Cuối tháng hai, ý xuân dạt dào, trong Hoàng thành đương nhiên là phồn
hoa tấp nập, cũng là lúc các tiêu cục bắt đầu bận rộn, trong nội thành
bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của tiêu sư, nhận hàng,
giao hàng bận rộn không ngừng nghỉ. Nhưng mà làm tiêu sư cũng không dễ,
đó là công việc đưa đao ra liếm máu, ngoại trừ phải có trách nhiệm, võ
công cao cường, còn phải có mạng lớn.
Vô quy củ
bất thành phương viên (Không có quy củ thì chẳng thành nề nếp được),
tiêu sư tuân thủ nghiêm ngặt “ba biết một không” —— Một phải biết tự nấu ăn; Hai phải biết tự sửa giày; Ba phải biết tự cắt tóc. Ngoài “ba
biết”, còn có “một không”. Mà “một không” này chính là không rửa mặt.
Trong quá trình áp tải: “rửa mặt” đồng nghĩa với “về nhà”, người trong
nghề nói “nên rửa mặt rồi”, thì có nghĩa là nên về nhà thôi.
Theo Thu Anh Đào phân tích, không rửa mặt có lẽ là để bảo vệ làn da, không
phải người xưa có câu phong xuy nhật sái không bằng “đại bảo vật” đấy
thôi.
(Phong xuy nhật sái: gió lớn thổi, ánh mặt
trời gay gắt, ý chỉ là không có gì che chắn; Xuất xứ của thành ngữ:
Lương Bân (Hồng kỳ phổ) nói: “Ngươi phong xuy nhật sái vất vả một năm,
thì nửa đời sau sung sướng”).
Tiêu cục Ngưu thị
là tiêu cục lớn nhất thành, tương đương với công ty chuyển phát lớn nhất ngày nay, danh tiếng truyền xa không chỉ vì vận chuyển nhanh, mà không
bao giờ làm mất hàng, lúc này cũng cực kỳ bận rộn, phần lớn tiêu sư của
tiêu cục Ngưu thị đang bôn tẩu khắp ngũ hồ tứ hải, tiêu cục to như vậy
nhưng giờ cũng chẳng còn mấy người. Ngưu Đại Ngưu cũng thấy tiêu sư
không đủ nên mới để con gái mình áp tiêu, dù sao bên người Thất Vương
gia không thiếu cao thủ, đi cho có hình thức là được rồi.
Chạng vạng tối, Mộ Giai Nam vốn định rời đi lặng lẽ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn đến gõ cửa phòng Thu Anh Đào ——
…Thu Anh Đào để phòng mình cho Đậu Hoa, lúc này đang cho hổ yêu Đậu Hoa ăn,
lúc mở cửa tay nàng cầm một đĩa thịt bò sống, mùi máu tươi nồng nặc xộc
vào mũi Mộ Giai Nam. Hắn nghiêng người liếc Thu Anh Đào, hỏi sao người
có sức lực quái dị, hoá ra ăn thức ăn khác với người bình thường.
Thu Anh Đào thấy hắn nhìn chằm chằm đĩa thịt tươi, cười nhẹ nâng đĩa lên trước mặt hắn, còn làm tư thế “Mời từ từ thưởng thức”.
Mộ Giai Nam vội ho một tiếng đi vào phòng, kinh ngạc thấy một con hổ bị
thương nằm trên giường, hắn đã nghe đệ đệ Mộ Gia Kỳ nói, Ngưu Tiểu Nữu
và con hổ luôn đi với nhau, mỗi khi sơn tặc thấy bóng dáng nàng đi qua,
thì tín hiệu báo về là: Hổ Nữu xuất động.
“Bị
thương vô cùng nghiêm trọng.” Mộ Giai Nam tự nói rồi ngồi xuống cạnh
giường, hắn đưa tay vuốt lông Đậu Hoa, có lẽ Đậu Hoa quá yếu nên mất đi
năng lực cảnh giác, lại còn ngẩng đầu liếm liếm lòng bàn tay hắn, điệu
bộ thật ngoan ngoãn như một con mèo hoa lớn xác.
Thu Anh Đào để đĩa thịt lên bàn ngồi xổm một bên, nàng chạm nhẹ vào bộ lông mượt, đối với ân nhân cứu mạng mình đặc biệt dịu dàng.
Mộ Giai Nam thấy sự phiền muộn trong mắt nàng, an ủi lung tung: “Hổ có khả năng tự lành rất lớn, chúng là chiến sĩ trời sinh, cũng giống như ngươi vậy.”
“…” Thu Anh Đào hung dữ lườm hắn, vẻ mặt hiển nhiên là đang nói cút nhanh đi.
