Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 2: Cổ Trạch

[Cổ trạch : tòa nhà, khu nhà cổ ]

Lúc bị những người kiểm sát bắt đc, tổng vào trong nhà giam khu Du Lâm, La Ngọc An đã từng cho bản thân rất nhanh sẽ bị đưa lên đài hành quyết, để người thi hành án .

Nhưng mà, ở ngục giam Du Lâm nửa tháng, vận mệnh của cô bỗng nhiên đi về một hướng không rõ.

“Ngài xem, đó đều là phạm nhân tử hình phù hợp với yêu cầu.” Cai ngục phụ trách trông coi bọn họ dùng ngữ khí nịnh nọt chưa từng có nói với người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông ăn mặc chính trang, dáng vẻ đương hoàng, ánh mắt dừng ở trêи người nhóm phạm nhân trong phòng, mang theo bắt bẻ không chút nào che dấu, dù lời nói ra coi như có chút khách khí, nhưng toàn thân lại tràn ngập cảm giác cao ngạo của người đứng ở vị thế cao.

Hắn nói: “Chỉ có thế này?” Tựa hồ nhìn bọn họ chướng mắt.

La Ngọc An không biết bọn họ tới làm gì, buổi sáng hôm nay cô cùng với những người khác đều bị bắt thay quần áo sạch sẽ, sau đó bị đuổi vào trong phòng giam này chờ đợi.

Cai ngục hơi hơi cong lưng, xoa xoa mồ hôi trêи trán, cười làm lành nói: “Ngài biết đấy, tháng trước vừa vặn là tháng xử quyết, đám phạm nhân tử hình kia đã bị xử tử, đám này mới vào nửa tháng nay, cho nên nhân số ít một chút.”



Hai người bên ngoài không coi ai ra gì mà nói chuyện bị nhóm phạm nhân tử hình trong phòng giam nghe thấy rành mạch.Đám phạm này nam có nữ có, đều bởi vì phạm tội giết người, cướp bóc hoặc là cưỡng gian vân vân mới bị bắt vào, trong đó có không ít người thông minh, lá gan lại lớn. Đa số bọn họ không lâu sau sẽ phải chịu xử tử, sống lâu nhất cũng chỉ có thể đến tháng xử quyết sang năm mà thôi.

Nhưng người đàn ông bên ngoài lại cho bọn họ thấy hy vọng, hắn giống như muốn lựa chọn phạm nhân tử hình ở trong bọn họ đi làm gì đó. Mặc kệ hắn muốn làm gì, chắc chắn cũng tốt hơn so với ở trong ngục giam này chờ chết.

“Không biết vị tiên sinh này muốn làm cái gì, chọn tôi thì sao, cái gì tôi cũng nguyện ý làm.”

Rất nhanh có một người đàn ông trong nhà giam chủ động tiến lên nói. Hắn đến gần lồng giam, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề vì hắn tới gần mà hơi hơi nhăn mày, làm bộ làm tịch lấy khăn tay ra che mũi, hoàn toàn không có ý tứ đáp lời. Cai ngục đứng ở bên cạnh hắn giống như thu được tín hiệu gì, chỉnh lại bộ dáng cong lưng uốn gối, trong nháy mắt biến trở về bộ dáng váo tự đắc ngày thường, đem côn điện trong tay kéo dài vào chọc vào nhà giam, hung hăng vung lên đánh người nọ ngã xuống đất.

“Ai cho mày mở miệng! Câm miệng! Nằm im trêи đất cho tao!”

Tù nhân khác vốn ngo ngoe rục rịch thấy thế ào ào lui về phía sau, không muốn để bản thân giống gã xui xẻo kia bị giận chó đánh mèo.

La Ngọc An cũng theo đó lui về ra sau. Cô ở phía sau đám người, từ đầu tới đuôi đều như một cái bóng, không nói lời nào cũng bất động, lặng lẽ ở trong góc, nhút nhát như vô hình. .

Hơn hai mươi năm sống trong thế giới này, cô vẫn luôn là bộ dạng này, bình phàm mộc mạc làm việc kiên định, nhìn giống như rất dễ nói chuyện, rất dễ bị bắt nạt, là người phụ nữ bình thường ở bất cứ đâu cũng có thể gặp.