Phải nói người hoàng thất làm việc vô cùng nhanh nhẹn, vào lúc hoàng hôn rất nhiều nô tỳ tiến vào Ngưu thị tiêu cục, quét tước sạch sẽ, trong
nháy mắt không khí giăng đèn kết hoa vui mừng dào dạt.
Bởi
vì đám nô tỳ đều bận rộn, cho nên Thu Anh Đào đành dẫn theo Đậu Hoa ngồi ngốc ở đình viện. Tuy rằng làm như vậy nàng phải thật xin lỗi Tống Hàn
Nho, nhưng hắn dù sao cũng là hoàng tử, hơn nữa trong trường hợp không
biết gì bị nàng lợi dụng, chắc là hoàng đế lão nhân sẽ không trách tội
hắn.
Thu Anh Đào nghĩ, nàng sẽ vui vẻ lên kiệu hoa, khi đi
tới pháp trường, Đậu Hoa sẽ nhảy ra đe dọa bọn thị vệ, lúc đó nàng sẽ
thực hiện kế hoạch cướp pháp trường, vấn đề là… Nàng có nên bắt con tin
hay không, chẳng phải trong TV đều diễn, trong tay có con tin dễ hành sự hơn sao? Còn có thể đưa ra yêu cầu muốn xe, muốn máy bay, muốn tiền
mặt, nhưng là, người cổ đại có dễ thỏa hiệp hay không?
Nàng còn chưa nghĩ ra đối sách tốt nhất, chỉ một lòng một dạ muốn cứu Ngưu
cha, đường lui cũng chưa an bài tốt, vạn nhất hai người trốn không thoát vậy phải cùng nhau lên tây thiên rồi.
Ai, nghe nói Ngưu
Nữu Nữu võ công không tệ, sao không chừa lại cho nàng chiêu thức nào
chứ? … Thu Anh Đào phiền muộn bứt cánh hoa, quả thật không nghĩ tới Ngưu Nữu Nữu cũng thích Mộ Giai Nam, hơn nữa còn thầm mến hai năm, đây chắc
là nguyên nhân Ngưu Nữu Nữu không muốn thành thân rồi, con người ai cũng thế, khi có người trong lòng sẽ không để ý những người khác, không có
lý do gì, thích chính là thích. Mộ Giai Nam thật sự là cái bánh thơm
ngon, cũng chứng minh chủ nhân thân thể này cũng giống nàng đều là sắc
nữ.
Một đêm trằn trọc khó ngủ, tân nương tử người ta là
hưng phấn mà ngủ không được, còn Thu Anh Đào là phát sầu mà không ngủ,
nàng lo lắng Tống Hàn Nho bị khó xử, bởi vì từ miệng mấy nô tỳ trong
vương phủ nàng biết được, đội ngũ đón dâu ngày mai là một trăm thị vệ
đồng hành, đây không phải kết hôn, mà là áp giải phạm nhân, Tống Hàn Nho không dám đắc tội hoàng đế lão nhân, nàng biết hắn cũng khó xử.
Dù sao đánh chết cũng không lấy chồng, nàng đã chết qua một lần còn sợ cái gì? Tham sống sợ chết, cho dù nàng còn sống cũng không còn mặt mũi nhìn ai.
Tờ mờ sáng hôm sau
Đám nô tỳ bắt đầu
trang điểm cho Thu Anh Đào. Tân nương y phục màu đỏ, trang sức đủ loại
kiểu dáng, rực rỡ muôn màu, nàng không hứng thú nhìn lướt qua mọi thứ,
là nữ nhân ai cũng khát khao ngày này, nhưng nàng lại muốn phá hư hôn lễ của mình, làm cho tất cả mọi người mất mặt, cũng may Tống Hàn Nho không muốn cưới nàng, nếu lỡ nàng chẳng may bỏ mình, thì cũng ít đi một người khóc vì nàng.
Sau hai canh giờ chờ đợi, tân nương tử xem
như đã sẵn sàng. Thu Anh Đào chỉ là không nghĩ tới người đầu tiên đến
gặp nàng chính là Chư Cát Huệ Lan. Chư Cát Huệ Lan hôm nay quần áo hoàng thất hoa phục, trang sức kim loại, đẹp đẽ quý giá, tự nhiên mà hào
phóng.