Mộ Giai Nam cười ha ha, cực kỳ phối hợp đứng dậy: “Ta đi đây, lúc các tiêu cục làm việc cũng là lúc sơn trại bận rộn nhất.” Hắn vươn vai khom gối, có chút hưng phấn: “Ai da, dự trữ lương thảo để đi nghỉ mát, đi cướp
tiền đoạt bảo thôi…”
Thu Anh Đào xấu hổ thay cho hắn, làm cướp trắng trợn như thế mà cũng coi mình là thần.
Mộ Giai Nam vừa định rời đi, thì bị Thu Anh Đào tóm lấy cổ tay, nàng vội
vàng viết ra giấy, nói trước một câu: hai ngày sau ta áp tiêu lên núi,
ngươi bảo đám thủ hạ đừng quấy rối ta, nếu không ta sẽ nháo loạn hang ổ
của các ngươi tới gà chó không yên.
Mắt Mộ Giai Nam hiện lên một tia hiếu kỳ: “Đại tiểu thư Ngưu gia tự mình áp tiêu? Là bảo vật gì đây?…”
Thu Anh Đào quyết định cho hắn một quyền, để sớm làm hắn mất đi tà tâm.
Mộ Giai Nam vừa cười vừa tránh: “Bản trại chủ thông báo cho thủ hạ một
tiếng, phát hiện thấy Ngưu Tiểu Nữu tính tình hung bạo, làm như không
thấy.”
Thu Anh Đào vừa lòng gật đầu, đưa ngón út
ngoéo tay làm chứng… Mộ Giai Nam chần chừ một lát, sau đó cười tủm tỉm
đưa ngón út ra chạm vào, Thu Anh Đào lại bật ngón cái lên, chỉ chỉ đụng
vào ý bảo hắn là “đóng dấu”… Mộ Giai Nam mắt tròn xoe làm theo động tác
nàng, mấy trò trẻ con, đã nói Ngưu Tiểu Nữu chỉ là một con nhóc mà.
Sau khi hoạt động ký kết không hợp pháp của tiêu sư và sơn tặc hoàn tất,
Thu Anh Đào đưa tay làm tư thế mời Mộ Giai Nam về, Mộ Giai Nam hai tay
khoanh trước ngực chậm rãi đi về phía trước: “Ngươi không tiễn ta?”
Thu Anh Đào vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ mình có việc cầu người ta nên
đành không tình nguyện cùng đi ra ngoài… Vầng trăng sáng bình thản ở
chân trời, tỏa ánh sáng dịu hoà chiếu lên hai bóng dáng trên đường.
Thu Anh Đào nghiêng đầu liếc Mộ Giai Nam… Ánh sáng bạc uyển chuyển bao phủ
lấy khí chất tuyệt mỹ của hắn, hắn là yêu tinh thuộc về bóng đêm, khi
mọi người bình yên chìm vào giấc ngủ, thì hắn như sứ giả của bóng đêm tự do tự tại, bay lượn khắp bốn phía. Ầy… Ví von tuyệt mỹ cũng vô dụng, có soái thì chung quy cũng chỉ là ăn trộm.
Mộ Giai
Nam bỗng dưng dừng lại, ánh mắt hiện ra sự quyến rũ tự nhiên sẵn có:
“Ngươi về đi, lúc quay về đừng ức hiếp người qua đường.”
“…” Bản chất sắc nữ của nàng rõ ràng như thế sao?
Thu Anh Đào bực bội xoay người đi, tên khốn này không chọc nàng bực chết
thì không ngừng chắc… Khoé miệng Mộ Giai Nam giương lên thành nụ cười
nhẹ, nhìn chăm chú bóng lưng xa xa, bất tri bất giác nhìn chăm chú thật
lâu…
※ ※ ※
Hai ngày sau
Thu Anh Đào từ sáng sớm đã tới chờ trước cửa Thất Vương Phủ, quan trọng
nhất là nàng thấy việc đưa tiêu này rất mới mẻ, dù sao cũng chỉ đi một
đoạn đường, kéo theo chút hàng hóa là đã kiếm được trăm lượng bạc, coi
như đi bộ du lịch, tiền dễ kiếm thật đó.
Sau khi
hai tiêu sư của Ngưu thị tiêu cục chất hàng hóa lên xe ngựa, Thu Anh Đào phát hiện Tống Hàn Nho mặc y phục thường ngày đang đi đến, Tống Hàn Nho hình như đang rất vui vẻ giải thích cho nàng: “Bản vương để cẩn thận,
sẽ tự mình đưa hàng tới Ân Đức sơn trang.”
“…” Thu Anh Đào khinh thường khẽ hừ một tiếng, ngài chẳng có võ công, đừng có nói chuyện như thể mình là đại hiệp có được không?
Nàng vốn thích chơi bời du ngoạn, kế hoạch du sơn ngoạn thủy trong nháy mắt
đã bị phá huỷ, đã định tự mình đi đưa hàng thì còn bỏ tiền thuê tiêu cục làm gì hả? Nhiều tiền không có chỗ để tiêu chắc.
