Tôi tên Lý Nhất Lượng, từ nhỏ đã mất mẹ, nghe nói lúc mẹ sinh tôi ra, khó sinh mà chết, mộ phần được chôn sau nhà.
Sau khi bắt đầu hiểu chuyện, mỗi dịp lễ tết tôi đều đến thắp hương cho
mẹ, nhưng tôi phát hiện, bên cạnh mộ của mẹ còn có một ngôi mộ nhỏ, tôi
hỏi qua, ông nội nói đó chỉ là một ngôi mộ vô danh, dặn tôi lúc thắp
hương cho mẹ tiện tay đốt cho ngôi mộ đó một nén.
Tôi cũng không để ý, mãi cho đến năm tôi mười tám tuổi, trong nhà xảy ra một chuyện lớn, tôi mới biết...
Lúc đó là tháng sáu, tôi vừa mới thi đại học xong, điểm vẫn chưa công
bố, còn nhớ buổi tối trước hôm xảy ra chuyện, tôi cùng ông bà nội đang ở trong nhà xem tivi.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, bà nội cất tiếng hỏi, là ai đang ở bên ngoài?
Bên ngoài không có tiếng động, bà nội đứng dậy chuẩn bị ra mở cửa, nhưng đúng lúc này, tôi lại thấy ông nội giữ chặt một bên tay của bà, trầm
giọng hỏi:
- Rốt cuộc là ai? Chúng tôi chuẩn bị đi ngủ rồi, có việc gì sáng mai lại tới.
Tôi lấy làm lạ, có lẽ là một người hàng xóm nào đó đến, ông nội tại sao
lại không mở cửa chứ? Chính vào lúc ông nội hỏi xong, bên ngoài bỗng
dưng truyền tới giọng nói của một người phụ nữ, mà giọng nói đó còn có
chút kỳ dị, khiến người nghe có cảm giác rờn rợn.
- Tôi đến tìm con....
Không đợi người bên ngoài nói xong, cả người ông nội nhảy dựng lên, hơn nữa sắc mặt còn trở lên phẫn nộ, thét về phía cửa:
- Ở đây không có con của cô, mau cút đi!
Nói xong, tôi thấy ông nội đứng thẳng người dậy, tắt tivi, sau đó chạy
vào trong phòng mình, bà nội ở bên cạnh cũng rất căng thẳng, lúc này,
ông nội đi ra từ trong phòng, trên tay còn nhiều thêm một bộ áo liệm?
Ông nội không lên tiếng, trực tiếp đem bộ áo liệm trên tay phủ lên người tôi. Đây là thứ người chết mới mặc, ông nội thế mà lại mặc cho tôi?
Hơn nữa tôi còn phát hiện, bộ áo liệm này của ông nội còn có chút kỳ lạ, hơi giống với váy liền, tôi từ trước đến nay chưa thấy qua loại áo liệm này, tôi biết, áo liệm rất được xem trọng, nhất định phải là số lẻ.
Người có tuổi tác càng lớn, áo liệm phải mặc càng nhiều, biểu thị nhiều
phúc nhiều thọ, ngược lại càng là người chết trẻ, thì áo liệm càng phải
mặc ít đi.
Nhưng tôi nhớ, không phải là ba lớp lót trong sao? Tại sao lại
chỉ mặc cho tôi một lớp? Đây lần đầu tiên thấy, đến nghe cũng chưa nghe
qua. Hơn nữa tôi còn là một người sống sờ sờ, vậy mà phải mặc áo liệm?
Tôi phát hiện trên áo liệm này còn có vài hình thù kỳ quái, tóm lại áo liệm này rất quái dị.
Lúc này, tôi bắt đầu sốt ruột, vội vàng hỏi ông nội đã xảy chuyện gì? Ông nội tức giận, nói:
- Cái thằng chó này, nói mày mặc thì mặc, sao mà lắm lời thế?
Bị ông nội chửi, cả người tôi đờ đẫn trên mặt đất, ông nội từ trước đến
nay rất thương yêu tôi, đây là lần đầu tiên vô duyên vô cớ nổi giận với
tôi.
Tôi cứ đờ đẫn như vậy để cho ông nội mặc bộ áo liệm kỳ quái đó lên
người, sau khi mặc xong, tôi nhìn thấy ông nội đi vào trong bếp, không
lâu sau bê ra một bát nhọ nồi.
