Chuông hết giờ vang lên, Cổ Thược vẫn nằm bò trên bàn, tay cầm bút viết nhanh như máy, trước mặt là một chồng sách cao ngất.
“Cổ Thược, tan học rồi, còn chưa về? Có muốn tớ giúp không?” Phía sau, một nữ sinh vỗ vai cô.
Cô không buồn ngẩng đầu, “Sắp xong rồi.”
“Đừng gọi cậu ấy, cậu cũng không phải không biết, cậu ấy đang đợi người.” Có người đùa giỡn nói, dẫn đến một trận cười ầm ĩ.
Học sinh trung học mười hai mười ba tuổi tiếp xúc với đủ loại tin tức, đã sớm có tình đầu mông lung, cũng đã đi để ý khắp nơi, chỉ cần bên cạnh có bạn học nam nữ nào thân mật đương nhiên biến thành đối tượng đùa giỡn.
Tiếng cười càng lớn hơn, Cổ Thược vẫn đắm chìm trong đống sách vở, hôm nay mới bị cô giáo kiểm tra, cô không dám lười biếng nữa.
Bạn học lục tục đi ra ngoài, những cô bé nhã nhặn luôn muốn chậm một chút, thu dọn sách vở từ tế, thỉnh thoảng lặng lẽ liếc về phía cửa một cái, nếu không có chuyện gì lạ thì lại cúi xuống thu dọn tiếp.
Những tiếng thì thầm đột nhiên phát ra cuối cùng cũng làm Cổ Thược buông bút xuống, yên lặng nhét sách vở vào trong cặp, thứ duy nhất không thay đổi là lông mày nhíu chặt và cái miệng bĩu ra.
Ngoài cửa, một thiếu niên đã lộ vẻ suất khí, trên gương mặt trắng nõn là nụ cười mỉm, nhẹ nhàng nói, “Cổ Thược, tan học rồi.”
“Nhìn đi, Chân Lãng cùng khóa.” Nữ sinh phía sau nhỏ giọng bàn luận.
“Mỗi ngày đều đến đón Cổ Thược nha.” Giọng nói nho nhỏ tỏ vẻ hâm mộ, “Quan hệ của bọn họ thật tốt.”
“Cái gì cơ.” Có người khinh thường đáp lời, “Bọn họ ở gần nhà, đương nhiên là về cùng nhau, Chân Lãng là học sinh giỏi nhất khóa, sao có thể coi trọng Cổ Thược chứ.”
“Vậy cũng đúng.” Hai người câu đi câu lại, hoàn toàn không thèm để ý đến Cổ Thược ở ngay trước mặt.
Cổ Thược nhanh nhẹn khoác túi lên vai, đi về phía cửa, coi như điếc với những lời qua tiếng lại phía sau.
Kể từ sau khi lên trung học, những âm thanh như vậy cô đã nghe rất nhiều, cũng đã quen. Đối tượng sùng bái của thiếu niên tuổi này thường là những người học giỏi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải nhã nhặn sạch sẽ, dù chơi thể thao cũng phải sạch, bé trai mười hai mười ba tuổi khi chơi thể thao thường đầy bụi đất, nhưng như vậy sẽ không được nữ sinh chú ý.
Ví dụ như —- Cổ Thược.
Tuy cô là nữ sinh. Nhưng sự hoạt bát của cô chỉ có thể làm cho người khác lắc đầu, sau khi những nữ sinh khác hiểu được thế nào là ngượng ngùng, những hành động nhảy lên nhảy xuống như khỉ của cô tuyệt đối bị coi là phản diện, phá hoại hình tượng con gái, là con ngựa hại bầy, bị mọi người khinh thường.
Hơn nữa, bên cạnh con ngựa hại bầy lại là hoàng tử bạch mã trong lòng mọi người, trò cưng trong mắt thầy cô.
Một người vĩnh viễn lạnh lạnh nhạt nhạt, nho nhã yên lặng; một người luôn tùy tùy tiện tiện, nhảy nhót khắp nơi, một đôi đã làm tan vỡ biết bao trái tim, âm thầm ôm hận nhìn hoàng tử thuộc về người khác.
“Túi sách.” Chân Lãng rất tự giác vươn tay, Cổ Thược cũng rất thói quen ném túi xách cho cậu, người ta nói con gái phát triển sớm, cô cũng lớn vụt lên giống như măng non sau cơn mưa, nhưng dù có vụt lên nhanh thế nào, dường như vẫn không thể hơn được cậu, cuối cùng chỉ có thể vứt cái lười của học sinh lên vai cậu.
Một mình Chân Lãng đeo hai chiếc cặp sách nhưng vẫn có thể đi lại rất nho nhã, tự nhiên, cậu móc từ trong túi ra một que kẹo, xé giấy gói rồi đưa tới trước mặt Cổ Thược, “Chân cậu thế nào rồi?”
