Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 49: Không Cam Lòng

Chân trời có u quang màu lam, ánh sáng này yếu ớt giống như hồ nước trầm tĩnh buổi sáng sớm, xung quanh cổ trạch rừng cây thâm thúy rậm rạp, màu xanh lục nồng đậm xen lẫn trong thâm lam, tạo thành sắc điệu và bút pháp giống tranh sơn dầu.

La Ngọc An suốt đêm trở về cổ trạch, đường trong rừng chỉ có một chiếc xe đi qua, cánh cổng lặng yên không một tiếng động mở ra, nuốt hết xe đi vào. Thời gian này cổ trạch không tiếng động an tỉnh nhất, người đi cùng đều lộ ra chút thần thái mệt mỏi, La Ngọc An bảo bọn họ từng người đi nghỉ ngơi, một mình đi về điện thờ.

Cô đẩy ra cửa sân điện thờ, liếc mắt một cái liền thấy thị thần của cô. hắn ngồi ở trêи hành lang ngoài điện thờ, đang nhìn chăm chú cây tường vi lúc trước cô trồng. Lực sinh mệnh của nó thực ngoan cường, đã mọc ra rất nhiều lá mới, thậm chí còn có một nụ hoa nho nhỏ, không biết khi nào sẽ nở.

La Ngọc An dựa vào cạnh cửa nhìn hắn, cảm thấy hắn giống như một đóa hoa súng ʍôиɠ lung màu trắng trêи hồ nước u lam, yên lặng mà mỹ lệ.

Mỗi lần nhìn thấy hắn, cô luôn cảm thấy mình sẽ càng yêu hắn hơn, đại khái bởi vì hắn là duy nhất hiện giờ cô có được.

“An, tới.”

La Ngọc An đi đến bên hắn, đem tay bỏ vào trong tay hắn lạnh lẽo, ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Hôm nay có phải Nhị ca đi ra ngoài làm gì không, Tề Quý dáng vẻ khẩn trương như vậy.”

Thị thần: " Không có đại sự gì, chỉ phát hiện Lương thị thần, chuẩn bị cắn nuốt hắn ta.”

La Ngoc An bị ngữ điêu hình đạm này của hắn mà có chút phản ứng không kịp, "Cắn nuốt thị thần Lương thị? Giữa thị thần có thể cắn nuốt lẫn nhau sao?”

"Người khác có lẽ không được, nhưng hắn có thể.”

"A? Hắn có chỗ đặc thù gì?”



"Lương thị và Tần thị nhiều năm liên hôn, huyết mạch hỗn tạp, hơn nữa trong thân hình Lương thị thần có vô số ác.”

La Ngọc An nhất thời có chút không rõ, ác......

Ác đến tột cùng là cái gì, lúc trước cô cho là chỉ cần giết người, trong thân thể sẽ có ác sinh ra, nhưng quơ đũa cả nắm như vậy tựa hồ quá mức đơn giản thô bạo. Hơn nữa thị thần cũng sẽ sinh ra ác như vậy sao? Ác là chỉ có giết người mới có thể sinh ra? Bản chất nó rốt cuộc là cái gì? Nhị ca vì sao có thể từ cắn nuốt chúng nó mà có được lực lượng?

Trong đầu cô tự hỏi mấy vấn đề này, trêи tay không tự giác mà vòng quanh nơ con bướm kết trêи tóc thị thần, túm tụm liền tan ra, nơ con bướm tan, tóc hắn cũng nháy mắt tản ra, La Ngọc An liền dùng tay thay hắn chải vuốt.

"Cắn nuốt hắn sẽ giúp ta lột xác, nàng cũng thực nhanh sẽ không cần sợ ánh mặt trời nữa.” Thị thần ôm cô, đồng dạng thay cô chải vuốt tóc một chút, "Thê tử bọn họ chuyển hóa rồi, phải một thời gian rất dài mới có thể hoàn toàn quen ánh mặt trời, nhưng nàng thực nhanh cũng có thể giống như người bình thường đi ở dưới ánh mặt trời.”

