*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: DLinh
Beta: Mimi
*****
Bởi vì Cục Cưng cam đoan bọn chúng sẽ ngoan ngoãn đợi tại bộ lạc suốt cả ngày hôm nay nên Black và White quyết định đi xa một chút, thời tiết đang ấm dần lên, da thú trải trong hang cũng cần phải đổi sang loại khác. Bọn hắn nhìn trúng da của loài hổ răng kiếm (*), mà loại động vật này chỉ sống ở một nơi cách bộ lạc rất xa.
(*) hổ răng kiếm: Smilodon (từ tiếng Hy Lạp có nghĩa là: “răng dao”) là một chi tuyệt chủng của mèo răng kiếm được coi là đã sống trong khoảng thời gian từ 3 triệu đến 10.000 năm trước tại Bắc và Nam Mỹ
“Em có chút không yên lòng, cứ cảm thấy đáng ra phải đem theo bọn nhỏ ra ngoài.” Vừa cắn đứt cổ một con hổ răng kiếm, Black vừa nói với bạn đời.
“Nhưng mà bọn nhóc nói chúng muốn ở lại bộ lạc chơi cùng những đứa trẻ khác mà, hơn nữa hổ răng kiếm vẫn còn là mối nguy hiểm quá lớn đối với bọn nhỏ.” White vừa dùng chân đạp ngã một con hổ răng kiếm khác, vừa trả lời.
Loài dã thú này có chỉ số nguy hiểm vô cùng cao đối với đám thú nhân đi săn, nhưng nếu là hai con Kantus sắp trưởng thành thì ngược lại hoàn toàn chẳng phải việc gì khó khăn cả.
Black và White đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm của thú non, bọn hắn sắp trở thành chúa tể thế giới, thành những nhân vật đứng đầu trong số những loài ăn thịt của đại lục này.
Song, đám trẻ nhà bọn hắn lại thực sự yếu ớt đến đáng thương.
Không nói tới việc Cục Cưng không thể biến hình, mà ngay cả Louis cũng rất nhỏ nhắn và yếu ớt. Tuy nó nặng ký cũng như mạnh mẽ hơn nhiều so với đám trẻ cùng trang lứa khác, nhưng đặt bên cạnh những dã thú đã trưởng thành lại chẳng đáng kể gì. Ví như con hổ răng kiếm mà bọn hắn vừa giết chết này, nó có thể dễ dàng cắn đứt cổ Louis chỉ trong một nốt nhạc.
Mỗi ngày Black và White đều cảm ơn thần may mắn vì đám trẻ nhà mình được nuôi dưỡng ở chỗ này, nếu ở trong thế giới toàn khủng long lúc trước, chắc chắn bọn hắn không thể chăm sóc bọn nhỏ thuận lợi đến thế đâu.
Ngay lúc bọn hắn đang trò chuyện với nhau, Black đột nhiên dừng lại, quay đầu, ánh mắt nhìn đăm đăm về phía xa.
“Em nghe được tiếng kêu của Cục Cưng.” Dứt lời, Black lập tức bỏ lại con mồi, chạy về bộ lạc.
Không nói một tiếng nào, White cũng chạy bám sát đằng sau bạn đời của mình.
Tốc độ của bọn hắn rất nhanh, không bao lâu đã chạy về tới bộ lạc, thế nhưng trong bộ lạc chỉ có bóng dáng của năm đứa trẻ khác, mà hai đứa con nhà bọn hắn đã ra ngoài mất tiêu!
Con mình thực sự không chịu ngoan ngoãn nghe lời!
Black và White một mặt tự trách bản thân quá tin vào lời nói của đám trẻ láu lỉnh nhà mình, một mặt lại vô cùng lo lắng.
Không chỉ Black, ngay cả White cũng nghe được tiếng kêu của hai đứa nhỏ, đó không đơn giản là thanh âm trò chuyện hay réo gọi bình thường, mà là tiếng kêu cầu cứu cha mẹ.
Nhớ tới việc bọn trẻ thường tìm đến chỗ một thú nhân tên gọi Halu để chơi đùa, bọn hắn lập tức chạy về hướng bộ lạc Cinnamon, trên đường lại vừa vặn bắt gặp Halu đang vội vàng tới báo tin.
Dự cảm của bọn hắn đã thành sự thật: Đứa nhỏ nhà mình bị một con linh cẩu to lớn bắt đi!
Bọn Black biết rất rõ hình thể của loài linh cẩu, đây chính là một trong những động vật ăn thịt đứng đầu ở khu vực này. Một khi con mồi bị linh cẩu bắt được, chắc chắn sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn, loài dã thú dũng mãnh ấy ngay cả xương cũng nhai vỡ rồi ăn hết cùng một lúc.
