Tắm xong, Diệp Tư Viễn mang theo Diệp Dĩ Đình lên giường thật sớm. Diệp Dĩ Đình đòi ngủ chung với anh, Diệp Tư Viễn chỉ đành phải đồng ý.
Trên ti vi đang truyền bá một bộ phim võ hiệp, Diệp Dĩ Đình bắt chước phim điện ảnh lộn nhào ở trên giường, trong miệng hừ hừ ha ha kêu không ngừng, thỉnh thoảng còn nhảy dựng lên vung đá vài cước, quả đấm nhỏ đánh đến dũng mãnh.
Diệp Tư Viễn nhìn thấy liền cười, cảm thấy một giường lớn đều sắp bị nó nhảy sụp. Anh để con trai tùy ý náo loạn, mình thì gọi điện thoại cho mẹ ở thành phố D, đang trò chuyện, điện thoại di động báo có điện thoại gọi tới.
Diệp Tư Viễn lập tức kết thúc cuộc nói chuyện với mẹ, bắt máy điện thoại của Trần Kết.
"Bà xã."
"Gọi điện thoại với ai vậy? Có phải em không có ở đó, anh liền nấu cháo điện thoại với cô gái nhỏ khác không?"
"Nào dám, gọi cho mẹ anh thôi."
"Hình như em nghe thấy tiếng của thằng bé, nó đang hô cái gì vậy?"
"Đang luyện tập làm cao thủ võ nghệ cao cường. Linh Đang! Cẩn thận một chút." Diệp Tư Viễn cười, "Điện thoại của mẹ, con muốn nói chuyện với mẹ không?"
"Mẹ!" Diệp Dĩ Đình lập tức bổ nhào tới, bắt lấy tai nghe trong lỗ tai Diệp Tư Viễn nhét vào trong tai mình, "Mẹ! Mẹ!"
"Bảo bối ngoan, nhớ mẹ không?"
"Nhớ ~~~"
"Hôm nay có nghe lời ba không hả?"
"Dạ có ~~~"
"Nói cho mẹ biết, hôm nay đã làm gì với ba?"
"Ba đưa Linh Đang đi nhà trẻ, tới nhà dì Triệu đón Linh Đang về nhà. Ba mua thịt chua chua cho Linh Đang ăn, Linh Đang tự mình ăn cơm!"
Diệp Tư Viễn không nhịn được bật cười, bản lãnh khoác lác của đứa nhỏ này thật là hoàn toàn di truyền từ Trần Kết.
"Oa, giỏi như vậy sao. Ba có giúp con tắm không?"
"Có ~~ Linh Đang thơm thơm ~~" Diệp Dĩ Đình nói xong, lại có chút khó chịu nói qua, "Mẹ, chừng nào thì mẹ trở về?"
"Chiều nay mẹ trở về, con phải nghe lời ba. Nếu ba có chút chuyện không làm được, con phải nhớ trợ giúp ba, biết không?"
"Biết! Linh Đang giúp ba cài nút áo rồi!"
"Thật biết nghe lời, tốt lắm, đưa điện thoại cho ba."
"Dạ. Mẹ, con yêu mẹ. Mẹ sớm trở lại nha, gặp lại mẹ sau."
Diệp Dĩ Đình giúp Diệp Tư Viễn nhét tai nghe, Diệp Tư Viễn lập tức nở nụ cười: "Mẹ, mẹ sớm trở lại nha."
"Anh thua rồi, anh còn không ngọt miệng bằng Linh Đang. Hừ!"
Diệp Tư Viễn sững sờ, lập tức nghĩ tới lời Trần Kết nói lúc trưa.
Lòng anh chuyển một cái, nhẹ nhàng nói: "Bà xã, anh yêu em, anh rất nhớ em."
Trần Kết ở nơi đó chỉ yên lặng trong chốc lát, tiếp liền mở miệng: "Em cũng yêu anh, ông xã. Em mua chuyến bay hai giờ chiều nay, lúc gần tối là có thể đến nhà."
"Ừ, anh và con trai chờ em trở về."
Hai vợ chồng lại thao thao bất tuyệt hàn huyên mấy câu mới lưu luyến cúp điện thoại. Trần Kết vỗ đầu một cái, nhớ tới hình như quên nhắc nhở Diệp Tư Viễn một chuyện. Chỉ là. . . anh sẽ phải biết chứ?
Diệp Dĩ Đình nhảy mệt mỏi, dựa vào thân thể Diệp Tư Viễn bắt đầu quấn ba muốn nghe chuyện xưa.
