Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 15: Mộc Độn xuất hiện

Lâm Hàn không nói một lời, khuôn mặt nghiêm túc. Hai tay hắn vung lên nhanh như chớp giật, vài thanh kunai cùng shuriken xuất hiện, phóng thẳng về phía râu quai nón

- Trò mèo! – Râu quai nón hừ lạnh khinh thường, từ tốn rút thanh đại kiếm bên hông ra, chuẩn bị đối phó tình huống trước mắt. Ám khí mà thôi, chỉ là trò trẻ con!

Chợt!

Râu quai nón chú ý tới động tác tay của Lâm Hàn, nó không giống bất cứ cách thi triển chiêu thức nào trên đại lục Ma Võ này, ít nhất là râu quai nón chưa từng nhìn thấy.

Quái lạ!

Đó là cảm giác đầu tiên của râu quai nón.

Nguy hiểm!

Đó là cảm giác thứ hai sinh ra, râu quai nón xưa nay rất tin vào cảm giác của mình, hầu hết võ giả và ma pháp sư đều thế. Nếu hắn cảm thấy nguy hiểm, vậy chắc chắn là có nguy hiểm.

Quả nhiên!

Thủy Độn – Thuật Shuriken thủy phân thân!

Từ mấy thanh ám khí rải rác trong không trung, hàng trăm thanh shuriken và kunai không biết từ đâu xuất hiện, như thiên la địa võng tập kích về phía râu quai nón. Tuy rằng râu quai nón rất mạnh, nhưng tình huống bất ngờ thế này, hắn cũng có phần trở tay không kịp.

Bật người lui về phía sau ba bước, thanh đại kiếm trên tay cũng dần phát ra ánh sáng màu lục nhạt, râu quai nón gầm nhẹ một tiếng, chiêu kiếm lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chém thẳng về phía tấm lưới ám khí trước mặt.

Xoeng!

Một chiêu! Chỉ một chiêu duy nhất, tấm lưới ám khí của Lâm Hàn đã bị râu quai nón chém thành hai nửa, tất cả chỗ ám khí có thể đánh trúng râu quai nón đều bị chém rụng, còn những ám khí thừa thãi thì bị bay thẳng ra đằng sau.

Phá tan công kích của Lâm Hàn, râu quai nón không hề dừng lại, thân hình nhìn thô kệch nhưng tốc độ lại cực nhanh, chỉ trong tích tắc đã phóng đến trước mặt Lâm Hàn, thanh đại kiếm vừa nặng vừa trầm đập thẳng xuống, xu thế như muốn đập Lâm Hàn thành bánh tét vậy!

Lâm Hàn không có gì là hoảng hốt, hai tay nhanh chóng kết ấn, đập mạnh xuống đất.

Thổ Độn – Thổ Lục Phản!

Một bức tường đất dựng thẳng lên trước mặt Lâm Hàn chắn lại tầm nhìn của râu quai nón, bảo vệ vững chắc Lâm Hàn ở phía sau.

Chiêu thức này đã từng được Jiboro của làng Âm thanh sử dụng khi tham gia cản đường đội truy kích Sasuke từ làng lá. Là một nhẫn thuật phòng ngự khá mạnh, phương thức sử dụng cũng không quá phức tạp, rất phù hợp với Lâm Hàn.

Nhưng!

Bức tường đất tưởng chừng vững như sắt thép lại trở về với bùn đất dưới chiêu kiếm của râu quai nón. Không chịu nổi được đến một giây, bức tường đất đã hoàn toàn vỡ nát, lộ ra thân hình Lâm Hàn ở phía sau.

Khốn kiếp!

Sắc mặt Lâm Hàn hơi đổi. Hắn không ngờ Thổ Lục Phản bị phá vỡ nhanh như thế. Chỉ cần cho hắn thêm một giây thôi, hắn đã kết ấn thành công rồi.

Không kịp né tránh, Lâm Hàn bất đắc dĩ lựa chọn đón đỡ!

Còn may, râu quai nón cũng không định ra đòn quá nặng. Hắn dùng kiếm để nện, chứ không phải để chém, lại thêm bức tường đất trước đó đã cản lại phần lớn lực đạo, nên Lâm Hàn tiếp được chiêu này không quá khó khăn. Dù thế, Lâm Hàn cũng cảm thấy hai tay tê dại, run lên bần bật.

Mượn dư lực lùi lại bảy tám bước, Lâm Hàn lại nhanh chóng kết ấn. Hắn đã thấy được động tác của râu quai nón, nếu không làm ra ứng phó, chiêu tiếp theo của đối thủ chắc chắn sẽ cho Lâm Hàn hắn vào viện nằm vài ngày.

Thủy Độn – Thủy Trận Bích!

Nhưng vẫn không được, Thủy Trận Bích vẫn dễ dàng bị kiếm chiêu của đối phương chém làm hai nửa. Lần này là chém, chứ không phải nện nữa, Lâm Hàn biết, mọi chiêu phòng ngự của mình đều đã mất tác dụng rồi.

