Tác giả: Nguyệt Hạ Tang
Editor: Tử Mộc.
Trong gương có một bàn tay, trắng nõn, nam nhân, lúc này cái tay kia tập trung cầm một cây kéo lật qua lật lại, giống như là đang mở ra cây kéo? Hoặc như là... soi gương? Cây kéo soi gương?
『Nhìn thế nào cũng thấy giống bình thường? 』 một bên soi gương, một bên Cung Tứ bất mãn oán trách.
Không ngờ chính là Cung Tứ đúng là đang soi gương ← lấy dáng vẻ kéo.
Tỉnh dậy phát hiện mình bị nhốt ở phòng tối nhỏ, Cung Tứ thiếu chút nữa cho là mình còn đang nằm mơ, thế nhưng rất nhanh phát hiện ở đây không phải là phòng tối nhỏ, mà là cậu biến thành một loại hình thái khác ← một loại hình thái động một cái cũng không thể động.
= 皿 =!!!!
Cư nhiên Đặc biệt thật biến thành kéo!
Trong nháy mắt Cung Tứ xù lông, hắn muốn hét to, nghĩ muốn tìm người, muốn... Cậu cũng không biết chính mình muốn làm gì nữa!
Cậu rất nhanh lại lo lắng: Mình bây giờ gọi người có hữu dụng hay không? Một cây kéo có thể nói chuyện?
Bất quá rất nhanh cậu xóa sạch lo lắng, cậu nghe thấy thanh âm của Khê Lưu ——
" Tỉnh? "
Thanh âm của Khê Lưu nghe bình tĩnh không khác gì bình thường, thanh âm chung quanh đều yếu đi, thanh âm của Khê Lưu nghe đặc biệt linh hoạt kỳ ảo, đặc biệt rõ ràng, phảng phất là từ bốn phương tám hướng mà đến, hoặc như là dán tại ở bên tai của nói lời nhỏ nhẹ.
Cung Tứ theo bản năng muốn gãi gãi lỗ tai, nhưng mà rất nhanh liền phát hiện hắn không có cách nào làm được động tác này —— cậu không có tay.
" Có muốn xem một chút hình dạng mình bây giờ hay không?" Thanh âm của Khê Lưu vang lên lần nữa, tiếng nói nhẹ nhàng, ngữ tốc ôn nhuận không có gì khác biệt so với bình thường, tâm tình Cung Tứ kỳ diệu bình phục dần xuống.
『 Được 』 suy nghĩ một chút cũng không có việc khác để làm, xem trước dáng dấp bản thân mình ra sao một chút cũng tốt.
Sau đó thì có một màn ban đầu kia.
Ở dưới sự trợ giúp của Khê Lưu, Cung Tứ đem hình thái mới của mình trái trái phải phải quan sát một lần từ trên xuống dưới, ngay cả chỗ đường nối... Hắn cũng bảo cho Khê Lưu mở tay cầm giúp mình chiếu một lần, kết luận là ——
『 Chính là một thanh kéo thông thường! 』 Cung Tứ có chút thất vọng nói: 『 Hơn nữa còn không sắc bén. 』
" Ừa, tớ thử cắt giấy một chút, giấy bị cắt thành như vậy." Khê Lưu nói, cười híp mắt lấy ra một tờ giấy trắng có một vết gãy ở giữa, vừa nhìn chính là cắt nửa ngày không có cắt được, trái lại đem giấy vò nát.
『 Thời gian tớ ngủ, cậu lại có thể cầm tớ đi cắt giấy?! 』 Cung Tứ đề cao giọng.
" Còn cắt hoa... "Khê Lưu yếu ớt nói.
『... 』 trầm mặc phút chốc, Cung Tứ buồn bực hờn dỗi hỏi: 『 Hoa, kéo cắt đứt không?" 』
" Không có... "
『... 』
Tỉnh dậy biến thành kéo chính là đủ bi thương, lại nghe nói mình còn là một thanh kéo chẳng sắc bén như thế , Cung Tứ...
『 Như vậy còn không bằng làm một cây búa. 』 cây búa không cần sắc bén.
