Hối hận thì hối hận, nhưng khi nghĩ lại mình chỉ cần chịu trách nhiệm chữa thương cho bốn người kia chứ không cần phải đánh quái, Tần Nhược cũng an tâm lại, sau đó dần dần theo đà nói chuyện, hắn cũng hiểu một chút về tình hình cụ thể của bốn người kia:
Đội trưởng ‘Trái Tim Giết Chóc’, chiến sĩ cự linh cuồng bạo cấp 45, có hai món đồ vàng, theo bản thân hắn nói, thì một mình hắn chống hai con quái thú bậc bốn hẳn sẽ không nguy hiểm gì;
Tiểu Thanh, kiếm sĩ phép thuật sấm sét cấp 44, có một món đồ vàng, am hiểu tấn công tốc độ nhanh, có thể thoải mái chiến đấu với một con quái thú cấp 45 trở xuống;
Hoa Hồng Lửa, kẻ điều khiển nguyên tố lửa cấp 44, am hiểu phép thuật lửa tấn công diện rộng, sức mạnh phép thuật cao nhất đạt 180;
Ngả Tiểu Tiễn, xạ thủ ánh trăng cấp 45, am hiểu trinh sát, phá ẩn hình, dụ quái.
Tổ hợp thế này thực ra đã tốt lắm rồi, có sức mạnh, có nhanh nhẹn, có thể tấn công xa diện rộng, có thể trinh sát, lại có thể dụ quái nữa, tính cơ động mạnh, cũng có vẻ toàn diện, bất kể là nhanh chóng luyện cấp hay là đánh BOSS, cũng đều có thể lo liệu được cả. Chẳng trách gì lần này họ chỉ cần mang theo một tên khống nước bậc ba như mình là lên đường ngay rồi, với thực lực của họ, cho dù không có mục sư ánh sáng ở kế bên, cũng có thể trụ được vững vàng ở khu di chỉ dưới lòng đất Alex.
Đến lúc này Tần Nhược mới triệt để thả lỏng tinh thần.
“Này cậu em, cậu biết kha khá về bọn tôi rồi đấy, có phải là nên nói về bản thân cậu rồi không nhỉ?” Bên tai Tần Nhược chợt truyền đến thanh âm của đội trưởng Trái Tim Giết Chóc, chỉ thấy tên đại hán này đang dùng một ánh mắt rất chi là dò xét để nhìn mình.
Tần Nhược gật gật đầu. Hắn biết cái gì là điều mọi người quan tâm nhất, cho nên thẳng thắn thành thực trả lời ngay:
“Thuật Thủy Liệu cấp max, chiến đấu thì... Tự nhận là đối phó với một con quái thú bậc bốn không có vấn đề gì.” Cái này cũng không phải là hắn khoe khoang, bởi vì một con BOSS bậc ba dạng tinh anh thì dù sao thực lực cũng phải mạnh hơn so với một con quái thú bậc bốn loại bình thường mới phải.
Hắn vừa dứt lời, bốn người còn lại trong tiểu đội đều dùng những ánh mắt kỳ quái soi hắn ngay. Trái Tim Giết Chóc ho khan, nói: “Khụ, cái kia... Cậu em, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, đến lúc chiến đấu thì... Cậu chỉ cần để ý đến việc hồi phục thể lực cho bọn tôi là được, đừng nên lãng phí điểm pháp lực ở mặt tấn công, phép thuật nước bậc ba đối phó với quái thú bậc bốn chịu thiệt lắm.”
“Không sai, chúng tôi mỗi người đều có vị trí của mình, anh là hậu cần, chỉ cần phụ trách việc tăng máu cho bọn tôi là được, phần chiến đấu cứ giao cho tôi với đội trưởng!” Vẻ mặt tiểu Thanh cũng rất khẩn trương, cô nhìn chắm chằm vào Tần Nhược, như sợ hắn sẽ làm xằng làm bậy vậy.
“Ây... Được rồi.”
Tần Nhược không nói thêm, chỉ nhún nhún vai gật đầu đáp ứng. Mặc dù trong lòng không thừa nhận cho lắm, nhưng với thực lực hiện giờ của hắn, trong mắt những cao thủ này quả thật có vẻ rất tạm, chỉ là rất tạm thôi, có lẽ cũng chỉ có thể đảm đương được một vai trò nhân viên hậu cần không ổn định.
Rồi, nể mặt của tiền và bạc, tôi nhịn!