Ông nội lấy tay quệt nhọ nồi từ trong bát, bôi lên mặt tôi, tôi bản năng muốn tránh né, cuối cùng nhịn không được, lại hỏi ông nội đây rốt cuộc
đang xảy ra chuyện gì?
Lúc này ông nội dường như cũng rất nóng ruột, giơ tay tát tôi một cái,
mặt tôi đau rát, trước nay chưa bao giờ ông nội đánh tôi, lúc này trong
lòng tôi đầy uất ức.
- Thằng chó này, muốn sống thì đừng có hỏi nữa.
Tiếng thét của ông nội vừa vang lên, bà nội đứng bên cạnh bắt đầu vừa khóc vừa mắng ông nội:
- Ông già chết giẫm này, có gì từ từ nói, sao phải đánh thằng bé làm gì?
Tôi bị hành động của ông bà nội làm cho sợ hãi, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Gương mặt ông nội u ám, lại bắt đầu bôi nhọ nồi lên người tôi, những nơi không được áo liệm phủ lên, đều bị ông nội bôi kín.
Đột nhiên, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, ông nội lập tức quay đầu lại, trong đôi mắt lộ ra ánh nhìn hung dữ.
Sau đó, ông nội kéo tôi và trong phòng, dặn dò tôi đêm nay không cần
biết nghe thấy gì, đều không được ra khỏi phòng, càng không được nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nói xong, ông nội đi ra ngoài, thẳng tay đóng cửa phòng tôi lại, tiếng khóa trái cửa từ bên ngoài truyền vào, cuối cùng chỉ còn lại
tiếng quát trầm trầm của ông nội:
- Hôm nay tao muốn xem xem, mày có thể làm được trò mèo gì?
Tiếng của ông nội càng lúc càng nhỏ dần, hình như đã ra khỏi cửa nhà,
không lâu sau, dường như tôi nghe thấy tiếng sủa của những con chó trong thôn bắt đầu điên cuồng nổi lên.
Trong lòng tôi hỗn loạn một trận, không ngừng nhớ đến hành động quái lạ
của ông nội, mà những việc này đều là do người phụ nữ gõ cửa ở bên ngoài đó, người phụ nữ đó rốt cuộc là ai?
Không biết từ khi nào, tôi cứ suy nghĩ mãi, rồi ngủ thiếp đi lúc nào
không hay. Trong mơ, tôi mơ hồ nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ.
Tiếng khóc này rất kỳ quái, dường như ở bên tai tôi, lại dường như ở một nơi rất xa, trong tiếng nức nở, tôi nghe thấy người phụ nữ này không
ngừng nói:
- Con ơi, con ở đâu?
- Con ơi, mẹ đến tìm con rồi, đi với mẹ nào.
Tôi phát hiện, âm thanh này rơi vào trong tai tôi, khiến cho tinh thần
của tôi rất bất ổn, trong mơ, một người phụ nữ nhìn không rõ dung mạo
đứng bên tôi, không ngừng xoa xoa mặt tôi, hỏi tôi có phải con của cô ta không? Giọng nói của cô ta không ngờ lại giống người phụ nữ gõ cửa.
Tôi cảm thấy kề bên người phụ nữ này, rất lạnh, tôi muốn hỏi cô ta, con
cô ta là ai? Còn cô ta là ai? Nhưng tôi phát hiện bản thân căn bản một
chút âm thanh đều không phát ra được.
Lúc này, tôi nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ đó hướng về phía tôi, từ từ áp sát lại, tôi cũng dần dần nhìn rõ mặt cô ta.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy một gương mặt phủ đầy máu tươi, hai tròng mắt
của cô ta sắp rơi ra ngoài, hơn nữa cô ta còn đang cười với tôi, khắp
miệng đều là máu tươi, lộ ra vẻ vô cùng dọa người.
Tôi giật mình mạnh một cái, trong phút chốc, bị sự việc trước mắt dọa cho tỉnh dậy.
Từ trên giường trở mình ngồi dậy, tôi tức khắc cảm thấy khắp người chảy
rất nhiều mồ hôi lạnh, lấy tay lau, tôi nhìn thấy sắc trời mù mịt bên
ngoài dường như bắt đầu hửng sáng.
