Đám chíp bông mập mạp đều cực kì nghe lời, tuy rằng bọn chúng vừa mệt vừa đói, nhưng chúng rất ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ đạo của người lớn, xếp thành hai hàng, chúng bắt đầu bò từ dưới đáy động lên. Tuy để tiện cho chúng bò lên, Mạnh Cửu Chiêu đã đục rất nhiều bậc trên “cầu trượt” cho chúng đặt móng, thế nhưng đối với móng vuốt nhỏ bé lại yếu ớt của bầy nhóc con, việc bò lên thực sự khó khăn, chốc chốc lại thấy có đứa đang bò thì bị rơi xuống.
Rơi xuống một đứa sẽ kéo theo cả dây dài phía sau, bọn chúng quá nặng, lúc mấy đứa cùng nhau lăn xuống có thể đồng thời kéo theo cả Mạnh Cửu Chiêu lăn rơi một thể, không biết làm sao, người bên dưới trợ giúp dành đổi sang Gray.
Mạnh Cửu Chiêu phát hiện ra một điều:
George cũng nằm trong đám chíp bông mập mạp đang bò lên phía trên này, tuy là con của mình, nhưng Mạnh Cửu Chiêu không hề tặng nó chút đãi ngộ hơn người nào cả. Vào lúc đầu, George vẫn luôn là đứa bò ở sau cùng, Mạnh Cửu Chiêu có hơi lo lắng, sức khỏe của con nhỏ nhà mình hình như cũng không tốt lắm… Vóc người nhỏ đã đành, trọng lượng cơ thể lại nặng hơn so với bạn bè đồng trang lứa. Có điều, đợi đến khi Mạnh Cửu Chiêu đi trở lại ra ngoài, trợ giúp bên trong cho đám trẻ đổi người thành Gray, Mạnh Cửu Chiêu lại phát hiện George thế mà lại đang tự mình bò thoăn thoắt phía sau mông cậu!
Con gà con ú nần màu vàng tự mình bò lên chiếp một tiếng, tuy rằng trông cực kì đáng yêu, nhưng mà…
Mạnh Cửu Chiêu cứ luôn có cảm giác tiếng chiếp của George ẩn chứa sự vui mừng vì theo kịp.
Ai cha ~ papa cuối cùng cũng bò lên, trước đấy bò chậm như thế để cùng papa, George mệt muốn chết đi được —— cảm thán xong, George ú nần liền nằm xuống cạnh chân Mạnh Cửu Chiêu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thế mà… lại được con mình chăm sóc… Việc này…
Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy hết sức phức tạp.
Hoạt động vất vả khiến Kantus mệt lả, may thay cho dù Gray đã bị thương, nhưng sức hắn vẫn khỏe hơn Mạnh Cửu Chiêu, sau khi hắn xuống dưới, đám nhóc chẳng bao lâu sau thì bò lên được, cho dù không lên được, cũng được hắn cõng trên mình cùng leo lên.
Sau khi kiểm kê lại quân số một lần nữa, xác định không thiếu một đứa nào, tất cả đều có mặt đầy đủ, Mạnh Cửu Chiêu lại buồn rầu.
Ngay lúc Mạnh Cửu Chiêu nghĩ mãi không ra, bỗng nhiên một con cá từ trên trời rơi xuống, không hề nghiêng lệch, vừa khít rơi xuống bên chân cậu.
Mạnh Cửu Chiêu không nhịn được nhìn về hướng bờ biển, cậu bắt gặp Alice đang chống vây nhìn về phía này.
“A ~ Alice!” Hôm nay Alice rất sung sức, trong một khoảng thời gian được ăn ngon, thành ra cơ thể của nó mập thêm một chút, thoạt nhìn… trông càng đáng sợ hơn.
Chưa gặp giống cái Kantus bao giờ, đám con non hoàn toàn không dám thở mạnh, nhao nhao trốn sau lưng Mạnh Cửu Chiêu.
Trái lại, George và Alice lại vô cùng quen thuộc, miệng kêu lên một tiếng chiếp, nó gửi lời chào tới Alice.
Hoàn toàn không có sức chống cự lại một George ngoan ngoãn, vì thế, Alice lại phun ra một con cá nhỏ từ trong miệng, nhắm chuẩn tới ngay trước mặt George, Alice hào phóng mời em trai ăn cơm.
“George, ăn!”
Hôm nay, Alice cảm thấy vô cùng tự hào khi chăm sóc và nuôi gia đình mình, nó hiểu rõ sở thích của từng thành viên trong nhà, bác Solid Lunsar thích ăn loại sò có cái vỏ khó ưa, mama Louis thích ăn cá lớn có phần thịt hồng hồng, papa A Trọc thích ăn tôm, còn nữa, em trai đáng yêu George thích ăn loại cá bé cũng đáng yêu như nó.