" Cây búa nhỏ như vậy dường như cũng không gõ được vật gì đi ~" Khê Lưu cười nhắc nhở hắn.
Cung Tứ: ĐCM!
Cậu nhanh chóng tiếp nhận sự thực bi thương này, dù sao trước đây đã sớm biết mình xác xuất lớn là món khí vô dụng rồi. Nhưng thật ra Khê Lưu ——
Cung Tứ biến thành hình thái khí cũng không ảnh hưởng đến việc nhìn Khê Lưu, tuy rằng độ lớn phạm vi góc nhìn có điểm hạ thấp, nhưng mà hiện tại cậu có một loại cảm giác "Toàn thân đều là mắt", phạm vi nhìn cư nhiên còn rộng hơn so với bình thường! Dùng loại thị giác kỳ diệu mới có này tra xét gian phòng quen thuộc, Cung Tứ đồng thời cũng quan sát Khê Lưu, hắn có phát hiện:
『 này,sao trông cậu giống như sinh hoạt lao lực quá độ vậy? Cậu phải cẩn thận đi, tuổi cũng không còn nhỏ. 』
Cuối cùng, hắn còn lấy khẩu khí tiền bối thành thật chất phác căn dặn Khê Lưu.
Khê Lưu nhìn chằm chằm Cung Tứ, khóe miệng chậm rãi vểnh lên, cong lại tạo thành một nụ cười mập mờ: "Còn không phải là do cậu ăn rất tốt, đều đem người ta hút khô rồi!"
『 Cái gì?! 』 Cung Tứ bị cười đến cả người hoảng sợ, vô ý thức muốn lui về phía sau, nhưng mà không nói việc bị Khê Lưu vững vàng nắm trong tay, bây giờ cậu không có chân, dù cho muốn chạy cũng chạy không được ~
Khê Lưu liền đem chuyện phát sinh ngày hôm qua nói một lần.
Cuối cùng tổng kết nói: "Chúng ta quả nhiên độ phù hợp rất cao, tớ có năng lượng quá lớn phụ tải không được, cậu lại đặc biệt có thể hút, chúng ta quả nhiên trời sinh một đôi nha!"
" Cậu, tên tiểu yêu tinh có thể hút này" —— khi nghe Khê Lưu đánh giá, trong đầu Cung Tứ lập tức hiện lên những lời này.
Ớn lạnh!
"...Mấy người Tạ Khai đều nói như vậy, Tạ Khai còn lén khen ánh mắt tớ tốt, liếc mắt liền nhận ra A Tứ mới là khí thích hợp tớ nhất, quyết định thật nhanh đem cậu định khế nè ~"
Té ra vừa nãy còn chưa nói xong, phía sau còn có những điều này ?!!
Nghe thấy điều này, đầu tiên Cung Tứ phản ứng là: Xong, những người khác đều nhìn thấy? Không chỉ thấy hình dáng kéo của mình, còn thấy dáng vẻ mình đem Khê Lưu ép khô sao?
Nhưng mà phản ứng thứ hai lại là: Cái vị gọi là Tạ Khai kia, trước rõ ràng còn cho rằng Khê Lưu lão gia của bọn họ mắt mờ, bị sắc làm mờ mắt (?) định lầm người đấy, hừ!
Các loại cảm xúc nhiều lần đan vào trong lòng... đan vào, cuối cùng Cung Tứ còn bình tĩnh lại.『Nói chung, , cậu có thể sống lâu mấy năm, là ý tứ này đúng không? 』 Cung Tứ hỏi.
"Ừa, nếu như A Tứ cậu có thể cố gắng hút nhiều một chút, tớ còn có thể sống còn lâu hơn so với những người khác." Khê Lưu cười tủm tỉm.
『Tớ đây đành phải nỗ lực thôi. 』Cung Tứ suy nghĩ một chút:『 Dùng năng lượng của cậu đem lưỡi kéo của tớ mài sắc bén hơn chút, điều này chắc hẳn càng tiêu hao nhiều năng lượng hơn đi.』
"Ừa."
Đối với mục tiêu tương lai ( mài dũa) tiến hành tham thảo đơn giản, lần đầu tiên Cung Tứ bị Khê Lưu mang theo ra cửa.
