Nguyên Thủy Tái Lai

Quyển 1 - Chương 36

Edit: Nhiên Nhiên Vi Vũ (PKDB)

Beta: Mimi

*****

Đại khái là vì cố sự của Ames, cho nên Black và White cũng khó mà lơi lỏng cảnh giác được. Trong lòng tràn ngập hoài niệm đối với baba và tình yêu dành cho đám con nhỏ, bọn hắn hết sức vui mừng vì hiện tại đang được ở cạnh nhau, cùng nhau quây quần bên đống lửa ấm áp. Cả nhà cứ thế vây thành một vòng tròn, đám thú non đang chìm vào một giấc ngủ vô cùng thoải mái và dễ chịu.

“—Thức dậy! Thức dậy!” Trong mộng, có người đang gọi. Black còn muốn ngủ thêm một lúc nữa. Bỗng nhiên hắn nhớ tới ba ba, ngày xưa cứ mỗi sáng sớm ba ba đều đánh thức hắn như vậy rồi mới rời đi kiếm đồ ăn. Về sau hắn đã trở thành người thức dậy sớm nhất nhà, không còn một ai đánh thức hắn vào buổi bình minh nữa.

Nơi này ấm quá, quả thực khiến người ta không nỡ tỉnh dậy…

Từ từ — Ấm?

Black giật mình ngồi bật dậy.

Hắn cảm giác hình như mình đã quên mất một cái gì. Ngoái cổ dò xét chung quanh một chút, Black nhìn thấy bọn Sita đang nằm ngổn ngang dưới mặt đất vây quanh chỗ của mình.

Hang ổ bị vén lên tạo thành một khe hở nhỏ, xuyên qua khe hở đó, Black có thể nhìn thấy cảnh sắc ngoài, trời đã sáng, vì thế, hắn nghiêm mặt nói.

“Không còn sớm nữa, các người đừng có ngủ nướng, thức dậy đi.”

Sita xoa xoa thắt lưng, xanh mặt ngồi dậy.

“Chúng tôi đã sớm thức dậy rồi! Chính đám lười biếng các cậu kêu thế nào cũng không tỉnh, lại còn ngủ say như chết, kéo kiểu gì cũng chẳng chịu dựng cái thân thể lên. Khi chúng tôi hợp sức kéo cậu dậy, cậu còn vung tay ném chúng tôi ra ngoài!”

Cái đám thỏ chết này, rốt cuộc ăn cái gì không biết, kéo mạnh như thế mà vẫn hoàn toàn bất động?!

Sita không khỏi cảm thấy quái lạ, nhưng mà cô lại có cảm giác không thích nhiều hơn.

“Nha?” Mạnh Cửu Chiêu tò mò thò cái đầu nhỏ của mình ra khỏi ngực Black, sau đó cậu kéo áo đối phương ra hiệu rằng mình đã đói bụng rồi.

“Trời ạ! Đây là cái gì? Các người còn chưa nói cho chúng tôi biết các người dẫn theo con non đâu.” Lực chú ý của Sita hoàn toàn bị Mạnh Cửu Chiêu thu hút.

Tại cái đại lục tàn khốc này, con non chính là sinh vật vô cùng quý giá và hiếm thấy, điều đó là không thể nghi ngờ. Awash là một bộ lạc non trẻ, bởi vì sinh hoạt trên mảnh đất lạnh giá nhất đại lục, cho nên người già và trẻ nhỏ rất khó sống được. Bọn họ là những kẻ may mắn sống sót của nhiều tộc khác nhau, sau đó quyết định cùng nhau sinh sống, vì thế mới hợp lại thành bộ lạc Awash.

Đó chính là lý do, con non quý giá – Mạnh Cửu Chiêu được tất cả bộ lạc Awash vây xem.

Mái tóc loăn xoăn đen bóng và mềm mại, đôi mắt to tròn bởi vì vừa mới tỉnh ngủ mà hơt ướt át nhạt nhòa, lại thêm thân thể nhỏ bé chỉ bằng ba cái đầu người đang yếu ớt dựa vào lồng ngực của Black…

Sita đã hoàn toàn bị đối phương mê hoặc.

“Thật đáng yêu! Đúa bé dễ thương như vậy, nhất định là giống đực!”

Không đợi Sita vươn tay ra, người đầu tiên gây chuyện với bọn họ hôm qua đã chợt nhảy dựng lên, một bên vui mừng nói, một bên giơ móng vuốt về phía Black, nhưng lập tức bị Black nhanh nhạy gạt ra.

Mạnh Cửu Chiêu vươn bàn tay bé nhỏ lên lau nước mắt, sẵn tiện dụi dụi mấy cái rồi ngoác miệng mếu máo.

Thật ra cậu không muốn làm bộ dễ thương, chẳng qua là với vóc dáng hiện giờ, bất cứ động thái gì cũng tạo ra hiệu quả như thế cả.

“Nào! Nào! Cái này là cho nhóc con ăn! Đây là thịt khô làm từ thú non mà tôi cất giấu đấy!” Ở trong góc phòng, một giống cái tộc hổ sờ tới sờ lui trên người mình hồi lâu, cuối cùng lấy ra một miếng thịt khô chẳng biết giấu ở chỗ nào.

“A?! Amy, thế mà cậu lén tích trữ thịt khô? Chẳng phải cậu nói đã sớm không còn thịt khô nữa rồi à?” Một giống cái khác kêu lên.

“Không có thịt khô cho cậu, nhưng có thịt khô cho em bé ~”

“Đừng ăn thịt khô của cô ấy! Muốn ăn thì ăn của tôi này! Đây là trái Ula ngon ngọt nhất chỉ kết quả vào mùa thu thôi, bé con là phải ăn nhiều trái cây nha!” Một giống cái khác của tộc sư tử dùng ưu thế vượt trội từ thân thể thon dài cao ráo của mình mà chen vào, hòng nhét mấy cành Ula có quả nho nhỏ dễ thương vào bàn tay xin xắn của Mạnh Cửu Chiêu.

“Một đám thiếu hiểu biết, các người tránh ra hết cho tôi! Em bé lớn như vậy rồi, phải uống~ cháo~ gạo~!” Kèm theo một tiếng gầm gừ giận dữ, hình bóng cao ngất của Sita liền xuất hiện ở ngoài cửa. Cô bưng một cái nồi lớn có đường kính lên tới một mét còn đang bốc khói nghi ngút, ngang tàng đẩy toàn bộ địch thủ xung quanh ra, đứng ngay trước gương mặt đờ đẫn của Black.

“Em bé, phải uống cháo gạo! Đây là lời mà mẹ tôi đã nói! Mỗi ngày đều uống cháo, lớn lên sẽ có thân thể cường tráng y như tôi vậy!” Rốt cuộc, vì để tranh đoạt quyền là người đầu tiên cho em bé ăn, Sita triệt để vứt bỏ thành kiến của mình, nói ra những từ mà bản thân kiêng kị nhất.

Nhìn vào vóc dáng của Sita, Black và White liếc nhau một cái, cuối cùng đồng loạt lựa chọn nồi của cô nàng.