Trên người Cục Cưng và Louis vốn tràn ngập mùi mà bọn hắn lưu lại, theo lí thuyết mãnh thú thông thường sẽ không dám tùy tiện tập kích, nhưng hôm nay ——
Black và White biến trở lại nguyên hình. Một khi đã dùng hết tốc độ, hai con Kantus này nhanh chóng bỏ Halu lại xa đằng sau. Bọn hắn không cần đến sự dẫn đường của đối phương bởi vì vết máu của Cục Cưng vẫn còn lưu lại vô cùng rõ rệt, từng vệt nhỏ điểm suốt dọc đường. Nhìn thấy những đốm máu ấy, trái tim hai người cha ngày càng trùng xuống.
Theo vết máu rơi rớt mỗi lúc một nhiều, sự lo lắng, sợ hãi và cả tức giận trong lòng Black cùng White lại càng tích lũy thêm từng tầng từng tầng một. Những cảm xúc này đan xen vào nhau, nghẹn ứ trong lòng bọn hắn, không cách nào phát ra được, thực sự vô cùng khó chịu. Đúng vào lúc ấy, rốt cuộc bọn hắn cũng chạy tới nơi có vết máu cuối cùng —— một vách đá bên cạnh vực sâu hun hút.
Cạnh vết máu của Cục Cưng, còn có máu của Louis.
Vết máu của hai đứa trẻ kết thúc tại rìa vách đá, ngoài ra còn thấy rất nhiều dấu móng của dã thú khổng lồ hằn lại trên bờ vực. Chứng kiến cảnh này, trong đầu Black và White chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Con của bọn hắn đã bị một con linh cẩu truy đuổi đến tận đây, rồi, nhảy xuống.
“Chiếp —— ” Ghé vào bờ vực, Black gầm lên tiếng gọi con mình.
Bây giờ, hắn vô cùng hi vọng đứa nhỏ kia sẽ chiếp chiếp đáp lại cha nó!
Nếu có thể nghe được hồi đáp của con trai, hắn thề, khi trở về sẽ không đánh đít bọn chúng nữa.
“Chiếp chiếp —— ” White cũng gia nhập vào đội ngũ gọi con.
Tiếng kêu của hai người cha cứ liên tục mà vang vọng quanh vách đá, nhưng đáp lại bọn hắn chỉ có tiếng dội về của chính mình thôi.
Bóng đêm ngày càng đen đặc.
White chợt nhớ lại rất nhiều năm trước, hình như cũng từng xảy ra một chuyện giống như thế này. Chỉ có điều, khi đó, người ngã xuống vách núi và lạc đàn lại là Black.
” … Sau đó, anh đã ngất đi, ngất ngay trong lớp tuyết dày đặc, rồi lại nghe thấy tiếng Cục Cưng và Louis đang đào động tuyết để cứu anh ra, ngày ngày bọn chúng đều ngủ bên cạnh anh …” Nghĩ lại tình cảnh nhiều năm trước, White bỗng chốc nghẹn ngào.
Khi đó, hắn đinh ninh rằng hắn đã mất đi Black, nhưng chính sự tồn tại của hai đứa nhỏ đã nhắc nhở hắn phải tiếp tục sống.
Lúc đó Cục Cưng và Louis còn nhỏ hơn bây giờ và cũng yếu ớt hơn nhiều lắm, một người cha mất tích, người còn lại thì bất tỉnh, thời điểm ấy, bọn chúng đã sợ hãi biết bao nhiêu…
“Trước khi nhảy xuống, chắc hẳn bọn nhỏ đã vô cùng sợ hãi…” Nghĩ đến cảnh hai đứa trẻ bị một con linh cẩu to lớn dồn đến đường cùng, White chịu không nổi nữa mà khóc rống lên.
“Bọn chúng vẫn luôn rất hiểu chuyện.” Black từ từ nói, “Bọn chúng sẽ không chạy đi quá xa, cho dù có ham chơi cũng tuyệt không rời bộ lạc, nhất định là đám linh cẩu kia đã bắt chúng mang đi.”
“Đúng… Là đám linh cẩu kia.” Trong mắt vẫn còn ầng ậc nước, nhưng đợi đến khi White ngẩng đầu lên một lần nữa, dưới đáy con ngươi của hắn đã lóe ra tia nguy hiểm đặc trưng của loài khủng long. Hắn quay đầu nhìn về phương hướng của mùi bầy linh cẩu.