Lần xuất môn này, Cung Tứ cảm giác đãi ngộ của mình hoàn toàn bất đồng!
Mọi ngày quản gia với mình quả thật là cung kính, thế nhưng trên cơ bản là ở dưới sự yêu cầu Khê Lưu sinh ra cung kính, giữa cung kính luôn có một loại hàm xúc tâm như tro tàn ở bên trong, Cung Tứ không phải là một người xuẩn ngốc, cái gì cậu cũng nhìn ra được.
Hôm nay lại bất đồng, tuy rằng hiện tại chỉ là cây kéo, thế nhưng ánh mắt nhóm quản gia nhìn về phía cậu thay đổi hoàn toàn: Mừng rỡ? Cảm kích? Thậm chí Cung Tứ nhìn thấy trong mắt mấy vị quản gia nơi đây - số tuổi cộng lại cũng đến nghìn tuổi - tinh thần phấn chấn!
Thấy cậu, tất cả mọi người đi ra chào hỏi, bởi vì lúc này cậu bị Khê Lưu cầm ở trên tay, phối hợp độ cao tầm mắt của cậu, bọn họ còn chủ động khom lưng chào hỏi.
Điều này làm cho Cung Tứ có một loại cảm giác một lần nữa mình trở thành tiểu bằng hữu.
Tạ Khai cũng cùng cậu chào hỏi, ngữ khí của ông nghe ôn hoà cũng không cải biến quá lớn, thế nhưng ——
"Sau này Cung Tứ lão gia sẽ có khi ở hình thái Khí cả ngày bồi bên người Khê Lưu lão gia, chung quy cầm ở trên tay khá bất tiện, hơn nữa phạm vi nhìn thoáng cái trở nên thấp như vậy, Cung Tứ lão gia có thể cũng sẽ cảm thấy không thích ứng. Thỉnh thử nhìn cái này một chút —— "
Bị Khê Lưu nâng ở trên tay, Cung Tứ dùng thị giác 360 độ đánh giá cái túi trước mắt: Màu đen, thoạt nhìn cùng vải vóc trắng mịn Khê Lưu thường dùng là cùng một loại, dưới ánh mặt trời còn hơi phát sáng, thế nhưng màu đen chỉ là tầng nhan sắc bên ngoài, bên trong còn là màu vàng, một loại màu vàng thiên hướng chuyển cam, hai loại nhan sắc tương hỗ với nhau càng thuận mắt, nói chung, nhan sắc phối hợp rất tốt! Tay nghề cũng không sai! Là một cái túi tốt!
Thế nhưng... Cái này là để làm cái gì?
" A Tứ hỏi ngươi cái túi này là để làm cái gì?" Không đợi Cung Tứ đặt câu hỏi, Khê Lưu thay cậu hỏi vấn đề của mình.
" Xin cho thuộc hạ biểu diễn một chút." Tạ Khai nói, cầm túi tiền đặt ở địa phương gần Cung Tứ hơn: "Đây là chỗ ngồi, giường ngủ Cung Tứ lão gia thường dùng... Tên gọi tùy tiện Cung Tứ lão gia gọi đi."
" Hoàn toàn bày ra chính là một túi, cùng túi trên ngực đồng phục học sinh Khê Lưu lão gia tương đồng độ lớn, có thể hoàn mỹ đặt cái túi kia, bình thường Cung Tứ lão gia có thể nghỉ ở trong túi nơi này, so với túi đồng phục học sinh xúc cảm nhẵn mịn hơn nhiều." Tạ Khai nói, mở rộng bên trong túi để Cung Tứ nhìn thoáng qua bên trong vải vóc mềm mại, thuận tiện phô bày một chút thiết kế bên trong túi.
" Muốn nhìn thế giới bên ngoài một chút liền đem túi bẻ xuống một chút, lộ ra phần hoàng sắc bên trong túi, nếu như không muốn xem chỉ muốn nghỉ ngơi, Khê Lưu lão gia có thể đem túi hoàn toàn dựng lên, độ dài túi liền vừa vặn đem Cung Tứ lão gia che lại.
Tạ Khai nói, còn phô bày một chút hình dạng túi tiền dựng lên.