Mỗi khi nghĩ tới những loài sinh vật này là để dành cho mọi người trong nhà ăn, Alice bỗng cảm thấy đáy biển không còn cô đơn nữa, với những loài cá lớn khác muốn chống đối tranh giành thức ăn với nó, tinh thần liều mạng của nó càng tăng cao.
Không buôn tha cho kẻ mạnh được thắng, hôm nay Alice đánh lộn rất hăng máu.
George nhìn sang papa, thấy papa không phản đối liền vội vàng ngậm lấy con cá Alice cho nó, ăn lấy ăn để.
Loại cá này đối với Alice chỉ là loại nhỏ, nhưng thật ra vóc dáng của nó vẫn rất lớn, những chỗ ăn không hết, George đều hào phóng chia sẻ cùng những đứa trẻ khác. Gray nhìn cảnh tượng này mà lòng thấy hâm mô cực kì.
“A Trọc, con nhà cậu thật… thật không tệ chút nào.” Hắn không biết nói ra những từ như có giáo dục, nhưng hắn vẫn cảm nhận được đứa nhóc này rất biết suy nghĩ? Rất… Rất tốt!
Đối diện với sự khen ngợi của Gray, Mạnh Cửu Chiêu hiếm khi có được một lần thấy chột dạ.
Chỉ có cậu biết rõ, biểu hiện bây giờ của George hoàn toàn không phải là hào phóng, chẳng qua nó chỉ đang lười thôi.
George là một đứa trẻ vừa kén chọn lại vừa lười nhác, Mạnh Cửu Chiêu phát hiện bình thường sau khi ăn hết những chỗ mình thích, nó sẽ nằm ngủ ngáy khò khè trên đống còn dư. May thay nhiệt độ tại vùng đất sinh sản rất thấp, nếu như còn ở bộ lạc, đây chính xác là một con gà con bò ra từ trong đống rác đó!!!!
Không thể nhẫn nhịn nổi nữa! Vì thế Mạnh Cửu Chiêu đã đưa ra chỉ thị dành riêng cho George: thức ăn mỗi ngày nếu còn dư lại, ai ăn người đó phải chịu trách nhiệm mang ra bên ngoài, nếu không làm được sẽ đánh đòn.
George rất sợ bị đánh đòn, vì thế chỉ thị ngay lập tức có tác dụng: vì không phải đi dọn rác thức ăn thừa, hằng ngày George đều ăn sạch sẽ hết tất cả đồ ăn.
Thật sự là ăn, cực, kì, sạch, sẽ! Ngay cả phần vảy cá không ai muốn ăn, vì không để tồn dư rác, nó cũng kiên quyết ăn cho bằng sạch.
Đứa bé này lười biếng tới mức nào chứ ——
Ngày hôm nay, George hào phóng chia sẻ đồ ăn với bạn bè, có lẽ nó rất vui nhỉ? Vừa có thể quang minh chính đại ăn uống kén chọn, lại vừa hiên ngang không cần đi đổ rác.
Để kệ cho bạn bè tranh nhau phần thức ăn còn sót lại, George run rẩy nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trong gió rét.
Vì thế, Mạnh Cửu Chiêu cầm con cá lớn Alice vừa ném cho đưa cả cho bọn trẻ, bọn chúng còn nhỏ, mỗi ngày cần phải dựa vào thức ăn để duy trì thể lực, chặng đường tiếp theo bọn chúng phải tự mình vượt qua, bởi vậy, không thể không cho chúng ăn gì.
Ngay lúc đám nhóc đang ăn uống, Alice cũng nhìn thấy thi thể Kantus trên mặt đất.
Nó lập tức trở nên hoảng hốt.
“Mama? Mama?”
Mạnh Cửu Chiêu quyết định nói ra tình hình thực tế với nó. Vì thế, cậu đem tất cả mọi chuyện kể hết cho Alice nghe, từ việc phần lớn Kantus trên vùng đất sinh sản đều đã bay đi kiếm ăn, đến chuyện trong lúc đó đột nhiên xuất hiện một bầy Kantus lạ tới cướp con non.
“Hiện giờ chúng ta đang tìm một nơi an toàn cho đám nhóc này, tránh cho kẻ xấu lẻn tới bắt chúng đi.” Mạnh Cửu Chiêu nói ra chuyện cần làm.
Alice vẫn luôn yên lặng lắng nghe, hiện giờ nó có thể nghe hiểu tương đối nhiều, cho dù không hiểu được tất cả, nhưng chí ít nó cuối cùng cũng biết rõ tình huống hiện giờ.
“Chỗ… khác? An toàn?” Nó nghiêng đầu, bởi vì động tác này, miệng của nó trông có vẻ ngay ngắn hơn.
