“542, các ngươi gào cái quỷ gì đó! Nhanh mặc quần áo đi ra tập hợp!”
Quản giáo ngoài cửa sắt hét lớn một tiếng, Thủy Căn mới từ trong sợ hãi giật mình tỉnh lại.
Cậu vội vàng mặc tù phục vào rồi vọt tới cửa sắt hô to: “Đồng chí cảnh sát, cứu mạng với!”
Cửa sắt lập tức bị mở ra, quản giáo cau mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Thủy Căn cố gắng kiềm nén kích động, sắp xếp từ ngữ: “Báo cáo, đêm hôm qua…… Hai người bọn họ có lẽ đã chết rồi……”
Quản giáo nhìn hai người đã đứng lên, vết máu trên người bọn họ đã được lau sạch, cũng đã thay tù phục gọn gàng, khẽ cúi đầu, đây đúng là vẻ mặt ngoan ngoãn tù nhân nên đeo vào trước mặt quản giáo nha.
Kỳ thật vừa dứt lời, Thủy Căn đã biết mình lại làm chuyện ngu ngốc.
Quản giáo nghe xong câu vừa rồi không nổi đóa mới là lạ.
Quả nhiên con mắt quản giáo trừng lớn như cái bóng đèn: “542, đừng tưởng rằng hồ ngôn loạn ngữ là có thể trốn tránh cải tạo lao động, còn trợn mắt nói dối nữa, ngươi sẽ bị biệt giam một tuần!”
Đúng lúc này, trên hành lang lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, còn có tiếng người cười nói ồn ào, quản giáo đã dự tính trước theo âm thanh nhìn lại, lập tức cung kính cúi chào hỏi thăm. Nguyên lai là Phùng cục trưởng cục cảnh sát thành phố, cùng trưởng ngục giam Tần Nghiễm Sơn xuống thị sát công tác đến đây.
Khi khuôn mặt Phùng cục trưởng xuất hiện trước cửa sắt, Thủy Căn có chút chấn động. Hắn tại sao lại xuất hiện lúc này.
Phùng cục trưởng ánh mắt sáng ngời đánh giá mấy người trong phòng, nhất là khi nhìn hai người bọn Long ca, ánh mắt càng có chút ý vị thâm trường.
“Tần ngục trưởng, lần này việc đào cống thoát nước phải được làm ngay! Bằng không nếu để lỡ kỳ hạn công trình, kinh phí cho khu nhà mới đang thi công của nhà giam của ngài có thể không đủ đâu.”
Tần ngục trưởng cuống quít gật đầu đồng ý, liên tục cảm tạ sự giúp đỡ về kinh phí của Phùng cục trưởng.
Một tòa nhà mới đối với nhà tù Quân Sơn mà nói thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Một cái nhà giam cấp huyện không nên có hệ thống làm việc rườm rà cần người ngoài đóng dấu phê chuẩn như vậy. Thế nhưng Phùng cục trưởng cũng đã bật đèn xanh, hắn cũng tự mình đi ủy ban thành phố chạy kinh phí, nói tốt hộ. Thậm chí cả địa điểm thi công cùng bản vẽ thiết kế cũng đều đầy đủ đúng hạn.
Kỳ thật tất cả mọi người trong lòng biết rõ ràng, trong thời gian tòa nhà được tu sửa, kinh phí rất linh hoạt. Nếu khéo làm, hơn phân nửa kinh phí đều có thể rơi hầu bao người phụ trách, cho nên người được lợi trên thực tế – Tần ngục trưởng, hiển nhiên đối với Phùng cục trưởng vô cùng cảm tạ.
Mà bây giờ những phạm nhân chuẩn bị ra ngoài lao động, chính là đang đi đào đường ống ngầm của tòa nhà đang được thi công đó.
Hiện trường thi công một mảnh khí thế ngất trời, các phạm nhân đang bị cải tạo mặc tù phục màu da cam bắt mắt, đang luôn tay làm việc dưới sự cảnh giác của các giám sát.
Thủy Căn đứng ở đáy hố, vừa đào đất, vừa dùng khóe mắt dư quang đánh giá hai “người” kia. Bọn họ đang đứng cách cậu không xa, cầm xẻng trong tay, đang đào đất một cách máy móc, ngoại trừ việc không thèm để ý đến những kẻ đến gần bắt chuyện, thật sự không có gì khác lạ.
