Giản Dao nhìn chằm chằm Kha Ái qua kính, đáp: “Nói thật, nhìn cô ta quả thực đúng là không biết chuyện gì. Nếu tất cả phản ứng này đều là diễn kịch, vậy cô ta thực sự quá lợi hại.”
“Sau khi cô về nước, bắt đầu liên lạc với Kha Thiển từ khi nào?” Phương Thanh hỏi.
Ánh mắt Kha Ái đờ đẫn trong chốc lát, nhớ lại một chút, đáp: “Sau khi về nước, có lẽ là một tháng, sắp xếp mọi chuyện xong. Tôi về quê, tìm được nhà ông nội. Thằng bé không ở quê, thông qua hàng xóm, tôi tìm được cách liên hệ với nó. Biết nó cũng đang ở BJ tôi vô cùng vui.”
Phương Thanh: “Lúc đó, cậu ta phản ứng thế nào?”
Khóe miệng Kha Ái lộ ra nụ cười ảm đạm: “Nó vui lắm, hai chúng tôi đều vô cùng vui. Cho dù không cần nói nhiều, cả hai chúng tôi đều hiểu.”
“Tại sao hai người lại giấu diếm chuyện qua lại với người bên cạnh?” Bạc Cận Ngôn hỏi.
“Thực ra tôi không để ý, nhưng Kha Thiển không muốn nói ra.” Kha Ái đáp, “Nó nói không ai có thể hiểu được cảm giác khi hai đứa trẻ tách ra từ nhỏ rồi gặp lại đâu. Nó nói bên cạnh nó sẽ không có ai hiểu, tôi tôn trọng cảm nhận của nó, cũng chỉ muốn dùng hết sức giúp đỡ nó.”
Phương Thanh: “Tại sao lại cho Kha Thiển số tiền kia? Số tiền đó cũng không hề nhỏ.”
“Kinh tế gia đình cha mẹ nuôi của tôi tương đối khá giả. Bọn họ cũng đồng ý cho Kha Thiển số tiền này.” Kha Ái đáp, “Tôi muốn… giúp đỡ nó thực hiện ước mơ, chỉ là hoàn toàn không nghĩ tới…”
“Buổi tối ngày 17 từ 12 giờ đến 2 giờ, ngày 20 từ 1 giờ đến 3 giờ, cô ở đâu, làm gì?”
Kha Ái ngẩng đầu: “Muộn thế à… chắc chắn tôi đang ngủ rồi. Các anh hỏi chuyện này để làm gì?”
Bạc Cận Ngôn thản nhiên đáp: “Tối ngày 17 hai kẻ đồng lõa giết hại Kha Thiển bị dùng thuốc độc sát hại. Tối ngày 20 một kẻ chủ mưu khác bị giết ở nhà. Nếu chúng tôi không ngăn cản, hung thủ sẽ tiếp tục giết người.”
Kha Ái giật mình.
Sự thay đổi trên vẻ mặt cô ta vô cùng rõ ràng.
Ban đầu là khiếp sợ, sau đó là nghi ngờ, suy tư, giật mình, cười khổ, thê lương.
“Là nó sao?” Cô ta kinh ngạc nói, “Cho nên nó mới nói làm chuyện không nên làm, làm cho kẻ độc ác phải trả giá tất cả… Không ở nơi tôi nhìn thấy…” Cô ta lại dùng hai tay che mặt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Nước mắt đau thương, áp lực. Cho dù chỉ cần liếc qua một cái bạn cũng có thể cảm nhận được.
Bạc Cận Ngôn lấy khăn giấy ra đưa cho cô ta.
“Đừng khóc, chúng tôi cũng rất đau lòng, tiếc nuối cho chuyện cậu ta gặp phải.”
Kha Ái ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn anh: “Cám ơn anh.”
Phương Thanh nói tiếp: “Trong nhà Kha Thiển vẫn còn lượng máu lớn. Pháp y suy đoán cậu ta không có khả năng còn sống, nhưng chúng tôi có hai nhân chứng nhìn thấy một người có tướng mạo rất giống Kha Thiển, xuất hiện ở hiện trường phạm tội giết người trong nhóm. Cho nên hôm nay chúng tôi mới mời cô đến cục.”
Kha Ái giật mình, hiểu ra: “Do đó… các anh nghi ngờ tôi? Không thể nào, sao có thể là tôi chứ? Tuy tôi từng nghe Kha Thiển nhắc đến bọn họ, nhưng bộ dạng bọn họ thế nào tôi còn chẳng biết… Là Kha Thiển, nó không có chết, không có.”
Những từ cuối cùng không biết là vui hay buồn.
Phương Thanh và Bạc Cận Ngôn trao đổi ánh mắt, Bạc Cận Ngôn nói: “Được rồi, chị gái Kha Thiển, hôm nay nói đến đây thôi. Nhưng tôi cần nhắc nhở cô chú ý một chút, hiện tại Kha Thiển chỉ có thể coi như là đang mất tích, cho nên chúng tôi thực sự không thể loại bỏ cậu ta là kẻ tình nghi, nhưng đồng thời chúng tôi cũng không thể loại trừ cô được. Cho nên tôi nghĩ theo kế hoạch tuần sau cô không thể quay về Mỹ rồi, phải ở lại trong nước tiếp nhận điều tra, cho đến khi có manh mối.”