Khốn thật! Chiến thuật của Lâm Hàn hắn cần hai giây mới có thể hoàn thành! Nhưng không một thuật phòng ngự nào chịu được quá hai giây dưới tay râu quai nón. Làm thế nào bây giờ?

Quá cứng như Thổ Lục Phản thì dễ bị đánh vỡ! Quá mềm như Thủy Trận Bích thì cũng dễ dàng bị chém rách! Chẳng lẽ không có cách nào hay sao?

Đúng rồi! Còn chiêu đó!

Linh quang lóe lên trong đầu, Lâm Hàn cắn răng, quyết định thử một lần.

- Này nhóc! Rốt cuộc ngươi là võ giả? Hay là ma pháp sư vậy hả? Nói ngươi là ma pháp sư cũng không đúng! Vì ta không cảm nhận được dao động tinh thần lực của ngươi! Vậy rốt cuộc làm sao mà người tạo ra đất và nước được? Hơn nữa thân pháp và lực lượng của ngươi cũng rất mạnh, không quá giống ma pháp sư! Ta cũng đã đưa nội khí của mình vào chiêu kiếm, thâm nhập kinh mạch của ngươi, nhưng khí tức của ngươi vẫn rất ngưng tụ, không có dấu hiệu tán loạn! Này nhóc! Ngươi rất kỳ quái đó! Chẳng lẽ kinh mạch của ngươi không có nội khí hay sao? Không dùng tinh thần lực, không dùng nội khí,… khà khà, thú vị!

Lâm Hàn mỉm cười, động tác cũng hơi chậm lại:
- Muốn biết? Đây còn lâu mới nói! He he…

- Ta cũng không cần ngươi nói! Nhưng hiện tại ta có thể đánh ngươi! – Râu quai nón cũng dửng dưng nhún nhún vai. Lời nói còn chưa dứt, hắn đã nhanh chóng di động, một cước nhàn nhã nhằm thẳng vào ngực Lâm Hàn.

Một cước này nhìn thì hời hợt, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy khí trường xung quanh chân của râu quai nón đang bị vặn vẹo, chứng tỏ bên trong tràn đầy nội khí. Nếu bị đá trúng, Lâm Hàn rất có nguy cơ bị gãy chục cái xương sườn.

Trong lòng Lâm Hàn hơi siết lại. Lần này phải thành công! Nhất định phải thành công!

Hai tay kết ấn với tốc độ vượt quá thường ngày, thậm chí còn vượt qua mức bốn ấn một giây, có xu hướng đột phá tới mức cao hơn.

Mộc Độn!

Mộc Đĩnh Bích! (木遁・木錠壁)

Thành công rồi!

Từ dưới chân Lâm Hàn, vài nhánh cây thô to đột nhiên mãnh liệt mọc lên, liên kết chặt chẽ, tạo thành một cái lồng hình bán cầu che hoàn toàn trước mặt Lâm Hàn.

Lâm Hàn cảm thấy huyết dịch của mình đang sôi trào! Dường như huyết kế đang bắt đầu thực sự thức tỉnh. Trước đây, dù rằng huyết kế Mộc Độn đã dung hợp hoàn mỹ, nhưng Lâm Hàn lại không biết cách sử dụng nó thế nào. Hắn chỉ có thể dùng cách thô sơ nhất, đó là tản sinh cơ trong người ra ngoài, truyền vào một số loại thực vật nhỏ, giúp chúng sinh trưởng nhanh hơn mà thôi. Còn nhẫn thuật Mộc Độn thì hắn không biết sử dụng.

Lâm Hàn cũng từng nghĩ tới hệ thống sẽ có cách, nhưng hắn thất vọng rồi. Tư liệu về huyết kế giới hạn là có, nhưng giá quá đắt. Đặc biệt là Mộc Độn, tư liệu về nó chỉ có duy nhất bút tích từ Hashirama, giá trị lên đến gần một trăm triệu. Lâm Hàn nghe mà thầm lắc đầu, mình có cày cả vài chục năm chưa chắc đã lên đến được mức đó.

Vì vậy, cách duy nhất mà hắn có thể làm là tự mày mò, tự nghiên cứu. Hắn không tin, Hashirama làm được mà mình lại không làm được.

Lâm Hàn nghiên cứu rất lâu, cuối cùng cũng nhận ra một cách:

Kết hợp hai loại nhẫn thuật Thủy Độn và Thổ Độn, lại lợi dụng lĩnh ngộ về hình thái biến hóa, tính chất biến hóa để hình thành Mộc Độn!

Đó cũng là lý do hắn dụng công rất sâu trong việc tìm hiểu hình thái và tính chất biến hóa, chứ không quá chú tâm vào “thuật”.

Nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Cho đến hiện tại, Lâm Hàn mới thử kết hợp Thủy Cầu Thuật cùng Phi Thạch Thuật, tạo thành được Mộc Vũ Thuật! Uy lực cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.