“Ừ, đúng thế, nhóc có đề nghị gì không?” Hải vực này phân bố khá rải rác, không ai có thể thông thạo hơn người sống trong biển từ nhỏ như Alice, Mạnh Cửu Chiêu quyết định nhờ Alice giúp đỡ một chút xem sao.
Vì thế, Alice liền nghiêm túc suy nghĩ, rất nhanh, nét mặt nó đã biểu hiện sự vui mừng.
“Bên kia!” Vươn một cái vây trái ra, nó chỉ về một hướng. Theo hướng tay, nó lập tức miêu tả chỗ đó một chút, tuy rằng lời của Alice nghe có hơi mù mờ, nhưng cuối cùng Mạnh Cửu Chiêu vẫn hiểu ra nó muốn nói tới một vùng đồng bằng băng khác, gần đấy có rất nhiều cá. Điều quan trọng nhất là đó là đồng bằng băng đó gần đấy nhất.
Không dám chủ quan, Mạnh Cửu Chiêu lập tức xác nhận cẩn thận từng chỉ tiết với nó, sau cùng, cậu và Gray quyết định dẫn đám nhóc đi qua đấy.
Hiện giờ, bọn cậu tuy không nghe thấy tiếng của trận đánh vọng lại từ đằng kia, nhưng bọn cậu vẫn hiểu đấy là một cuộc chiến gian khổ, cho dù Kantus phe mình có trở về, trận chiến vẫn sẽ rất khốc liệt, cứ tiếp tục trốn ở chỗ này, đám trẻ nhất định sẽ bị tìm ra, thậm chí có khi còn bị đem ra làm con tin, Mạnh Cửu Chiêu không biết mình có nghĩ nhiều quá hay không, nhưng mấy người Solid Lunsar và Tiểu Hoa đã giao con cho cậu, cậu nhất định phải đảm bảo an toàn cho đám trẻ này.
Đi sang một vùng đồng bằng băng khác, nghe thật giống mơ mộng hão huyền! Nhưng thật ra đây lại là phương pháp an toàn nhất.
Lúc này, cậu cảm thấy thật may mắn khi gặp được Alice, kế hoạch này chắc chắn không thể thành công nếu không có Alice.
“Tiếp theo, chị Alice sẽ mang các con sang chỗ khác để chơi.” Xoa xoa đầu nhỏ của George, Mạnh Cửu Chiêu nhìn về phía Alice, liếc mắt một cái như đang thấu hiểu tâm tư của cậu, Alice từ từ há chiếc miệng rộng của mình ra.
Bên trong miệng của Alice có một phần túi riêng biệt với khoang dạ dày, phần túi này trở thành điểm then chốt trong việc biến Alice thành anh hùng cứu trứng.
Biện pháp chăm sóc con cái tốt nhất với giống cái Kantus sống tại biển như sau —— luôn mang theo con bên người.
Giống đực Kantus được sinh ra từ trứng, mà giống cái Kantus lại sinh con. Giống cái Kantus không những có hai hệ hô hấp, bọn họ còn có hai hệ thống sinh sản, trong mùa sinh sản, vào lúc giao phối với giống đực, đẻ trứng chứa giống đực sẽ để lại cho giống đực, để giống đực tiếp tục bảo đảm nhiệt độ cho con non bên trong trứng có thể tiếp tục phát triển, còn con cái non sẽ được thai nghén bên trong cơ thể giống cái Kantus, khi cơ thể bọn chúng trưởng thành hoàn toàn trong cơ thể mẹ rồi, lúc ấy mới được hạ sinh tại đáy biển sâu.
Trên thế giới này, không kể trên đất bằng hay dưới biển sâu vạn dặm, đối với con nhỏ, tất cả đều là một thế giới tràn ngập sự nguy hiểm, vì con, giống đực sẽ dẫn theo chúng bên người tới tận khi trưởng thành, bên cạnh đó, giống cái cũng không khác gì, thậm chí, tại đáy biển sâu u tối, mức độ nguy hiểm còn cao hơn, giống cái Kantus vì thế còn tiến hóa, sản sinh thêm một công cụ giúp bọn họ mang theo con của mình, đó chính túi đựng con trong cơ thể họ.
Thứ này về sau được nghiên cứu, lấy tên gọi là “ôn sàng(*)”
(*) Ôn sàng là môi trường với nhiệt độ được tạo ra bởi sự phân hủy của các chất thay thế hữu cơ trong cọc bằng quá trình chuyển hóa vi sinh vật. Một ôn sàng/lò sưởi được phủ một lớp vỏ thủy tinh nhỏ (hay còn được gọi là hộp nóng) được sử dụng như là một phiên bản nhỏ của nhà kính (nhà kính nóng). Một số động vật đẻ trứng, chẳng hạn như gà tây cần sử dụng lò sưởi để ấp trứng. Bằng cách mở rộng, thuật ngữ ôn sàng được sử dụng để mô tả một môi trường lý tưởng cho sự tăng trưởng hoặc phát triển của một cái gì đó.
