Lịch trình ngày hôm nay của Hoàng Hi Ngôn kín mít đến không ngơi phút nào.
Nếu không phải cô đã đi mua sắm đến chiều, rồi bôn ba tàu xe từ thành phố này đến thành phố khác, sau đó trải qua thay đổi cảm xúc rất lớn, cuối cùng cơ thể như cục pin bị vắt kiệt chút pin cuối cùng, thì chắc chắn cô sẽ hưng phấn đến mất ngủ cả đêm.
Lúc tỉnh lại, Hoàng Hi Ngôn phải định thần một chút mới không bị chuyện có người nằm cạnh mình dọa sợ.
Dưới tấm rèm cửa không kéo kín là một lớp rèm mỏng có thể nhìn thấu sắc trời sáng tỏ bên ngoài.
Cô nằm nghiêng, chăm chú nhìn Tịch Việt mới phát hiện từ dưới hõm cổ tới gần trái khế của anh có một nốt ruồi nhỏ nổi bật trên làm da trắng nõn trông có vẻ mong manh kia.
Yên lặng mấy phút, cô cầm điện thoại lên, thấy đã sắp đến giờ Tịch Việt đặt đồng hồ báo thức.
Bèn đưa tay khẽ lay cánh tay anh.
Anh phát ra một tiếng “ưm” khe khẽ bằng giọng mũi nhưng không mở mắt ra ngay.
Hoàng Hi Ngôn khẽ nói: “Dù em rất vui, nhưng anh còn có chuyến bay đấy.”
Anh vẫn không mở mắt, khóe miệng hơi cong lên, choàng cánh tay sang ôm cô vào lòng.
Buổi sớm lạnh lẽo khiến cô bất giác lưu luyến nhiệt độ trên làn da anh.
Hơi thở của Hoàng Hi Ngôn gần sát cổ anh, nốt ruồi chỗ trái khế ngay tầm mắt cô, nếu như không bị sự dè dặt thao túng thì cô rất muốn chạm vào nó.
Nhây nhưa tới tận khi tiếng đồng hồ báo thức reo, Tịch Việt đưa tay mò điện thoại bên gối ấn tắt.
Hoàng Hi Ngôn rời giường trước, ra tới cửa phòng ngủ thì á lên một tiếng.
“Sao thế?”
“Tối qua em quên không phơi đồ cho anh.”
“Lần sau lại lấy.”
Hoàng Hi Ngôn nở nụ cười, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, rồi cởi dây thun trên cổ tay xuống buộc tóc lên.
Tịch Việt rời phòng ngủ tắm qua một lần. Lúc anh ra, trên bàn đã đặt bánh mì nướng và nước cam, còn ngoài ban công là quần áo đã được phơi của anh.
Mặt đối mặt ăn sáng, Hoàng Hi Ngôn vừa ăn vừa chống cằm nhìn anh.
“Nhìn gì thế?”
“Không có gì.” Cô chỉ cười.
Tịch Việt ăn khá nhanh, anh cần tranh thủ thời gian để sắp xếp hành lý một chút.
Anh cầm khăn lau qua tay, uống nốt ngụm nước cam cuối cùng trong ly, định đi ra phòng khách, lúc ngang qua người Hoàng Hi Ngôn chợt dừng bước.
Khom người, dùng tay giữ lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, cúi đầu, chạm môi mình vào môi cô, lưu lại một nụ hôn lành lạnh có vị nước cam.
Ngay sau đó đứng dậy đi luôn.
Hoàng Hi Ngôn còn đang cầm bánh mì trong tay, ngơ ngác hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Bất giác lè lưỡi liếm bờ môi mình một chút, tim đập loạn nhịp.
Chưa đầy một lát, Tịch Việt đã thay quần áo và dọn dẹp vali xong đâu đấy, chuẩn bị rời khỏi đây.
Lần này sân bay cách rất xa, anh không cho cô tiễn.
Hoàng Hi Ngôn thay đại một bộ quần áo, muốn tiễn anh ra cổng khu nhà.
Sáng sớm mới mưa xong, không khí vẫn còn nồng mùi ngai ngái tươi mát của cỏ cây.
