Sau khi đẫy giấc trên chiếc giường mềm mại, Giang Trừng chỉ thấy chưa bao giờ được ngủ khoan khoái đến thế, cơ thể nhẹ nhàng hơn hẳn, còn đâu cảm giác đá đè dạo trước. Cô biếng nhác duỗi lưng, song vừa được nửa chặng đã dừng phắt lại, tỉnh cả người.
Cô không nhúc nhích, chỉ trợn to mắt, dè dặt mà nhanh chóng nhìn xuống dưới. Bé con vẫn đang nằm đấy ngủ, hơi thở nhẹ nhàng phả vào ngực cô, cặp má phúng phính trơn mướt.
Không đè phải con bé. Giang Trừng thở phào, duỗi eo cái nữa rồi nằm xuống, chống trán cười ngắm đứa trẻ trong lòng. Ngón tay ngọc ngà lướt khẽ trên mặt bé con, đáy mắt cô ngoài dịu dàng thì còn cả vẻ lạ lẫm.
Bé con ra đời rồi mà cô vẫn như chưa kịp chuẩn bị, cứ lâng lâng trên trời, trống trải làm sao. Con cô nhanh thế đã lọt lòng thật ư? Cô thực sự có con cơ á? Cô lên chức mẹ rồi à?
Lỡ mất biết bao thời gian, tựa như đến nay cô mới bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề hẳn nên ý thức được từ sớm kia. Chẳng thật chút nào, như nằm mơ vậy.
Giang Trừng vẫn chưa thạo cách bế trẻ con, cảm giác nằng nặng trên tay dần thêm phần chân thực. Cục thịt trong bụng bò ra, song lại như giáng vào tim cô vậy.
Thơm bé con đang ngủ một chốc, Giang Trừng bật cười, chợt chú ý đến món đồ đặt trên bàn nhỏ cạnh giường.
Một chiếc túi nhỏ màu đỏ trông rất lạ nằm yên nơi ấy, song Giang Trừng dám khẳng định trước khi mình ngủ, trên bàn trống trơn. Buổi này chỉ có nhóm sư phụ sư bá mới đến thăm, chỉ không rõ là ai để đấy.
Giang Trừng trườn sang nhón lấy túi. Đặt vào tay rồi lại ngây ngẩn. Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc, là cánh rừng thông mênh mông bến bờ, là mùi đàn hương sớm ngày cháy mãi, còn là vị thanh tao tinh tế rất riêng, thuộc về Thượng Vân nơi nào.
Thanh Đăng đại sư là người đã đặt nó ở đây, Giang Trừng kết luận ngay. Mỗi người đều có một mùi hương đặc trưng, song hiếm ai nhận ra nổi. Chẳng biết do đâu nhưng cô luôn có thể bắt được hương thầm cực nhạt trên người Thanh Đăng, như trong ngàn vạn thứ mùi khác nhau, chỉ có chàng là duy nhất.
Chiếc túi giản dị này được khâu bằng vải đỏ thông thường, không có hoa văn, tay nghề cũng chẳng cao sang gì, hệt phong cách chân chất của đại sư.
Giang Trừng mở túi dốc ra một hạt hạch đào nhỏ xâu chỉ đỏ. Hạch đào tản mác sắc tím tử đàn sâm sẫm, trông kỹ mới thấy vỏ hạt gồ ghề tựa ẩn giấu quy luật diệu kỳ, tay chạm vào rất êm, Giang Trừng tưởng là vật trang trí, cầm lên lắc thử mới nghe tiếng lạo xạo đẩu đâu, như thể thứ gì li ti bên trong hạch đào va vào nhau mà nên. Chứa gì trong đấy vậy kìa?
Cầm hạt hạch đào, Giang Trừng lâm vào nỗi ngờ vực khổng lồ, đại sư thế mà cũng sang thăm con, lại còn chuẩn bị cả quà! Không thể nào, chàng thường ngày đâu như vậy, nhẽ ra phải lạnh nhạt thờ ơ, dẫu cô có dắt con đến gặp cũng chỉ ban cho vài ánh mắt bình thản mới đúng chớ?!
