Người nào đó đang chậm rãi ăn bít tết ho nhẹ một
tiếng, buông dao nĩa trong tay xuống, cầm cốc nước nhấp một ngụm.
Sao không nghẹn chết hắn đi?
Cổ Thược phi ra mấy ánh mắt khinh thường, làm như
không có gì rút ánh mắt lại, cười cười lấy lại tư thế đoan trang, nhìn lại
người đàn ông trước mặt.
Trong đĩa nhỏ tinh xảo, mấy miếng khoai chiên đẹp
nhưng rất thưa thớt, người đàn ông tay mắt lanh lẹ đưa tay về phía cái đĩa nắm
lấy, chờ cho tới khi cái tay kia thu lại, trong đĩa chỉ còn lay lắt hai ba
miếng tàn.
“Cổ tiểu thư, không cần khách khí với tôi, bữa này tôi
mời, cô muốn ăn gì cứ thoải mái gọi.” Người đàn ông đẩy menu về lại trước mặt
Cổ Thược.
Đang đói lại có mỹ thực trước mặt, thông thường chỉ có
thể đầu hàng, nhất là người như Cổ Thược. Ánh mắt cô luôn bất giác bắn về phía
trong góc kia, hai mắt hung hăng nhìn miếng thịt bò trước mặt Chân Lãng.
Ngón tay lướt trên thực đơn, dừng lại tại vị trí bít
tết.
“Cái này thật sự là rất đắt.” Ngón tay người đàn ông
chỉ menu trước mặt Cổ Thược, lông mày nhíu chặt, “Cô xem, có mấy miếng mà những
tám tệ, tổng cộng có mấy miếng khoai chiên a? Tám tệ, ở ngoài có thể mua cả
cân, có thể ăn được nửa tháng.”
Ánh mắt Cổ Thược phi tới, trừng lớn. Phát hiện một bên
mặt của bồi bàn đứng bên giật giật, nhưng rất nhanh lập tức bình tĩnh lại, duy
trì nụ cười chuyên nghiệp.
Trong đầu, chỉ có hai chữ Phương Thanh Quỳ ấn thật
sâu, thanh lịch.
Cô lật qua hai trang, ngón tay chuyển sang vị trí cà
phê, gật đầu với bồi bàn…
“Một tách cà phê 25.” (hình
như đây là cà phê espresso với lượng nước là 25ml, không rõ lắm. Ta ghét cà phê
>””<
này thì bo cho một nghìn, phủi mông đi thẳng, loại đàn ông thế này, cáp thêm
tiền bạn cũng không thèm! Nhớ!)
Nụ cười thanh nhã của Cổ Thược cứng nhắc trên mặt,
ngón tay chỉ vào menu chậm rãi rụt lại, trong khi bồi bàn cầm bút, ánh mắt dò
hỏi nhìn Cổ Thược.
“Không cần.” Cổ Thược lắc đầu, không thể không nhìn
thấy đằng sau người bồi bàn, một người nào đó đang nói một cái gì đấy với một
người bồi bàn khác đang cúi đầu, sau khi bắt được ánh mắt cô, người nào đó tao
nhã cười, nâng lên một tách cà phê trong tay, nếm một ngụm, thoả mãn dựa vào
lưng ghế.
Trong lòng có ngọn lửa không tên, Cổ Thược trấn định
đem ánh mắt mình trượt khỏi người hắn, nỗ lực dừng lực chú ý của mình trên
người trước mặt, yên lặng mỉm cười bảo trì tư thái thục nữ. (Bạn
nhỏ Cổ Thược này mà làm thục nữ được thì có mà lợn biết bay. Há há)
“Cô nhìn chỗ này xem, trang trí không cách điệu, phong
cảnh bình thường, âm nhạc cũng không trang nhã.” Ánh mắt người đàn ông trước
mặt đi dạo xung quanh, ngón tay chỉ góc lớn góc nhỏ, “Một chỗ kém như vậy mà
còn dám xưng là quán cà phê tinh xảo nhất, khăn trải bản cũng đã là cho người
ta nhìn không vừa mắt.”
Cổ Thược chú ý tới, vẻ mặt bồi bàn đứng bên cạnh mình
không xa cứng đờ, khóe miệng nhếch nhếch lên, hết phận sự rồi mà vẫn đứng tại
chỗ không nói gì.