Tống Hàn Nho không nhận ra Thu Anh Đào không vui, thật ra việc chuyển hành
chỉ là ngụy trang, để tránh tai mắt kẻ khác, trong rương gỗ chất đầy kỳ
trân dị bảo, có một bức mật hàm do Hoàng thượng viết, Tống Hàn Nho phải
giao lá thư quan trọng này đến doanh trại đóng bên cạnh Ân Đức sơn
trang, mời Ngưu thị tiêu cục áp tiêu đương nhiên là nhắm tới danh tiếng
trên giang hồ của bọn họ, trên đường đi sẽ giảm bớt những phiền phức
không đáng có.
Thu Anh Đào tay cầm bảo kiếm, làm
bộ làm tịch đi bên cạnh rương hàng hoá, biểu lộ rất cẩn thận dè chừng
nhưng thật ra là đang che dấu sự phiền muộn trong lòng, nhân lúc vẫn
chưa ra khỏi thành, nàng nhìn xung quanh tìm đồ ăn, bởi vì phải đi đường núi ít nhất hai ngày một đêm.
Tống Hàn Nho lần
này ra khỏi thành làm việc quan trọng. Theo khẩu dụ của phụ hoàng, chẳng những không mang theo một binh lính nào, còn bỏ hết ngọc bội đồ đạc quý giá trên người, nhìn qua như một thư sinh bình thường. Hắn thấy Ngưu
Tiểu Nữu vừa đi vừa ngoái trái ngoái phải nhìn các quán bán đồ ăn bình
dân, không chắc chắn hỏi: “Không ăn sáng sao?”
Thu Anh Đào gật đầu, Tống Hàn Nho lập tức đi lên phía trước, nhưng hắn chưa bao giờ mua đồ ăn bình dân bên vệ đường, nên cũng không biết loại nào
hợp ý Ngưu Tiểu Nữu, cho nên các loại đồ ăn, món điểm tâm ngọt mỗi thứ
đều mua một ít.
Thu Anh Đào nhìn hắn túi lớn túi
nhỏ đầy cả hai tay, liền chuyển sự hận thù thành thèm ăn, nàng cười hì
hì hiểu ý chạy lên, nhận lấy vài túi giấy nóng hổi trên tay hắn, sau đó
xếp từng túi từng túi lên xe ngựa, định lúc nào đói bụng sẽ lôi ra ăn.
Nàng cầm lấy túi Ngải oa oa vừa đi vừa ăn, Tống Hàn Nho chậm rãi đi bên
cạnh, coi như không nhìn thấy những cử chỉ bất nhã của nàng.
Ngải oa oa
Thu Anh Đào liếc thấy Tống Hàn Nho đang nhìn đồ ăn trong tay nàng… Nàng cúi đầu đấu tranh tư tưởng, người ta đã bỏ tiền ra mua, không lẽ… phải cho
hắn một miếng?
Nàng đưa một chiếc bánh Ngải oa oa mềm mại được bọc trong giấy tới trước mặt Tống Hàn Nho… Tống Hàn Nho
theo bản năng ngửa đầu ra sau, nhưng hắn cũng không muốn phụ ý tốt của
Ngưu Tiểu Nữu. Hắn cười nhẹ thay lời cảm ơn nhận lấy Ngải oa oa, nhưng
vừa đi vừa ăn đúng là phá hoại hình tượng, ném đi cũng không ổn, nên
đành phải vừa đi vừa cầm “đồ chơi” trong tay.
Mà
Thu Anh Đào cho là hắn không ăn, nên sau khi cắn một miếng lớn hết sạch, nhai nhai nuốt nuốt làm nhân đỗ nhoe nhoét lên mép, Tống Hàn Nho cười
cười mất tự nhiên, hắn vội ho một tiếng gật đầu: “Nàng ăn nhiều một
chút, bản vương không thích ăn đồ ngọt.”
Thu Anh
Đào gật đầu câu được câu không, nàng chính là một nữ sinh tiêu biểu, lúc đi dạo phố đồ ăn vặt là không thể thiếu được, nếu không cuộc đời này
còn gì đáng để sống nữa chứ.
Sau khi ba bánh Ngải oa oa và một Đường nhĩ đoá vào bụng, Thu Anh Đào mới tạm coi là no
bụng, nàng chẹp chẹp miệng thấy hơi khát, chạy xẹt qua bên đường mua hai chén nước ô mai, một chén uống ngay, một chén khác để đến lúc nào khát
thì uống.
