Tội phạm đang cải tạo từ khi vào đây về sau, chỉ có một việc là chịu khó lao động, tranh thủ được giảm hình sớm.
Cậu thì ngược lại, ban đêm thì bị quỷ áp, ban ngày còn phải đến phân xưởng lao động làm mấy việc may vá.
Gần đây, nhà giam toàn nhận những công việc của phụ nữ. Bởi vì trước đó, nhà giam gần đó vừa nhận công việc đào hầm, một đám phạm nhân cải tạo đã phải lao động nặng nhọc dưới hầm suốt một ngày một đêm, kết quả là xảy ra tai nạn, có bốn phạm nhân còn chưa thoát ra được. Thế là nguy rồi, người nhà phạm nhân đã tố cáo, đúng lúc bầu lại ban lãnh đạo, sự kiện này liền trở thành bằng chứng cho thấy rằng tân lãnh đạo cần tạo ra làn gió mới.
Vì vậy, toàn bộ hệ thống nhà giam của tỉnh từ trên xuống dưới tiến hành một loạt hoạt động chỉnh đốn cải tổ. Hễ là công việc có độ nguy hiểm cao, nhà giam dứt khoát sẽ không nhận thầu. Thế là, những việc vốn chỉ có nhà tù nữ mới có thể tiếp nhận như đan len hay thêu thùa, cũng thành hạng mục được chú trọng của nhà tù nam.
May gấu bông hay gì gì đó cũng không tồi, nhưng đan len thì đúng là làm khó người ta. Tuy nhiên, đã ở trong tù, thì không thể cũng phải thành có thể.
Khi Thủy Căn tận mắt chứng kiến tên nam nhân cao lớn thô kệch ngồi bên chỉ mất có một ngày đã đan xong một cái áo len, cậu thiếu chút nữa thì nuốt luôn đầu lưỡi vào bụng.
Thế là chỉ có thể cúi đầu chăm chú học cách xâu chỉ luồn kim. May là công việc của phạm nhân mới khá đơn giản, chỉ là khăn quàng cổ, không có gì rườm rà, dù sao cũng cùng một kiểu đơn giản thôi mà, chỉ cần xong hai cái là hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Thế nhưng Thiệu ngồi bên cạnh cậu lại không thèm nhúc nhích, híp mắt nhìn kim chỉ và cuộn len trước mặt.
Một quản giáo đi tới, cầm cảnh côn chĩa vào Thiệu, nói: “Sao còn chưa bắt chước mọi người làm đi, nói cho ngươi biết, phạm nhân mới nếu không hoàn thành định mức, đừng hòng trở về nghỉ ngơi.”
Thiệu vẫn không nói một lời, dùng ánh mắt như muốn nói “Ngươi chết chắc rồi” nhìn quản giáo.
Thủy Căn thấy tình hình đó, cả người đổ mồ hôi lạnh. Đây là thân thể của con cháu cán bộ cấp cao của tỉnh, thế nhưng bên trong lại là Diêm vương giết người không chớp mắt, cậu hiểu rõ hơn ai hết. Tuy rằng vị Diêm vương này trước mắt thân thể suy yếu, không thể không ở đây giả vờ nghèo khổ, thế nhưng đến khi hắn đã hồi phục nguyên khí rồi, chỉ sợ sẽ lôi sổ sách ra tính toán từng cái một.
Thế là Thiệu lại dùng ánh mắt “Ngươi chết chắc rồi” nhìn Thủy Căn. Sau khi quản giáo rời đi, Thiệu vươn tay, cướp lấy cái khăn len Thủy Căn đã đan xong phân nửa, ngang nhiên để ra trước mặt mình.
Thủy Căn đang định gầm lên giận dữ, thì Thiệu lại nở nụ cười chói lóa: “Ngươi chắc chắn là đêm nay muốn ngủ một mình trong phòng giam?”
Nhớ tới người đẹp không đầu tối hôm qua, Thủy Căn không khỏi sợ run người. Đúng vậy! Nếu Thiệu bị giữ lại tăng ca, cậu chẳng phải sẽ ngủ một mình sao. Nếu đêm nay lại chiêu đến một con nữa, phỏng chừng cậu sẽ bị rỉa đến đầu lâu mẩu vụn cũng không chừa. Thế nhưng mà không dưng bản thân lại phải gấp rút đan tới bốn cái khan, trong lòng càng nghĩ càng uất ức.
Thủy Căn giật cái khăn lại, trừng Thiệu một cái, to tiếng nói: “Ngươi cái đồ kiêu căng, ta thà để quỷ ăn thịt mình còn hơn. Dù sao thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ giết ta, ta việc gì phải chịu đựng sự tức giân của ngươi! Không phải chỉ là chết thôi sao! Chờ đến kiếp sau, ai thiếu nợ ai cũng đều phải trả đủ!”
Nghe hết những lời này, mặt Thiệu biến sắc, khóe mắt thanh tú hơi nheo lại, khí tức toàn thân lập tức đằng đằng sát khí.
“Kiếp sau? Nào có cái gọi là kiếp sau? Thiếu nợ vẫn cứ là thiếu nợ, chờ có người đến dù là một tên ngốc. Nực cười thay, bản vương hận nhất kẻ si tình do dự, đã ngốc lại thích tự mình quyết định, ngươi nói chờ kiếp sau, được, ta sẽ chờ ngươi đến kiếp sau, nhưng là chờ được cái gì đây… Vạn Nhân! Vạn Nhân! Rốt cục ngươi lại lừa ta…”
Những lời nói lộn xộn này, ai nghe cũng sẽ cảm thấy mơ hồ. Quản giáo nghe thấy tiếng gào thét của hắn, lập tức chạy đến.