Cô không chút khách khí cầm lấy que kẹo, nhét vào miệng, “Còn đau một chút, mẹ tớ không để tớ đạp xe, nhưng tớ cảm thấy cũng không có chuyện gì.”
“Còn đau?” Vẻ mặt Chân Lãng nhăn lại một chút, đứng cạnh nhà để xe.
Cắn kẹo que, Cổ Thược vô tư nhìn xung quanh, “Không còn cách nào khác, lần này là lần thứ ba bị trật khớp nên bình phục hơi lâu một chút.”
“Vậy buổi tối đừng chạy lung tung.” Chân Lãng thả hai chiếc cặp sách vào trong tay cô, dắt xe đạp của mình ra, nhẹ nhàng ngồi lên rồi ung dung nói, “Lên đi.”
Bước tới hai bước, xoay thắt lưng một cái, cô nhẹ nhàng ngồi vào phía sau, một vai đeo hai chiếc cặp sách, một tay vòng qua eo Chân Lãng, Cổ Thược vui vẻ ngâm nga hát.
“Hôm nay cậu rất vui?” Giọng nói Chân Lãng theo gió bay tới.
“Ừ.” Cổ Thược dùng sức gật đầu, vừa cắn kẹo que vừa ậm ờ nói, “Hôm nay Hứa Hinh cùng lớp hỏi chân tớ có phải không đi xe đạp được hay không, nói sau này sẽ về nhà cùng tớ.”
“Đúng vậy.” Cổ Thược cười, “Nữ sinh chê tớ thô lỗ nên không thích chơi với tớ, bạn ấy là người đầu tiên nói chuyện với tớ nha, ngày mai tớ không cần ngồi xe cậu nữa, tớ muốn về nhà với bạn ấy.”
“Tớ mặc kệ.” Cổ Thược cúi đầu lầm bầm, “Người ta chưa từng có bạn gái, tớ phải về cùng bạn ấy.”
Chân Lãng trầm mặc, Cổ Thược không nói gì, hai người giằng co trong yên lặng.
Sự yên tĩnh vẫn bao quanh tới khi về đến nhà, Cổ Thược bĩu môi nhảy từ trên xe xuống, đưa túi sách cho Chân Lãng rồi cúi đầu đi về phía cửa nhà mình.
“Nha đầu.” Chân Lãng gọi cô từ phía sau, cô không thèm để ý, vẫn cúi đầu bước tiếp.
“Vậy, ngày mai cậu ngồi phía sau, tớ dắt cậu về, vừa có thể đi cùng cô ấy, vừa không cần đi lại, vậy có được không?” Đề nghị của Chân Lãng làm cô dừng bước, từ từ ngoái đầu lại.
“Vậy có được không?” Chân Lãng chống xe nhìn cô, có chút bất đắc dĩ.
Nụ cười dần dần hé mở, cô dùng sức gật gật đầu, “Được.”
Thế là, cảnh tượng hai người đạp xe thân mật biến thành một người ngồi, một người phục dịch, một người đi theo, cực kỳ cổ quái.
Hứa Hinh chậm rãi đi bên phải, hầu như chỉ cúi đầu đối với sự nhiệt tình của Cổ Thược, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu yên lặng mỉm cười, sau đó lại đề cập tới vấn đề bài tập về nhà.
Bài tập về nhà không phải là thế mạnh của Cổ Thược, đối với ciệc này, cô chỉ có thể dùng tay gõ gõ đệm phía trước, ý bảo Chân Lãng trả lời, mà Chân Lãng chỉ luôn nhìn về phía trước, sau khi nghe ý cô mới đáp lại một câu.
Cổ Thược có bạn cùng giới, vui đến mức hận không thể vứt Chân Lãng sang một bên, chỉ tiếc thiếu niên tuấn tú này lại mỗi ngày trấn giữ ở cửa lớp, làm cho cô muốn trốn cũng không xong, chỉ có thể để ba người cùng về.
Cuộc sống như vậy kéo dài sắp được ba tháng, chân Cổ Thược cũng dần dần có chuyển biến tốt, thấy sinh nhật mình sắp tới, cô bắt đầu suy nghĩ có nên mời bạn bè tới dự sinh nhật hay không.
“Chân Lãng, sinh nhật nha đầu, con muốn ăn gì?” Mẹ Cổ cực kỳ nhiệt tình, làm Cổ Thược nghe thấy liền lầm bầm không ngớt.
Rõ ràng là sinh nhật cô, tại sao lại hỏi cậu ta muốn ăn gì?
Chân Lãng nhìn Cổ Thược một chút, sau đó nở nụ cười với mẹ Cổ, “Dì Cổ, con muốn ăn bánh ngọt, là loại có những bông hoa hồng lớn ấy.”