Tịch Việt một tay kéo va li, hơi dừng bước, phát hiện Hoàng Hi Ngôn đang ngẩn ngơ nhìn một cái cây ngoài cổng khu nhà nên đi chậm hơn anh hai bước.
Anh đưa tay về phía cô, xòe ngón tay ra.
Lúc Hoàng Hi Ngôn suýt va phải anh mới phát hiện ra, cười một tiếng, đưa tay mình sang. Ngón tay anh khum lại nắm lấy tay cô.
Ở cổng khu nhà, lúc đứng đợi chiếc xe đặt bằng ứng dụng điện thoại, Hoàng Hi Ngôn tranh thủ chút chút thời gian cuối cùng để ôm anh.
Biến thành bạn gái của anh có một ưu điểm là sau này mỗi khi chia xa, rốt cuộc cô không cần phải giấu giếm niềm lưu luyến của mình nữa.
*
Hoàng Hi Ngôn ở thành phố Nam hoàn thành bốn ngày thực tập của tuần, đến Chủ Nhật lại quay về trường.
Trên bàn cô đặt món quà sinh nhật mà Đinh Hiểu và hai cô bạn cùng phòng khác chuẩn bị, dù mở muộn cũng không làm vơi đi sự vui sướng của cô.
Đinh Hiểu vẫn mong ngóng được nghe cô kể đầu đuôi chuyện hai người ở bên nhau mãi. Cô leo vào trong màn Đinh Hiểu, chưa kịp mở miệng đã lấy chăn che kín mặt rồi cười khúc khích.
Đinh Hiểu làm bộ ghét bỏ, “Nếu yêu đương mà biến người ta thành kẻ ngốc thế này thì cả đời này mình cũng không muốn yêu đương.”
“Mấy câu như vậy đừng có nói bừa, sau này sẽ vả mặt đấy.”
Đinh Hiểu nhún nhún vai.
Khi nghiêm túc lại, Đinh Hiểu hỏi cô: “Thế hai người yêu xa à?”
“Chắc thế.”
“Mình cảm thấy cậu không muốn bị dội nước lạnh, nên sẽ không nói mấy lời gở miệng, mình chúc hai người hạnh phúc nhé.”
Hoàng Hi Ngôn chui ra khỏi chăn, ôm cô nàng một cái, “Đinh Hiểu, cảm ơn cậu.”
Đinh Hiểu hơi ngớ ra, không thích ứng với kiểu thể hiện tình cảm này của cô bạn mình, cực kỳ mất tự nhiên mà vỗ vai cô, “Sao lại cảm ơn mình?”
“Cậu từng bảo nếu cậu yêu ai sẽ không thương lượng với người nhà vì bọn họ không xứng, câu nói này đã tiếp thêm cho mình rất nhiều can đảm.”
“Im mau, đừng nói với người khác là mình dạy câu mấy lời hỗn hào như thế đấy.”
Hoàng Hi Ngôn cười không dứt.
Hàn huyên một lát, Hoàng Hi Ngôn về lại giường mình, nhắn cho Tịch Việt một tin qua Wechat, bảo anh rằng mình muốn đi ngủ trước.
Tịch Việt nhanh chóng nhắn lại: “Ngủ ngon.”
Cô hiểu anh đã quyết tâm muốn thay đổi nên lúc vẽ tranh anh còn cài Wechat vào máy tính.
Về chuyện này, Hoàng Hi Ngôn quyết định chờ lần sau gặp gỡ sẽ nói chuyện với anh.
*
Lần gặp sau, vốn Tịch Việt dự tính giao bản thảo xong là đến ngay, nhưng bên A lại thêm một yêu cầu khiến đầu việc của anh dôi lên so với dự tính.
Đã năm Tư nên Hoàng Hi Ngôn không có tiết nữa, bản sơ thảo luận văn cũng đã viết xong chỉ cần hoàn thiện lại, từ Chủ Nhật đến thứ Ba cô không phải đi thực tập, thế là quyết định tới thành phố Thâm thăm anh.
Lúc cô tới có lẽ cũng đến lúc anh đã hoàn thành công việc.