Con cái non khi mới ra đời cực kì yếu ớt, phần lớn thời gian, mẹ bọn chúng sẽ đặt chúng vào ôn sàng bên trong cơ thể mình, chờ khi chúng lớn hơn một chút, lúc ấy mới cho phép chúng ra ngoài hoạt động, đương nhiên, một khi gặp phải nguy hiểm, hoặc khi cần nhanh chóng thay đổi vị trí, giống cái Kantus sẽ không do dự đặt con vào “ôn sàng” một lần nữa.
So với giống đực Kantus, giống cái Kantus còn được quán triệt tinh thần “muốn lấy được con ta, phải bước qua xác ta” sâu sắc hơn nữa.
Nói nhiều như thế, thật ra chỉ vì muốn giải thích một chút về ôn sàng trong cơ thể Alice.
Từ khi giống cái Kantus được sinh ra, trong cơ thể chúng đã tự nhiên xuất hiện phần túi này, có điều khác với phần túi trong người mẹ, túi của bọn chúng chủ yếu để đựng một vài thứ linh tinh mình thích, nói rõ hơn một chút thì nó có công dụng giống hệt như ba lô đeo lưng của Kantus đực vị thành niên, bọn chúng sẽ đặt thức ăn mình ăn, hòn đá nhỏ, ngay cả thứ đồ tùy thân gì đó cũng bỏ cả vào túi, đối với bọn chúng, đây là bản năng cầu sinh, nhỡ vào lúc không cẩn thận lạc mất mẹ, bọn chúng còn có thể sống sót một khoảng thời gian dựa vào túi lưu trữ đồ ăn, đợi tới khi mẹ tìm được bọn chúng.
Tiếp đó, được luyện tập kĩ năng chứa đồ từ khi còn nhỏ, vào thời kì bọn họ động dục và trưởng thành, trở thành một giống cái chân chính, bọn họ sẽ chứa con mình một cách ngày càng thành thục hơn.
Trong cơ thể Alice cũng tồn tại một loại “ôn sàng” như thế, vóc dáng cơ thể cao lớn, bình thường lại sinh hoạt tiết kiệm, Alice thường xuyên dự trữ một lượng đồ ăn cực lớn trong người, vì thế, so với bạn bè đồng trang lứa, ôn sàng trong miệng Alice có thể nói thuộc hạng QUEEN SIZE xa hoa!
Trước kia có thể nhặt được nhiều trứng (+đá) như thế trong một lần, ít nhiều gì cũng do công của phần túi mang này! Lúc đó Mạnh Cửu Chiêu còn rất tò mò, cậu không biết Alice làm thế nào nhặt được toàn bộ đống trứng này về: tuy rằng miệng Alice rất lớn, nhưng cùng một lúc để nhiều như thế thì quá miễn cưỡng rồi, mãi tới tận khi cậu hỏi Alice, sau đó Alice…
Alice cũng không thể giải thích rõ được ==//
Sốt ruột quay vòng vòng, cuối cùng Alice trực tiếp nuốt luôn Mạnh Cửu Chiêu vào.
Sau khi tự trải nghiệm sự chăm sóc phục vụ mà lúc trước các bé trứng được hưởng, cuối cùng Mạnh Cửu Chiêu cũng đã hiểu ra.
Có điều…
Con gái à, lần sau con nên dọn dẹp phòng một chút rồi hãy mời papa vào thì tốt hơn…
“Đi đi, theo chị Alice sang bên kia.” Ủn cái mông nhỏ của đám trẻ, Mạnh Cửu Chiêu ra hiệu cho chúng đi thẳng về phía trước.
Cơ thể mập mạp của đám nhóc khẽ run run, dù cho Mạnh Cửu Chiêu có đẩy thế nào, bọn chúng vẫn sừng sững bất động tại đó. Đúng lúc đó, George cuối cùng cũng nhúc nhích.
Lười biếng đứng dậy từ trên chân papa, nó chui thẳng vào trong miệng Alice, thường ngay nó rất hay chơi như thế với Alice, việc đi vào bên trong lớp túi mang này chẳng phải chỉ diễn ra một lần, thậm chí, mỗi khi cảm thấy lạnh, nó còn chủ động bảo chị bỏ mình vào trong đi ngủ.
Có một đứa đi trước, chuyện sau đó liền dễ dàng hơn, một đứa lại thêm một đứa, rốt cuộc toàn bộ đám nhóc đều chui vào trong túi của Alice.