Ngày kia Cổ Thược sẽ tham gia thi đấu, với năng lực của cô, dành giải nhất là không thành vấn đề, cô thích bánh ngọt, yêu cầu này coi như cũng làm cô vui vẻ.
Quả nhiên, trên mặt Cổ Thược lộ ra nụ cười hài lòng, nhào tới ôm cổ Chân Lãng như ôm anh em tốt, “Này, cậu chuẩn bị cái gì để tặng sinh nhật tớ?”
“Cậu thích cái gì?” Chân Lãng rất dung túng cô.
“Chưa nghĩ ra.” Cổ Thược cười kỳ quái, “Chi bằng cậu tự nghĩ đi.”
“Hy vọng có thể làm cậu bất ngờ.” Chân Lãng cười cười, ngón tay cọ qua cằm Cổ Thược.
“Vậy nếu tớ thi đấu thắng thì có thưởng không?” Cô cười ngây ngô, mơ mộng đến cảnh tượng sau khi mình đoạt giải.
Chân Lãng nhìn cánh tay đang đặt trên vai mình một chút rồi trịnh trọng gật đầu.
Lại lớn hơn một tuổi nên Cổ Thược rất vui vẻ, cô nhìn chằm chằm bánh ngọt thật to trên bàn, giọng nói có chút mât kiên nhẫn, “Mẹ, bao giờ thì có thể ăn?”
Mẹ Cổ từ trong bếp vươn đầu ra, “Không được động vào, phải đợi cô chú Chân và Chân Lãng nữa.”
“Vâng.” Cổ Thược uể oải đáp lời, nước miếng chảy dài ba vạn dặm.
“Không phải con nói còn mời bạn học sao?” Mẹ Cổ gọi Cổ Thược, “Con còn không ra đón đi? Nhỡ may người ta không tìm được nhà thì sao?”
“Vâng.” Nhớ ra mình còn mời bạn tốt tới, Cổ Thược vội vàng nhảy lên, chạy vụt xuống dưới lầu.
Hoàng hôn mùa xuân, chân trời còn lưu lại dấu vết của những đám mây màu đỏ, màu vàng nhàn nhạt lan tỏa, hai bóng thiếu niên một nam một nữ hiện lên trong không khí thanh xuân, đang hạ giọng nói chuyện.
Chân Lãng nhìn thiếu nữ nhã nhặn trước mặt, trong mắt thoáng qua chút mất kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng, “Không phải cậu đến mừng sinh nhật Cổ Thược sao? Gọi tôi ra đây làm gì?”
“Tớ…” Gương mặt Hứa Hinh ửng hồng, cầm món đồ trong tay đưa tới trước mặt Chân Lãng, “Tặng cậu, cảm ơn mấy hôm trước cậu đã dạy tớ làm bài về nhà.”
Chân Lãng liếc nhìn quà tặng trong tay cô, hai bàn tay cắm trong túi quần, “Tôi không dạy cậu, cũng không có hứng thú dạy cậu.”
“Nhưng cậu có dạy tớ mà.” Cô có chút hoảng hốt, không dám nhìn vào mặt Chân Lãng.
Chân Lãng dựa lưng vào tường, vẻ mặt lạnh lùng, “Đó là vì Cổ Thược hỏi.”
Bàn tay cầm quà tặng của Hứa Hinh rũ xuống, vẻ mặt hết sức khó coi, cắn môi một lúc vẫn không nói nên lời.
“Đã tới thì lên đi, Cổ Thược đang đợi cậu.” Chân Lãng không thích lằng nhằng nữa, bỏ lại một câu rồi lướt qua cô, đi thẳng lên trên lầu.
Hứa Hinh bình tĩnh nhìn bóng lưng của cậu, bỗng nhiên phun ra một câu, “Tớ bảo Cổ Thược nhờ cậu dạy, cậu dám không dạy sao?”
Thiếu niên dừng bước, nhoáng một cái, trong mắt bùng lên lửa giận, sau khi xoay người, đôi mắt đã chìm vào vực thẳm, bỗng nhiên, cậu mỉm cười.
Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú kia làm gương mặt cô bé lại ửng hồng, cô bé cúi đầu xuống lần nữa.
Chân Lãng từ từ bước trở lại, đứng trước mặt cô, “Ý của cậu là, cậu chơi với Cổ Thược vì muốn nói chuyện với tôi?”
Hứa Hinh cố gắng làm mình bình tĩnh lại, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, đôi mắt thiếu niên vô cùng trong sáng ôn hòa, điều này làm cô bớt lo lắng hơn nhiều.
