Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 53: Màu

“ Từ trước tới giờ thị thần cơ bản là một năm lột xác một lần ,thời gian không chênh lệch cho lắm, thấy thị thần bắt đầu có biến hỏa liền tìm kiếm thích người hợp tới cho ngài cắn nuốt. Nhưng hiện tại quy luật bị đánh vỡ, mọi người đều không biết khi nào nên làm chuyện này.” Minh Hồi thở dài.

La Ngọc An thu hồi sách nói: "Về sau, để tôi chọn.”

Minh Hoàng: “A?”

La Ngọc An: "Về sau chuyện của Nhị ca, để tôi quản."

Minh Hoàng hai người liếc nhau, đều nở nụ cười, Minh Hoàng vui vẻ nói: "Đây là khác nhau giữa cưới vợ và chưa cưới vợ a, lần này chúng ta làm thị nữ cũng quá nhẹ nhàng rồi!"

Thị thần lúc này phá kén cần thật lâu, đến La Ngọc An cũng chưa đoán trước được tình huống này, côcho người một lần nữa tu chỉnh cả sân, lại cho người đưa tới rất nhiều sơn trà đỏ cùng với tường vi, tự mình trồng một chút, làm cái sân cháy đen trở nên rực rỡ hẳn lên, thị thần vẫn còn chưa phá kén.

Cô ngồi ở bên cạnh cái kén tơ hồng, ngẫu nhiên lo lắng, nghĩ có phải mình dùng hết quá nhiều lực lượng của thị thần, mới làm hắn không thể phá kén hay không. Ý nghĩ như vậy làm cô cảm thấy lo âu, đám người Minh Hồi cũng hơi thấp thỏm, bất quá càng không ổn hơn chính là Lương thị bên kia.

Thị thần và phu nhân Lương thị đều biến mất, bọn họ trở thành gia tộc không có thị thần. Cho dù hiện giờ thời đại này, Lương thị thần đối với bọn họ có ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực tế, nhưng mất đi lão tổ tông này, vẫn làm rất nhiều người Lương thị nhịn không được kinh sợ.

Mà lão phu nhân Tề Quý của bọn họ, khống chế rất nhiều sản nghiệp Lương thị, cô ấy vừa biến mất như vậy, rất nhiều công ty Lương thị thực sự rối loạn một trận.

Năm đó chuyện Tề Quý bí mật giết chết tộc nhân Lương thi, bức Lương thị thần cắn nuốt đã không còn ai biết rõ. Lương thì cũng không ghi lại chuyện này, vì thế hơn 200 năm qua đi, lại không ai hiểu biết nội tình lúc ấy. Tề Quý bởi vì lúc trước lạm sát, cảm thấy áy náy với tộc nhân Lương thị còn lại, một mặt dung túng yêu thương, ở trong mắt rất nhiều tộc nhân Lương thi, cô ấy đều là ô dù lớn cường đại còn bênh vực người mình. Mặc kệ người ngoại tộc thấy cô ấy thế nào, ở trong lòng bọn họ, Tề Quý đều là tồn tại vô cùng quan trọng, cô ấy ngã xuống mới là nguyên nhân lớn nhất làm tương thí náo động.

Lương thị cùng Tần thị hợp tác không ít, vào một ngày Lương thị thần bị cắn nuốt đó, liền có tộc nhân Lương thi tìm tới Tần thị hỏi rõ. Tộc nhân Tần thì đương nhiên sẽ không cho bọn họ tìm tới cổ trạch quấy rầy thị thần, đem những người chất vấn cùng phiền toái đều chắn trở về.



Đoạn thời gian La Ngọc An còn trong kén, Tần thị và Lương thị quan hệ đã vô cùng khẩn trương. Kỳ thật gần trăm năm nay, quan hệ hai nhà liền có chút vi diệu, thường có cọ xát nhỏ, hiện giờ xem như hoàn toàn kết thù, Lương thị vừa động, Tần thị cũng bị không ít ảnh hưởng.

Nghe nói Là Ngọc An đã ra, thực nhanh có tộc lão tới cổ trạch, nói với cô chuyện Lương thị.

"Chúng ta và Lương thị giao tể mấy ngàn năm, từng có lúc cọ xát, cũng từng có lúc hòa hợp, nhưng hiện tại Lương thị thần tiêu vong, Lương thi chung quy cũng phải sụp đổ, sợ là không quay lại được như trước. hiện giờ chúng ta hẳn nên làm thế nào, cần hỏi thị thần mới được." Lão nhân đầu tóc hoa râm, tinh thần quắc thước nghiêm túc nói.

Một lão nhân khác sắc mặt hồng nhuận, thân hình hơi béo, tính tình có chút nóng nảy, há mồm liền nói: “Việc này để tôi nói, căn bản không cần quấy rầy thị thần, nếu mọi người đều xé rách mặt, cũng không có tình cảm gì để nói, hiện đã sớm không phải thời điểm hai tộc hòa thuận ở chung như trước, mấy năm nay đám người giúp con cháu Lương thị đã không ít lần dùng cờ hiệu hai tộc hòa thuận để chiêm tiện nghi chúng ta, hiện giờ cũng không cần tiếp tục chịu đựng bọn họ nữa! Trong tổi ngoài sáng khoe ra Cẩm Châu bọn họ giờ phát triển thể nào thể nào, chướng mắt Du Châu chúng ta. Con mẹ nó cái thứ gì! Sớm đã nhìn bọn họ không vừa mắt!”

Lão nhân gầy gò mặt dài, lạnh mặt phụ họa: "Đúng thế, tác phong của Lương thị và Tần thị chúng ta có rất nhiều bất đồng, mọi người đã sớm đường ai nấy đi, còn nói tình cảm cái gì, tan sớm mới là chuyện tốt.”

Một lão nhân đầy mặt tươi cười không nhanh không chậm nói: "Ai, các lão ca ca, tính tình cũng không nên táo bạo như thế, mọi người tốt xấu cũng có không ít hợp tác thương nghiệp, muốn xé rách, phân cách rõ ràng cũng không dễ dàng như vậy, không cần nóng lòng nhất thời. Lương thị rung chuyển, suy bại đã thành xu thế tất nhiên, hà tất sốt ruột đuổi tận giết tuyệt, chọc đến bọn họ phản công thì lại không đẹp. Từ từ mưu tính, từ từ mưu tính cho thỏa đáng a.”

Những tác lão này tính cách bất đồng, người một lời ta một câu mà nói, La Ngọc An ngồi ở trêи, nhìn bọn họ, bỗng nhiên lộ ra một cái tươi cười.

Cô nghĩ đến các tộc lão sống lâu phần lớn là những đứa trẻ vừa sinh ra đã được thị thần chúc phúc, tính cách cũng hoặc nhiều hoặc ít sẽ bị trạng thái của thị thần khi chúc phúc ảnh hưởng. Cho nên xuyên qua những tính tình hỏa bạo, lãnh đạm, nghiêm túc, hòa ái này, côcó thể tưởng tượng được thị thần

đoạn thời gian lúc đó là bộ dáng gì.

Chư vị tộc lão Tần thị: "...." Vì sao phu nhân tuổi còn trẻ lại đột nhiên nhìn bọn họ những lão nhân gia này lộ ra tươi cười hiền từ như vậy?