Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân

Chương 47

Tháng Tám.

Bệnh tình của cha Phó Đồng Văn đã không thể kiểm soát, bởi vậy mà chuyến về Bắc Kinh của anh bị hoãn lại. Thẩm Hề đã đưa đơn từ chức cho Đoàn Mạnh Hòa, dự định xin vào một bệnh viện ở Bắc Kinh, nhưng vì Phó Đồng Văn vẫn chưa quyết định khi nào đi, cô đành phải ở lại bệnh viện Thượng Hải, chờ chuyến đi ra Bắc.

Hôm nay Thẩm Hề làm xong hai ca phẫu thuật, khi về đến nhà đã hơn năm giờ, trời sắp sáng.

Căn phòng tối mờ, anh không ở nhà, Thẩm Hề đã quen với việc anh ra ngoài "rượu chè chơi bời", liếc mắt thấy Vạn An đang co người ngủ say trên chiếc ghế sô pha ở tầng một, cô khẽ khàng đun một ấm nước rồi xách lên tầng, gột rửa qua loa, tìm chiếc áo sơ mi rộng rãi mặc vào, sau đó ngã ra giường ngủ bù. Dây thần kinh căng như dây đàn vẫn chưa thả lỏng, trong mơ cô quay về phòng phẫu thuật, mười mấy y tá đẩy cô vào, ép cô tới bàn mổ, bệnh nhân vừa gây mê bỗng nhiên nhảy xuống giường, hai tay ấn chặt vai cô, hét lớn: "Bác sĩ ơi, cứu tôi với..."

Thẩm Hề cũng hét lại: "Anh mau nằm xuống đi, nằm xuống đi!"

...

Ầm một tiếng, cả người rung lên, thở sâu một hơi, cô chợt tỉnh lại với mồ hôi đẫm trán.

Trên vai có một đôi tay.

Thẩm Hề buồn ngủ tới nỗi không mở nổi mắt, xoay đi trở lại hai cái nhưng không thoát khỏi anh, cô nhỏ giọng nũng nịu: "Nóng quá."

Người vừa mới lên giường lại xuống giường, mở quạt điện lên.

Gió mát hiu hiu, lướt qua làn da cô, lọn tóc dính mồ hôi bay lên mặt. Cô vén mái tóc dài ra bên gối: "Đóng cửa sổ vào đi... như thế sẽ mát hơn."

Ngoài kia ánh nắng chói chang, hơi nóng hầm hập, không mát như trong nhà.

Cửa sổ được đóng lại.

Hơi thở cô dần đều đều, áo sơ mi trên người bị vén lên: "Em cũng vừa mới về..."

"Mười một giờ rồi." Anh rì rầm.

Cô đáp ừ.

"Ban nãy nhận được điện báo, Đức thua trận ở sông Marne rồi."

"Ừm..." Cô vẫn nhớ Marne, hồi tháng Sáu anh từng nhắc tới rằng, lần này nếu Đức lại thua, tình hình chiến sự hoàn toàn đã rõ ràng. Cô biết anh đang vui, bèn hé mở mắt, nở nụ cười với anh.

Rèm cửa che lối ánh sáng vào, căn phòng như được bao trùm bởi chiếc màn dày nặng, khắp người anh đều vương mùi son phấn thơm ngát ở Từ Viên làm cô váng vất, cảm thấy đến hít thở cũng khó khăn...

Làn hương trên người anh, ngoài hương phấn son, còn có cả mùi hương còn sót lại sau khi đốt thuộc phiện.

Ngửi thấy mùi này, cô đoán đêm qua anh gặp ông chủ Hoàng, vị từng cho người bao vây ngoài bệnh viện để làm khó anh. Hoàng Kim Vinh là kẻ nịnh hót có tiếng, thuốc phiện mời khách sẽ dựa vào thân phận cao thấp của vị khách ấy, cũng rất chú trọng nhãn hiệu thuốc phiện từ thấp đến cao, tứ Đại Tiền Môn, Capstan cho đến Garrik. Phó Đồng Văn là người đứng đầu giới thương nghiệp, đương nhiên được hầu hạ loại thuốc phiện cao cấp nhất.

Phó Đồng Văn lấy cớ bị bệnh tim, không dính vào thứ này, nhưng cô lo lắng anh ngửi nhiều cũng không tốt.

"Người anh mùi quá." Cô nhắc nhở.

