Khi chân Trần Ngọc đặt lên trên cầu treo, cầu treo cũng bắt đầu đung đưa.
Quan trọng nhất là, gã đệ tử môn phái âm thi không hề động đậy, Trần Ngọc cứ như thế mà đi, liệu có vội vàng quá không?
Có điều tôi nhìn biểu hiện của gã đệ tử môn phái âm thi, phát hiện gã hình như cũng không chắc chắn ở nơi này sẽ xảy ra nguy hiểm gì hay không.
Lúc này Trần Ngọc đã đi lên trên cầu, cầu treo rung lắc rất mạnh, tim tôi bắt đầu đập thình thịch.
Bởi vì cây cầu treo này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, nếu như không chắc chắn, đứt mất sẽ không hay.
Tạch!
Cuối cùng, một âm thanh trầm trầm vang lên, chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra, cả cây cầu treo đứt thành hai đoạn.
Cứ vậy mà đứt, thân hình Trần Ngọc trực tiếp rơi xuống phía dưới.
- Trần sư tỷ!
Thấy vậy tôi thét lớn, thò tay ra khua lên không trung, muốn nắm lấy chút gì đó, nhưng lại phát hiện tôi chẳng làm được gì cả.
Hiện tại muốn cứu Trần Ngọc, căn bản không có khả năng, tận mắt chứng kiến cơ thể Trần Ngọc từ từ rơi xuống bên dưới.
Giữa lúc đó, Trần Ngọc đến tiếng hét cũng không phát ra, cứ như vậy mà rơi thẳng xuống dòng sông máu, cho dù nói thế nào, Trần Ngọc cũng là sư tỷ đồng môn với Hạ Mạch,
nhưng tôi lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể giương mắt nhìn Trần Ngọc rơi vào trong sông máu.
Trong lòng khó tránh dâng lên cảm giác áy náy, Mễ Trần bên cạnh đưa tay kéo lấy tôi,sau đó nhìn gã đệ tử môn phái âm thi.
Hiện tại chỉ còn lại ba người chúng tôi, gã đệ tử môn phái âm thi cực kỳ cảnh giác nhìn chúng tôi chằm chằm.
- Các người muốn làm gì?
Gã thốt lên một tiếng, nhưng tôi và Mễ Trần không có ý định muốn phí lời với gã.
Mễ Trần lao lên trước, cả người phóng tới chỗ đệ tử môn phái âm thi, tôi
cũng không chậm chạp, trong tay xuất hiện một lá bùa Liệt Dương.
Phóng theo sau lưng Mễ Trần, trực tiếp xông tới vị trí của gã đệ tử môn phái
âm thi, công kích của Mễ Trần đã giao nhau với gã, thân hình hai người
loạng choạng lùi ra sau, bùa Liệt Dương trong tay tôi lập tức bay ra.
Trên đỉnh đầu gã đệ tử môn phái âm thi xuất hiện một vòng mặt trời thu nhỏ cực kỳ chói mắt, sức nóng từ từ toát ra ngoài, lập tức, gã theo bản năng đưa tay lên che đi đôi
mắt mình, bùa Liệt Dương đối với những kẻ tà tu như gã, là vũ khí gây
sát thương rất lớn.
Đồng thời vào lúc đệ tử môn phái âm thi giơ cánh tay lên, tôi mau chóng lấy ra ba lá bùa Ngũ Lôi, không do dự ném vào người gã.
Tôi biết công kích của tôi nhiều nhất cũng chỉ gây ra chút phiền phức cho gã, nhưng lại cho Mễ Trần thời cơ tốt nhất.
Thân hình của Mễ Trần đã biến mất khỏi cạnh tôi, khí thế trên người anh ta
bạo phát đến cực điểm, trường kiếm ngay lập tức xuất hiện trong tay anh
ta, toát ra luồng kiếm khí đáng sợ.
Nhắm thẳng vào người đệ tử môn phái âm thi.
Không cần biết đường tiếp theo phải đi thế nào, nhưng hiện tại tôi và Mễ Trần liên thủ giết chết gã đệ tử môn phái âm thi này, là một quyết định vô
cùng đúng đắn.
Mễ Trần đã tới trước mặt
đệ tử môn phái âm thi, lúc này gã vừa hay đang bị lực điện lôi của tôi
đánh trúng, toàn thân bốc ra làn khói đen, nhìn rất thảm hại.
Đối với công kích toàn lực của Mễ Trần, sắc mặt gã vô cùng u ám, trong tay gã, bỗng xuất hiện một là bùa màu đen.
Lần đầu tiên tôi thấy bùa màu đen, cũng không biết đó là thứ gì, đệ tử môn
phái âm thi gần như không lưỡng lự, ném thẳng lá bùa đen về phía người
Mễ Trần.