“Tớ…”
Câu nói của cô bị nụ cười của thiếu niên cắt đứt, cô kinh ngạc nhìn gương mặt Chân Lãng, quên mất tiếp theo phải nói cái gì, chỉ cảm thấy gương mặt càng ngày càng nóng.
“Dạy cậu bài tập về nhà rất đơn giản.” Bàn tay Chân Lãng vươn ra, cầm lấy món quà đẹp đẽ tinh tế trong tay cô, giơ lên trước mặt thưởng thức, “Cậu trực tiếp tìm tôi là được.”
“Thật ư?” Hứa Hình hoàn toàn không ngờ thái độ Chân Lãng lại chuyển biến nhanh chóng như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Chân Lãng gật gật đầu, “Thật.”
Không đợi đối phương lên tiếng, Chân Lãng lại bổ sung thêm một câu, “Bất kể là bài tập về nhà hay những việc khác, cậu đều có thể trực tiếp tìm tôi.”
Câu nói này lại càng làm Hứa Hinh lắp bắp nói không nên lời.
“Nhưng, tôi có một yêu cầu.” Chân Lãng duỗi một ngón tay ra trước mặt cô, “Nếu mục đích của cậu là tôi, thì có đi theo Cổ Thược cũng không có gì thú vị, cậu nho nhã như vậy, ở cạnh cậu ấy thật sự không hợp.”
“Được.” Hứa Hinh không chút nghĩ ngợi, mở miệng đồng ý, lấy ra một món quà khác đưa cho Chân Lãng, “Giúp tớ đưa cho Cổ Thược, tớ về trước.”
Đứng dưới ánh hoàng hôn, Chân Lãng đưa mắt nhìn Hứa Hinh vui vẻ thoải mái đi ra khỏi con ngõ, cúi đầu nhìn món quà mà cậu ta đưa cho mình, không phá hỏng mà chỉ thuận tay ném một cái, món quà vẽ ra một đường cung hoàn hảo trên không trung rồi rơi thẳng vào thùng rác.
Vừa rồi, khi hai người kia bắt đầu nói chuyện, giọng nói quá nhỏ nên cô không nghe rõ, nhưng sau đó hai người nói càng lúc càng lớn tiếng, nhất là một câu cuối cùng của Chân Lãng, cậu có thể trực tiếp tìm tôi, cậu ở cạnh Cổ Thược thật sự không hợp, lập tức làm trái tim cô rơi xuống đáy cốc, còn Hứa Hinh cũng bỏ đi không chút do dự làm cô rất buồn bã, ngây ngốc không hiểu vì sao.
Chân Lãng, lại nói cô như thế, cảm nhận rằng cô không xứng tiếp xúc với những cô bé nho nhã, quen biết nhau nhiều năm như vậy, một câu nói của cậu ta làm cô thật sự chua xót.
Vì sao cậu ta xem thường mình như vậy, thậm chí còn chia cắt tình bạn của cô? Chẳng lẽ cậu ta không biết mình quý trọng tình bạn này như thế nào sao?
Chân Lãng, quen biết cậu đã nhiều năm, hóa ra cậu là người như vậy!
Cổ Thược không quay đầu lại, rầm rầm chạy lên lầu, mở cửa mà không nói một lời.
Mẹ Cổ còn đang bạn rộn trong nhà bếp, hoàn toàn không chút ý tới gương mặt trắng bệch của con gái, “Bạn đến chưa? Lên lầu gọi cô chú Chân và Chân Lãng xuống đi, sắp ăn cơm được rồi.”
Chân Lãng!
Cái tên này lập tức như một quả tạ nặng nghìn cân đạp vào lòng cô, bánh ngọt trên bàn như phình ra đến vô hạn, cả hai đóa hoa hồng bằng bơ bên trên nữa, sặc sỡ đến chói mắt.
Cổ Thược như phát điên bê bánh vào phòng mình, hất đổ đồ đạc, cầm lấy cái thìa xúc bánh ngọt lên, từng miếng đưa vào trong miệng.
Hắn thích ăn bánh ngọt phải không? Không cho!
Hắn thích hoa hồng phải không? Không có cửa!
Hắn ghét cô là một nữ sinh thô lỗ, cướp mất bạn của cô, vậy sau này không ai cần để ý đến ai nữa, cô không thèm ở bên cạnh hắn làm đối tượng bị cười đùa.
Hắn cứ làm học sinh ngoan của hắn, cô sẽ làm trùm đánh lộn.
Gương mặt Chân Lãng lại như bay lượn trước mắt, cô dùng sức cắn từng miếng, thật mạnh, giống như đang cắn xé Chân Lãng rồi nuốt vào bụng.
Cô bắt đầu hối hận, vừa rồi vì sao cô lại chọn cách chạy trốn, thậm chí còn sợ Chân Lãng sẽ bắt gặp cô, với tính cách của cô, cô nên xông ra, đấm cho hắn một phát thật mạnh rồi lớn tiếng chất vấn.