Buổi sáng khi cậu tỉnh lại, nền xi măng trong phòng thì sạch sẽ, Đới Bằng thì ủy khuất đến tột cùng, còn hai kẻ kia thì lông tóc vô thương, thật sự làm cho Thủy Căn có cảm giác tất cả chỉ là một giấc mơ. May mắn là trên người cậu vẫn còn lưu lại những vết thương khó nói, bằng chứng cho thấy hết thảy những việc đã xảy ra đều không phải chỉ là tưởng tượng.
Một loạt sự kiện ly kỳ xảy đến với cậu rốt cuộc là có liên quan gì với nhau? Thủy Căn sàng lọc lại trí nhớ một lần, mơ hồ nghĩ rằng, có lẽ tất cả chuyện này đều cùng cổ mộ trong đường hầm khi ấy có một mối liên hệ nào đó.
Đới Bằng đang đứng cách cậu không xa, thỉnh thoảng tìm cơ hội tiếp cận bọn Long ca, đáng tiếc mặt nóng lại dán lên mông người chết — lạnh ghê gớm luôn! Bọn họ không thèm nhìn hắn cái nào.
“Ê! Hai người các ngươi đào đi đâu thế? Sao không nghe chỉ huy hả!”. Có một người giám sát phát hiện chỗ hai người bọn Long ca đào rõ ràng chệch hướng lộ tuyến dự định, vì vậy tiến lên lớn tiếng quát.
Thế nhưng bọn Long ca dường như không có nghe thấy, xẻng trong tay vung càng lúc càng nhanh.
Quản giáo cho rằng hành động đó của bọn họ là chống đối trong im lặng, lập tức gọi tới vài tên quản giáo nữa, cầm cảnh côn nhảy xuống hố chặn họ lại.
Khi côn điện chạm vào hai “người”, tất cả mọi người ở đó đều sợ đến chết lặng, trong lúc cơ thể bọn họ bị dòng điện mạnh mẽ kích đến mãnh liệt co giật, họ không kêu lấy một tiếng, động tác trong tay cũng không hề dừng lại, cứ như ý chí và thân thể đã hoàn toàn tách rời thành hai thứ riêng biệt.
Quản giáo cũng không ngờ việc này lại xảy ra, vội vàng rút cảnh côn lại, kinh ngạc mà nhìn nhau.
Đúng lúc này, xẻng trong tay hai người đã vung lên nhanh như tên bắn, chuyển động không ngừng, rất nhanh, đã đào được trên vách tường của đường cống ngầm một cửa hang sâu hai mét trong lòng đất.
“Choang” một tiếng, xẻng đụng vào kim loại, phát ra tiếng động chói tai.
Hai người đang điên cuồng đào bới rốt cuộc cũng ngừng.
Mấy người giám sát đứng gần đấy nhân cơ hội nhảy xuống hố, loáng cái đã đè hai tên kia xuống mặt đất, còng tay bọn họ ra đằng sau.
Đới Bằng tò mò đưa tay chạm vào, phát hiện ra cái hang bọn Long ca đào được có một vật bằng kim loại .
Trong chốc lát, tù nhân cùng quản giáo ở gần đó đã tụ tập lại xem đào được cái gì, một quản giáo quan sát dưới đáy hố, ánh mặt trời ban ngày rực rỡ, vật kim loại này phản chiếu lại ánh sáng lóa mắt.
Sau khi đã bắt được tù nhân không tuân thủ, một quản giáo cúi xuống xem xét vật đó rốt cuộc là cái gì, đất đá xung quanh vật kim loại đã được đào ra, dùng tay phủi phủi vài cái, một cánh cửa kim loại vuông vức rộng khoảng một mét hiện ra trước mắt mọi người.
Trên cánh cửa chạm trổ hình một con trâu đang phủ phục, trên mình có khắc hình tường vân cùng lân phiến. Ở lỗ mũi trâu treo một cái vòng đồng to bằng cổ tay, giống như tay nắm cửa bình thường.
Đáng tiếc ở đây lại không có ai đủ hiểu biết, nếu không đã có thể nhận ra, đó là một ngưu đầu trấn tà thú.
Có điều, nó vẫn làm mọi người vô cùng hiếu kỳ.
Cánh cửa có màu vàng kim, hơi giống màu đồng, thế nhưng nếu nói là bằng đồng, thì tại sao bị chôn trong lòng đất ẩm ướt lại không có màu xanh của gỉ đồng? Hơn nữa, dưới ánh mặt trời, nó tỏa ra một vầng sáng rực rỡ mê người, làm người ta phải mơ màng.
Một quản giáo khác nửa đùa nửa thật hỏi: “Không phải là làm bằng vàng thật chớ?”
Thử hỏi, ai chưa từng mơ đào được vàng chứ? Cho nên mặc dù chỉ là nói đùa, lại làm cho tất cả mọi người ở đó con mắt sáng trưng.