Trong đêm đen, hai con Kantus trưởng thành điên cuồng lao về phía bầy linh cẩu.
Lúc này, trong mắt bọn hắn hoàn toàn không có lấy một tia dịu dàng hay ôn hòa nào, ngược lại, chỉ còn sự hung tợn của hai con dã thú.
Cùng lúc ấy, bầy linh cẩu do Hắc Á cầm đầu đang chuyển hướng về phía bộ lạc Cinnamon, hiện giờ bọn chúng đã có thể tàn sát không hề e sợ một điều gì.
Thiếu đi mệnh lệnh của Amanda, những con linh cẩu này không có ý định chừa mạng cho bất kì ai, bọn chúng muốn giết toàn bộ thành viên bộ lạc Cinnamon rồi mới tiến hành cướp bóc.
Khi hai con Kantus chạy tới nơi, đập vào mắt chính là thảm cảnh đầu rơi máu chảy cùng với tiếng kêu khóc vang trời của tộc nhân bộ lạc Cinnamon.
Tuy nhiên, cảnh tượng bi thảm ấy hoàn toàn không đả động đến bọn hắn dù là một chút.
Trong mắt cả hai lúc này chỉ có bầy linh cẩu kia thôi.
Con quái thú đen tuyền to lớn há cái miệng khồng lồ dữ tợn đớp tới đám linh cẩu!
***
Thành viên bộ lạc Awash lòng nóng như lửa đốt, cuống cuồng chạy tới nơi xảy ra vụ việc, đi cùng bọn họ còn có người báo tin – Halu nữa. Trên đường, tất nhiên ai cũng đều thấy được vết tích hai đứa trẻ rơi xuống từ trên vách đá.
Nghĩ tới tâm tình hai người cha hiện giờ, bọn họ lại tức tốc lần theo mùi mà chạy về phía bộ lạc Cinnamon.
Có điều, cảnh tượng trước mắt họ lại là cái gì thế kia.
“Trời ơi! Cái gì thế này?” Nazha là người đầu tiên chạy tới nơi, cô liếc mắt liền thấy hai con mãnh thú to lớn màu đen đang cắn xé đàn linh cẩu.
Nhưng mà, đó còn được coi là dã thú sao? Sống qua ngần ấy năm, cô chưa bao thấy một loài động vật nào to đến thế! Bọn chúng có cái miệng lớn đến kì dị, bên trong chi chít những răng là rằng. Mấy con linh cẩu có kích thước vốn không thể khinh thường bỗng chốc trở nên hết sức bé nhỏ khi đứng cùng hai con quái thú nọ, mỗi lần chúng há miệng đều có thể giết chết một con linh cẩu. Hai con quái thú dường như đang cố ý giày vò bầy linh cẩu, cố tình di di hàm răng, khiến cho tiếng kêu thảm thiết của bọn chúng không ngừng vang vọng bên tai Nazha. Một lượng máu nóng thật lớn tràn ra từ kẽ răng hai con quái thú, mặt đất hiện giờ đã nhuốm một màu đỏ tươi.
Bọn chúng đã ăn hết tất cả linh cẩu.
Nazha định báo cho mọi người để bọn họ đề phòng, hai con quái thú này quá đáng sợ, phải mau chóng nghĩ cách giết chúng mới được!
Thế nhưng, Sita đã kịp thời ngăn cô lại.
“Đừng, đừng làm bọn họ bị thương.” Ánh mắt Sita ánh lên sự trầm tĩnh, cô cũng chứng kiến hết tất cả mọi chuyện đang diễn ra trước mặt mình, song…
“Bọn chúng nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống tất cả chúng ta! Cậu có thấy cách mà chúng giết đám linh cẩu kia không!” Nazha gầm nhẹ, cô không sao hiểu nổi.
Thế nhưng Sita chỉ lắc đầu, gương mặt toát lên thần sắc bi thương, im lặng ghì vai Nazha xuống.
“Bọn họ sẽ không làm hại chúng ta, chẳng lẽ cậu vẫn chưa nhận ra bọn họ sao?”
“Đó chính là Black và White!”
Bộ lạc Awash ngây người ——
Nhẹ nhàng bước qua vùng đất bị máu tươi thẫm đẫm, thành viên bộ lạc Awash trầm mặc đi tới dưới chân hai con mãnh thú khổng lồ.
Black và White đang cùng xé xác Hắc Á, thoạt nhìn bọn hắn cực kì đáng sợ.
“Black, White … Được rồi … Đủ rồi…” Sita nhẹ nhàng vỗ vỗ vào bàn chân đã dính đầy máu của hai con khủng long nọ.
Kế đó, từng giọt từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.