Hay là… đại sư xem mình như con gái, xem con của cả hai là cháu gái, suy ra cũng là máu mủ cách một đời? Nghĩ đến đây Giang Trừng không khỏi trào dâng cảm giác lạ lùng, đầu óc bay khỏi ngân hà, cuối cùng còn rùng mình bởi ý nghĩ của bản thân.
Khụ, có khi đại sư sôi sục trong lòng, người đàn ông này khó hiểu lắm, cô trước giờ không tài nào đoán nổi chàng sẽ làm gì hay chàng đang nghĩ gì, cơ mà dù sao mọi chuyện đều có cái lý của nó.
Thôi để tính sau, bé con vừa ra đời đã được đại sư tặng quà cho rồi! Tự dưng thấy hơi hơi ngưỡng mộ.
Giang Trừng cầm hạt hạch đào, khe khẽ dụi đầu vào chiếc bụng mềm của con gái, đoạn bảo: “Cục cưng ơi, cha con chuẩn bị quà cho con luôn nè, cha con thương con lắm, chỉ chả màng gì tới mẹ thôi ~ hu hu hu hu ~”
Bé con bị dụi đến choàng tỉnh, lạnh lùng liếc mái đầu to tướng đang cọ đến cọ lui trên bụng mình rồi khóc oà lên, đưa chân đạp mớ tóc bù xù của mẹ. Chiêu nhẹ hều ấy chẳng suy suyển gì bà mẹ da dày thịt béo, song đủ để tỏ rõ rằng bé đang không vui.
“Úi chà chà, sao lại khó tính thế này ~” Giang Trừng đứng dậy bế bé đu đưa, nhóc con ngừng khóc ngay, đôi mắt to gườm cô, chép miệng, thần thái lạnh lùng đừng hỏi.
Giang Trừng hứng lên, vỗ mông con: “Nghe đồn cháu gái giống cậu, đừng bảo sau này mầy lại giống cậu mầy thật nhé? Coi cái mặt cau có kia kìa, nhăn gì mà nhăn? Đây, đeo quà cha tặng đây, cười xem nào ~”
Buộc hạt hạch đào cho con xong, Giang Trừng táy máy nghịch, chợt loé lên ý nghĩ, “Hay gọi con là Hạch Đào Nhỏ ha? Xem như cha con đặt tên mụ cho con nha?”
“Con không nói gì nghĩa là đồng ý rồi đấy nhé ~”
“Oa ~” Bé con oà khóc chẳng nể nang chi.
Giang Trừng vẫn cười tít mắt, “Ồ, phản ứng ghê chưa kìa, ắt con cũng rất thích cái tên này, tốt lắm, tên mụ là Hạch Đào Nhỏ.”
Bé con tên chữ Giang Thiền tên mụ Hạch Đào Nhỏ được mẹ mình bọc kỹ rồi bế ra ngoài, “Đi thôi, mình sang hỏi bác hai xem phải chăm sóc Hạch Đào Nhỏ như nào nha, tiện thể tham quan giang sơn mẹ dành cho con luôn nè ~”
Vừa bế bé con đương đảo mắt vòng quanh rời phòng, Giang Trừng đã trông thấy dáng hình quen thuộc bên cánh cửa sổ mở rộng ở gian ngoài, người cô mới nhắc ban nãy ngồi đấy, bình thản đạm nhiên, nắng hắt vào từ cửa sổ như phủ ánh vàng lên mái đầu trọc rất đẹp của chàng.
Chân bỗng đánh vấp, Giang Trừng suýt đã ngã nhào, cô kinh ngạc nhìn người nọ, không dám tin: “Đại sư, sao chàng lại ở đây?” Đến một chuyến cốt để tặng quà thì thôi còn hiểu, cơ mà xong việc chẳng phải nên về đấy ư? Cố ý nán lại chờ kiểu này chẳng giống đại sư chút nào.