"Tắm rửa rồi mà vẫn còn." Anh nói rất nhỏ, "Chi bằng dùng mùi hương trên người em gột rửa xem có đỡ hơn không?"

Em buồn ngủ lắm...

Cô dịch người nhường nửa chiếc giường cho anh. Cúc áo sơ mi vừa rồi bị anh tháo ra rơi trên xương quai xanh. Anh ngả ngớn không hề có chút nghiêm túc của người đàn ông ba mươi mấy tuổi, thấy không kéo cô ra được, cánh tay bất ngờ vòng qua người cô lật khăn trải giường lên, bọc kín người cô lại, cách bắt con mồi rất thông minh, cô muốn xoay người cũng không xoay nổi. "Anh cười với người ta cả đêm, sao chẳng thấy em yêu thương anh bao nhiêu?"

Nào có ai như anh. Đến chốn trăng gió, mang theo mùi phấn son về nhà, còn muốn người ta yêu thương mình.

Thẩm Hề cầm gối chặn anh lại: "Anh đi nghe kịch đi, suốt đêm qua em không có phút nào được ngồi..."

Anh cười: "Vậy để anh ba yêu thương em."

Trên ban công vang lên tiếng cười của Virtue.

Mấy tháng nay Virtue đang theo Đàm Khánh Hạng học tiếng Trung, học vô cùng say mê, bảy giờ hằng ngày bắt đầu nói chuyện với Đàm Khánh Hạng, cô bé rất hăng hái, nói từ sáng đến tối cũng không biết mệt. Đàm Khánh Hạng là tiến sĩ y học nằm trong tốp những người đi du học sớm nhất, đi theo Phó Đồng Văn nên kiến thức cũng rộng, chưa bao giờ thiếu chủ đề nói chuyện, nhưng anh ta cũng có lúc mất kiên nhẫn, lấy cớ phải làm việc để xua cô bé đi, tìm một nơi yên tĩnh. Chẳng ngờ Virtue cũng không chịu thiệt, anh cứ làm việc cửa anh, tôi giúp anh là được, còn ghê gớm hơn cả anh ta.

Lúc này, đúng là hai người đang ở trên ban công phơi quần áo.

Ngày nào cũng như ngày nào, đây là khoảng thời gian Đàm Khánh Hạng giặt, phơi quần áo.

"Vạn An, lên đây giúp một tay." Tiếng gọi của Đàm Khánh Hạng xuyên qua căn nhà nhỏ ba tầng.

"Tới đây, tới đây." Vạn An hớn hở chạy lên.

Cách một cánh cửa.

Thẩm Hề "ừm" mấy tiếng rất nhỏ, xương cốt tê rần, vội vã nắm chặt khăn trải giường bằng tơ lụa, kéo lên đưa vào miệng cắn. Thanh âm từng cơn từng hồi, lẻ tẻ vụn vặn đều bị chặn lại giữa hàm răng cắn chặt và khăn giường bông tơ.

Từng luồng hơi nóng trên người cuộn trào, nửa người phía trên của cô vẫn là áo sơ mi trắng, nhưng cúc áo đã mở tung hết, đôi môi đỏ và hàm răng trắng cắn chặt vải lụa, hương sắc trầm mê.

Bên ngoài là:

Vạn An lên tầng, Vạn An xuống tầng, Đàm Khánh Hạng gọi người đưa anh ta ra chợ, Virtue thay quần áo, đuổi theo anh ta ra ngoài, một mình Vạn An thu dọn căn nhà ba tầng, quét dọn nhà vệ sinh.

Sau đó Vạn An đến các phòng mở cửa sổ phủi bụi.

Cuối cùng, Đàm Khánh Hạng đưa Virtue về nhà, ồn ào muốn làm chè đậu xanh bách hợp giải nhiệt.

Cô thở hổn hển, các khớp xương mỏi nhừ, góc khăn trải giường trong miệng được dần dần, dần dần kéo ra. Đôi chân chống trên giường cũng chầm chậm trượt xuống, từ từ duỗi thẳng ra.

Khuỷu tay, khoen chân đều đẫm mồ hôi. Dù là răng hay khăn trải giường bên dưới đều ướt sũng như ngâm trong nước.

Buổi trưa tháng Tám giữa mùa hè oi ả, dòng người đi đường đều sắp cảm nắng dưới ánh nắng chói chang. Nhưng trong một căn phòng có hai người xu4n tình mấy bận, dẫu có quạt điện mà vẫn như đi bộ trên sa mạc rộng lớn mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi cổ họng khát khô như bị than nóng thiêu đốt.