Sắc mặt Mễ Trần đại biến, bởi vì có lẽ anh ta đã cảm nhận được lá bùa màu đen này không đơn giản.
Trường kiếm chém xuống lá bùa màu đen, hai luồng công kích đập vào nhau, trong không trung dâng lên luồng khí lưu, lá bùa đen đã bị Mễ Trần chém rách.
Nhưng sau khi lá bùa xuất hiện vết rách, một luồng khí đen phóng thẳng vào
người Mễ Trần, đồng tử Mễ Trần co lại, nhưng tốc độ của khí đen cực
nhanh, không ngờ đã đập trúng ngực Mễ Trần.
Thình!
Một tiếng, thân hình Mễ Trần bị luồng khí đen đập bay văng ra mấy mét, ngay chính lúc này, sắc mặt Mễ Trần bỗng khó coi đến đáng sợ.
Tôi vội vàng chạy tới cạnh anh ta, hỏi có sao không? Mễ Trần nói với tôi,
anh ta không vận hành được linh khí trong người nữa rồi.
Nghe vậy, cả người tôi kinh hãi trợn trừng mắt, Mễ Trần không điều động được linh khí trong người nữa? Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, gã đệ tử môn phái âm thi từ từ đi tới chỗ chúng tôi.
- Hô hô hô, hại tao phải lãng phí một lá bùa ức chế linh khí, hy vọng bảo bối trên người chúng mày không tồi.
Tiếng nói lạnh lẽo của gã đệ tử môn phái âm thi vang lên, nghe vậy lòng tôi cả kinh, bùa ức chế linh khí?
Chỉ nghe mỗi tên đã đủ hiểu, là bùa này có thể khống chế linh khí, hiện tại Mễ Trần đã không thể điều động linh khí trong người, vậy một mình tôi
phải làm thế nào để chống lại gã trước mặt đây?
Lòng tôi bỗng căng thẳng, sau đó cũng đưa mắt nhìn gã đệ tử môn phái âm thi, từ từ đứng dậy.
- Ố? sao thế? Lẽ nào mày vẫn muốn liều mạng chiến một trận? Có dũng khí, thật đáng khen ngợi!
Gã cười lạnh nhìn tôi, hình như ngay từ lúc bắt đầu đã không đặt tôi vào
trong mắt, hiện giờ Mễ Trần không thể chiến đấu, vậy gã đã không còn gặp bất kỳ trở ngại nào nữa rồi.
- Không thử sao biết? Lúc trước đồng môn của mi cũng xem thường tôi, về sau hắn cũng chết rồi đó thôi.
Tôi trừng mắt, lạnh lùng nhìn gã, còn có thể câu giờ vậy thì chỉ đành cố
thôi, đợi lúc Mễ Trần hồi phục lại, mới có lợi cho chúng tôi.
Nhưng, gã đệ tử môn phái âm thi phía đối diện lại chẳng để ý.
- Muốn câu giờ à? bùa ức chế linh khí có hiệu lực mười năm phút, tao phí năm phút nói chuyện với mày cũng có sao đâu? Hô hô hô!
Nghe gã nói vậy, lòng tôi lộp bộp một tiếng, đã bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, vốn dĩ cho rằng có thể câu giờ thêm chút nữa, nhưng đối phương rõ ràng đã đọc được suy nghĩ của tôi, cho nên đến thời gian gã cũng đã tính toán xong.
Tôi thực sự không thể tiếp tục kéo dài thời gian được nữa, vả lại đối
phương cũng đã nói sẽ phí lời với tôi năm phút, còn lại mười phút, chỉ e là dùng để giết tôi và Mễ Trần.
- Vậy tôi phải đa tạ ân tình cho tôi sống thêm năm phút của ngài rồi.
Tôi nhìn gã, lạnh lùng nói, bây giờ cửa sổ giấy đã bị chọc thủng, vậy tôi cũng không cần thiết phải đóng kịch nữa.
- Hê hê hê, tao thấy thằng ranh mày cũng có giác ngộ đấy, mày biết không? Tao đã nhịn chúng mày rất lâu rồi, từ lúc mới gặp mặt đã bắt đầu nhắm vào chúng
tao, tao thậm chí đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của chúng mày, chúng mày đúng thật là người của cục số chín phải không?
Hai đôi mắt của gã hết nhìn tôi rồi lại nhìn Mễ Trần, cất tiếng hỏi chúng tôi.
Lòng tôi giật thót một cái, gã đoán chuẩn vậy? Có điều tôi cười lạnh một tiếng, đáp:
- Cục số chín? Nếu tôi là người của cục số chín, còn phải đứng ở đây phí lời với mi sao? Sớm đã giết chết mi rồi.