* * * * * *
Dọc đường, đội trưởng Trái Tim Giết Chóc đi ở phía trước nhất với tiểu Thanh, trừ đôi lúc đột nhiên nhớ ra gì đó thì quay đầu lại dặn dò, còn không sẽ không mở miệng bao giờ, nhìn dáng vẻ rất chi là nghiêm cẩn. Còn Hoa Hồng Lửa và Ngả Tiểu Tiễn thì giống như có vô tận những câu chuyện riêng tư vậy, cứ chúi đầu thì thào với nhau mãi không ngừng, khiến không ít người đi đường phải ngắm sang.
Tần Nhược là bên được thuê nên cũng không cảm thấy bị ghẻ lạnh gì. Dù sao cũng chỉ là cầm tiền làm việc mà thôi, hai tiếng hoặc bốn tiếng đồng hồ sau là ai lết đường nấy rồi, không nhất thiết gì phải tìm chuyện giao lưu với mấy cô nàng ấy.
Có điều sau khi bước vào trong rừng Cain, Tần Nhược vẫn cẩn thận nhắc nhở Ngả Tiểu Tiễn một câu, nhờ cô ta khi có đạo tặc tới gần thì lưu ý giúp một chút.
Trong khi đang nói chuyện, tiểu đội này gặp phải một con sói Bão Táp, con này bị một chiêu Cầu Lửa Lớn với chiêu Tên Ngầm của Hoa Hồng Lửa và Ngả Tiểu Tiễn đã đình chỉ việc nói chuyện phiếm bắn trúng ngay. Hai đòn tấn công này gần như là bay tới cùng một lúc vậy, tốc độ nhanh kinh người, con sói Bão Táp kia thậm chí còn chưa kịp phóng ra bất cứ phép thuật nào, vừa mới bước vào trong phạm vi tấn công là đã ngã lăn lông lốc rồi!
Chết trong chớp mắt...
Thu lại cây cung gỗ, Ngả Tiểu Tiễn có vẻ thắc mắc quay đầu lại nhìn Tần Nhược một cái:
“Anh có kẻ thù à?”
Tần Nhược còn đang bị chấn kinh vì kỹ năng bắn tên tuy phát sau mà tới trước của Ngả Tiểu Tiễn, cũng như sự nắm bắt thời cơ ngưng tụ nguyên tố lửa và phóng ra của Hoa Hồng Lửa, cho nên hơi sững người một thoáng, rồi mới gật đầu, nói: “Phải, trước kia giết quái bị giết mất một lần, hôm nay vừa mới báo thù lại, cho nên có chút lo lắng.”
Hắn vừa mới dứt lời, vẻ mặt hơi lo lắng của Trái Tim Giết Chóc chợt giãn ra, Trái Tim Giết Chóc cười nói:
“Cậu cứ yên tâm, chỉ cần ở trong tầm nhìn của tôi, cậu sẽ không bị nguy hiểm gì.”
Tần Nhược dĩ nhiên biết Trái Tim Giết Chóc đã thầm cho rằng kẻ thù của hắn là một tên gà con bậc ba rồi, hắn đang định giải thích lại một chút, nhưng khi ánh mắt lướt qua chiếc huy chương chiến minh ở trước ngực Trái Tim Giết Chóc, câu nói vừa dâng lên đến cửa miệng của hắn đã vội bị nuốt xuống ngay.
Mình thật là cả nghĩ quá rồi, gia tộc Bóng Đen mặc dù có chút thực lực đấy, nhưng dù sao cũng không phải là một gia tộc trong các chiến minh, tên Carmen kia cho dù có manh động hơn nữa, cũng không thể nào không chừa mặt mũi cho Trái Tim Giết Chóc được. Dám trước mắt thành viên của bảy chiến minh mà động tới người bên cạnh họ, đó gọi là tự tìm khổ.
Cho nên mấy tiếng đồng hồ này, mình sẽ tuyệt đối an toàn.
Nghĩ thế, Tần Nhược dĩ nhiên cũng gật gật đầu thả lỏng tinh thần, rồi toàn tâm suy tưởng lại động tác vừa rồi của Hoa Hồng Lửa. Bắt đầu từ lúc ngưng tụ nguyên tố sớm, rồi bắn ra quả cầu lửa sớm, để đến khi con sói Bão Táp kia mới đặt chân vào phạm vi tấn công thì cũng vừa lúc bị trúng đòn, tất cả hình như đều đã được suy tính trước một cách cặn kẽ rồi.
