Mễ
Trần liền lúc giết chết hai tên đệ tử môn phái âm thi, chúng tôi ra tay khi bọn
chúng không hay biết gì, cũng gây ra thương vong nhất định cho người của môn
phái âm thi.
Có
điều cho dù là như vậy, chúng tôi bên này vẫn chiếm được chút lợi thế, đội trưởng
Chu ở một bên đứng thẳng lưng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Ố, lại thêm hai thằng nữa muốn
chết!
Lúc
này, kẻ cầm đầu đám người môn phái âm thi lên tiếng, trong ngữ điệu còn mang
theo mùi sát khí nồng nặc.
Rất
nhiều người đứng xem ở xung quanh, cũng không có ý thò tay vào, tình hình trước
mắt, không thể cứ kéo dài mãi thế này.
Tôi
nhìn những người tu đạo xung quanh, cất tiếng nói:
- Các vị, lẽ nào các vị thực sự muốn ngồi trên núi ngắm hổ sao? Đám người
môn phái âm thi là loại người gì? Chắc hẳn mọi người cũng đã từng nghe qua!
- Mấy chục năm trước, vì sao môn phái âm thi bị tiêu diệt? bọn chúng đã
làm biết bao nhiêu chuyện vô nhân đạo? chắc chắn là đếm không xuể!
- Mà nếu người của môn phái âm thi đối phó chúng tôi, lẽ nào mọi người cho
rằng bọn chúng sẽ bỏ qua cho mọi người sao? Mọi người đều là vì bảo bối ở trong
này, không sai! Nhưng không có người của môn phái âm thi, chúng ta vẫn có thể
giành được bảo bối, nhưng nếu người của môn phái âm thi vẫn còn, vậy mọi chuyện
sẽ khác!
Sau khi nói xong, tôi đưa mắt nhìn khoảng mười người
tu đạo còn lại, lúc này bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều lộ ra vẻ lưỡng lự.
Khóe miệng tên cầm đầu đám đệ tử môn phái âm thi khẽ
giần giật, lạnh giọng nói:
- Thằng nhãi, mồm mép tép nhảy quá nhỉ, có điều mày sắp phải xuống dưới
kia khua môi múa mỏ với Diêm Vương rồi.
Ngay
khi hắn vừa nói xong, cả người như hóa thành một cơn gió, lập tức lao tới chỗ
tôi, đồng tử tôi hơi co lại.
Nhưng
giây tiếp theo, đội trưởng Chu bên cạnh đã mau chóng ngăn cản hắn.
Cảm
nhận kỹ một chút, thực lực của đội trưởng Chu chỉ sợ đã ở trên cảnh giới Tiên
Thiên cấp bảy, khi hai bóng người đập vào nhau, cả điện đá bỗng vang lên những
âm thanh trầm đục.
- Đệ tử môn phái âm thi, chiêu gọi cương thi ra đi, dốc toàn lực chấm dứt
trận chiến này!
Khi
đại chiến giữa đội trưởng Chu và tên cầm đầu đám đệ tử môn phái âm thi nổ ra, đồng thời hắn cũng đột nhiên hô lớn một
tiếng.
Hạ
mệnh lệnh cho những tên còn lại.
Khi
tiếng nói của hắn truyền ra, những tên đệ tử môn phái âm thi còn lại đồng loại
phẩy tay, đám cương thi toàn thân đen sì lập tức bổ nhào tới chỗ chúng tôi.
Lòng
tôi trùng xuống, Ngũ Hành Sinh Sát trận tạm thời không thể tiếp tục sử dụng,
cho nên trận chiến này, có áp lực không hề nhỏ.
Nhưng
bây giờ không phải lúc suy nghĩ nhiều, tôi trực tiếp hòa mình vào đội ngũ, chọn
đúng gã vừa bị tôi đánh trọng thương, bùa trong tay ném ngay vào người gã.
Khi
bùa ném ra, lập tức, cương thi phía đối diện đứng chắn trước mặt gã, còn cả người
gã mạnh mẽ tránh sang một bên, tấn công tôi.
Không
thể không nói, gã rất nham hiểm, lợi dụng cương thi để làm lá chắn, còn bản
thân thì không ngừng tấn công tôi.
Tôi
gần như quay hẳn người lại để phản kích, trận chiến này, chỉ luận sống chết,
không bàn thắng bại.
(các bạn đang đọc truyện Nợ Âm Khó Thoát- Ngũ Đẩu Mễ - dịch: Sam Zhou- được
đăng duy nhất trên haivuongtruyen. Vn)
Cho
nên, vào lúc quan trọng, chỉ đành liều mạng.
- Thằng nhãi, tao muốn mày chết!
Đệ
tử môn phái âm thi trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đong đầy oán độc, xem ra gã vẫn
còn ghi thù tôi đánh gã trọng thương.
Lúc
này trong mắt gã chỉ toàn là sát khí,
lòng tôi bỗng cảm thấy nặng nề.
Bởi
vì mặc dù gã đã bị thương, nhưng dù gì cũng là Tiên Thiên trên cấp bảy, đương
nhiên gã vẫn chưa đủ để vượt qua khỏi cảnh giới Tiên Thiên, nhưng sức mạnh của
Chân nguyên lớn hơn linh khí không biết bao nhiêu lần, chỉ dựa vào điểm này,
tôi đã rơi vào thế hạ phong.