Nhưng cô lại chỉ cuộn mình trong phòng, yên lặng dùng bánh ngọt trút giận.
“Nha đầu, con chết ở đâu rồi?” Phía ngoài truyền tới tiếng mẹ Cổ hô hoán, cô ngầng đầu lên, thấy gương mặt trong gương rất hoang mang, trên mặt dính đầy bơ.
Giọng nói mẹ Chân cũng dịu dàng vang lên, “Nha đầu, Chân Lãng đặc biệt chọn quà cho con này, mau ra xem.”
Chân Lãng, lại là Chân Lãng!
Cùng lúc đó, thiếu niên cô quen thuộc nhất cũng gọi tên cô, “Cổ Thược, mau ra đây, chúng ta cùng ăn bánh ngọt đi.”
Ai muốn ăn bánh ngọt với hắn!
Cô không muốn nhìn thấy hắn, không muốn nói chuyện với hắn, cũng không muốn ăn bánh ngọt với hắn.
Cô dùng tay vồ lấy lớp bơ trên bánh ngọt, không ngừng nhét vào miệng, giống như chỉ như vậy mới không nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa.
Khi cửa bị đẩy ra, điều mọi người nhìn thấy chính là chiếc bánh ngọt to như vậy chỉ còn một nửa non nhân bánh màu vàng vàng, hơn một nửa còn lại biến mất không còn tung tích, mà cái người vô lực dựa vào ghế, trên mặt đầy bơ đang ôm bụng rên rỉ.
“Cổ Thược, quà của tớ này…” Nửa câu còn lại của thiếu niên tuấn tú bị nghẹn lại, vẻ ung dung trên mặt biến mất, thứ gì đó trong tay rơi xuống đất, vội vàng tiến lên hai bước tới bên cạnh cô, “Cậu sao vậy?”
“Không cần cậu lo.” Bụng cô đang thắt lại từng đợt, cô miễn cưỡng mở mắt, đẩy Chân Lãng ra, “Tôi biết là cậu rất đáng ghét, rất phiền toái mà, gặp cậu là lại khó chịu.”
“Cậu nói gì vậy.” Chân Lãng đưa tay lau bơ trên mặt cô, lại bị cô đẩy ra một lần nữa, cậu chưa kịp nói gì đã bị bốn đại nhân xông tới cắt đứt điều cậu muốn nói.
“Đau?” Bốn vị đại nhân nhìn gương mặt đầy bơ của Cổ Thược một chút, rồi lại nhìn một góc bánh ngọt còn lại trên bàn, đột nhiên hiểu ra, bảy tay tám chân ôm Cổ Thược vào bệnh viện, Chân Lãng đi theo phía sau bọn họ, vài lần muốn nắm lấy tay Cổ Thược lại bị cô hung hăng văng ra.
Lần này, Cổ Thược vượt qua ngày sinh nhật đáng nhớ nhất trong bệnh viện, cũng hoàn toàn nói lời tạm biệt với giải đấu ngày hôm sau, tư cách vào đội tuyển quốc gia đã đến bên miệng cũng mọc chân chạy mất, cô chỉ có thể ôm bụng nằm trên giường, không ngừng chạy vào nhà vệ sinh, sau đó bị bác sĩ và các y tá vẽ thành một truyền thuyết thiếu nữ bánh ngọt.
Vùi dập mấy ngày, thấy bệnh tình của cô đã ổn định, người lớn cũng phải đi làm việc của mình nên bỏ lại một mình Cổ Thược nằm trên giường bệnh, hai tay ôm lấy đầu gối, đầu vùi vào giữa hai chân.
Không còn, không bạn bè, không thi đấu; ngay cả giấc mơ nhiều năm như vậy cũng không còn; cô không phải một cô bé thích khóc, trong lòng chỉ cảm thấy mất mát, trống rỗng.
“Cổ Thược.” Thiếu niên đứng cạnh cửa, gọi tên cô.
“Cậu đến làm gì?” Cô tức tối quét ra đôi mắt đã nhiều ngày chìm trong buồn bực, nhìn thiếu niên đứng bên cửa, tất cả uất ức biến thành động lực để núi lửa bùng phát.
“Đến thăm cậu.” Chân Lãng để túi sách xuống, bước về phía cô, “Thuận tiện nghe lệnh của cô chú Cổ đến bổ khóa cho cậu.”
“Tôi không cần!” Cổ Thược gằn từng câu từng chữ, “Tôi mặc kệ bố mẹ nói gì, cũng không quan tâm cậu nói gì với bố mẹ tôi, tôi nói tôi không cần, không cần thăm, cũng không cần bổ khóa, sau này tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.”