Xem ra thực lực của các cô gái này cũng không hoàn toàn chỉ thể hiện bằng trang bị thôi đâu. Tần Nhược chỉ mới trông thấy các kỹ xảo này, đã có thể hiểu thêm một chút về các mỹ nữ ấy rồi.
Mà phản ứng của hắn cũng chính là điều Hoa Hồng Lửa và Ngả Tiểu Tiễn hy vọng nhìn thấy.
Từ khi vào trò chơi đến bây giờ, mặc dù có rất nhiều bạn bè quen biết đều biết kỹ thuật của các cô rất tuyệt, nhưng phần nhiều các người chơi nam vẫn chỉ chú ý tới ngoại hình của các cô, chủ quan nhận định rằng các cô chỉ là loại ‘bình hoa’ chỉ biết ăn chực điểm kinh nghiệm mà thôi. Đây cũng chính là lý do mà đến giờ các cô vẫn chưa chấp nhận gia nhập vào bất cứ gia tộc hay chiến minh nào.
Việc Tần Nhược không hề có chút che dấu ánh mắt kinh ngạc tán thán của mình đã khiến các cô gái tăng thêm hảo cảm... Có điều như thế cũng vẫn chưa đủ để khiến các cô buông lỏng, cho phép hắn ra tay.
Rất nhanh, trong mắt Tần Nhược xuất hiện chút cảm xúc tiếc nuối.
Suốt đường đi, tuy lũ sói bão Táp đều chỉ bị một đòn là mất mạng, nhưng bốn người kia chẳng hề ngó lấy chiến lợi phẩm một chút nào cả, chỉ mặc cho các đồng bạc và mấy cái xác nằm ở đó thôi... Đây đều là tiền cả đó!
Có điều trước đó đã đáp ứng với người ta là không lấy bất cứ chiến lợi phẩm nào rồi, cho nên Tần Nhược cũng không làm ‘nghiệp vụ’ trước kia của mình nữa, mà phần khác thì... Da sói bị đốt trụi, bị xuyên thấu sẽ hạ phẩm chất đi nhiều lắm, cho dù có cầm đi bán, cũng chẳng bán được mấy đồng, bởi vậy cũng không nhất thiết phải phí thời gian đi thu thập làm gì.
Qua khỏi vòng ngoài, cấp bậc của quái thú trong rừng bắt đầu tăng lên. Có điều tốc độ đi tới của tiểu đội Tần Nhược cũng không bị ảnh hưởng gì, điều này phải quy công cho sức mạnh phép thuật rất cao của Hoa Hồng Lửa và khả năng bù đòn của Ngả Tiểu Tiễn. Trước mặt các cô, quái thú bậc ba quả thực không có chút khiêu chiến nào.
Trong khoảng thời gian này, Hoa Hồng Lửa đã uống mất hai bình thuốc hồi phục ma lực loại nhỏ giá ba mươi đồng vàng một bình, điều này khiến Tần Nhược đi theo sau phải đau đớn một hồi, hoài nghi xem nhà của cô có phải là mở xưởng thuốc hay không... Thực là quá xa xỉ đi.
Rừng Cain dù sao cũng là một vùng đất hiểm, sau khi xử lý con hổ Lửa Nung cấp 39 cuối cùng xong, Tần Nhược cảm thấy ngay phía trước mặt rõ ràng truyền đến một khí vị khiến người ta phải kiềm nén. Loại khí vị này càng âm u hơn vòng ngoài, càng khiến người ta phải run sợ hơn, giống như chỉ cần bước một bước về phía trước là sẽ rơi vào trong địa ngục vô biên vậy...
Đến nơi đây, tiểu đội của Tần Nhược hơi ngừng lại, Hoa Hồng Lửa từ đầu đến giờ luôn đi tiên phong giờ đã lùi xuống, đứng sau lưng Tần Nhược chung với tiểu Thanh, đội trưởng Trái Tim Giết Chóc thì đi đến phía trước nhất, hắn quay đầu lại nói: “Quy củ cũ, tôi và tiểu Tiễn giết quái; Hoa Hồng, tiểu Thanh chú ý mặt sau; Tần Nhược, cậu sẽ ở chính giữa đội, tùy thời thêm máu cho chúng tôi.”
Thấy ánh mắt của mọi người đều rơi vào người mình, Tần Nhược bèn gật đầu thật mạnh: lấy tiền tài người, giúp người tiêu tai.