Cho đến hiện tại, ngay trong thời khắc nguy cấp thế này, Lâm Hàn mới nhận ra được, Mộc Độn chân chính là thế nào!

Căn bản của Mộc Độn không phải là Thủy và Thổ kết hợp. Mà hai chữ “sinh cơ” mới là bản chất của vấn đề!

Trước đây! Mộc Độn của Lâm Hàn chỉ là thứ gỗ chết, nếu cứng thì lại giòn Thổ Độn, nếu mềm thì lại lỏng như Thủy Độn, quá yếu ớt. Lâm Hàn vẫn luôn lầm lẫn, cho rằng cân bằng Thổ Độn và Thủy Độn sẽ làm Mộc Độn chính thức được sinh ra, không quá cứng, cũng không quá mềm!

Nhưng hắn sai rồi! Chỉ cần đưa vào sinh cơ, Mộc Độn của hắn sẽ chính thức sống dậy. Sự kỳ diệu của sự vật sống là gì? Đó là có thể tự cân bằng vật chất để tồn tại! Nếu gỗ của hắn sống, vậy bản thân gỗ sẽ tự cân bằng Thổ và Thủy, tạo ra Mộc Độn chân chính. Sinh cơ đưa vào càng nhiều, Mộc Độn của hắn lại càng sống động, càng mạnh mẽ! Đó mới là bản chất của Mộc Độn!

Nhận ra điều này, đầu óc Lâm Hàn chợt như bừng tỉnh sau cơn mê, cảm giác mừng rỡ như điên đang chiếm lĩnh toàn bộ tâm hồn hắn.

Nhưng chiến đấu vẫn phải tiếp tục. Nhìn chiếc lồng gỗ đang lún xuống, nhưng vẫn kiên cường cố định trụ, chưa hề có dấu hiệu sụp đổ, Lâm Hàn nhanh chóng kết ấn thực hiện kế hoạch của mình.

Vút!

Một thanh kunai từ đằng sau chiếc lồng gỗ bay vọt lên trời.

Vút!

Lại một thanh kunai khác bay sau nhưng đến trước, đập vào cán của thanh kunai kia, khiến nó đổi hướng, bay thẳng xuống đầu râu quai nón.

Râu quai nón lần này lại không hề né tránh, khóe miệng nhếch lên:
- Nếu ngươi đã bất lực đến mức dùng trò trẻ con này để cứu vãn. Vậy thì kết thúc đi thôi. 

Keng! Rắc rắc!

Đầu tiên là tiếng thanh kunai bắn trúng gáy của râu quai nón, âm thanh chát chúa như kim thiết va vào nhau. Đơn giản là vì râu quai nón đã vận công lên gáy, hình thành chân khí hộ thể rồi, kunai cơ bản là không bắn trúng hắn.

Tiếp đó là tiếng cây cối gãy vỡ. Mộc Đĩnh Bích dù mạnh, nhưng cũng chỉ mới khai phá, làm sao chịu nổi sức mạnh của râu quai nón đây?

Chiếc lồng sụp đổ, thân hình Lâm Hàn cũng hiện ra cách đó vài bước. Hắn đang mệt mỏi thở hổn hển, gương mặt trắng bệch, giống như đã mất hết sức lực vậy.

- Kết thúc rồi!

Râu quai nón nhẹ nhàng vươn tay, gõ vào gáy Lâm Hàn, đánh hắn ngất xỉu ngay tức khắc.

Lắc lắc đầu, râu quai nón thầm than không thú vị…

Chợt.

Ánh mắt râu quai nón co rút lại.

Đối thủ mà hắn vừa đánh ngất, lúc này đang biến dạng hoàn toàn, chỉ trong tích tắc, một người sống sờ sờ đã hoàn toàn hóa thành một vũng nước!

Cùng lúc đó, cảm giác đau nhói truyền từ sau lưng đến trên đầu. Râu quai nón hoảng sợ, gấp rút vận công hộ thể, đồng thời kiếm cũng vung lên, nhằm thẳng vào cổ kẻ đã đánh lén mình.

Quay đầu lại, hắn nhìn thấy ngay kẻ địch đang bay ngược về phía sau. Nhưng… rõ ràng chiêu kiếm vừa rồi không chém trúng mà?

Boom!

Khóe miệng Lâm Hàn khẽ nhếch, kèm theo đó là tiếng nổ rung trời phát ra từ ngay sau lưng râu quai nón. Tiếng nổ cũng đánh động người ở tiền sảnh, cả đám gấp rút chạy tới xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng đến nơi, chỉ còn “Võ sư” Lâm Hàn đang đứng nhắm mắt như đang điều tức. Còn râu quai nón, cường giả cấp Võ tôn đỉnh phong lại máu thịt be bét nằm dưới đất, dù hơi thở và ý thức vẫn còn nguyên, nhưng hắn lại bị thương ở cột sống, nhất thời không đứng lên nổi.