Trước mặt hắn, cô bắt đầu tha hồ xả giận, xả ra tất cả uất ức cô đã tích rất nhiều ngày.
Bố mẹ nghĩ cô tham ăn, bố mẹ Chân cho là cô nổi tính trẻ con, không ai nghĩ đầu sỏ lại là Chân Lãng.
“Cậu làm tôi không bạn bè, không thi đấu, cậu còn muốn thế nào nữa?” Cô túm một cái gối ném ra ngoài, “Chân Lãng, tôi thề, chờ khi tôi khỏe lại, sẽ có một ngày tôi cũng làm cậu nếm mùi vị mất mát.”
“Vậy sao?” Thiếu niên bên của đỡ cái gối, nhìn động tác dương nanh múa vuốt của cô gái trên giường, thấy sức sống đã mất từ lâu của cô đã trở lại chỉ cười cười, “Cậu có khả năng này sao?”
Cậu không giải thích, bởi vì cậu biết hiện tại thứ cô cần không phải lời giải thích, mà là động lực.
“Ai nói tôi không có?” Cổ Thược nhảy xuống giường, nắm túi sách trên mặt đất của Chân Lãng lên, “Không phải chỉ là bổ khóa thôi sao? Nói đi.”
Chân Lãng rút sách ra, ngồi xuống cạnh cô, còn chưa lên tiếng, Cổ Thược bỗng nhiên bổ sung một câu, “Tôi nói cho cậu biết, từ hôm nay trở đi, tôi và cậu không đi chung một đường, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cậu, tôi sẽ không đi học cùng cậu nữa, cũng không muốn học lên tiếp cùng cậu nữa, bố mẹ tôi có nghĩ sao cũng mặc, dù sao, tôi sẽ không để cậu sống yên ổn đâu.”
Từ nay trở đi, trong trường ít đi một đôi thanh mai trúc mã thân mật, nhiều hơn một đôi thiếu niên oán hận lẫn nhau, Cổ Thược cố gắng học tập, cũng phấn đấu cho giải đấu quốc gia, cô muốn thực hiện lý tưởng của mình, cô sẽ không để Chân Lãng cười cợt.
Không ít nữ sinh nghe nói Cổ Thược từng qua lại với Chân Lãng thỉnh thoảng đưa một tờ giấy cho cô, nhờ cô chuyển cho Chân Lãng, Cổ Thược nhất định sẽ không khách khí xé tan, sau đó trả cho đối phương một đống giấy vụn.
Nhưng cô cũng không có hành động gì quá khủng khiếp hơn nữa, ánh sáng như thần linh của thiếu niên vẫn dư sức đè bẹp cô, làm cô không thể giở trò gì với cậu.
Nói cũng kỳ quái, mấy năm từ trung học tới phổ thông, cứ có cô bé nào tới gần Chân Lãng là ngày hôm sau nhất định sẽ truyền ra lời đồn hai người mập mờ lén lút gặp nhau, những cô bé mới lớn không chịu được đồn đãi ám muội như vậy, tất cả đều biến mất tăm, không còn xuất hiện nữa.
Sau khi cô hồi phục lần trật khớp thứ tư, còn chưa kịp đợi đội tuyển quốc gia thông báo tuyển người đã bị bố mẹ ra lệnh cưỡng chế rút khỏi đội tuyển, họ chưa từng kiên quyết như vậy, thân là người chưa thành niên, cô không có tư cách phản đối.
Chỉ một câu nói của Chân Lãng lập tức hủy hoại tất cả của cô, mà cô cố gắng nhiều năm như vậy dường như chỉ đủ gãi ngứa cho hắn, nhiều lắm cũng chỉ làm cho hai người không có bạn bè, một mình đến một mình đi, một mình yên lặng cúi đầu, cuộc sống cứ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thì thấy nhau, thỉnh thoảng đôi mắt lóe ra vẻ thách đấu, im lặng đi qua nhau.
——————
Cổ Thược ngồi ưới đất, lôi ra tất cả rương thùng của mình, chuẩn bị chuyển đến nhà riêng của mình và Chân Lãng.
Nói là nhà riêng chi bằng nói là cửa riêng thì đúng hơn.
Bởi vì ngoại trừ ở lầu trên lầu dưới, hai người vẫn ở dưới giám thị của bố mẹ, ăn cơm thì xuống lầu, đi ngủ lại bò lên, cũng chẳng khác hồi bé là mấy.
Ai bảo nhà họ Chân có tiền, ai bảo cả tòa nhà này đều là của nhà họ Chân, mà ý của bố Chân thì rất đơn giản, vừa không nỡ để con trai con dâu ở xa bất tiện, lại lười đi đi lại lại thăm hỏi, lúc đó vừa nhìn thấy tòa nhà này liền quyết định, con trai ở đây, cháu trai ở kia, có mấy đứa cháu, vân vân và vê vê.