Tôi với câu nói của tôi, gã hình như vẫn đang suy ra nghĩ vào, không thể không nói, gã là một người thận trọng.
- Mà cũng chẳng quan trọng nữa đâu, phải hay không, thì chúng mày đều sẽ
chết, ngẫm thấy lúc trước mày nhắm vào tao, trông mày rất vui, mày yên
tâm, tao không để cho mày chết thoải mái đâu.
Ánh mắt gã lóe ra tia nhìn âm độc, gã thật thú vị, có điều tôi phải thật sự cảm ơn gã đã cho tôi năm phút.
Lúc này, tôi lộ ra một nụ cười nhạt:
- Đúng rồi, cảm ơn vì đã cho tôi năm phút, bây giờ, có thể ra tay được rồi.
Trên mặt tôi, không tỏ ra hoảng sợ, vẻ căng thẳng cũng đã tiêu tan sạch sẽ.
Nghe vậy, gã đệ tử môn phái âm thi cực kỳ phẫn nộ, khóe miệng giần giật, gầm lên:
- Hừ, chết đến nơi rồi, còn cố tình làm trò con bò trước mặt tao!
Sau khi gã nói xong, chân gã đạp mạnh xuống đất, cả người lao vụt tới chỗ tôi bên này.
Cảm nhận được gã đang tiếp cận mình, tôi cố gắng bình tĩnh, linh khí trong người xông ra ngoài.
Ngay khi gã đã tới trước mặt, gần như ngay lập tức, bàn tay tôi hẩy một cái, vô số trận cơ bay ra ngoài, trong đống trận cơ, còn có năm món đồ màu
sắc khác nhau.
Luồng linh khí khủng bố lập tức toát ra không trung, quần áo trên người tôi không gió nhưng vẫn lay động.
- Thứ quái quỷ gì?
Đệ tử môn phái âm thi nhìn những thứ đồ xuất hiện trên không trung, hình như vẫn chưa kịp phản ứng.
Ấn kết trong tay tôi bắt đầu biến hóa, khống chế trận cơ và trận kỳ.
- Ngũ Hành Sinh Sát trận, nghe hiệu lệnh của tôi, ngưng!
Tiếng tôi vừa dứt, những chiếc cờ nhỏ trước mắt bắt đầu rung lên, phát ra
những âm thanh ù ù, nghe thấy âm thanh này, trong lòng tôi vô cùng thoải mái.
Hình như là một liên kết đặc biệt.
Trận kỳ và năm trận cơ chủ mau chóng ngưng tụ thành Ngũ Hành Sinh Sát trận,
trực tiếp bao vây gã đệ tử môn phái âm thi vào trong.
Sau đó, những luồng linh khí đã được luyện cũng mau chóng tấn công gã.
Sắc mặt gã kinh hãi, hình như không ngờ tới tôi còn có thứ này, bắt đầu
hoảng loạn ứng phó công kích bên trong đại trận, nhìn thấy vậy, khóe
miệng tôi hơi nhếch lên, tạo thành độ cong đắc ý.
Ông nội mày nhé, coi thường tao này!
- Thế nào? Xứng đáng với thân phận của mi chưa? Tà đạo, hôm nay tôi muốn xem xem rốt cuộc là ai phải chết?
Hô lên một tiếng, ánh mắt của tôi dán chặt vào gã đang bị bao vây vào giữa đại trận.
Lúc này, sắc mặt gã u ám đáng sợ, tay gã không ngừng phản kích.
Tôi thì vội vàng đi đỡ Mễ Trần dậy, hỏi anh ta thấy thế nào rồi? Mễ Trần lắc đầu, hỏi tôi đại trận có thể kéo dài được bao lâu?
Anh ta chắc vẫn cần khoảng mười phút nữa mới có thể hồi phục, tôi cười cười, nói anh ta cứ nghỉ ngơi cho khỏe lại là được.
Nói xong, tôi trực tiếp quay người, bàn chân đập mạnh xuống dưới đất, xông vào trong đại trận.
Không sai, Ngũ Hành Sinh Sát trận không đơn giản, đại trận vừa có thể công kích đối phương, đồng thời tôi còn vừa đi vào được trong đại trận, tấn công kẻ địch, mà đại trận còn phòng ngự cho tôi, điều này càng khiến gã chịu thiệt hơn.
cả người xông vào trong Ngũ Hành Sinh Sát trận, linh khí trong người lập tức chui ra ngoài, ấn kết trong tay dần dần hình thành.
- Xem ấn Ngũ Lôi của tôi!
Hô lên một tiếng, ấn kết trong tay đã đập xuống người gã.