Thu Anh Đào im lặng ngồi trước bàn trang điểm, mặc
dù nhìn qua có chút mỏi mệt lại thiếu vài phần không khí vui mừng. Nhưng trang sức màu đỏ tiếu nhan, hoa lệ loá mắt, tóc nàng búi lên quá nữa
lưng, trên tóc được điểm xuyến bằng một trâm cài hình uyên ương, trên
trang phục xen kẽ những đường kim tuyến lấp lánh, hợp với sắc đỏ của y
phục tân nương, dưới ánh sáng nhu hòa nổi lên nhiều điểm tinh quang,
trông giống một vị tiên tử thướt tha.
Chư Cát Huệ Lan hướng Thu Anh Đào khẽ cười, tự đáy lòng nói:
“Thật đẹp, khó trách Vương gia đối với ngươi vừa gặp đã thương.”
“Cám ơn…” Thu Anh Đào cũng không biết nên nói cái gì, khi Chư Cát Huệ Lan tự mình đến chúc phúc, nàng lại tà ác muốn đại náo hôn lễ, nhưng nàng
không muốn làm người khác thất vọng, cho nên nàng phải kiên trì diễn
xong vở kịch này.
“Hôm nay ngươi là tân nương, đừng nhíu mày đau khổ như vậy.”
Chư Cát Huệ Lan lo lắng Ngưu Nữu Nữu còn đang tức giận, như nàng sở liệu, Ngưu Nữu Nữu đang miễn cưỡng vui cười.
“Huệ phi muốn biết dân nữ và thất vương gặp nhau như thế nào sao?”
Chư Cát Huệ Lan giật mình:
“Bản phi rất tò mò, mời nói.”
Thu Anh Đào cũng không có ai để trò chuyện, khó có dịp có người nguyện ý cùng nàng tán gẫu, nàng không khỏi kể lại chuyện cũ:
“Lúc trước ta có đưa ra tiêu chuẩn kén chồng, thậm chí còn đi trên đường lớn bắt nam nhân, ha ha…”
Nàng miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười:
“Chỉ là ngày đó lúc ta xuất môn tìm phu quân, đã cùng thất vương gia gặp
nhau, nói là gặp nhau cũng không đúng phải nói là chạm nhau, lúc đó vó
ngựa của Thất vương gia giẫm lên trên người Đậu Hoa, ta thấy đầu sủng
vật bị thương rất nặng, tức giận ra tay đánh thất vương gia một quyền,
nhưng thất vương gia chẳng những không tức giận, ngược lại còn tự mình
đến Ngưu thị tiêu cục xin lỗi, nhưng thái độ của ta vẫn như trước rất
tệ, thậm chí còn cố tình gây sự, chẳng những không chấp nhận thiện ý hòa giải của thất vương gia, còn tức giận chạy lên núi tránh quấy rầy… Ngay tại đường lên núi, ta gặp được nam nhân của đời ta…”
“Trên núi? Người đó là…”
“Sơn tặc, ha ha…”
Thu Anh Đào si ngốc cười:
“Khi đó ta còn không biết sẽ có ngày ta yêu hắn, hắn đương nhiên cũng không
nghĩ tới sẽ có một ngày… Nam nhân này, vì giúp ta chữa khỏi bệnh, không
tiếc nguy hiểm sấm quan, chỉ để giúp ta gặp được thần y, một đường gian
nan hiểm trở không thể dùng hai ba câu mà nói hết… Vì thay ta hái thuốc, bí quá hoá liều leo lên vách núi, bất hạnh trụy nhai …”
Thu Anh Đào hút hấp cái mũi:
“Một nam nhân vì ta mà không quản sống chết, cả đời ta cũng không muốn buông tay.”
Chư Cát Huệ Lan tựa hồ bị những lời này làm cho xúc động, lúc này nàng mới
hiểu Ngưu Nữu Nữu vì sao phải cố chấp như thế. Cùng sinh cùng tử, sinh
ly tử biệt, nếu đổi lại là mình, nàng cũng sẽ làm như vậy:
“Vậy ngươi vì sao còn đáp ứng Vương gia cầu hôn?”