Thủy Căn trong lòng cả kinh, xem ra, không biết nói câu nào đã chọc phải dây thần kinh của Thanh Hà Vương rồi.
Quản giáo tới lớn tiếng quát mắng Thiệu, mà huyết sắc trong mắt Thiệu càng lúc càng đậm, Thủy Căn một trận kinh hoàng, lại bắt đầu tự trách mình không hiểu chuyện, chọc giận hắn, cho dù bản thân không sợ chết, nhưng sợ liên lụy đến người vô tội, bản thân là người sống sờ sờ, làm sao đọ lại với quỷ được!
“Việc đó…là lỗi của ta, giật mất khăn 543 đang đan, ta chỉ đùa hắn một tí thôi!”
Đem cái khăn đã đan sắp xong của mình để ra trước mặt Thiệu, Thủy Căn vội vã đứng lên cúi đầu giải thích với quản giáo.
Và hậu quả là, cậu bị quản giáo quở mắng một hồi.
Khi Thủy Căn ngồi xuống, vành mắt cậu hơi đo đỏ. Thiệu cũng đã tỉnh táo lại, cười lạnh: “Ngươi còn gọi là đàn ông con trai sao! Bị cái loại đó nói cho vài câu mà đã khóc sướt mướt!”
Thủy Căn dữ tợn trừng hắn một cái: “Ta ghét kẻ khác nghĩ oan cho ta!”
Hài tử tuy rằng không đẹp, nhưng mặt mũi nom cũng đàng hoàng, chỉ là lúc bình thường, một đám tóc quăn trên đầu ép thế nào cũng không chịu xẹp xuống, làm người ta cảm thấy mất cân đối.
Bây giờ đầu đã bị cạo nhẵn bóng, không còn cái tổ quạ kia làm nhiễu thị giác, lại làm cho dung mạo bình thường kia được hiển lộ, đặc biệt, lúc này đây, dáng điệu hai mắt đẫm lệ mơ màng, cũng có thể coi như một loại khí chất u buồn của thiếu niên. Thiệu không khỏi nhìn hắn thêm một chút, lại dường như nhớ tới cái gì đó, chán ghét mà hừ lạnh một tiếng.
Quả nhiên sau giờ cơm tối, cả phân xưởng chỉ còn lại Thiệu và Thủy Căn.
Thủy Căn cảm thấy mí mắt mình đã sưng lên. Từ khi vào nhà giam đến nay vẫn chưa có được một giấc ngủ ngon, sợi lên trong tay cứ máy móc lặp lại động tác quấn quấn, cuối cùng càng ngày càng chậm, cậu ngồi trên băng ghế không có chỗ tựa, đầu thi thoảng lại gật gật, sau đó ngồi ngủ luôn.
Giám sát trong phân xưởng đang ngồi sau bàn cạnh cửa, đọc tiểu thuyết một cách say sưa.
Và Thiệu cũng đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Thanh Hà Vương dù đang nhắm mắt, nhưng vẫn sắc bén cảm nhận được bầu không khí xung quanh có một chút chấn động.
Hắn giấu đi âm khí của mình, lặng lẽ chờ đợi thời khắc tấn công.
Hơi hé mắt nhìn, quả nhiên có một bóng đen đã phục phía sau thằng nhóc xui xẻo.
Thế nhưng bóng đen kia không hề vội vã cắn xé, mà thè ra một cái lưỡi đỏ lòm to đùng, liếm lên cái cổ đang cúi thấp của Thủy Căn. Một dòng chất nhầy màu đỏ theo làn da ngăm đen của Thủy Căn uốn lượn chảy xuống.
Bóng đen kia chậm rãi ngưng tụ thân hình, là một nam nhân dâm loạn bốn mươi tuổi, để hở ‘thứ đó’ rất quỷ dị, mười ngón tay như mười khúc củi khô từ từ vói vào trong quần Thủy Căn…
Thật thú vị, lần này lại là một con dâm quỷ. Cái gọi là quỷ cũng phải nhờ có chấp niệm mãnh liệt của con người mới có thể hình thành, và còn cần nguồn năng lượng không ngừng cung cấp để nó duy trì hình dáng hư ảo. Thử hỏi, chấp niệm như thế, lại phải đủ cả thiên thời địa lợi, trăm người thì có được mấy người?
Vì lí do đó, xưa nay, một lệ quỷ ngàn năm lại có đầy đủ hồn phách như Thiệu đúng là hiếm có.
Và phần lớn cái gọi là quỷ, trên thực tế, chỉ là linh hồn cứ máy móc lặp lại một đoạn ngắn cuộc sống trước khi chết mà thôi.
Nếu ngay trước khi chết đã hành dâm, tức nguyên nhân tử vong là “mã thượng phong”, dưới cơ duyên xảo hợp, có thể ngưng tụ âm khí, trong tình trạng hồn phách không được đầy đủ, hiển nhiên sẽ thành ác linh chỉ biết giao phối tầm hoan.
Có lẽ năng lượng của ác linh này không nhỏ, rất có thể đã hút sinh khí của không ít người, Thủy Căn bị hắn ám đã lâu lại không hề có dấu hiệu tỉnh giấc, ngược lại, cổ họng còn phát ra tiếng rên rỉ động tình nho nhỏ.
Cái quần màu xám đã bị kéo xuống quá mông, thân thể thiếu niên bị móng vuốt như cây khô chậm rãi lột ra.
Thứ giữa hai chân khác xa sắc mặt, hiện ra một mảnh màu sắc hồng nhạt, và ánh đèn tăm tối trong phân xưởng càng làm tăng thêm cái bóng mờ giữa hai mông, làm cho tiểu khẩu như ẩn như hiện.