Lòng
trùng xuống, trong tay lấy ra hai lá bùa Ngũ Lôi, bùa bay ra, cả người tôi lại
phóng về phía cương thi.
Tôi
biết, nếu giải quyết được cương thi, vậy sẽ dễ đối phó gã hơn, ít nhất thì
không có sự trợ giúp của cương thi, gã cũng đã đi tới giới hạn.
Như
vậy, đối diện với thân thể đã trọng thương của gã, cho dù tôi không thắng,
nhưng gã cũng đừng nghĩ sẽ giết được tôi, thân hình tôi lao ra, kiếm Kim Tiền
xuất hiện trong tay, ngón tay đưa vào miệng cắn mạnh.
Hiện
tại tôi không còn hơi đâu mà đi quan tâm đau đớn ở đầu ngón tay, máu đầu ngón
tay bôi lên kiếm Kim Tiền, phát ra ánh kim quang nhàn nhạt, ấn kết trong tay
tôi biến hoá, nhắm trúng mi tâm của cương thi, trực tiếp phóng ra ngoài.
Thấy
vậy, đệ tử môn phái âm thi vội vàng khống chế cương thi né sang một góc khác.
- Về!
Miệng
hô nhẹ một tiếng, ánh mắt tôi dính chặt vào đầu của cương thi cách đó không xa,
một âm thanh trầm trầm vang lên.
Phụt!
Một
tia máu bắn tóe ra ngoài, chỉ có điều màu sắc là màu đen, tia máu bắn ra từ
trong mi tâm của cương thi.
Một
cái lỗ không lớn lắm nằm ngay mi tâm cương thi,
hiện tại cương thi đã bị giết, tôi không còn quá kiêng dè gã đệ tử môn
phái âm thi nữa, bởi vì gã vốn dĩ đã bị thương.
Tôi
không do dự, thân hình tiếp cận gần về phía gã, ấn kết đã chuẩn bị sẵn trong
tay lập tức phóng ra.
Cương
thi đã bị diệt, tâm trạng của gã nhất định
thấp thỏm lo âu, bởi vì thiếu đi một cánh tay đắc lực, khiến gã không còn dễ
dàng chiến đấu được nữa.
Vừa
hay, đây chính là cục diện mà tôi muốn, chính lúc này, hai lá bùa của tôi bay
ra, thân người cũng loạng choạng lùi ra sau, bởi mặc dù gã đã bị thương nặng,
nhưng tôi không dám hành động liều lĩnh.
Có
một câu nói rất hay, có nhiều lúc chỉ cần đi sai một bước, là sẽ đi sai cả
nghìn bước, cho nên, tôi không dám làm liều,
Khi
tôi nhảy ra, bùa Ngũ Lôi đã rơi lên người gã, trên người gã bắt đầu bốc ra những
làn khói đen, thân người tôi cũng mau chóng lao tới, lúc này thừa thắng xông
lên chính là một quyết định chính xác.
- Ấn Ngũ Nhạc!
Miệng
hô lên một tiếng, ấn kết đã chuẩn bị xong đập thẳng vào người gã đệ tử môn phái
âm thi.
Vừa
rồi ứng phó hai lá bùa Ngũ Lôi, lúc này lại bị ấn Ngũ Nhạc đè xuống, đệ tử môn phái âm thi mặt mày hốt hoảng giương
mắt nhìn ấn kết rơi xuống người mình.
Rầm
rầm…
Một
tiếng vang cực lớn, ấn Ngũ Nhạc rơi trúng người gã, cả người gã bay ngược ra
sau.
Ngay
chính lúc này, sát khí vẫn luôn kiềm chế trong lòng tôi bỗng bạo phát, kỳ thực
ngay từ lúc bắt đầu lòng tôi đã nảy sinh ra ý định giết gã, nhưng vẫn luôn cố
không lộ ra ngoài vì sợ gã phát hiện sát khí trên người.
Nhưng
lúc này sát khí trên người tôi đã dâng đến cực điểm, đi thẳng tới trước mặt gã,
không do dự, một lòng bàn tay đưa lên đập mạnh vào ngực gã.
Trước
ngực gã lõm sâu xuống, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Hừ, tôi thấy người chết chính là anh rồi?
Tôi
trừng mắt nhìn gã đệ tử môn phái âm thi, cười lạnh, cũng coi như đã tát và mặt
gã, bởi lúc trước gã còn đứng trước mặt tôi nói những lời như là muốn giết tôi,
có điều lúc này, xem ra vở kịch đã thay kết vào phút chót.
Tôi
đi nhanh tới trước mặt gã, gã đã không còn nhiều sức lực, tôi bóp chặt cổ gã,
tay khẽ dùng sức, một tiếng xương gãy khẽ vang ra.
Mắt
thấy cổ gã không còn sức, lệch sang một bên, rõ ràng đã không còn sự sống.
Đánh
chết gã đệ tử môn phái âm thi này xong, ánh mắt tôi di dời tới một phương hướng
khác, nơi đó là vị trí trận đấu của Mễ Trần.