Đoàn Ngọc nắm tay Thanh Kiều, cười ha ha đi vào khách điếm.
“Thuộc hạ cung nghênh Vương gia!”
Mấy tên ám vệ mặt không chút thay đổi vây quanh tiến lên, hộ tống bọn họ vào nhã gian.
Chưởng quầy trong góc phòng nghẹn họng nhìn trân trối, không biết rốt cuộc những hắc y nhân này từ đâu chui ra.
Aiz—- Đám ô y vệ vô khổng bất nhập (chỗ nào cũng có), chỉ có ngươi không thể nghĩ đến, chứ tuyệt không có nhìn không thấy.
Vào chỗ, dâng trà.
“….Ta đã chuẩn bị cho nàng một lễ vật nhỏ.” Đoàn Ngọc nhìn Thanh Kiều, vẻ mặt rất là cưng chiều: “Chuẩn bị cho tốt, nhưng chớ có quá giật mình.”
Cố Thanh Kiều nghĩ nhân vật trong tiểu thuyết ngôn tình phóng đại thì có vật hiếm lạ gì mà chưa từng thấy —-có thể đưa tới trâm ngọc bách hoa, có thể là ngọc bội hàn băng của xác chết ngàn năm không mục, linh đan diệu dược khiến người ta thanh xuân vĩnh trú (mãi mãi tuổi thanh xuân) bách độc bất xâm, còn có ngược ái hệ liệt ….Đầu năm nay, ngay cả ngọc tỷ cũng bị hôn quân YY chắp tay đưa ra để đổi lấy một nụ cười của nữ trư, ngươi cho ta xem gì ta cũng không giật mình.
Vì thế phong khinh vân đạm, thản nhiên cười.
Đoàn Ngọc gật nhẹ đầu với người bên cạnh.
Ô y vệ giáp tuân lệnh, mau chóng thanh thanh giọng nói, lấy một âm điệu biến thái trung khí mười phần tận lực kéo dài hô:
“Người—-tới—-hầu, hạ, thịt, luộc, băm, tỏi——- “ (chả biết món j nhưng mờ m tìm đc cái hình.) (1)
Một mâm thịt luộc băm tỏi thơm ngào ngạt, cứ thế ở trước mắt bao người, được lấy tư thế cúng sao bái trăng thật cẩn thận bưng đến trước mặt Thanh Kiều.
囧.
“Cái, cái này là thứ Vương gia muốn đưa Tiểu Kiều?”
Há nửa ngày, rốt cuộc Thanh Kiều cũng khép lại miệng.
“Ha ha ha.” Đoàn Ngọc cười mà không đáp, thần sắc có phần đắc ý.
Được, xem như ngươi lợi hại, quả nhiên làm cho ta “rung động” một chút.
Thanh Kiều cầm lấy chiếc đũa, rầu rĩ không vui gắp một miếng đưa lên miệng, trong lòng cực kỳ oán niệm: vị Đoạn Vương gia này ngài không khỏi hơi tầm thường chứ? Ngài hẳn là cũng muốn mang đến trân kì dị bảo gì đó khiến ta mở to mắt mà! Trâm cài ngọc bội dạ minh châu và vân vân tất cả đều OK, tuy rằng ta chưa hẳn sẽ giật mình như bây giờ, nhưng, nhưng ngài ngàn dặm xa xôi chạy đến vùng hoang vu dã ngoại này tặng ta một mâm thịt, thì đây tính là chuyện gì hả?!
“…..Ăn ngon không?” Đoàn Ngọc bỗng nhiên thò đầu qua, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao.
“….Ăn ngon.” Thanh Kiều lúc này đang bị vây trong trạng thái thộn, thuận miệng đáp một câu.
“Là món ngon nhất nàng từng nếm sao?”
“….Là món ngon nhất ta từng nếm.” Khi đau lòng muốn chết, ăn gì cũng không phân biệt được.
“Quả nhiên, chính là hắn!” Đoàn Ngọc lấy quạt vỗ tay ngửa đầu cười to, thần thái phấn chấn: “Ta cuối cùng cũng tìm được hắn! Ha ha ha—–“
“Hả?”
Thanh Kiều ngơ ngác nhìn hắn, động kinh? Không giống nha.
“Tiểu Kiều có biết món thịt luộc băm tỏi này là do ai làm không?” Đoàn Ngọc ngừng cười, nhìn cô có thâm ý khác nói.