Đường nhĩ đoá và nước ô mai
Tống Hàn Nho thấy nàng mỗi tay cầm một chén, nách còn kẹp bảo kiếm đi đường
không tiện, rất hiểu lòng người cầm lấy bảo kiếm, Thu Anh Đào lại không
chút khách khí, cười hì hì gật đầu cảm ơn, con cái nhà đại gia đúng là
rất hiểu chuyện, cũng may hắn không nghĩ chén còn lại là mua cho hắn,
nếu đổi lại là Mộ Giai Nam, hừ! Ngay cả chén của nàng cũng khó thoát.
…
Sau nửa canh giờ
Bọn họ một đoàn năm người, chậm rãi theo đường mòn lên núi, rừng rậm xanh
um tươi tốt che khuất cả ánh mặt trời, vì thế ánh sáng cũng ảm đạm đi
nhiều, Thu Anh Đào hít lấy mùi hương tươi mát của cây cối núi rừng, chậm rãi, vừa đi vừa lắc lư, tạo hình rất giống bà thím vừa mới làm xong
công việc buổi sáng, mà Tống Hàn Nho ít khi ra khỏi thành, nhìn thấy núi non sơn dã cũng phối hợp ngâm thơ ca ngợi cảnh đẹp.
Nhưng bọn họ thoải mái chưa đầy một khắc, rừng cây xung quanh vang lên tiếng
sàn sạt, Thu Anh Đào không hề cảnh giác tiếp tục chậm rãi bước về phía
trước, nhưng các tiêu sư nhanh nhạy phân biệt được tiếng động này không
phải do động vật tạo ra, ba tiêu sư lập tức rút kiếm khỏi vỏ, không hẹn
mà cùng che chắn trước người Thu Anh Đào và Tống Hàn Nho.
Thu Anh Đào lại không hoảng sợ ném đồ ăn trên tay, vì trước đó nàng đã
thương lượng với Mộ Giai Nam, hắn chắc sẽ không nói rồi nuốt lời chứ?
Cùng lúc đó, bọn sơn tặc thấy hành tung bị bại lộ: “Roạt roạt roạt” từ trong bụi cỏ nhảy ra bảy tám người, người nào cũng mặt mày dữ tợn, vẻ mặt
hung hăng, không ngờ mở miệng ra nói là những lời dạo đầu cũ rích ——”Cây này là do ta trồng, đường này là do ta mở, nếu muốn qua đường này, phải để lại phí, qua, đường!”
Thu Anh Đào khoé miệng
giật giật, có biết tại sao các ngươi chỉ có thể đóng vai phụ không hả?
Không biết sáng tạo thì chỉ có thụt lùi thôi!
Nàng từ sau lưng tiêu sư ló đầu ra, rất nhanh nhận ra mấy người này là đám
phản loạn của Mộ Giai Nam, mà ngay lúc này, một tên sơn tặc hình như
cũng nhận ra xe ngựa chuyển hàng này là của Ngưu thị tiêu cục. Nhưng mà
cũng không thể trách họ phát hiện quá muộn được, chỉ có thể trách Ngưu
Tiểu Nữu quên treo cờ có hình đầu bò thể hiện cho Ngưu thị tiêu cục lên
xe ngựa thôi.
Mà hôm qua bảy tám sơn tặc này đã
nhận lệnh cao nhất của Mộ Giai Nam—— thấy Hổ Nữu xuất hiện thì nhượng bộ lui binh. Bọn sơn tặc đứng lặng tại chỗ rầu rĩ, mệnh lệnh của trại chủ
phải chấp hành, nhưng nhưng mà lúc này ai cũng nhìn thấy hết rồi, chẳng
lẽ phải móc hai mắt ra sao?
Hai phe chính tà
không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, đang lúc hai bên giằng co, thì
một sơn tặc để tay lên hai mắt ngã ra đất lăn lộn: “A… A… A ——mắt của ta —— mù mù rồi——”
Mấy tên sơn tặc còn lại thấy có
người “tình nguyện diễn tàn tật”, roàn roạt vây quanh tên sơn tặc, sau
đó hợp sức kéo tên sơn tặc đó vào bụi cỏ, vừa đi vừa hô lên: “Bọn ta cái gì cũng không thấy, không thấy không thấy gì hết…” Sau đó có tiếng rầm
rập rầm rập chạy loạn lên, rồi lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi…
Các tiêu sư khẽ hừ một tiếng thu lại
bảo kiếm, tự cho là đúng nói: “Biết Ngưu thị tiêu cục ta lợi hại là may
cho các ngươi!” Sau đó ôm quyền làm lễ: “Để Thất Vương sợ hãi rồi, đám
sơn tặc thấy Ngưu thị tiêu cục ta chỉ biết chạy trối chết thôi.”
Tống Hàn Nho không chút sợ hãi cười nhẹ: “Ngưu thị tiêu cục uy danh trên giang hồ quả nhiên là danh bất hư truyền.”
“…” Thu Anh Đào mờ mịt chớp mắt mấy cái, bọn sơn tặc này có phải bị bệnh không?