" Thực sự là khá ổn." Khê Lưu nói, cầm túi tiền đặt vào trong túi đồng phục học sinh, sau đó lại đem Cung Tứ bỏ vào —— vừa vặn.
Không chỉ Khê Lưu nghĩ, ngay cả Cung Tứ cũng nghĩ cái chỗ này vừa vặn!
Thư thái hay khó chịu cậu không rõ, thế nhưng phạm vi nhìn cái chỗ này so với vừa rồi tốt hơn là thật! Cậu vẫn thích dùng thị giác không sai biệt lắm so với bình thường để nhìn!
Bỗng nhiên cậu hiểu ý tại sao Tạ Khai thiết kế cái này: Là sợ mình chênh lệch quá lớn đi? Thoáng cái biến thành khí nhỏ như vậy, coi như bị Khê Lưu nâng ở trên tay, thì mọi người có thể cúi người xuống nói chuyện với mình, thế nhưng phạm vi nhìn đến bên ngoài lập tức hạ thấp, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có cảm giác mất mác.
Cung Tứ như có điều suy nghĩ.
Cậu ở trong lòng kêu Khê Lưu một tiếng.
Lẳng lặng nghe Cung Tứ nói xong, gật đầu, Khê Lưu mới hướng Tạ Khai trước mặt nói: "Cung Tứ nhờ ta thay cậu ấy nói tiếng cám ơn."
" Đây là thuộc hạ phải làm, không cần cảm ơn."
Ông vốn là nghĩ lui về vị trí cũ, thế nhưng cước bộ dừng lại một chút, cuối cùng dừng lại thấp giọng nói: "Cung Tứ lão gia, tôi vì thái độ lúc trước đối với ngài biểu thị áy náy, thế nhưng giả sử trở lại một lần, tôi còn là sẽ làm như vậy."
Thanh âm của ông lại cường ngạnh.
Ngài đây rốt cuộc là chịu thua hay là thị uy a —— những quản gia khác bên cạnh nhìn hắn, trong lòng thổ tào nói.
Tổng quản nhà mình tính tình vậy bọn họ cũng đã quen rồi, thế nhưng những người khác không hiểu a, ngay cả người làm nhà mình nhiều người cũng đều nghĩ Tạ Khai tổng quản vừa lạnh lùng lại không có tình cảm, hoàn toàn là một người tính tình nghiêm khắc lục thân không nhận.
Ai biết, một giây kế tiếp Khê Lưu lại nói: "Cung Tứ nói cậu ấy biết, ông chỉ là giải quyết việc chung."
"Cậu ấy nói cậu ấy biết ông kỳ thực không phải là người xấu."
" Thời điểm bay tới nơi này, khi đang trên phi hành khí, có một lần cậu ấy nửa đường đi WC, Thu Hạ trước đó tìm người muốn nước cấp A Cát pha sữa, Đông Xuân lại ngủ được như lợn chết, A Cát rơi trên mặt đất lăn nửa ngày đều không người phát hiện, cuối cùng vẫn là ông đem A Cát ôm dỗ nửa ngày mới dỗ được."
" Ông dỗ A Cát động tác không thuần thục nhưng cũng rất ôn nhu."
" Khi trở về ở phía sau rèm cậu ấy thấy được."
" Từ Khi đó cậu ấy đã cảm thấy ông không phải là người xấu, cho nên quyết định cho chính mình một cơ hội để nhìn nhận."
Nghe vậy, Tạ Khai mím môi, một lát vững vàng khép chặt, lui về chỗ cũ ,mặt mũi nhăn nheo đứng ở nơi đó, bất động.
Thế nhưng nhìn kỹ liền sẽ phát hiện: Dưới nếp nhẵn... Có điểm hồng.
" Thời điểm cậu tới còn thấy được việc này? Trước đây sao chưa từng cùng tớ nói?" Rời khỏi nhóm quản gia một lần nữa ngồi trên phi hành khí lái hướng về phía học viện, Khê Lưu hiếu kỳ hỏi.
『 Tớ cũng không phải miệng rộng, cái gì đều cùng ngươi nói làm gì? 』 Cung Tứ tức giận nói.