“Trách ta quá đần độn, ích kỷ, làm tổn thương Thất vương gia.”
Thu Anh Đào ngẩng đầu lên, nói tiếp:
” Chắc người cũng nghe chuyện Thất vương gia bị người ám sát, lần đó ta
đi cùng Thất vương gia, trong lúc vô ý thay hắn ngăn cản tập kích, cho
nên hắn mới cảm kích ta, thiện lương như Thất vương gia, có lẽ hắn cảm
thấy thiếu nợ ta cho nên mới cầu thân, có lẽ cũng không hẳn là thích.”
Chư Cát Huệ Lan trong mắt xẹt qua một tia kinh hỉ:
“Nói như thế, ngươi không sợ tình cảm của ngươi đối với vị sơn tặc kia, cũng là cảm kích sao?”
“Không phải, ta sớm đã xem trọng hắn, chỉ là không dám đối mặt, cũng từng ích
kỷ suy nghĩ cho bản thân. Nữ nhân ai không vậy, gả cho hoàng tử đương
nhiên tốt hơn gả cho một tên sơn tặc rồi, hơn nữa lúc trước hắn cũng
không thể hiện ý tứ gì với ta. Hắn là loại người che giấu cảm xúc rất
tốt, mỗi ngày đều đùa giỡn nhìn như tự do tự tại, huống chi ta tự nhận
bản thân cũng không có mị lực nắm giữ tâm hắn, là ta ngu ngốc, nên ra
tay với hắn từ sớm là được rồi! …”
Thu Anh Đào không cố kỵ thổ lộ lòng mình, nàng muốn cho cả thế gian biết, nàng yêu Mộ Giai Nam, yêu không thể tự kềm chế.
Chư Cát Huệ Lan yên lặng hồi lâu, tựa hồ chạm đến vết sẹo…
“Ta cũng rất yếu đuối, ngươi và ta kẻ tám lạng người nửa cân…”
Thu Anh Đào vỗ vỗ bả vai Chư Cát Huệ Lan cổ vũ nói:
“Ngươi so với ta may mắn hơn, ít nhất ngươi còn có thể ở bên cạnh người mình
yêu, hảo hảo quý trọng Thất vương gia, hắn là người đáng để ngươi cố
gắng tranh thủ.”
Chư Cát Huệ Lan hiện lên tươi cười chắc chắn:
“Ta sẽ, ngươi cũng vậy.”
Hai nữ nhân nguyên bản không giống nhau, lại cổ vũ an ủi cho nhau, giờ khắc này các nàng đều hiểu ý nở nụ cười.
※ ※ ※
Giờ Tỵ vừa đến, ngoài cửa nhất thời khua chiêng gõ trống pháo thanh nổi lên bốn phía.
Lúc này Chư Cát Huệ Lan đáng lý ra phải ở Thất vương phủ chờ người mới vào
cửa, nhưng nàng vẫn chưa rời đi, tự mình đem khăn hỷ trùm lên cho Thu
Anh Đào:
“Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
“Ừ, thỉnh Huệ phi thay ta hướng Thất vương gia nói câu xin lỗi, ta thật xin lỗi hắn…”
Thu Anh Đào tâm ý đã quyết, nàng đem thủy thủ chém sắt như chém bùn giấu
trong tay áo, vì nghĩa quên thân nàng quyết không hối tiếc.
… Đội ngũ đón dâu khí thế sừng sững đứng hai bên Ngưu thị tiêu cục, dân
chúng tụ tập xem náo nhiệt, không khí vui mừng này lại khác một trời một vực với tâm tình Tống Hàn Nho, hắn ngồi trên lưng ngựa, quần áo tân
lang có vẻ phá lệ xuất chúng và chói mắt.
Bà mối nâng tân
nương đi ra, hắn lại không chút vui mừng, con ngươi thâm thúy nhìn tân
nương tử trước mắt, hắn nhìn chăm chú nhìn từng bước đi của nàng… Hắn
chờ đợi ngày này, ước chừng như một trăm ngày, mặc dù không nhìn được
dung nhan người dưới lớp khăn voan, nhưng hắn tin tưởng tân nương tử
nhất định rất đẹp, khuynh quốc khuynh thành.