Nghĩ tới cảnh tượng trong mơ, tôi làm thế nào cũng không ngủ được nữa,
tôi trở mình xuống giường ra mở cửa, nhưng cửa đã bị khóa từ bên ngoài,
tôi lướt nhìn cửa sổ cạnh giường, trực tiếp nhảy ra ngoài qua cửa sổ.
Nhảy ra khỏi cửa sổ, tôi đi thẳng đến cửa chính, vẫn chưa đi tới nơi, nhìn thấy trước cửa có một bóng đen đang đứng sừng sững, tôi giật
mình, là ông nội, tôi vừa thét vừa vội vàng chạy tới.
Nhưng sau khi đến gần, cả người tôi cứng đờ, mắt trợn trừng lên, nhìn chằm chằm vào ông nội trước mắt.
Sắc mặt ông nội tái nhợt, không hề có vẻ hồng hào của người sống, gương
mặt vô cùng hung tợn, càng dọa người hơn nữa là đôi mắt của ông nội bao
phủ chằng chịt những tia máu, tròng mắt giống như sắp rơi ra bên ngoài.
Hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, thậm chí, từ trong khóe mắt của ông
nội, còn chảy ra hai hàng huyết lệ, tôi quên cả sợ hãi, tiến lên phía
trước đẩy đẩy người ông, hét lên một tiếng.
Nhưng tôi phát hiện, cơ thể ông nội cứng ngắt, ông chết rồi sao? Kinh
hãi trong lòng dâng lên, tay bắt đầu run rẩy, kìm không được khóc thành
tiếng.
Cửa lớn sau lưng ông nội bỗng dưng mở ra, bà nội đứng ở cửa, cũng có thể là nghe thấy động tĩnh của tôi, lúc này, bà nội nhìn thấy thi thể cứng
đờ của ông nội, rất lâu sau vẫn chưa nói được tiếng nào.
Nhưng tôi nhìn thấy trong khóe mắt bà nội, nước mắt đang cố gắng chảy ngược vào trong.
- Nửa Cân, khiêng ông nội con vào trong, bên ngoài lạnh.
Tiếng nói có chút run rẩy của bà nội truyền đến, nước mắt của tôi cũng
kìm không được mà trào ra ngoài, bà nội nhấc phần đầu, còn tôi nhấc phần chân, trực tiếp khiêng ông vào trong nhà.
Nhưng vào lúc này, tim tôi bỗng nhói một cái, vừa rồi không để ý, bây
giờ mới phát hiện trên cổ của ông, có hai dấu tay đỏ tươi, dấu tay này
đỏ như máu, nhưng lại không phải là máu tươi, giống như là bị người sống dùng tay bóp?
Hai dấu tay này hại chết ông nội? Trong đầu tôi bỗng chốc xuất hiện ý
nghĩ này, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ông đang
khỏe mạnh bình thường, sáng nay đột nhiên lại chết bằng cách kỳ dị như
vậy?
Tôi nhìn dáng vẻ của bà nội, tôi cứ có cảm giác bà nội dường như sớm đã
biết ông nội sẽ xảy ra chuyện, tôi nhịn không được cất tiếng hỏi bà nội, mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?
- Nửa Cân à! ông nội con nói đây đều là số mệnh, kéo dài mười tám năm, cuối cũng vẫn đến rồi!
Đầu của tôi bị câu nói của bà nội làm cho sắp nổ tung, bà nội nói như
vậy là có ý gì? Có điều, bà nội không đợi tôi tiếp tục hỏi thêm, sai tôi đi tìm Lương tiên sinh ở đầu thôn, ông nội dặn dò, việc này nhất định
phải để ông ấy đến xử lý.
Tôi càng thêm khó hiểu, Lương tiên sinh này không phải chỉ là một lão già may vá quần áo sao? Ông ấy có thể xử lý tang sự?
Có điều, nhìn thấy sắc mặt nặng nề của bà nội, tôi đành phải nói đi thay bộ đồ khác, rửa ráy qua loa rồi mới đi, trên người tôi bây giờ vẫn đang mặc bộ áo liệm kỳ quái, khắp người dính đầy nhọ nồi.
Đúng lúc tôi quay người định rời đi, tôi kinh hãi nhìn thấy một cánh tay của ông nội đưa lên, nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Mà.... biểu cảm trên mặt ông nội, cũng thay đổi rồi!