ngồi xổm người xuống, cẩn thận nhìn, tổng cộng có sáu khung, đều xiêu xiêu vẹo vẹo, đều sâu cạn không đồng nhất.
Kẻ ngốc kia, lại có thể tới sáu lần.
Tôi tìm kiếm xung quanh, thấy một cục đá nhỏ nhọn, sau đó liền ngồi xuống ở trên mặt đất.
Thẩm Tri kinh ngạc nói: "Tư Viễn, anh làm gì vậy?"
Tôi không để ý chú ấy, chỉ cởi giầy, chân phải gắp hòn đá nhỏ lên, sau đó dời đến trên tảng đá.
Suy nghĩ một chút, tôi dùng sức dưới chân, khắc xuống một khung trái tim lớn hơn ở bên ngoài những khung trái tim đó.
Thì ra khắc chữ ở trên tảng đá không phải đơn giản, tôi rất dùng sức, dùng sức khắc từng chút. Phát hiện mình khắc ra trái tim giống như cô, xiêu xiêu vẹo vẹo, sâu cạn không đồng nhất.
Thẩm Tri đứng ở bên cạnh tôi, im lặng không lên tiếng. Chắc chắn chú ấy đã thấy được chữ trên tảng đá, chắc chắn chú ấy đang đoán, "Tiểu Kết" này là ai.
Có phải có quan hệ với Diệp Tư Viễn không?
Khắc xong rồi, chân phải cọ xát ống quần bên trái xuống. Đi giày vào, tôi đứng lên.
Quay đầu nói với Thẩm Tri: "Đi thôi, xuống núi." .
Thẩm Tri chỉ vào cái khung đó: "Nếu như bị cô ấy phát hiện thì sao?"
"Coi như là trò đùa ác của một đứa bé thôi."
Tôi nở nụ cười liền đi tới thềm đá.
Mấy ngày sau, tôi trở về Italy.
Ngày sinh nhật 28 tuổi, như năm trước, tôi không trôi qua cùng với người nhà.
Ba mẹ sẽ không miễn cưỡng tôi. Ngày này đối với tôi mà nói, thật sự không tốt đẹp, nhất là năm năm trước, chuyện xảy ra vào ngày hôm sau sinh nhật, đó thật sự là ác mộng cả đời tôi.
Thẩm Tri có chuyện vào buổi tối, sau khi tan việc, tôi về nhà một mình.
Tính toán thời gian, ở Trung Quốc đã qua sinh nhật của tôi.
Tôi không có cởi âu phục ra, mở Laptop lên trước.
Đăng nhập QQ, nhìn về phía biểu tượng kia, tôi đột nhiên ngây dại.
Cô sửa lại chữ ký -- có một người nói, cô ấy sẽ chờ tôi quay về, cho đến khi hết kỳ hạn.
Kỳ hạn đó là một quyết định đơn phương của cô, tôi biết rõ thời gian, còn 10 ngày.
Diệp Tư Viễn -- mày nhận được quà sinh nhật rồi đấy.