"Muốn nghe cái gì?"
"Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang!"
Diệp Tư Viễn quýnh rồi, anh không hề biết chuyện này, suy nghĩ một chút, anh nói: "Ba kể cho con chuyện xưa ba nghe khi còn bé, có được hay không?"
"Dạ được."
"Chuyện xưa tên là《 Cậu bé hồ lô 》."
Lúc trước Diệp Tư Viễn học ở vườn trẻ thì đã từng thuộc làu cái chuyện xưa này, khi đó trong nhà có một radio nhỏ, trừ 《 cậu bé hồ lô 》, còn có 《 Thám tử mèo đen》 và 《 Đại Náo Thiên Cung 》. Diệp Dĩ Đình chưa từng nghe qua những câu chuyện này, Diệp Tư Viễn dựa vào trí nhớ, từ từ kể lại cho nó những chuyện xưa này.
Diệp Dĩ Đình rất ít khi nghe Diệp Tư Viễn kể chuyện xưa trước khi ngủ, trong lúc nhất thời lại nghe đến nhập thần, không chịu ngủ.
Diệp Tư Viễn vắt hết óc, cảm giác mình sắp kể không nổi nữa, dịu dàng nói: "Ngày mai tiếp tục kể, Linh Đang, con nên đi ngủ rồi."
"Không! Linh Đang còn muốn nghe! Sau đó thì sao? Cậu bé thứ ba có bản lĩnh gì?"
Diệp Tư Viễn cố ý sưng mặt lên: "Con lại không ngủ, sau này sẽ giống như mẹ, là một cậu bé thấp lùn, vĩnh viễn đều lùn hơn Tô Tô."
Diệp Dĩ Đình trợn to hai mắt: "Thật sao?"
"Ừ." Diệp Tư Viễn nghiêm túc gật đầu, "Lúc người bạn nhỏ ngủ sẽ có vóc dáng cao như Tiểu Thảo, mỗi ngày con đều phải ngủ sớm một chút, buổi sáng rời giường sớm, dáng dấp của con có thể cao hơn Tô Tô."
"Oa!" Diệp Dĩ Đình lập tứ dán vào Diệp Tư Viễn ngủ, nhắm hai mắt lại thật chặt.
Diệp Tư Viễn nén cười nhìn nó, cũng không lâu lắm, Diệp Dĩ Đình liền ngủ mất rồi, phát ra tiếng thở nhỏ giống như mèo con.
Diệp Tư Viễn dời thân thể, nhấc chân đắp kín chăn cho nó, tay nhỏ bé của Diệp Dĩ Đình khoác lên trên bụng của anh, cuộn tròn thân mình ngủ rất say.
Diệp Tư Viễn sững sờ nhìn nó một lát, cảm thấy nhìn thế nào đều nhìn không chán. Thật lâu về sau, anh mới tắt đèn đầu giường, nằm thẳng ở trên giường, dựa vào bên cạnh con trai.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Diệp Tư Viễn đột nhiên bị một trận cảm giác kỳ quái làm thức tỉnh. Anh nhấc chân tìm tòi phía dưới Diệp Dĩ Đình, kinh ngạc phát hiện, con trai đái dầm rồi.
Anh có chút ảo não đứng lên, tự trách mình quên trước khi ngủ giám sát Diệp Dĩ Đình đi tiểu một chút.
Lúc này, Trần Kết đang ngủ trên giường lớn trong khách sạn ở nơi xa, đột nhiên"Hắt xì hắt xì" liên tiếp nhảy mũi hai cái. Cô lật người, tay theo thói quen tìm kiếm bên cạnh, trống không, đột nhiên liền tỉnh dậy.
Trần Kết ngồi dậy, gãi gãi đầu tóc, tìm điện thoại di động bên giường, vừa nhìn thời gian mới phát hiện ra mình tỉnh lại theo thói quen, lúc này cũng nên ôm thằng bé đi tiểu một chút rồi.
Không biết Linh Đang có đái dầm hay không? Trần Kết nở nụ cười, lại nằm xuống, khò khò ngủ thiếp đi.
Buổi sáng thứ bảy, Diệp Tư Viễn không có gọi Diệp Dĩ Đình rời giường, bởi vì trong nhà tới hai dì quét dọn vệ sinh làm thêm giờ, anh sợ con trai nghịch ngợm phá phách làm trở ngại họ làm việc, định sẽ để cho Diệp Dĩ Đình ngủ nướng.