Dù sao nhìn kích cỡ của tòa nhà này, cô sẽ phải không ngừng sinh, một đứa rồi một đứa, vẫn đủ chỗ ở.
Rút từ dưới giường ra một chiếc hòm bụi bặm cũ kỹ, Cổ Thược ngạc nhiên, một lúc sau mới lau bụi bặm, cẩn thận mở ra.
Cũng không có gì quý giá, phần lớn là cúp thưởng của những giải đấu từ bé, một số thứ kì quái mà cô nhặt được, những thứ đã từng chơi, đều biểu hiện một thời còn là cô bé.
Cổ Thược mở từng cái một, nhớ lại sự ngốc ngếch ngày xưa.
Hộp bút cũ, vở còn chưa viết, còn có cả những tờ giấy màu mè, cục tẩy cũ, cộng thêm một số thứ ly kỳ cổ quái, tất cả đều đậm dấu vết tuổi trăng tròn, vừa cổ xưa, vừa tươi trẻ.
Trong hòm có một chiếc hộp thu hút sự chú ý của cô, suy nghĩ một lúc lâu vẫn không thể nhớ ra được vật này, cô nghi ngờ vươn tay.
Mở hộp ra, là một quả cầu tuyết màu xanh.
Ký ức của Cổ Thược từ từ trở về, cuối cùng cũng nhớ ra đây là món quà hôm sinh nhật ấy Chân Lãng nói muốn tặng cho mình, bởi vì sự căm tức lúc ấy mà cô chỉ liếc nó một cái rồi thuận tay vất vào đây.
Cô nên cảm ơn ông trời lúc đó không làm cô thuận tay vứt vào thùng rác, ai mà ngờ được thiếu niên bị mình hận mười mấy năm nay lại trở thành chồng mình, là người thân mật bên gối, và cả…
Cô cắn môi, khẽ cười.
Vươn tay cầm lấy quả cẩu thủy tinh, món quà này bị quên lãng mười mấy năm, cuối cùng cũng đã hiển lộ.
Trong lớp thủy tinh dày, một đôi thiếu niên nam nữ đang nắm tay nhau, mặt đối mặt, người hơi nghiêng về trước, trán đụng vào nhau rất thân mật, nụ cười trong sáng tươi đẹp. Cô vẫy vẫy quả cầu, những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng tung bay, rồi lại giống như một trận mưa tuyết, từ từ rơi xuống.
Hai gương mặt kia nhìn thế nào cũng giống anh và cô. Trên lớp thủy tinh còn khắc một dòng chữa thanh mảnh — chỉ cần nụ cười của cậu, Chân Lãng.
‘Bông tuyết’ rơi xuống đất, cô không nhịn được lại lắc thêm mấy cái, ôm lấy chân, tựa đầu lên đầu gối, ngây ngốc nhìn.
Chỉ cần nụ cười của cô sao?
Dường như là như vậy, chỉ cần cô cười, bất kể năn nỉ chuyện gì, anh cũng sẽ dễ dàng đồng ý.
Động động tay, trong chiếc hộp truyền tới tiếng va chạm nho nhỏ, dường như bên trong còn cái gì đó.
Cổ Thược để quả cầu thủy tinh xuống, nhìn chiếc hộp trống rỗng. Bên trong có một tờ giấy nhỏ, trải qua thời gian đã có chút ố vàng.
Dáng chữ không hẳn là đều đặn nhưng cũng không coi là nghiêng ngả, đã có chút vội vàng như hiện tại, cô gần như có thể chắc chắn đó là chữ Chân Lãng.
— sau hôm nay, Chân Lãng nguyện vĩnh viễn bảo vệ Cổ Thược, ở cạnh tớ, tin tưởng tớ.
Bảo vệ cô, ở cạnh cô, anh luôn mong muốn điều này, chưa từng thay đổi.
Cửa phòng phía sau bị mở ra, tiếng nói đàn ông truyền tới, “Thu dọn xong chưa? Để anh cầm.”
Cổ Thược ngẩng đầu, nhìn từ góc độ này làm thân hình Chân Lãng càng cao lớn tuấn tú, tản ra bầu không khí trầm ổn.
Nhớ tới dòng chữ trên tờ giấy, môi cô lặng lẽ cong lên độ cong xinh đẹp, uể oải chuyển động thân mình, “Thú y.”
Chân Lãng ngồi xuống phía sau cô, hai tay vòng quanh eo cô, giọng nói dịu dàng trầm thấp, “Sao vậy, tự nhiên thật ngoan ngoãn.”
Anh vui vẻ nhìn cô cười, có vẻ thật sự là…
Cô ngả đầu lên vai anh, nghiêng đầu cười khanh khách thành tiếng.