Cổ Thược cười gượng, thật sự không biết nói gì, chỉ
cảm thấy như có mũi nhọn chọc phía sau lưng.
Ánh mắt của bồi bàn như có như không, làm phần lớn các
dây thần kinh của cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ, nhưng người đàn ông trước mặt
hiển nhiên không hề chú ý tới điểm này, vần còn nhìn xung quanh.
“Cổ tiểu thư, cô có thấy không …” Người đàn ông hất
cằm, ý bảo Cổ Thược nhìn về phía bên, “Cô nhìn người kia, diện mạo rất kỳ quái,
quán không đẹp nên ngay cả khách cũng xấu xí.”
Cổ Thược nhướng cao lông mày, một câu ‘liên quan đến
anh cái rắm’ thiếu chút nữa thốt ra, ngón tay nắm lấy góc bàn, cực kỳ mất tự
nhiên gật đầu, dùng sức để chính lông mày của mình không nhíu lại.
“Khụ khụ…” Người nào đó phía trước lần thứ hai che
miệng, ho nhẹ, ánh mắt rơi vào tập tài liệu trước mặt, chăm chú nhìn, hoàn toàn
không biết một cử động vô tình của anh lại một lần nữa trêu chọc sự chú ý của
người ta.
Cô có tính tình nôn nóng, nóng nảy, mọi việc sáng tỏ
dứt khoát, ghét nhất là có người dài dòng lắm điều, chỉ chỉ trỏ trỏ, mà cái
người trước mặt này, có đủ điều kiện để cô bỏ đi ngay lập tức.
“Cô nhìn bọn bồi bàn kìa, cao cao thấp thấp, không có
chút tiêu chuẩn…” Người đàn ông căn bản không phát hiện khóe miệng Cổ Thược đã
hạ xuống, vẻ mặt ghét bỏ lớn tiếng nói.
“Thật ngại quá, tôi…” Cổ Thược cắt đứt lời cằn nhằn
liên miên của người trước mặt, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Ngay khi câu nói của cô mới ra khỏi miệng nửa vời,
khuôn mặt Chân Lãng ở đối diện quay sang, trong đôi mắt có ý cười thích thú,
thần thái thoải mái, làm lời nói của Cổ Thược cứng nhắc nơi đầu lưỡi rồi phải
nuốt trở lại, thiếu chút nữa còn cắn phải lưỡi của mình.
“Chúng ta nói chuyện khác đi.” Mặc dù dưới mông đã khó
chịu như ngồi bàn chông, cô vẫn gắng gượng, trong lòng âm thầm suy tính.
Theo khoảng cách giữa bọn họ, Chân Lãng hẳn là không
nghe được bọn họ nói gì? Hẳn là như vậy.
“Cũng được, nói chuyện khác.” Người đàn ông cuối cùng
cũng rời ánh mắt xoi mói khỏi đám bồi bàn, dừng lại trên người Cổ Thược, “Không
biết có thể hỏi hay không Cổ tiểu thư thu nhập một tháng bao nhiêu?” (Bốp,
một cái tát. Biến ngay!!!)
Một tháng thu nhập bao nhiêu?
Cổ Thược chớp chớp mắt, trong đầu nỗ lực đào bới ký
ức, muốn nhớ lại con số Phương Thanh Quỳ báo cho mình từng tháng.
Thật lâu cô mới tìm thấy một con số có khả năng, đang
chuẩn bị mở miệng, người đàn ông trước mặt đã giành trước một bước, “Cổ
tiểu thư không tiện nói vậy thì thôi, tôi có thể biết cô đang làm tại doanh
nghiệp hay tổ chức nào không? Là nhà nước hay tư nhân? Ổn định hay không ổn
định?”
Doanh nghiệp? Tổ chức?
Nhà nước? Tư nhân?
Vấn đề này làm Cổ Thược lại một lần nữa lâm vào suy
tư, cô cố gắng tự định vị cho công việc của mình.
“Cái này…” Thật vất vả mới nghĩ thông suốt, vừa mới mở
miệng, người đối diện diện đã hất cằm, “Có phải không có công việc gì?”