Hắn khẽ thở dài, nữ nhân trong lòng hắn không hề yếu đuối trước mặt hắn.
“Cứ việc làm chuyện ngươi muốn làm chuyện đi, bổn vương sẽ không ngăn cản…”
Nói xong, Tống Hàn Nho dứt khoát buông rèm kiệu xoay người lên ngựa. Thị vệ trưởng ra lệnh một tiếng, đội ngũ đón dâu gióng trống khua chiêng xuất
phát ——
Âm thanh vó ngựa đạp lên đá vang lên, Tống Hàn Nho
cưỡi ngựa đi trước đội ngũ rước dâu, tiếng chúc phúc vui mừng không dứt
bên tai. Nhưng trước mặt hắn lại là một mảng trống không, trong đầu
không ngừng xoay chuyển những hình ảnh hắn và Nữu Nữu ở cùng nhau, âm
thanh nàng cười nói vui vẻ ngày xưa vẫn còn vẳng bên tai, hắn cong khóe
miệng, cười đến thực ôn nhu, thì ra trong lòng còn nhiều quyến luyến như vậy.
Tống Hàn Nho đã vì Ngưu Nữu Nữu an bài một con đường
chạy trốn cho nàng, nếu pháp trường có biến, trăm tên thị vệ tất nhiên
sẽ ngăn cản. Tống Hàn Nho suy nghĩ rất nhiều lần, vẫn quyết định giúp
Ngưu Nữu Nữu cướp pháp trường. Cũng phải nói, nàng chỉ là một nữ tử căn
bản chạy không thoát binh lính truy đuổi, nàng nghĩ chuyện cướp pháp
trường quá mức đơn giản rồi, cậy mạnh không có tác dụng gì… Trong mắt
những người bên ngoài, đây là một đội đón dâu bình thường, nhưng những
đương sự bên trong đội ngũ, đều mang tâm tình nặng nề.
Ngưu Nữu Nữu có lẽ đã chuẩn bị tư tưởng, nàng có thể không quan tâm sống
chết, nhưng Tống Hàn Nho hắn, quyết không cho phép người con gái mình
yêu phải chịu nguy hiểm.
Người ngồi trong kiệu cũng không
kém phần bất an, phía dười khăn voan là khuôn mặt bất mãn và nghi hoặc…
Vương gia có ý gì? Chẳng lẽ hắn đoán ra được Ngưu Nữu Nữu muốn cướp pháp trường sao? Hơn nữa Vương gia còn có ý thả nàng ấy đi sao? …
Chư Cát Huệ Lan tháo khăn voan xuống… Nàng không khỏi vừa phiền muộn vừa
vui mừng, nàng quả thật không chọn nhầm phu quân, một nam nhân có tình
có nghĩa, nếu chuyện cướp pháp trường liên lụy đến hắn, nàng nguyện cùng Tống Hàn Nho chịu phạt, cho dù có ảnh hưởng đến cương vị của gia phụ
tại triều đình, nhưng nàng quản không được nhiều như vậy, nếu nàng lựa
chọn nam nhân này, thì sẽ bồi hắn đi đến cuối đời.
Chư Cát
Huệ Lan thản nhiên cười, nửa đời trước của nàng bình tĩnh như nước, nàng cứ nghĩ đó mới là cuộc sống, nguyên lai cuộc sống đó không phải là điều nàng muốn, như vậy, cừ để nửa đời sau của nàng vì yêu mà phấn đấu đi.
… Thu Anh Đào nghe Đậu Hoa phát ra ám chỉ, nàng mang đấu lạp ló đầu ra
khỏi cửa, Đậu Hoa lắc lắc đuôi đi bên cạnh kiệu hoa… Nó quay đầu lại gầm lên một tiếng…
Thu Anh Đào hướng Đậu Hoa nhếch lên ngón tay cái, nàng tức khắc chạy ra khỏi cửa, lao thẳng tới pháp trường.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Chư Cát Huệ Lan cư nhiên muốn làm con
tin hộ tống nàng và Ngưu cha ra khỏi thành, như vậy phần thắng của nàng
càng cao hơn, thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn a, ha ha.