Cũng bất chấp bên cạnh có tù nhân đang bị bắt, hai quản giáo hợp lực cùng kéo cái vòng đồng trên lỗ mũi trâu.
Từ sáng đến giờ, tinh thần Thủy Căn lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, sự cố ngoài ý muốn này càng làm cho cậu run rẩy cả người.
Cho dù không biết trên cánh cửa đồng là trấn tà thú, cậu cũng biết thứ mà hai cái xác không hồn kia đào ra được chắc chắn chẳng hay ho gì.
Cậu chợt nhớ tới trước đây khi còn trong đội xây dừng, Trương Đại Phúc từng nói với cậu.
“Ông nội ta cả đời lấy đào mộ làm kế sinh nhai, cũng tổng kết được mấy bí quyết giữ mạng, gặp phải mộ huyệt sát khí trùng thiên, phải kính nhi viễn chi (tránh xa), vạn nhất đã chót vào mà tránh không kịp, phải lấy bùn nhão trong huyệt trát lên thất khiếu (7 lỗ), là hai mắt, hai tai, lỗ mũi, với miệng, lại phải nín thở, lần theo đường cũ trở về. Phải biết rằng quỷ khí rất nhanh phát triển (chém toàn tập, nguyên văn là diễn sinh 衍生 ). Thường tìm dương khí của người, bùn đất trong huyệt mộ âm khí nặng, bịt vào thất khiếu, có thể che dấu dương khí của người sống, như vậy sẽ không bị quỷ khí xâm nhập.”
Lúc ấy Thủy Căn hoàn toàn không lưu tâm, Trương Đại Phúc đang uống rượu, hẳn là coi cậu như một thằng nhãi con mà trêu đùa. Cậu còn cố ý chế nhạo hỏi hắn: “Cái lỗ thí không cần bịt sao? Nhỡ đâu quỷ theo hậu môn chui vào thì làm sao bây giờ?” Khi ấy Trương Đại Phúc lấy đũa gõ một cái lên đầu cậu: “Cái chỗ để thải ra đó, đến quỷ cũng sợ bẩn! Ai thèm chui!”
Nghĩ vậy, giữa mông lại âm ỷ đau đớn. Nếu như Trương Đại Phúc còn sống, Thủy Căn nhất định sẽ nghiêm túc nói với hắn: “Trương Đại Phúc, chú nhầm rồi!”
Nhưng lúc này, xem quản giáo cố kéo cái vòng đồng, cuộc trò chuyện vớ vẩn đó bỗng nháy mắt hiện lên trong đầu Thủy Căn.
Thừa dịp sự chú ý của mọi người đều tập trung cả vào cái động, Thủy Căn cầm cái siêu nước ở bên cạnh lên, đổ xuống đống đất vừa được đào ra, bốc một nắm đầy bùn lên bôi lên lỗ tai và miệng mũi của mình.
Đúng lúc này, cánh cửa kim loại đã được hai quản giáo kéo mở.
Vừa nghe tiếng kêu thảm thiết của những người đứng dưới đáy hố, Thủy Căn vội vàng nhắm mắt, cắm đầu chạy. Chạy chưa được hai bước đã vấp phải xiềng xích dưới chân mà té dập mặt .
Thủy Căn luống cuống quay đầu nhìn, hai quản giáo đang vùng vẫy trèo từ đáy hố lên, thế nhưng trên mặt chả còn chỗ nào lành lặn, bê bết máu tươi, sùi lên như da cóc, làm người ta ghê sợ. Mà vài người đứng gần cái hố cũng xuất hiện phản ứng tương tự, trên mặt và trên cánh tay trần, như bị tạt nước sôi mà nổi lên những đám vết rộp đỏ màu máu.
Thủy Căn tim đập mạnh một cái, lập tức cắm đầu cùng hai tay vào bãi đất ẩm ướt. Cách một lớp đất, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng người kêu la thảm thiết. Hai phút sau, Thủy Căn trong đất cũng sắp không thở nổi nữa.
Đúng lúc này, bỗng cảm thấy có người kéo áo cậu, lôi cậu từ trong đất ra.
Thủy Căn hết sức vùng vẫy, cố vung tay ra đằng sau
Lúc này, cậu bỗng chốc bị người ôm thật chặt, có người ghé sát vào lỗ tai đầy bùn của cậu thân mật thầm thì: “Ngươi không ngốc, vẫn còn biết phải dùng bùn bôi lên da mình mà.”
Giọng nói quái dị, hôm qua đã vang lên bên tai cậu suốt một đêm, Thủy Căn không thể quên được.