Chóp mũi Phó Đồng Văn cọ nhẹ vào môi cô, mồ hồi thấm ướt lẫn nhau: "Em ngửi xem trên người anh ba còn hương phấn son nữa không?"

Chăn nghiêng sóng đỏ, hương vương trên gối đều là của cô.

"Gọi nghe xem nào, gọi tên của anh." Anh nói, "Từ trước đến nay chưa từng nghe em gọi."

Ban nãy cô luôn miệng "anh ba, anh ba" xin tha, bỗng nhiên anh nổi hứng muốn nghe hai tiếng "Đồng Văn" từ miệng cô.

"Anh muốn nghe." Anh giục.

Cô chuẩn bị rất lâu vẫn không thốt nổi hai chứ ấy... cô không quen lắm.

"Nhanh nào." Anh nhẹ nhàng, "Anh ba chờ em."

Căng thẳng bao lâu, dưới ánh mắt thúc giục của anh, tiếng "Đồng Văn" được thốt ra mà phải căng tai mới nghe thấy. Thanh êm nhột nhạt này làm tim cô ngứa ngáy trước tiên.

Anh chăm chú lắng nghe, không đáp lại, cũng không bàn luận.

Anh nằm nghiêng trên gối, ánh mắt không rời khỏi cô.

Thẩm Hề cũng bắt chước anh, nằm trên gối, hai người nhìn nhau. Như đôi vợ chồng mới cưới chỉ ở trong phòng thôi nhưng không hề biết buồn tẻ.

Ve sầu đang ca. Anh để lại một khe nhỏ bên cửa sổ, hơi nóng và ồn ã trên đường Hà Phi như thủy triều, chen chúc đuổi bắt chui tọt qua khe cửa sổ, nhảy nhót trong căn phòng, chạy thẳng đến chỗ hai người tr4n trụi nằm trên giường. Thẩm Hề cảm thấy một dòng mồ hôi từ xương quai xanh tuột xuống, anh cũng thấy, bèn lau đi cho cô.

"Nhìn nhau mãi mà không chán..." Bỗng nhiên anh nở nụ cười: "Chỉ có Thẩm Uyển Ương mà thôi."

Cười xong thì than thở: "Sớm biết có ngày hôm nay, anh ba đã đón em về nhà từ lâu rồi, bớt đi bao nhiêu chuyện."

Trước kia ư? "Trước kia em ở động thuốc phiện, chưa từng bước khỏi cửa, anh ở nhà họ Phó, ở khách sạn Sáu Nước, ở lãnh sứ quán.... cũng không biết đến em."

Phó Đồng Văn im lặng rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng: "Có lý."

Ngập ngừng giây lát, anh hỏi cô: "Sống trong động thuốc phiện có vất vả không?"

Cô áp mặt vào gối, mỉm cười không đáp, không muốn nói với anh về chuyện này.

Vất vả thì không vất vả, chỉ để sống qua ngày mà thôi.

Chủ động thuốc phiện không phải là người lương thiện gì, lúc mới được đưa đến, có lẽ nghĩa sĩ cứu cô đã móc nối quan hệ trên dưới, cô lúc mười một tuổi ấy bị cạo trọc đầu, mặt mũi nhem nhuốc, mặt chiếc áo khoác nhỏ, được nuôi dưỡng như con trai. Nhưng ở nơi kỹ nữ không thiếu, kẻ thích cỏ non rất nhiều, có một lần cô bị hai con nghiện kéo đến cửa sau, lúc tụt quần xuống mới biết cô là con gái. Khách hàng thường đến là những người dân đầu húi cua hoặc sai dịch tiểu thương ở mấy con phố gần đấy, đừng nói là thương tiếc, bọn chúng vây xung quanh cười hô hố, đoán chừng cô là con ngốc, được ông chủ động thuốc nuôi như một thú vui. Nếu là bé trai, bọn chúng có thể vô tư điều khiển, nhưng là bé gái ông chủ nuôi, chúng đều kiêng dè, nói cho cùng có thể mở cửa hàng này ở Bắc Kinh, dù là nơi bẩn thỉu nhơ nhớp nhất cũng là lưu manh côn đồ nổi tiếng khắp đầu đường cuối ngõ, động vào bé gái của những người đó, không bằng móc vài đồng tiền đi tìm gái đi3m cách vách vui vẻ mấy giờ.