Phòng ốc quá lớn, Diệp Tư Viễn không muốn Trần Kết quá cực khổ, vì vậy chủ nhật sẽ mời hai người làm thêm giờ tới đây làm tổng vệ sinh một lần. Bình thường hai vợ chồng chỉ cần chịu trách nhiệm quét dọn và giặt quần áo, nấu cơm là được.
Nhưng Diệp Dĩ Đình cũng không có ngủ đến quá trễ, tỉnh lại từ trên giường lớn của ba mẹ. Nó phát hiện mình chỉ có một mình, trong lòng liền có chút sợ. Diệp Dĩ Đình mặc một thân quần áo ngủ phim hoạt hình, đá lẹp xẹp đạp đất chạy đến phòng khách thì liền nhìn thấy hai dì trung niên đang làm vệ sinh đến khí thế ngất trời. Mà ba của mình cũng không có nhàn rỗi, đang dùng eo đẩy xe đẩy nhỏ sửa sang lại khay trà, trên tủ thấp để lộn xộn một đống đồ trong một tuần.
Diệp Tư Viễn quay đầu lại thấy Diệp Dĩ Đình, trên mặt liền tràn ra nụ cười: "Linh Đang."
"Ba!" Diệp Dĩ Đình chạy tới ôm lấy chân của anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nói, "Lúc nào thì mẹ về nhà? Linh Đang rất nhớ mẹ." Diệp Tư Viễn ngồi chồm hổm xuống, dùng cái trán cọ xát trán nhỏ của con trai: "Con quên sao? Buổi chiều mẹ mới trở về."
"Chính là cơm chiên trứng mặt cười, mẹ từng mang Linh Đang đi ăn rồi."
Đôi tay Diệp Dĩ Đình khoa tay múa chân ở giữa không trung, Diệp Tư Viễn hoàn toàn không biết con trai nói cái gì, chỉ đành phải nói: "Được, một lát ba gọi điện thoại hỏi mẹ một chút, buổi trưa dẫn con đi ra ngoài ăn."
"Được được!" Diệp Dĩ Đình nhảy cà tưng chạy tới phòng rửa tay, vừa chạy trong miệng vừa hát một bài ca không đúng nhịp điệu, "Cơm chiên trứng tròn tròn~~ cơm chiên trứng tròn tròn~~ cơm chiên trứng khuôn mặt tươi cười!"
Thằng bé hoàn toàn không phát hiện quần áo trên người mình đã bị thay đổi, Diệp Tư Viễn lắc đầu cười lên. Tối hôm qua, anh giúp thằng bé thay quần áo dính nước tiểu thì thật là hoàn toàn đau đầu. Dù sao anh cũng không có hai cánh tay, lại không đành lòng đánh thức con trai, ước chừng tốn hơn nửa giờ mới dùng hai chân giúp con lau khô cái mông nhỏ, đổi quần lót và áo ngủ sạch sẽ, cuối cùng còn đổi ga giường ướt nhèm nhẹp, nệm êm và cái mền. Nệm trên giường vẫn có dấu vết nước tiểu ẩm ướt của con trai, nhưng Diệp Tư Viễn đã không có biện pháp rồi, dùng xe đẩy nhỏ đưa chăn khô ráo từ gian phòng nhỏ tới, liền cùng con trai chịu đựng qua cả đêm. Đợi đến lần nữa ngủ, đã là sau hai giờ rồi, rõ ràng là mùa đông, Diệp Tư Viễn lại mệt mỏi toát ra một thân mồ hôi. Đứa nhỏ cái gì cũng không biết, từ đầu tới đuôi đều ngủ rất sâu, mặc cho Diệp Tư Viễn lay thân thể nhỏ của nó làm này làm nọ, Diệp Tư Viễn nghĩ, bản lĩnh ngủ giống như heo chết này của Diệp Dĩ Đình, thật sự giống y như Trần Kết. Sau khi dì làm thêm giờ quét dọn vệ sinh xong liền rời đi, Diệp Tư Viễn gọi điện thoại cho Trần Kết, hỏi cô cơm chiên trứng khuôn mặt tươi cười là cái gì? Trần Kết nghe xong liền cười lên ha hả: "Công viên nhỏ cách nhà ba đường phố, anh biết không?"
"Biết, Linh Đang thường đi chơi ở đó."
"Ở góc đông bắc của công viên nhỏ đó có một dãy tiệm cơm, trong đó có một tiệm ăn kiểu Đài Châu, Linh Đang rất thích ăn cơm chiên trứng trong đó, chính là món ăn đó."