Lúc Hoàng Hi Ngôn xuống máy bay, Tưởng Hỗ Sinh ra đón.
Khi gặp, anh ta cười gọi cô là “em dâu”, nhắc lại câu đùa lần đầu gặp cô.
Dọc đường, Tưởng Hỗ Sinh nói, “Vì em muốn tới thăm nên Tịch Việt đang tăng ca để tối giao bản thảo. Anh sẽ đưa em về nhà cậu ấy trước, em nghỉ ngơi một chút, tối nay anh mời hai người ăn cơm.”
Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Cảm ơn anh ạ.”
So với trời mưa phùn rả rích ở thành phố Nam thì không khí ở thành phố Thâm trong lành hơn hẳn, thành phố ven biển này có bầu trời xanh thẳm trong vắt hiếm thấy.
Hoàng Hi Ngôn mở hé cửa sổ ra để hóng gió khiến tóc rối tung, cô đưa tay vén ra sau tai.
Lúc Tưởng Hỗ Sinh quay sang, để ý mới phát hiện trên má trái cô có một cái bớt, không khỏi chửi thầm một câu “Mẹ kiếp!”
Hóa ra nhân vật nữ chính trong trùm tranh theo phong cách Cyberpunk Tịch Việt vẽ suốt hơn nửa năm nay có nguyên mẫu.
So với hình xăm trên ngón tay thì cũng kém bao nhiêu.
Mấy năm nay, dù Tưởng Hỗ Sinh đã bỏ nghề nhưng dù sao anh ta đã học vẽ mấy chục năm nên hiểu rất rõ muốn tạo ra một tác phẩm cần bao nhiêu nhiệt huyết.
Đây là lý do vì sao mấy năm anh ta còn theo nghề vẽ đồ họa thì hễ chút lại muốn vẽ mấy cô nàng ngực bự, vì sướng, sướng thì mới có động lực vẽ tỉ mỉ.
Họa sĩ chiếu theo tưởng tượng trong đầu mình để sáng tác ra tác phẩm. Theo anh ta, quá trình này như khi Adam dùng xương sườn tạo ra Eva trong thần thoại phương Tây vậy.
Nếu xét ở góc độ này, anh ta cảm thấy gã Tịch Việt này quả là biến thái.
Tưởng Hỗ Sinh cười một cái, gác cổ tay lên vô lăng, nói với Hoàng Hi Ngôn: “Lần trước anh có nói mấy câu bao đồng nhúng mũi vào chuyện người khác, hôm nay anh muốn xin lỗi em.”
Hoàng Hi Ngôn mỉm cười lắc đầu, “Thật ra anh nói rất đúng.”
“Em gái Hi Ngôn à, anh lén kể em nghe chuyện này, em đừng nói với Tịch Việt là anh kể nhé.” Tưởng Hỗ Sinh cười nói, “Hơn nửa năm qua, trước khi vẽ tranh, Tịch Việt luôn đặt đồng hồ báo thức để ép bản thân phải ăn đầy đủ ba bữa một ngày, mặc dù chỉ tới mấy quán dưới nhà láo nháo qua bữa.”
Hoàng Hi Ngôn hơi ngạc nhiên.
“Bây giờ cậu ấy hiếm khi thức đêm, cùng lắm là thức đến hai giờ thôi. Anh quen cậu ấy đã nhiều năm mà chưa từng thấy cậu ấy như vậy, không phải nói chứ bây giờ chẳng phí sức quản cậu ấy như mẹ khiến anh nhất thời thấy không quen.” Rồi cười nói tiếp, “Cảm ơn em đã cứu anh thoát khỏi bể khổ.”
Hoàng Hi Ngôn cười hơi gượng gạo.
Cô quyết định khi gặp nhau phải nói chuyện về việc này với Tịch Việt một chút.
Tưởng Hỗ Sinh không biết lòng cô đang cuộn sóng, còn bồi thêm: “Phải rồi, lúc em đến chỗ Tịch Việt thì thử gọi điện cho cậu ấy xem.”
Hoàng Hi Ngôn không rõ là sao.
“Em cứ thử khắc biết.”