Sau này, ông chủ động thuốc phiện đổi mấy lần, nhưng đều biết phải trông nom cô.

Nếu vậy, người cứu mình chắc hẳn có tiếng nói.

"Anh nói xem, người cứu em liệu có đến tìm không?" Cô hỏi.

Phó Đồng Văn nhìn cô.

Thẩm Hề vốn định nói rất ngưỡng mộ Uyển Phong, ngay từ đầu đã biết ân nhân của mình là ai, nhưng nhớ đến chuyện của Cố Nghĩa Nhân, cô lại nuốt lời muốn nói vào, chỉ giải thích: "Em muốn gặp mặt nói cảm ơn."

Yên lặng một thoáng ngắn ngủi.

"Có lẽ đã rời khỏi đây rồi." Anh đáp, "Kết cục của những người hồi đó không tốt đẹp mấy, phần lớn đều là nước ngoài tránh nạn."

Anh xuống giường tìm đồ cắt móng tay, quay tấm lưng trần về phía cô, ánh sáng mặt trời rọi lên hai vết xước màu hồng ở sau eo, khi cô nhìn thấy, đúng lúc anh cảm thấy hơi xót vì mồ hôi chảy vào, bèn trở tay lần sờ.

Anh khá thích thú, cẩn thận dùng lòng ngón tay ước lượng chiều dài, cười liếc cô: "Định cắt móng tay, sợ làm em bị thương, xem ra anh nghĩ nhiều rồi." Đang nói thì anh tìm thấy dao cắt móng tay, áng chừng nó trong lòng bàn tay.

Cũng không biết đang nghĩ tới cảnh nào trong giấc mộng xuân vừa rồi mà nét cười càng thêm đượm.

Vì Đức lại thua trận nên tâm trạng Phó Đồng Văn tốt lạ kỳ.

Trước bữa tối, anh đứng trong nhà bếp vớt rau xanh từ chậu nước lên, nói rằng muốn làm một món cho mọi người ăn. Ngoài bánh mì nướng và sườn bò chiên, ngay cả Đàm Khánh Hạng cũng chưa từng thấy anh vào bếp nấu một món tử tế, vì vậy mọi người đều vây xung quanh nhà bếp, chăm chú nhìn anh.

Ớt, dưa chuột, hành tây đều thái sợi; rau thơm cắt đoạn, trộn đều với muối, giấm và đường, sau đó đưa cho Thẩm Hề.

Thẩm Hề nếm thử một miếng, mùi vị khá ổn.

"Salad hổ1, món ăn chuyên dùng để khai vị." Anh như đang khoe báu vật.

1Một món ăn của vùng Đông Bắc Trung Quốc.

Mọi người đều thử một lượt, đến lượt Virtue, vị cay đến nỗi nước mắt cô bé chảy dài, hít hà, luôn miệng phàn nàn với Đàm Khánh Hạng.

"Cô ấy nói, ăn thêm miếng nữa chắc bị viêm ruột thừa mất."

"Món này thì liên quan gì đến ruột thừa..." Ngay cả Vạn An cũng biết cách hỏi vặn.

Mọi người đều phá lên cười.

Chuông điện thoại reo vang, Đàm Khánh Hạng nhận máy, gọi Phó Đồng Văn đến nghe.

"Cô đến chờ cậu ta đi, cúp máy xong cậu ta sẽ tìm cô đấy." Đàm Khánh Hạng đi ra, nét mặt rạng rỡ.

Có chuyện tốt gì ư?

Thẩm Hề vừa đoán vừa đến căn phòng ở tầng một, điện thoại được đặt trên chiếc bàn gỗ lim màu ngà. Trước kia được đặt ở cửa, sau khi cô vào đây sống Phó Đồng Văn sợ nửa đêm điện thoại làm phiền đến cô nên sai người chuyển tới bên cửa sổ. Thẩm Hề nhìn bóng lưng anh đứng cạnh rèm cửa sổ màu xanh, đúng lúc anh cúp máy xoay người lại, ánh nắng bị những song cửa sổ chia thành mấy mẩu nhỏ, rơi trên mặt đất.

"Anh Đàm nói anh cúp xong sẽ đi tìm em." Cô thắc mắc, "Điện thoại của ai thế?"

Đuôi mày khóe mắt Phó Đồng Văn vương nét cười.

"Là chuyện tốt sao?" Cô càng tò mò hơn.