Nụ hôn gần như rơi xuống ngay sau khi tiếng cười bật ra, anh yêu thương hôn môi cô, nhẹ nhàng mút vào, vừa dịu dàng, vừa chậm rãi.
Cô lắc lắc quả cầu thủy tinh trong tay, cười hì hì, “Nói đi, từ khi nào anh đã thầm yêu em?”
“Anh có sao?” Ánh mắt Chân Lãng dừng trên tờ giấy trong tay cô, bỗng nhiên rút lấy, vẻ mặt bình tĩnh, “Đây là chữ ai vậy, thật là xấu.”
“Em cũng muốn biết.” Cổ Thược liếc anh, “Người này dường như rất si tình với em, em quyết định vì phần tình cảm này mà gả cho anh ta, chỉ không biết người này là ai?”
Chân Lãng không chút hoang mang, đưa tay ôm cô vào lòng, kéo cô ngồi vào lòng mình, “Muốn gả cho người khác là không thể nữa rồi, em đã là người của anh, còn có con của anh, nếu em dám chạy, cẩn thận anh tìm chú Tạ kiện em trộm đồ chưa xin phép.”
Trộm đồ? Là trộm con của anh?
Chưa xin phép? Là lấy nòng nọc nhỏ của anh sao?
Còn không phải chính anh là đồ khốn kiếp, mỗi lần đều thế kia thế kia, hại cô suýt nữa thì thế đó thế đó, những năm tháng tự do ơi, tương lai hào hùng ơi, cứ thế bị hủy hoại trong tay anh rồi.
“Cẩn thận sàn nhà lạnh.” Chân Lãng dùng chân mình làm đệm cho cô, “Đứa ngốc này, người ta một lòng với em như vậy, em lại xem người ta như kẻ thù, nếu anh không nhượng bộ, chẳng phải anh sẽ ở vậy cả đời sao?”
Ở vậy cả đời? Mới độc thân có hai mươi lăm năm anh ấy đã luyện thành cái đức hạnh này, còn nghẹn thêm vài năm nữa, chẳng phải cô sẽ không còn đường về sao?
Nhưng cái câu ở vậy cả đời kia cũng làm cho cô hơi hơi thỏa mãn, mặc dù kỹ thuật của anh có nhìn thế nào cũng không giống người đã ở vậy.
“Đừng nghĩ nhiều.” Anh béo má cô, “Người thông minh trong thời đại phát triển này không chuyện gì không thể tự biết.”
Chuyện này cũng có thể tự biết sao?
Được rồi, cứ cho là anh học y, hiểu rất rõ cơ thể con người, nhưng còn hôn thì sao, mỗi lần đều làm cô thở hổn hển, thần hồn điên đảo, cuối cùng bị cuốn vào anh, luôn luôn bị nụ hôn của anh khuất phục.
Vươn tay, Cổ Thược đột nhiên xách cổ áo anh, nghiên túc nói, “Nói mau, năm ấy anh và Bạch Vi thế nào? Có làm…. làm…. làm…”
“Làm làm làm?” Chân Lãng pha trò giả ngu, ôm cô đứng lên, “Đói chưa? Anh đưa em đi ăn, đừng để con anh đói.”
Nói đến đây, Cổ Thược thật sự cảm thấy hơi đói bụng, xoa xoa bụng, bỗng nhiên cô ngẩng mặt lên, “Thú y, em muốn ăn bánh kem.”
Chân Lãng trượt chân một cái, may mà còn chưa ném bà xã thân yêu của mình ra ngoài, trên gương mặt luôn luôn bình tĩnh cũng có chút kinh ngạc, “Không phải em ăn đồ ngọt sẽ nôn sao?”
Cổ Thược nhún vai, cực kỳ vô tội, “Em không biết, có lẽ mang thai nên thay đổi khẩu vị ấy mà, dù sao bây giờ em muốn ăn bánh ngọt, còn muốn ăn kẹo que, chocolate, kem…”
Cứ nói một câu, vẻ mặt Chân Lãng lại trầm xuống, đủ loại cảm xúc thay đổi, vừa nhăn nhó vừa lo lắng, đứng nguyên tại chỗ như tượng gỗ.
Cổ Thược hưởng thụ những vẻ mặt của Chân Lãng, chậc chậc tặc lưỡi, anh mất khống chế thành như vậy cũng không uổng công mình thê thảm mang thai đứa bé này.
Cô vỗ vỗ cái bụng còn chưa nhô lên, âm thầm nhắc nhở.
Con yêu à, đời này mẹ con không có hy vọng đấu lại bố con, đành phải trông cậy vào con vậy, nhất định đừng để mẹ già này mất mặt, biết chưa?