"Cơm chiên trứng?"
"Đúng vậy, chủ quán dùng sốt cà chua làm thành một mặt cười vui vẻ ở trên cơm chiên trứng, Linh Đang đặc biệt thích."
"Anh dẫn nó đi ăn hẳn không có vấn đề chứ?"
"Có thể, em dẫn nó đi đều không lái xe. Đi mười lăm, hai mươi phút liền đến."
"Được, anh biết rồi. Đúng rồi, buổi chiều em trở lại, có muốn anh tới đón em không?"
"Không cần, em thuê xe trở lại là được, anh chăm sóc tốt Linh Đang là OK."
"Vậy chúng tôi ở nhà chờ em, buổi tối Linh Đang muốn ăn cá, nếu em thuận đường thì mua một chút đi."
"Được, anh muốn ăn cái gì?"
"Em làm gì anh cũng thích ăn, em xem đó mà làm thôi."
"Biết, ông xã, vậy buổi chiều gặp, bái bai."
"Bái bai."
Lúc Diệp Tư Viễn mang theo Diệp Dĩ Đình ra cửa, đứa nhỏ vừa nhảy vừa đập, như con khỉ nhỏ bị nhốt rất lâu, rốt cuộc cũng được thả ra cửa.
Lúc Trần Kết ở nhà, sau khi ăn cơm tối xong, một nhà ba người sẽ ra cửa tản bộ. Đêm hôm trước Trần Kết không có ở đây, sau khi ăn xong, thời gian vui đùa bị xóa bỏ, Diệp Dĩ Đình vẫn có chút hơi thất vọng .
Diệp Dĩ Đình vừa động vừa tĩnh, đi chơi thì nó rất hoạt bát hiếu động, sẽ cùng mấy bé trai có tuổi xấp xỉ trong chung cư cùng nhau chơi ván trượt hoặc là xếp thành hàng chơi cầu trượt. Nó rất có thiên phú vận động, còn nhỏ tuổi đã chơi được những thứ này. Có da có thịt, có lúc thậm chí sẽ mượn ván trượt của đứa bé lớn chơi một chút, mặc dù thỉnh thoảng sẽ té mấy lần, nhưng Diệp Tư Viễn và Trần Kết đều cảm thấy không có gì. Trần Kết sẽ đội tốt mũ an toàn cho con trai, bảo vệ cổ tay, bảo vệ khuỷu tay và nịt đầu gối, sau đó để cho đứa nhỏ lớn mật lăn qua lăn lại ở trong sân an toàn.
Thậm chí Diệp Tư Viễn sẽ hướng dẫn con trai chơi ván trượt như thế nào? Anh từng chơi những trò này vào thời học sinh, mặc dù đã không luyện nhiều năm, nhưng loại cảm giác đó một khi đã học được thì sẽ không quên. Anh đạp lên ván trượt, hai đầu gối hơi cong, cúi đầu tượt hình chữ S trên đất trống ở công viên, mặc dù bên cạnh là hai ống tay áo trống không tung bay theo gió, nhưng tư thế xem ra cũng là cực kỳ nhẹ nhàng phiêu dật.
Diệp Dĩ Đình nhìn động tác trượt đi tự nhiên của ba, trong lòng vừa hưng phấn lại bội phục, đợi đến khi ba trượt đến trước mặt mình, thuần thục phanh xe lại, nó liền xông lên quậy ầm ĩ muốn ba dạy. Diệp Tư Viễn ngồi chồm hổm xuống, tỉ mỉ dạy nó điểm quan trọng khi chơi ván trượt. Đợi đến sau khi Diệp Dĩ Đình một thân một mình cưỡi ván trượt, gập ghềnh xuất phát, Trần Kết liền đưa tay nắm eo Diệp Tư Viễn. "Aizz, Diệp Tư Viễn, anh hãy thành thật khai báo, trước kia anh có dùng cái này lừa dối bạn học nữ không?"
"Cái này còn có thể lừa dối bạn học nữ ư? Sao anh không biết." Anh giả bộ ngu.
"Ít giả ngốc đi! Em nhớ lúc trung học, đã cảm thấy nam sinh chơi được những thứ ván trượt, trượt patin trong trường học đặc biệt đẹp trai." Diệp Tư Viễn cười: "Anh lại không muốn những thứ này, anh chỉ muốn thể nghiệm cảm giác tốc độ một chút, khi chơi ván trượt sẽ có gió thổi qua bên cạnh, loại cảm giác đó rất tuyệt."