“Không phải là đầu bếp ở khách điếm này sao?” Thanh Kiều mơ hồ.
“Hừ, cái loại mặt hàng bình thường đó ta sao chịu đưa cho Tiểu Kiều?” Đoàn Ngọc sáp đến nói bên tai cô, gằn từng tiếng thần bí nói, “Người làm món này, đương nhiên là người mà nàng ngày nhớ đêm mong đã lâu—-nhất đại truyền kỳ danh sư trong giới nấu ăn, Kiều Phong Kiều đại hiệp đó!”
“Vương, Vương, Vương, Vương gia ngài đang nói giỡn sao?” Nửa miếng thịt sót lại bên miệng Thanh Kiều, nghẹn họng nhìn trân trối.
“Bổn vương đã khi nào nói đùa với Tiểu Kiều chưa?” Đoàn Ngọc hơi hơi híp mắt, khóe miệng nhếch lên đường cong ác ma.
“…..Aha ha ha!” Thanh Kiều cười gượng ba cái, trong lòng tức khắc nói thầm, “Không thể nào, sao có thể tìm được Kiều Phong chứ? Tuyệt đối là tên lừa đảo….”
“Tiểu Kiều hình như không tin?”
Đoàn Ngọc đại khái sớm đoán được cô sẽ có phản ứng như thế, quay đầu lại khoát tay với hạ nhân một cái nói: “Dẫn tới đi.”
Vì thế ô y vệ ất lại lấy âm điệu biến thái trung khí mười phần tận lực kéo dài như trước hướng ra ngoài la lớn:
“Đưa—–Kiều—-Phong—–“
Sau một hồi lộn xộn, một đôi giày vải màu xanh lẳng lặng xuất hiện trong tầm mắt Tiểu Kiều.
Nhất đại truyền kỳ danh sư trong giới nấu ăn, thay mặt phái thịt luộc giã tỏi, Kiều Phong Kiều đại hiệp, cuỗi cùng cũng giá lâm.
“Tây Vực dã trù Kiều Phong bái kiến Đoạn Vương gia, Cố tiểu thư.”
Kiều Phong vái chào thật sâu, thái độ khiêm cung.
Đoàn Ngọc nhẹ nhàng hời hợt gật một cái, xem như đã chào.
“Tiểu Kiều, còn không mau tới gặp Kiều đại hiệp? Bổn vương phải phái bốn trăm ô y vệ tinh anh, tra rõ một trăm ba sáu thành trên cả nước, cuối cùng mới tìm được hắn trong một trấn nhỏ ở biên giới Tây Vực, đúng thực là không dễ dàng đâu!”
Thanh Kiều chăm chú nhìn người trước mắt, miệng há hình chữ O.
Mặt, mặt bánh nướng?
Mắt, mắt bóng đèn?
Thân, thân hình như quả cầu thịt…..
Còn, còn có một đôi râu cá trê…..
Vị nhất đại danh trù “Kiều Phong” đại hiệp từ trên trời rơi xuống này, trông thật giống một nhân vật trong phim hoạt hình, vậy mà lại có thể có mức độ tương tự với “Đinh lão đầu” (2) vẽ nguệch ngoạc hồi thơi ấu lên tới 99%! Dường như là được khắc từ một khuân mẫu mà ra —–không đơn giản, không đơn giản nha!
“Hắn không phải Kiều Phong.” Không chút suy nghĩ, Thanh Kiều lập tức thốt ra.
“Hử?” Đoàn Ngọc liếc cô một cái, bất động thanh sắc, “Nói như vậy, Tiểu Kiều đã từng gặp Kiều Phong?”
“…..Chưa từng gặp.” Cô có chút ảo não, “Nhưng ta biết hắn tuyệt đối không thể là Kiều Phong, hắn, hắn là kẻ lừa đảo…”
“Nếu chưa từng gặp hắn, Tiểu Kiều sao có thể biết được hắn là kẻ lừa đảo?”
Đoàn Ngọc nâng chung trà lên, chậm rãi thổi nhẹ, bình thản ung dung, khí định thần nhàn.
“…..Hắn….hắn trước ngực không có đầu sói!” Thanh Kiều đau khổ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng tìm ra được một lý do.
Đoàn Ngọc chậm rãi nở nụ cười, đó là một loại tươi cười quỷ dị cầm chắc thắng lợi quan sát chúng sinh thương xót ông trời—–.