La Ngọc An có chút lo lắng hắn là vì mình mới đi làm chuyện như vậy, ôm lấy cánh tay hắn, "Em cũng không sốt ruột, Nhị ca muốn cắn nuốt Lương thị thần, làm như vậy nguy hiểm sao?”

"Nguy hiểm?" Thị thần biểu tình ʍôиɠ lung nhạt nhẽo, "Nhìn người rơi vào vũng bùn mà hấp hối giãy giụa, nguy hiểm sao?”

La Ngọc An cẩn thận nhìn biểu tình của thị thần, cái gì cũng không nhìn ra, dù sao cũng là mặt nạ. Cô vẫn có chút lo lắng, ngồi dậy, cách quần áo nhẹ nhàng vuốt ve chỗ ngực thị thần. Nơi đó có một cái khe thật dài, hắn nói trong thân thể Lương thị thần có rất nhiều ác, kỳ thật hắn cũng giống thế.

"Nhị ca, em biết anh rất lợi hại, nhưng vẫn thực lo lắng cho anh, còn thường xuyên cảm thấy muốn bảo hộ anh.”

"Ta biết." Thị thần không có biểu tình gì, nhưng mạc danh cho người ta cảm giác mười phần ôn nhu, hắn nói: "Ta đã hiểu, khi nàng ở bên ngoài, biết là không có nguy hiểm, vẫn hy vọng nàng nhanh trở về, nếu không ở bên ta,ta cứ luôn cảm thấy nàng bị khi dễ. Tình cảm là thế này sao.”

La Ngọc An không ngờ có thể nghe những lời như thế, có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền nhịn không được cao hứng lên. nói những lời này, thị thần giống như thiếu niên, lần đầu tiên hiểu rõ tâm ý mình, nói ra cảm thụ của mình. Bởi vì không thuần thục mà phá lệ thẳng thắn chân thành tha thiết.



Thị thần nhìn cô tươi cười, "Đỏ."

La Ngọc An cùng hắn đối diện, "Cái gì?"

Thị thần: "An là màu đỏ.”

Máu tươi đỏ, sơn trà đỏ, ȶìиɦ ɖu͙ƈ đỏ.

La Ngọc An nhìn khuôn mặt thị thần gần trong gang tấc, giật giật miệng, bỗng nhiên bị ôm vào trong lòng ngực thị thần. Thị thần ôm thê tử, nhìn về phía cánh cửa bỗng mở ra, hỏi: "Tại sao đêm khuya lại tới chơi?”

La Ngọc An nhìn khuôn mặt thị thần gần trong gang tấc, giật giật miệng, bỗng nhiên bị ôm vào trong lòng ngực thị thần. Thị thần ôm thê tử, nhìn về phía cánh cửa bỗng mở ra, hỏi: "Tại sao đêm khuya lại tới chơi?”

"Quấy rầy hai vị, chẳng qua, thời gian của ta không nhiều lắm, vẫn nên tới đây trước.”

Lương thị thần xuất hiện ở trong sân điện thờ. hắn đã khác với bộ dáng vỡ vụn cứng đờ lúc trước kia, trêи thân thể còn giữ rất nhiều hoa văn rạn nứt, trêи mặt cũng có rất nhiều. hắn mặc cẩm y kim sắc tinh xảo của Lương thị, trong bóng đêm cũng tản ra ánh sáng.

"Tuy rằng biết không địch lại người, nhưng A Quý cũng không cam tâm, bởi vậy vẫn cùng ngươi đánh một trận đi.”

"Ngươi đêm khuya như vậy tới đây quấy rầy sinh hoạt phu thê của người khác, không khỏi quá tùy tiện." Thị thần nói ra một câu kinh người.

La Ngọc An: "Khụ khụ khụ!” Vì sao dưới bầu không khí quyết đấu này lại đột nhiên nghiêm trang nói thứ này!

Còn có, Nhị ca hóa ra cảm thấy vừa rồi kia đã tính là sinh hoạt phu thê sao?! Nhị ca anh nghiêm túc sao?