Tưởng Hỗ Sinh rất thích thừa nước đục thả câu, Hoàng Hi Ngôn thỉnh thoảng thấy anh hơn phiền, đành cười trừ.
Đến dưới lầu nhà Tịch Việt, Tưởng Hỗ Sinh đỗ xe vào gara tầng hầm rồi dẫn cô đi thang máy lên lầu.
Tới cửa căn 2203, Tưởng Hỗ Sinh móc chìa khóa dự bị ra, mở cửa rồi đưa chìa khóa cho cô, bảo cô dùng trong mấy ngày ở đây.
Có lẽ nghe được tiếng mở cửa nên có tiếng bước chân vọng lại từ hướng phòng làm việc.
Hoàng Hi Ngôn còn đang cúi đầu tìm dép, bấy giờ ngẩng lên.
Tịch Việt mặc áo thun ngắn tay màu đen cùng quần thể thao ở nhà, tóc được buộc đại lên, dẫu trên mặt lộ vẻ mệt mỏi nhưng mắt lại đong đầy ý cười, “Em tới rồi.”
“Dạ.” Hoàng Hi Ngôn nhoẻn miệng cười.
Có lẽ vì gần hai tuần chưa gặp nhau nên khi chạm mặt chợt thấy hơi thẹn thùng.
Trên kệ giày, cô trông thấy một đôi dép bông màu xanh lá cây kiểu nữ còn mới nguyên, biết hẳn là anh sớm chuẩn bị cho mình, bèn lấy xuống xỏ vào.
Tưởng Hỗ Sinh lười thay giày nên không vào nhà, chỉ bảo Tịch Việt: “Mình đưa người tới cho cậu rồi, cậu phải vẽ cho tốt đấy.”
Tưởng Hỗ Sinh đóng cửa đi, Hoàng Hi Ngôn kéo va li vào trong phòng khách, cởi chiếc ba lô nhỏ sau lưng xuống, ngượng ngùng mở miệng trước: “Em…
mượn nhà vệ sinh của anh một chút nhé.”
Tịch Việt đi tới chỉ đường cho cô: “Bên kia.”
“Anh không cần để ý đến em đâu, cứ làm việc của anh đi.”
Tịch Việt gật đầu nhưng không nhúc nhích.
Hoàng Hi Ngôn cười, giơ tay đẩy anh vào phòng làm việc, “Mau đi vẽ đi.”
Thấy Tịch Việt đã vào phòng làm viễ, Hoàng Hi Ngôn mới vừa đi vào nhà vệ sinh vừa ngắm nghía xung quanh.
Căn chung cư được trang trí theo lối hiện đại, bắt sáng tốt, trong nhà rất sáng sủa.
Phòng vệ sinh được chia làm hai khu khô và ướt, tường và gạch màu xám tạo cảm giác đơn giản. Bên khu vực khô có kệ tủ, trên đó để bàn chải đánh răng điện và sữa rửa mặt. Trong chiếc ly có một cái bàn chải đánh răng chưa bỏ bao, cô biết là chuẩn bị cho cô.
Dùng nhà vệ sinh xong, Hoàng Hi Ngôn rón rén đi tới phòng làm việc.
Phòng làm việc này của anh hầu như phục chế lại căn 702, ngập ngụa đồ đạc nhưng không lộn xộn.
Bàn làm việc rộng rãi, bên tay anh có mấy lon nước tăng lực và bình cà phê chưa dọn.
Tịch Việt rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn cô, “Em nghỉ ngơi một lát đi.”
“Vâng ạ, anh không cần để ý đến em đâu.”
Cô đi dạo quanh phòng làm việc, cầm một cuốn tạp chí lên, đi tới chỗ ghế sô pha sau lưng Tịch Việt.
Nhưng lúc xoay người, cánh tay cô bị bắt lấy.
Tịch Việt không để cô chạy mất, dùng chân đẩy chiếc ghế xoay ra sau, kéo cô tới, dựa lưng vào mép bàn, đưa tay ôm lấy gáy cô để cô cúi xuống.
Tóc cô xõa xuống trán anh, anh lấy tay vén ra, áp lòng bàn tay lên má trái của cô.