“A…” Lại chỉ kịp phun ra một chữ.
Người trước mặt đã thừa dịp uống mấy ngụm nước, “Không
có công việc cũng không lo, thu nhập của tôi có thể nuôi tốt lão bà, sau khi
kết hôn ngồi nhà hưởng phúc cũng không sao.”
Ngồi lâu như vậy, vậy nên những lời này mới có thể
nghe lọt vào tai, Cổ Thược nghĩ như thế.
“Nhưng mà…” Ánh mắt của hắn dừng lại trên quần áo của
Cổ Thược, “Tôi nghĩ, phụ nữ không nên tốn quá nhiều tâm tư vào trang phục quần
áo, nếu không rất lãng phí, rất nhiều phụ nữ một tháng mua mấy bộ quần áo, giày
dép, túi xách, quá lãng phí, như túi xách với giày dép, dùng còn chưa hỏng sao
lại phải mua nữa.”
Cổ Thược chống má, thầm nghĩ, nếu hôm nay ngồi đây là
Phương Thanh Quỳ, tình hình sẽ như thế nào?
“Còn nữa!”Người đàn ông lại uống một hớp nước lớn,
nhìn dáng vẻ thì đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt.
Mà Cổ Thược, bắt đầu rơi vào trạng thái hồn lìa khỏi
xác.
Đối mặt với người đàn ông đang bốc phét này, hai tấm
môi phi lên phi xuống, cô rất tự nhiên hơi hơi dời tầm mắt.
Bồi bàn vừa mới rời đi đang đặt mấy cái hộp đóng gói
trước mặt Chân Lãng, Chân Lãng gật đầu tỏ ý cảm ơn, vẫn nhìn tài liệu trong
tay, thỉnh thoảng lại cầm bút viết lên tài liệu mấy câu.
Đóng gói!?
Cổ Thược bắt đầu âm thầm tính toán —— đợi lát nữa cùng
nhau về nhà, Chân Lãng phải lái xe, vậy cô sẽ có cơ hội cướp lấy thức ăn.
Những thứ của hắn, phải cướp mới được, ăn sạch bữa
khuya hắn chuẩn bị, làm cho hắn đói bụng!
Đại não bên này nhanh chóng tính kế, bên kia lại cấp
tốc tiếp thu lời nói của người đàn ông, “Ví dụ như, rất nhiều phụ nữ thích
trang điểm, một đống lớn chai chai lọ lọ, quá tầm thường. Hôm nay một lọ mai
một lọ, lãng phí. Bôi loạn lên mặt, hư vinh. Phụ nữ nên ở trong nhà chăm
sóc con, không nên nghĩ đến dạo phố, nghe nhạc. Đúng rồi, nói đến nghe nhạc,
tôi ghét nhất là mấy chỗ như quán bar, KTV, cực kỳ lãng phí tiền bạc, Cổ tiểu
thư có hay đi không?”
“Không đi!” Vô thức tiếp lời, tâm tư Cổ Thược đã sớm
thăng thiên, bắt đầu tính toán nên ăn bánh bao nhân tôm trước hay nên ăn cơm
rang hải sản trước.
“Nếu sau này tôi cưới lão bà, mỗi tháng sẽ cho cô ấy
hai trăm tệ tiền tiêu vặt, cô thấy thế nào?” Ánh mắt của gã đàn ông lấp lành dò
hỏi, chỉ chờ Cổ Thược ở đối diện lên tiếng.
“Vậy sao.”
Hắn cho lão bà nhiều hay ít liên quan gì đến cô?
Tên kia vô cùng vui mừng, vươn năm ngón tay, “Tôi đã
tính qua, một cái áo không quá năm mươi tệ, một cái quần không quá năm mươi tệ,
một đôi giày cũng không quá năm mươi tệ, vẫn còn lại năm mươi tệ, hơn nữa phụ
nữ biết tiết kiệm thì không thể tháng nào cũng mua quần áo, không nên tiêu tiền
vào những chỗ không đáng tiêu.”
“Còn nữa, tôi không thích phụ nữ hút thuốc uống rượu,
Cổ tiểu thư chắc không có ham mê này chứ?”