Mới cả gian ngoài chỉ cách phòng ngủ một bức tường này đây, mấy câu cô nói ban nãy chàng nghe cả rồiiiiiiii!
Dưng phải thừa nhận là cô vui lắm, vừa bước ra cửa đã gặp đại sư cơ mà.
Người nọ chưa nói lời nào, Giang Trừng âm thầm dài dòng văn tự rồi mau chóng bình tĩnh lại. Cô cười chào Thanh Đăng, “Đại sư sang đây đi, chàng có muốn bế con không? Em đặt tên cho con là Giang Thiền, tên mụ là Hạch Đào Nhỏ.”
Thanh Đăng đại sư gật đầu bước đến, Giang Trừng nghịch ngợm tiện tay nhét thẳng bé vào lòng chàng. Hai cha con bỗng bị gom thành một đội lặng lẽ nhìn nhau, chẳng ai lên tiếng. Đại sư bình thản từ bi bế bé, trông giống Quan Âm Tống Tử cực kỳ… Hạch Đào Nhỏ thì bài bản trưng cái vẻ lạnh lùng khó chịu ra, nhướng mày ứng đối, y như Ultraman đụng độ quái vật khó xơi.
Mẹ bé đứng bên nhòm vào, sao không khí cứ là lạ khó hiểu thế nào.
Thanh Đăng đại sư bất động, Hạch Đào Nhỏ cũng im lìm, miệng nhỏ mím chặt. Giang Trừng thấy mình buộc phải đục đi cái thế giằng co kỳ cục này, cô bèn bế con lên, cho bé thơm cha mình.
Hạch Đào Nhỏ: “Ây da!” Chả biết là đang khó chịu hay đang ra vẻ nữa.
Mẹ bé chẳng thèm để ý, lại nhét bé vào lòng Thanh Đăng, “Đại sư bế con đi, em đi lục đồ nhị sư bá để lại đây, trong đó hẳn có món cho bé ăn.”
Dứt lời đi ngay, vứt hai người lại.
Hạch Đào Nhỏ trong lòng đại sư chẳng chịu yên chút nào, nhận ra hơi thở quen thuộc đã đi xa, tức thời lăn lộn chả nể nang ai, đưa chân đạp người đang bế mình, nắm tay mũm mĩm khua thật lực. Song Thanh Đăng giơ tay ấn một cái, Hạch Đào Nhỏ không giãy được nữa, cọ quậy một hồi như rùa con bị lật mai.
Cơ mà bé biết khóc, ngoạc mồm chuẩn bị buông tuồng mà chẳng cần lấy hơi, định dùng chiêu này gọi mẹ về.
Có điều Thanh Đăng đại sư lại như nhìn thấu ý đồ nọ, chả biết tìm đâu ra hạt bạch quả, khéo thay đút vào miệng bé.
Hạch Đào Nhỏ: “…” Không khóc được.
Bé con nhỏ tý nảy cơn giận dỗi, hàng mày nhạt màu dựng thẳng lên. Thanh Đăng đại sư đáng tuổi ông tổ ông cọp, đã gặp không biết bao nhiêu là trẻ nít đương nhiên chẳng mảy may sợ hãi, chàng ung dung tụng kinh cho con nghe.
Đến khi Giang Trừng bê linh dịch về, Hạch Đào Nhỏ đã ngoan ngoãn yên giấc rồi.
“Ấy, sao lại ngủ nữa kia?” Giang Trừng thấy lạ.
“Tụng kinh.” Thanh Đăng đại sư mỉm cười.
Giang Trừng chớp mắt, bỗng vui mừng lắm, “Chuẩn rồi, sau này nhỡ con quấy không ngừng, cứ tụng kinh cho nó buồn ngủ là được! Đại sư thông minh quá đi! Chàng tụng kinh gì thế, dạy em đi, mau lên!”
