Người Hầu! Anh Yêu Em

Chương 1: Tưởng ăn trộm



Quán bar Lovers

Trong một căn phòng VIP có năm người đàn ông tuấn mỹ, lịch lãm chân vắt chéo ngồi ở đấy người thì tay cầm cigar người thì cầm ly rượu vang đỏ lắc qua lắc lại không ngừng, ai nấy cũng có khí chất ngời ngời.

"Hoằng Phong! Cậu định sống một cuộc sống buông thả đến bao giờ đây? Hãy mau tìm một cô bạn gái thật sự đi." Lục Dĩ Tường nhìn bộ dạng lêu lỏng, phong lưu của Âu Hoằng Phong rồi lên tiếng.

"Bạn gái? Chẳng phải tôi có đầy sao? Muốn bao nhiêu cô cũng có." Âu Hoằng Phong lắc lư ly rượu nhếch môi nhẹ nói.


Phương Thần ngồi bên cạnh anh cất giọng:"Ý của Dĩ Tường chính là cậu hãy tìm kiếm cho mình một tình yêu đích thực cùng nhau đi đến hết đời."

"Tình yêu đích thực? Tôi không tin vào điều đó đối với tôi trên đời này sẽ không có cái gì gọi là tình yêu đích thực cả, không có cái gì tồn tại vĩnh viễn cả." Âu Hoằng Phong bật cười đôi mắt chứa sự lạnh lùng có sự mỉa mai, khinh bỉ đối với anh anh chưa bao giờ tin vào cái gọi là tình yêu đích thực.

Âu Hoằng Phong lái xe trở về biệt thự của mình, trời đã khuya cả biệt thự ai nấy cũng đã chìm vào giấc ngủ, Âu Hoằng Phong có chút say rượu bước đi loạng choạng vào trong biệt thự.

Bên trong biệt thự một cô gái tóc xõa ngang vai, mặc váy hồng phấn tới đầu gối đi ra từ phòng của người làm, đến nhà bếp rót nước uống. Đang uống cô nghe thấy tiếng động từ bên ngoài người cô ngay lập tức đứng thẳng người, đặt ly nước xuống bước khẽ đi lấy chổi tay cầm chắc từ từ bước ra ngoài cửa.

Cô nhìn thấy cái bóng người cao lớn đang dần dần tiến vào bên trong , cả người cô đều trở căng thẳng, dây thần kinh căng hết cỡ tay cầm chổi giơ lên nhắm chặt mắt đánh loạn xạ vào người đó.

"Á...á..." Âu Hoằng Phong vừa mới bước vào thì đã bị đánh tới tấp khiến anh chưa định hình được gì chỉ biết la lớn lên.

Tiếng la của anh đánh thức những người làm trong biệt thự, tất cả mọi người chạy ra mở đèn lên xem có chuyện gì? Cô thấy mọi người đã thức dậy liền chạy đến chỗ của quản gia nói với bà:

"Quản gia! Người này nửa hôm nửa đêm lén lén lút lút vào trong biệt thự chắc chắn là ăn trộm rồi, chúng ta hãy báo cảnh sát bắt anh ta đi."


"Thiếu gia! Người không sao chứ?" Quản gia Lưu nhìn anh khẽ hỏi.

"Thiếu...thiếu...thiếu...thiếu gia?" Cô nghe quản gia Lưu gọi anh là thiếu gia thì há hốc miệng, mắt không thể mở to hơn nữa, cả người bắt đầu sợ hãi, run lẩy bẩy.

Âu Hoằng Phong cả người đều đau, tức điên người quát vào mặt của cô:

"Não cô có vấn đề hả? Mắt cô để trên trán hay sao? Cô có bao giờ nhìn thấy tên ăn trộm nào ăn mặc cả người toàn đồ hiệu, đẹp trai rạng ngời như tôi không hả?"

Vừa nghe anh quát lớn cả người cô đều rụt lại mắt nhắm chặt, cả người run run rồi cô cúi đầu liên tục:"Thiếu gia! Tôi xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi! Tôi không biết đó là anh."

Âu Hoằng Phong chóng nạnh hít một hơi thật sâu hỏi quản gia Lưu:

"Quản gia Lưu! Cô ta tên là gì?"

Quản gia Lưu cúi người nói với anh:"Thưa thiếu gia! Cô ấy tên là Từ Phương Hiểu là người mới."

Từ Phương Hiểu nghe anh hỏi tên mình liền lo sợ anh sẽ đuổi việc, nước mắt sắp trào ra nhìn anh với ánh mắt đầy đáng thương:


"Thiếu gia! Tôi thật sự biết lỗi của mình rồi anh đừng có đuổi việc tôi mà anh bắt tôi làm gì cũng được miễn sao là tôi được ở lại đây là được tôi thật sự rất cần công việc này."

Âu Hoằng Phong cố nuốt cơn tức giận vào trong người, anh làm sao có thể dễ dàng đuổi cô đi như vậy được, hại anh ra nông nỗi như thế này anh không hành chết thì làm sao hả dạ anh được:

"Cô! Đi theo tôi lên phòng."

Từ Phương Hiểu ngơ ngác không hiểu ý của anh là gì nhưng vẫn đi theo phía sau của anh.