" Thế nhưng Tạ Khai kỳ thực tính tình thực sự tốt, khi còn bé ông ấy nhưng dễ xấu hổ, động một tí bị người khi dễ, cuối cùng vẫn là tớ nói cho biết trầm mặt làm bộ rất lãnh khốc, để cho người khác đều sợ, cũng không dám khi dễ."
『 Được rồi, nguyên lai Tạ Khai bộ dáng như vậy là ngươi làm hại. 』
" Ây... Tớ nào biết ông ấy kiên trì như vậy, một cái biện pháp sẽ dùng cả đời chứ..." Khê Lưu nhún vai:" Thế nhưng, bản chất ông ấy kỳ thực vẫn không có đổi, kỳ thực hắn rất thích làm thủ công, túi ngày hôm nay đưa chúng ta chính là ông ấy tự tay may."
『 Gì?! Cái túi này là Tạ Khai tự mình may? 』Quả thực là tin tức bạo tạc!! Cung Tứ quả thực chấn kinh rồi!
"Ừa, ông ấy thích may đông tây, khi còn bé những người khác rớt khuy áo sẽ giúp may lại khuy áo, sau bình thường lại liền làm chút ít thủ công..."
Tưởng tượng thấy hình ảnh Tạ Khai vẻ mặt nghiêm túc tự tay vá đồ vật, Cung Tứ trầm mặc.
『 Khó trách, nguyên lai y phục Đông Xuân cũng là ông ấy vá, vớ của A Cát có lẽ cũng là hắn sửa.』
"?"
『 Đông Xuân thích vận động, y phục động một chút là hỏng, trước đều là Lâm nãi nãi hàng xóm giúp nó vá, lần này tới nơi này đồ có chút hơi tổn hại ngày thứ hai đã được khác người sửa lại, ban đầu tớ còn tưởng rằng là người hầu sửa, bây giờ nghĩ lại chắc là Tạ Khai, có một lần Đông Xuân muốn tớ giúp nó sửa đồ Tạ Khai liền ở bên cạnh. 』
『 Lâm nãi nãi cấp A Cát đan vớ cũng bị rút sợi, A Cát lớn hơn, cặp vớ kia sau không chỉ được sửa lại còn gia tăng thêm vài sợi để thằng bé đi vừa. 』
"Ừa, nhất định là Tạ Khai, Tạ Khai yêu nhất làm cái này." Khê Lưu nói.
Hai người trầm mặc một hồi, một lát đều nở nụ cười.
『Thực kỳ diệu, trong lòng tớ suy nghĩ gì cậu đều nghe được, này! Sau này không được ngấp nghé việc riêng tư của tớ, biết chưa. 』 Cung Tứ mở miệng trước.
" Khí và Người sử dụng mà ... Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, dù sao đối với cậu, tớ cũng không đề phòng, cậu cứ việc nhìn trở về!"
『 Ai muốn nhìn! 』
" Cậu không phải là cả ngày nhìn lén sao... "Khê Lưu chỉ sự kiện Cung Tứ thấy Tạ Khai dỗ A Cát kia.
『 Đó là không cẩn thận! Không cẩn thận! Vô ý thức! 』 Cung Tứ liền điên cuồng hét lên.
" Tớ đây nghe được cậu đang suy nghĩ gì cũng là vô ý thức."
...
Một đường cọ sát phương thức ở chung mới, hai người lần thứ hai quay trở về vườn trường.
***
" Đây không phải là tốt vô cùng sao? Rốt cục thành công biến hóa a~" Nhìn Cung Tứ Kéo- trong túi trước ngực Khê Lưu lão giáo sư tóc bạc cười híp mắt nói.
『 Thế nhưng, em lại không sắc bén, hơn nữa cắt gì cũng không được, ngay cả giấy cũng ko đứt.』 Cung Tứ thấp giọng nói.
" Lẽ nào trò đã nghĩ làm một thanh kéo có thể cắt giấy sao? "Giáo viên hỏi lại.
Cung Tứ ngây ngẩn cả người, sau đó rất nhanh ý thức được một vấn đề: "Ngài... Có thể nghe được em nói chuyện?"
Hiện tại cậu rõ ràng đã khí hóa.