Kha Ái im lặng một lát, đáp: “Vâng, tôi hiểu.”
Thành viên tổ vụ án đặc biệt lại tập trung trong phòng họp.
Phương Thanh dẩu miệng nói: “Cẩn thận thật.”
Cái này tất nhiên là nói Kha Ái.
Bạc Cận Ngôn cười nói: “Dựa vào tình hình trước mắt, mỗi manh mối đều hướng về phía cô ta.”
Tất cả mọi người im lặng.
Đây là chuyện rõ ràng.
“Nhưng mà…” Bạc Cận Ngôn lại nói, “Theo góc độ phân tích hành vi, Kha Ái không phải là hung thủ.”
An Nham và Phương Thanh đều sững sờ, Giản Dao hơi đăm chiêu nhìn anh. Bạc Cận Ngôn nói: “Hung thủ biết chuyện đêm đó Tưởng Học Nhiễm và đồng bọn giết người, sau đó lập kế hoạch kĩ càng, tính toán nửa năm sau, tiến hành trả thù. Thủ đoạn tàn nhẫn liều lĩnh.
Tuy từ khi còn bé Kha Ái gặp phải chuyện gia đình đau khổ và phải tách ra, nhưng trưởng thành trong gia đình có cha mẹ nuôi đầy đủ. Tính cách hoàn hảo, lạc quan, tự tin, lương thiện. Quan hệ bạn bè vô cùng rộng mở. Hơn nữa có tương lai rất rộng mở: công việc, gia đình, tình yêu.
Vụ án mưu sát này thể hiện nhân cách hoàn toàn khác với Kha Ái. Tuyệt vọng, độc ác, oán hận, được ăn cả ngã về không. Không chỉ là trả thù kẻ giết người, còn là trả thù nhân sinh. Nếu Kha Ái chứng kiến tất cả, dựa vào đặc điểm tính cách và nền giáo dục được tiếp nhận, hoàn toàn có thể báo cảnh sát, có chứng cớ nguyên vẹn bắt nhóm hung thủ quy án. Cô ta tuyệt đối không thiếu kiến thức chung này. Chỉ có kẻ tính cách ngược lại mới dùng cách thức giết người trả thù để hủy hoại tiền đồ và nhân sinh của mình.
Cho nên kẻ giết người không phải là Kha Ái. Cho dù hiện tại tôi chưa có chứng cứ trực tiếp, nhưng dựa vào phân tích hành vi đã chứng tỏ điều này.”
Giản Dao gật đầu, đây chính là chỗ cô vẫn cảm thấy kì lạ sau khi gặp Kha Ái. Giết người không phải là chuyện dễ dàng. Nếu lúc ấy kích động giết người thì không nói làm gì, nhưng nhẫn nại nửa năm sau điên cuồng giết người, chỉ có kẻ tính cách cực đoan, rơi vào tuyệt vọng mới có thể làm được, song ở các phương diện này Kha Ái đều thể hiện đặc điểm tính cách lý trí, bình thản. Cô ta hoàn toàn không cần phải lựa chọn giết người giải quyết vấn đề này.
Phương Thanh lại nhíu mày: “Nhưng hiện tại Kha Ái là kẻ tình nghi duy nhất. Cận Ngôn, tôi đồng ý với giá trị phân tích hành vi của anh, nhưng khi chứng minh thực tế thì phân tích hành vi của anh xảy ra xung đột logic… Xin lỗi, tôi tin tưởng chứng minh thực tế, tin tưởng hai mắt mình nhìn thấy là chuyện thật. Không chừng cô ta chỉ đang ngụy trang như vậy thôi, muốn khiến chúng ta nghĩ rằng Kha Thiển còn chưa chết, hung thủ là cậu ta.”
Bạc Cận Ngôn lại nói: “Biểu hiện trong phòng thẩm vấn hôm nay của cô ta có thể ngụy trang, nhưng dựa vào các mối quan hệ, cuộc sống, bạn bè, người nhà thì không thể. Kha Ái phù hợp tất cả hành vi phân tích của tôi.”
Phương Thanh trừng lớn mắt: “Nhưng trong hồ sơ pháp y đã lấy ra được chính là ADN của Kha Thiển. Bào thai song sinh khác trứng thì ADN cũng khác nhau. Hơn nữa pháp y phán đoán một người chảy nhiều máu như vậy, không thể còn sống được.”
Bạc Cận Ngôn nói: “Vết máu ở hiện trường đã sớm bị người cọ rửa, lọt vào nhiều thứ làm biến đổi, pháp y kết luận là dựa vào phỏng đoán lượng máu. Về phần có thể lấy ra được một ít ADN thuộc về Kha Thiển, cùng với vết máu có giá trị, sao anh không nghĩ đến có người cố ý để lại?”
Phương Thanh hơi sửng sốt, tính cách bướng bỉnh nổi lên, cười lạnh nói: “Anh nói cũng chỉ là một loại khả năng. Nếu hung thủ không phải là Kha Ái? Vậy anh nói xem là ai,”
Bạc Cận Ngôn cũng cười, bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, không đáp hỏi lại: “Anh xác định hai mắt mình nhìn thấy là chân thực?”