"Là tin tức của Đồng Lâm."

Cậu năm ư? "Cậu ấy đang ở đâu? Tin tức gì vậy? Anh ba đừng cười nữa, mau nói đi."

"Đang trong bênh viện ở Trường Sa, cũng không biết sao lại được đưa tới đó."

"Bị thương ư? Bị thương ở đâu ạ?"

"Trong điện thoại nói bị thương ở chân." Tin vui đến đột ngột, thông tin anh nhận được rất ít, "Anh đã sai người bao trọn một tàu hỏa, mấy bữa nữa sẽ đến Thượng Hải, Phải chở hai này, nhiều nhất là ba ngày..."

Phó Đồng Văn lặp lại: "Nhiều nhất là ba ngày."

Anh hiếm khi lặp đi lặp lại cùng một câu, để xác định lại sự thật của tin vui này.

Số lần Thẩm Hề và cậu năm gặp mặt không được bao nhiêu, ấn tượng sâu nhất vẫn là cái đêm cậy ấy xông vào thư phòng... Cô vén tấm rèm bằng vải bông nặng trịch lên, ánh đèn trong phòng soi sáng gương mặt cậu, chàng trai tuấn tú trắng trẻo nở nụ cười xấu hổ với cô, khung cảnh ấy như đang hiện lên trước mắt.

Hơi nóng oi bức từ ngoài cửa sổ đương mở thổi vào, nhưng không nóng bằng trái tim.

Niềm vui bao phủ cả căn nhà ba ngày.

Tàu hỏa mà Phó Đồng Văn đặt đến Thượng Hải lúc bốn giờ chiều, một giờ bọn họ đã đến nhà ga.

Trước sân ga vắng tanh không có chỗ tránh nắng. Thẩm Hề chói đến nỗi không mở mắt nổi, đường ray đan xen vào nhau chia ánh nắng thành những khoảng lớn, đều là màu trắng chói chang, dường như trên đá dăm tà vẹt không phải là hàng đường ray, mà là tấm gương phản chiếu vô tận. Đứng một lát, cô lo anh sẽ bị cảm nắng, bèn lấy cớ mình hơi váng đầu, kéo Phó Đồng Văn đến mái hiên râm mát, cầm quạt phe phẩy nhưng đều nhường gió cho anh.

"Người chóng mặt là em, sao lại quạt cho anh?" Anh đón lấy quạt giấy, quạt cho cô.

Gió mát thổi bay mái tóc lòa xòa trước trán cô, nhưng chi chút gió ấy không chống lại nổi hơi nóng đang bốc lên.

Thẩm Hề lấy lại cây quạt, chột dạ giải thích: "Anh mà bị cảm nắng, anh Đàm sẽ mắng em mất."

Cô vội vàng quạt, kéo cao áo sơ mi dán trên lưng anh, giúp anh thoải mái hơn đôi phần.

"Cảm nắng cũng hay, làm bệnh nhân có cái hay của bệnh nhân. Học trò mong sao bệnh mau khỏi, thế mà chiều tà đã đến nhà1." Anh hỏi, "Ương Ương còn nhớ không? Khúc kịch ở nhà hát Quảng Hòa ấy?"

1Hai câu được trích trong vở tuồng Đào hoa phiến của Khổng Thượng Nhiệm, một kịch tác gia cuối đời Minh đầu đời Thanh.

Cô lúng túng mỉm cười, đá vào chân anh.

Đương nhiên là nhớ, ca từ trong khúc kịch nói về cậu học trò nóng lòng muốn động phòng.

Nếu không ngăn anh lại, có lẽ câu tiếp theo chính là "Xế chiều núi ngọc trĩu nặng nghiêng"2...

2Cũng là một câu được trích trong Đào hoa phiến. Phiên âm Hán Việt: "Thẩm thẩm ngọc đảo hoàng hôn hậu." "Thẩm" trong câu này là họ Thẩm của nữ chính.

Người của Phó Đồng Văn đều đứng ở hai bên chỗ râm mát, không nghe được hết cuộc đối thoại của họ, chỉ nhìn thấy chiếc quạt giấy đề chữ giữa hai người, anh tranh cầm, em đoạt lại, rốt cuộc đang cướp gì vậy? Không ai hiểu nội dung câu chuyện, nhưng đều biết rằng cậu ba đang trêu ghẹo cô Thẩm.

Quả là đám cưới sắp tới gần rồi.