"Cảm giác té ngã tuyệt vời không?"
Diệp Tư Viễn sững sờ, cúi đầu nhìn ánh mắt của Trần Kết, cũng biết cô đã đoán được quá trình anh luyện tập.
"Té ngã. . . Dĩ nhiên là rất đau rồi, chỉ là ngã xuống liền bò dậy, làm lại từ đầu." Diệp Tư Viễn nhỏ giọng nói, "Anh hiểu rõ anh và người khác không giống nhau, nhưng trong lòng, chung quy lại có chút không phục. Người khác có thể học được, anh cũng có thể học được. Dù sao chơi ván trượt chỉ cần dùng chân là được, sau đó anh thật sự chơi được tốt hơn nam sinh trong lớp. Anh còn thử qua cái loại cực hạn đó, chính là trượt xuống trên lan can từ bậc thang rất cao. Có một lần, thiếu chút nữa liền ngã chết."
Nghe lời của anh, Trần Kết cực kỳ đau lòng: "Sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy, người cũng hơn ba mươi tuổi, anh chớ dạy những thứ đó cho Linh Đang, sẽ hù chết em."
Diệp Tư Viễn lắc đầu: "Anh sẽ không hạn chế sở thích của Linh Đang, cũng sẽ không đi thay nó hoạch định cái gì. Bé trai có tinh thần mạo hiểm cũng không phải là một chuyện xấu, có lúc nhìn trước ngó sau, do dự là chuyện rất liều mạng. Anh cũng vì vậy mà thiếu chút nữa mất đi em, anh hi vọng con trai của anh dũng cảm hơn anh, có thể trở thành một người đàn ông một mình đảm đương một phía, kiên nghị quả quyết."
"Thằng bé sẽ trở thành một người như vậy." Trần Kết dùng sức ôm eo Diệp Tư Viễn, ánh mắt đuổi theo bóng người nhỏ bé nghênh ngang giang hai cánh tay cách đó không xa, "Tư Viễn, anh đã rất dũng cảm, Linh Đang có thể học được rất nhiều rất nhiều thứ từ trên người anh. Những thứ này, hữu dụng hơn bất kỳ sách giáo khoa nào."
Diệp Tư Viễn không có thuê xe, thật sự dẫn theo Diệp Dĩ Đình đi 20 phút, đến tiệm ăn kiểu Đài Châu đó.
Điều anh lo lắng duy nhất chính là con trai nghịch ngợm sẽ lại buông ống tay áo của anh ra, không hề có điềm báo trước chạy đi, nhất là băng qua đường. Thật may là, từ đầu đến cuối Diệp Dĩ Đình đều nắm tay áo anh thật chặc, ríu ra ríu rít nói với anh chuyện lý thú trong nhà trẻ. Đến phòng ăn, Diệp Tư Viễn trước mang Diệp Dĩ Đình đi rửa tay, mình cũng rửa chân, sau đó chọn vị trí trong góc.
Bình thường ăn cơm ở bên ngoài, có Trần Kết hoặc là bạn bè người thân ở bên cạnh, Diệp Tư Viễn sẽ an tâm rất nhiều. Mà lần này là lần đầu tiên anh một thân một mình dẫn con trai đi ra ngoài ăn cơm, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, một là lo lắng mình sẽ không chăm sóc tốt con trai, hai là lo lắng ánh mắt khác thường phóng đến trên người mình sẽ làm Diệp Dĩ Đình cảm thấy xấu hổ.
Diệp Tư Viễn nhấc chân lật thực đơn, Diệp Dĩ Đình có vẻ rất hưng phấn, nó chỉ vào hình ảnh trứng chiên cơm liền la lên: "Cơm chiên trứng mặt cười! Cơm chiên trứng mặt cười!"
Diệp Tư Viễn thấy bộ dạng vội vàng la lên của đứa nhỏ, không nhịn được liền cười lên, ngay sau đó gọi nhân viên phục vụ tới chọn món ăn, một phần cơm chiên trứng và một phần mỳ Ý.
Đi ăn cơm ở bên ngoài, mì sợi đối với anh mà nói là món ăn dễ dàng điều khiển nhất.
Quả nhiên, một phần cơm chiên trứng đáng yêu được Diệp Dĩ Đình ăn đến rối tinh rối mù, Diệp Tư Viễn không thể không đổi chỗ từ đối diện sang bên cạnh nó, càng không ngừng cầm khăn ăn giúp con chùi hạt cơm và tương cà chua nơi khóe miệng.