Ánh mắt Cổ Thược, gắt gao dính vào mấy cái hộp trên
bàn Chân Lãng, sau đó hai cánh tay thon dài giơ lên, cô cũng không tự chủ được
đứng lên, dưới chân bước nhanh.
“Ai…” Người đàn ông đứng lên, đuổi theo Cổ Thược, “Cổ
tiểu thư…”
Cánh tay ngăn trước mặt hắn, bồi bàn lại một lần nữa
thực hiện hết trách nhiệm, “Tiên sinh, ngài còn chưa trả tiền.”
Người đàn ông vội vàng lấy tiền ra, thỉnh thoảng nhìn
về phía thân ảnh càng lúc càng xa của Cổ Thược, có chút không vui, “Các anh
phục vụ quá kém, đến cả tính tiền cũng lâu như vậy, mới ngồi chưa đến nửa giờ
đã lấy của tôi hai mươi tệ, tiền này có thể mua mấy chục cái bánh bao, ăn cả
tuần cũng không vấn đề gì.”
Đếm kỹ mấy đồng tiền lẻ, gã đàn ông lúc này mới than
thở cất tiền vào, trên mặt tràn đầy đau lòng.
“Tiên sinh.” Bồi bàn chậm rãi lên tiếng, “Tôi khuyên
ngài nên đi tìm một người đàn ông, không thích mua quần áo, không thích trang
điểm, không để ý đầu tóc, móng tay, thậm chí chẳng có cả đại
di mụ, tính đến cái này, đồ dùng
vệ sinh cũng tiết kiệm rất nhiều đấy.” (Ờ, nguyệt sự
ấy mà)
Người đàn ông: “…”
Đói quá… Cô nương nhà họ Cổ, một đường nhìn chằm chằm
hộp cơm trong tay Chân Lãng, gần như là vừa mới chạy vào xe anh, khi Chân Lãng
vừa mới buông lỏng tay ra, đã bị cô một phát giật lấy. (Super
mất hình tượng, ta chán nản với bạn nhỏ CT này, không cải tạo được)
Hít khụt khịt, người nào đó hai mắt phát sáng lấp lánh
vẻ mặt cực kỳ giống chó con tìm được thức ăn, lập tức xé mở túi đựng, rút ra
hộp bánh bao tôm, cầm lên một cái bỏ vào miệng, vui sướng cắn nuốt tỏ vẻ rất
thỏa mãn.
Chân Lãng thuần thục chuyển hướng xe, “Đó là đồ ăn
khuya của tôi, trả tiền đây.”
Trả lời anh là động tác nhét vào miệng càng thêm cấp
tốc, Cổ Thược vừa vỗ ngực vừa cố sức cắn, trong khi đó không quên ném lại cho
anh hai ánh mắt khinh thường, “Không có tiền!”
Chân Lãng dừng xe lại, đưa tay muốn giật hộp cơm lại,
bị Cổ Thược nhạy bén tránh được, lại nhét một cái bánh bao nữa vào mồm, vẻ mặt
tươi cười thị uy.
“Cổ tiểu thư…” Gã đàn ông từ trong quán đuổi tới,
hướng về phía xe kêu la, Cổ Thược nhai bánh bao tôm, hơi nhìn thoáng qua phía
ngoài xe, vẻ mặt có chút mê man.
Khi người đàn ông chỉ còn hai bước nữa là tới bên cạnh
xe, xe bỗng nhiên chuyển động, dính sát bên người hắn rồi đi mất.
Tất cả lực chú ý của Cổ Thược đều đặt trên bánh bao
tôm trong tay, căn bản không có nửa điểm phản ứng.
Chân Lãng không chớp mắt, nhìn thẳng về phía trước,
“Lần sau nói với sở hôn giới, đừng giới thiệu đàn ông lắm lời cho cô!”
“Phốc…” Bánh bao vừa mới vào mồm rất không có hình
tượng mà bay ra ngoài, Cổ Thược ngây ngốc quay đầu, “Làm sao anh biết?”
“Nhìn nét mặt của cô, đoán vậy.”
Cắn một nửa cái bánh bao, Cổ Thược ngây ngốc, trong
đầu bỗng nhiên hiện lên một câu nói.
Trên
thế giới người hiểu rõ bạn nhất là kẻ thù của bạn!