“Kiều Phong, cởi quần áo cho Cố tiểu thư xem.”
Vì thế “Kiều Phong” gật đầu, sau vài động tác cởi quần áo nửa người trên.
—–trên lồng ngực bóng loáng của hắn, rõ rang vẽ một cái đầu sói hung thần ác sát mặt mũi hung tợn thật lớn!
Kiều Phong, còn gọi là Tiêu Phong, người Khiết Đan. Bái sư ở Thiếu Lâm gia nhập Cái Bang, khó gặp địch thủ trên giang hồ. Từng đảm nhiệm chức bang chủ Cái Bang – đại bang đệ nhất giang hồ, lấy “Hàng Long Thập Bát Chưởng” làm trấn bang chi bảo của Cái Bang. Người này trọng cảm tình, quang minh đại nghĩa, trí tuệ rộng lớn, hiệp can nghĩa đảm (hào hiệp), là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa hiếm gặp. Mà bi kịch của hắn và tộc nhân là đều có dấu hiệu phân biệt, chính là hình đầu sói màu xanh u ám, há mồm nhe răng, diện mạo hung ác kia.
“Hắn, hắn , hắn, hắn….”
Thanh Kiều bị chấn động đến mức nói một câu cũng không xong—-sao có thể? Sao có thể? ! Nơi này sao có thể thật sự có nam tử họ Kiều tên Phong, trước ngực vẽ đầu sói lại am hiểu làm món thịt luộc giã tỏi? Tất cả đều là cô lúc trước thuận miệng bịa chuyện mà, vậy có thể nào là xảy ra chuyện thời không rối loạn? Hay là thiên hạ thực sự có sự trùng hợp ly kỳ như thế này?
“Sao, Tiểu Kiều nhìn tới ngây người?” Đoàn Ngọc đánh mắt sang, tựa tiếu phi tiếu, “Đây cũng không phải người nàng ngày nhớ đêm mong?”
Thanh Kiều lắc đầu, lại gật gật đầu.
Cô có chút ngốc.
Cô nghĩ đến Huỳnh Nhật Hoa (3), nghĩ đến Hồ Quân (4), nghĩ đến vị nam nhi bảy thước nghĩa bạc vân thiên (chỉ 1 người rất có tình có nghĩa) trong truyện kia—-“Dương Quá thì tính là gì! Quách Tĩnh mén sang một bên! Ta chỉ thích chủ nghĩa bi tình anh hùng – Kiều Phong!” Thời đại học cô từng tình cảm dâng trào tuyên bố, thề nguyền son sắt với bạn cùng phòng.
Nhưng hôm nay, nhìn “Đinh lão đầu” phiên bản thật đang cười he he trước mắt này…..
Vô ngữ vấn thương thiên (hỏi trời chẳng nói nên lời), chỉ có lệ chảy hai hàng.
“Kiều đại hiệp….được.”
Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cô cuối cùng vẫn cúi đầu nhận thua, trong lòng tràn ngập áy náy.
—–hu hu Kim Dung ta thực xin lỗi ông, nếu sớm biết ta hỏi gì được nấy, thì lúc trước có đánh chết ta cũng không dám nói Kiều đại hiệp biết làm thịt luộc băm tỏi!
“A, cái đó, làm khó cho Cố tiểu thư nhớ mãi không quên danh hào của ta năm đó, tới đây làm đồ ăn cho người tri kỉ, cũng là một tâm nguyện của Kiều mỗ ta đó.” Kiều Phong xoa xoa bàn tay đầy thịt, há miệng rộng cười ha hả.
Người, tri, kỉ….
Thanh Kiều nhìn đôi ria mép rung lên hạ xuống vô cùng thê thảm trên mặt hắn, đến ý nghĩ muốn chết cũng có.
“…..A, Tiểu Kiều xem ra không vui vẻ lắm? Chẳng lẽ nàng không thích lễ vật bổn vương tặng cho nàng?”
Đoàn Ngọc bỗng nhiên ngó qua, trong mắt tràn đầy ánh sáng, vô cùng giảo hoạt.
“Đâu có, đâu có, người ta chỉ là hơi giật mình.” Thanh Kiều hữu khí vô lực buồn rầu lẩm bẩm mấy tiếng.
“A? Vì sao lại giật mình?”
“Người ta không nghĩ rằng Kiều đại hiệp lại có thể anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng như thế thôi…..”