Khẩu vị Diệp Dĩ Đình rất tốt, ăn thật ngon lành, nhưng nó vẫn không quên cầm cái muỗng, múc một muỗng cơm nói với Diệp Tư Viễn: "Ba, người ăn cơm trứng."
Diệp Tư Viễn lắc đầu: "Ba không ăn, Linh Đang tự mình ăn đi."
"Ba ăn!"
Diệp Tư Viễn hết cách rồi, chỉ đành phải khom lưng cúi đầu, để con trai nhét cái muỗng vào trong miệng mình.
Mùi vị thật không tệ. Diệp Tư Viễn cười với Diệp Dĩ Đình: "Ăn thật ngon, ba no rồi, Linh Đang tự mình ăn."
Ăn được gần hết, Diệp Tư Viễn suy nghĩ một chút, nói với Diệp Dĩ Đình: "Linh Đang, trong túi áo bên trái của ba có tiền, con lấy giúp ba được không?"
Diệp Dĩ Đình gật đầu một cái, tay nhỏ bé nhiều dầu mỡ liền đưa vào trong túi Diệp Tư Viễn, lấy ra tờ tiền mặt 100 đồng.
"Giỏi, bỏ lên bàn, thật giỏi."
Đợi đến khi Diệp Dĩ Đình để tiền lên bàn, Diệp Tư Viễn lập tức gọi nhân viên phục vụ tới trả tiền.
Trên tiền giấy dính vào một chút vết ố cà chua, Diệp Tư Viễn có chút ngượng ngùng nhìn nhân viên phục vụ: "Thật xin lỗi, tiền bị làm dơ."
"Không sao, xin chờ một chút." Nhân viên phục vụ len lén liếc nhìn người đàn ông trước mặt. Anh ta khác người bình thường như vậy, bề ngoài anh tuấn bất phàm, mặc đồ tinh xảo xinh đẹp, phong cách trầm tĩnh dịu dàng, tất cả đều hoàn mỹ như vậy, nhưng lại không hoàn mỹ làm người ta khó có thể tin.
Người đàn ông này không có hai cánh tay, từ khi vừa vào tiệm ăn liền hấp dẫn gần như tất cả tầm mắt mọi người, chỉ là anh vẫn luôn biểu hiện bình tĩnh thong dong, hình như hoàn toàn không để ý ánh mắt chung quanh, chỉ là chuyên tâm vừa cẩn thận lại vừa chăm sóc con trai của mình.
Nhân viên phục vụ đưa tiền lẻ tới thì Diệp Tư Viễn mỉm cười nói cám ơn với cô, sau đó bảo Diệp Dĩ Đình bỏ tiền lẻ vào trong túi áo khoác của anh.
"Linh Đang, ba dẫn con đi rửa tay, chúng ta về nhà."
Diệp Dĩ Đình ngoan ngoãn nhảy xuống ghế, đi theo Diệp Tư đã đi xa toilet. Rửa xong tay đi ra bên ngoài phòng ăn, Diệp Tư Viễn phát hiện Diệp Dĩ Đình vẫn luôn nhìn về một phương hướng, cũng không bước đi nữa.
Diệp Dĩ Đình kéo kéo tay áo của anh, nhỏ giọng nói: "Ba, Linh Đang muốn đi công viên chơi."
". . ." Diệp Tư Viễn ngẩng đầu nhìn công viên nhỏ ở góc phố đối diện, có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng một vài đứa bé đang chơi đùa, có thể nghe được âm thanh vui sướng của bọn chúng.
"Vậy chơi một lát, sau đó chúng ta về nhà ngủ trưa, OK?"
"OK!" Cái miệng nhỏ nhắn cười của Diệp Dĩ Đình cười toe toét, tay nhỏ bé vẫn còn làm một dấu tay "OK".
Chú thích:
(1) Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang: là một bộ phim hoạt hình của Qingchun Film World ở Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, miền Đông Trung Quốc. Hỷ Dương Dương dữ Hôi Thái Lang được dàn dựng từ 500 tập phim cùng tên từng phát sóng trên gần 50 kênh truyền hình khắp Trung Quốc. Không có cốt truyện phức tạp và cũng chẳng sử dụng các hiệu quả hình ảnh công nghệ cao nhưng bộ phim nhựa hoạt hình này đã thu hút được hàng triệu khán giả nhỏ tuổi Trung Quốc nhờ câu chuyện đơn giản kể về những cuộc đấu trí giữa một bầy dê và hai con sói.