Thanh Đăng đại sư rút quyển kinh Phật từ ngực áo ra, “Bộ kinh này em cứ tự nghiên cứu, tụng càng nhiều cho con nghe càng tốt.”
“Ủa? Kinh này không tên ạ? Em chưa thấy qua bao giờ.” Giang Trừng lật xem, chợt nghe Thanh Đăng đáp: “Kinh ta viết.”
Giang Trừng khựng lại, cô lấy làm lạ. Đến thăm, tặng quà, dặn cô tụng kinh cho con nghe càng nhiều càng tốt, ai khác làm cha thì như này là thường, nhưng rành rành đại sư cơ mà, chuyện này hơi sai. Giang Trừng không phải hạng khờ, cô từng suy nghĩ rất nhiều, sau khi im lìm bèn bình tĩnh hỏi.
“Lẽ nào ma chủng trong cơ thể em đã dời sang con rồi?”
“Ừ.” Thanh Đăng đại sư cũng không định giấu cô.
Giang Trừng trông thì thản nhiên nhưng đáy lòng rét lạnh, suýt nữa đã làm rơi đồ mình đang cầm. Cô hít sâu, gắng bình tĩnh: “Em có tìm hiểu rồi, cũng hỏi nhiều người lắm, ma chủng trong cơ thể em không ảnh hưởng gì đến con, với cả lần trước ở chùa, đại sư đã vẽ linh phù cho em mà, theo lẽ ma chủng không thể nhập vào con được, không thể nào đâu! Con bé còn nhỏ nhường này!”
Càng về sau cô càng cao giọng, nhận ra mình thất lễ, bèn xoay đi đỡ trán. Lúc ma chủng còn trong người mình, cô chẳng quan tâm lắm, dẫu có là tật ẩn thì đã sao, chờ khi phát bệnh rồi giải quyết sau, nhưng khi nó truyền sang con mình, cô không tài nào chịu được. Bé con mới lọt lòng, nào đâu biết tự vệ.
Thanh Đăng đại sư nhìn cô, bảo: “Ban nãy ta mới phát hiện con có cốt vạn linh, bẩm sinh thu hút mấy thứ này, không màng tốt xấu.” Ngừng một chút mới tiếp: “Ma chủng trong người con, chỉ cần áp chế cẩn thận, có lẽ cả đời bình an.”
“Em không muốn con phải chịu bất cứ thương tổn nào, kể cả những điều có lẽ sẽ chẳng bao giờ xảy ra.” Giang Trừng mệt mỏi đáp.
“Người sống trên đời, có vui vẻ cũng có buồn đau, chuyện không may thì khó tránh, nhưng nào ai dám chắc điều xui rủi hôm nay sẽ không hoá thành việc đáng mừng sau này.”
Giang Trừng: “Em không muốn nghe, dông dài chi bằng ôm em vỗ về. Hay để em ôm chàng cũng được.”
Vừa dứt lời, cô không chờ đại sư lên tiếng đã bước đến ôm chàng cùng Hạch Đào Nhỏ trong lòng chàng.
“Phiền ghê ấy, đời người sao khó khăn vậy, vừa xong chuyện này đã có chuyện khác ập tới ngay, rắc rối quá.” Giang Trừng rầu rĩ nói.
Khéo thay ngay lúc ấy, nhóm sư phụ sư bá sư huynh sư tỷ nhà Bạch Nhiễm Đông kéo sang thăm cháu, cả đoàn vừa kịp chứng kiến cảnh này.
Đồng chí hoà thượng bế con, đồng chí Giang Trừng ôm hoà thượng đồng thời quay đầu lại, chạm mắt với họ.Kéo: Thanh Đăng chưa về nhưng tui về rồi đây. ( ̄▽ ̄)ゞ
Spoil chương sau: Em vợ và anh rể vui vẻ thuận hoà. =)))))))