" Thầy cũng là khí mà, khí và khí khi cự ly gần vừa đủ là có thể đối thoại với nhau, dùng ở đây." Lão giáo sư cười híp mắt chỉ chỉ đầu của mình.
Không đợi Cung Tứ tiếp tục tự hỏi, ông lại nói: "Suy nghĩ thật tốt một chút những gì thầy cùng nói với trò, cùng với, chúc mừng trò có thể từ ban này tốt nghiệp, kế tiếp trò có thể tiến nhập khí học đường cao cấp hơn, còn có nhiều chương trình học cần trò và Người sử dụng cùng tiến lên."
Quay đầu nhìn về phía Ni Lộc bên cạnh: "Ni Lộc trò phải cố gắng lên nhé, ngoại trừ Cung Tứ, thầy cũng mong muốn trò có thể sớm một chút tìm được hình thái mình muốn trở thành. "
Nhìn Ni Lộc dáng vẻ hâm mộ, Cung Tứ chăm chú nhìn hắn, thử dùng sóng điện não phát Ni Lộc một chút cổ vũ, nhưng mà ——
" Ha ha, Ni Lộc người nàymột chút mấu chốt cũng không có, không tiếp thu được thơ của ngươi đâu ~" Ni Lộc không có nhận được tín hiệu lại bị giáo viên thu được, tiến tới nhìn Cung Tứ kéo, lão giáo sư cười tủm tỉm nói: "Kế tiếp, trò còn muốn đi thám hiểm thế giới đi, thế nhưng cũng nên cẩn thận, không sẽ bị thương nha~"
『 Cám ơn thầy, bất quá em còn có một vấn đề —— 』 Cung Tứ suy nghĩ một chút: 『 Trong mộng em nhìn thấy là ngân sắc, mặt trên còn có mặt trên còn có hồng tuyến, sao thực tế em biến thành kéo nhưng là màu đen, mặt trên cái gì cũng không có ni? 』
Nếu không như thế, nhìn kỹ liền sẽ phát hiện, hai cây cây kéo hoàn toàn khác nhau a ~
Lão giáo sư suy tư một chút, một lát hắn trả lời: "Mộng là một thứ rất thần kỳ, nó là nằm sâu trong ý thức, trò mơ tới khả năng chỉ là một gợi ý, liên quan tới gợi ý chủ yếu, nó sẽ nói cho trò biết mình là cái gì, nhưng mà bởi cảnh ngộ bất đồng, Người sử dụng bất đồng, năng lượng bất đồng, hình thái cuối của ngươi sẽ cùng trong mộng bản thân hình dạng ban đầu sản sinh khác biệt ." Nói xong câu đó, lão nhân lại suy tư một chút, cuối cùng nở nụ cười: "Thế nhưng, hôm nay trò đã biến thành kéo, khả năng này hẳn là không tồn tại đi? Dù sao ở tình huống ntròđó khí có thể quyết định hình thái mình, thế nhưng nhưng cũng không phải là nghĩ thay đổi cái gì liền thay đổi cái đó dễ dàng như vậy, vô luận như thế nào, hôm nay trò đã khí hóa, liền dựa theo con đường này kiên định đi xuống thôi."
" Chúc các trò may mắn."
Lão giáo sư cười phất tay cáo biệt Cung Tứ và Khê Lưu.
-----------
Tiểu kịch trường:
Tổ Mã Cổ: áo khoác Ta là Tạ Khai giúp ta sửa lại.
A Anh: Khóa kéo quần của ta là Tạ Khai sửa.
Tiểu Tước: Váy Ta Tạ Khai giúp ta tăng thêm đỉa thắt lưng.
Vấn đề: Các ngươi cảm kích với Tạ Khai sao?
Chúng quản gia: Cảm kích cái đầu ấy! Cũng là bởi vì Tạ Khai, chúng ta chung quy cũng không được đổi quần áo mới a a a a a a! Lão nương ( lão tử) Cầm tiền lương cao như vậy không muốn mặc quần áo cũ a! Còn là quần áo cũ may vá sửa chữa ba mươi năm!
(Tử Mộc: Cho ta cười cái =))))