Vẫn là trang phục hồi nãy, áo sơmi cùng quần tây, mười phần tùy ý. Anh đứng ở ven đường, trong tay nắm điện thoại thấp giọng nói chuyện, ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua cô một cái liền dời đi nơi khác. Ninh Vi Lan suy tư có phải hay không nên chào hỏi một cái, anh tắt điện thoại, bước tới trước mặt cô.
Nhớ mang máng không lâu trước đây cô mặc không phải bộ này anh cũng đoán ra "Xuống dưới này đi dạo?"
Cô e hèm: "Dù sao trời còn không có tối, thuận tiện tiêu hoá thức ăn."
Anh nghe vậy nhưng không nói tiếp, nghiêng đầu xem điện thoại, ấn đường nhíu lại. Ninh Vi Lan ngó qua thấy là tin nhắn, suy đoán đại khái là công việc, tự giác cúi đầu, lướt Weibo.
Đầu tiên là chú ý trang Weibo của "Một đời say đắm", cho nên hiện ra chính là bài đăng cách đây hai giờ, đó là ảnh chụp hiện trường. Cô tuỳ tiện lướt xuống dưới đọc bình luận.
Bình luận đã bị fans của chiếm đóng Tề Chiêu Viễn, đây là lần đầu tiên Ninh Vi Lan cảm nhận được số lượng fans khổng lồ của anh, cảm thán rất nhiều rồi thấy một cái bình luận cô dừng lại.
Chanh đông lạnh phô mai: Đây là bộ phim nam thần của tôi tự đầu tư tự làm đạo diễn và cũng tự diễn aaaa!!!!
Thật ra trong vòng có không ít diễn viên chuyển làm đạo diễn, làm ra vài bộ phim có thể là không ai biết đến hoặc vô cùng nổi tiếng, chân chính giống Tề Chiêu Viễn có thể tự làm đạo diễn đồng thời tự diễn, hơn nữa ratings còn cao có rất ít người làm được như vậy.
"Không quay về nghỉ ngơi?" Anh xử lý xong nói.
Ninh Vi Lan ngẩng đầu, thuận thế nhét điện thoại vào túi, cô nhấp môi, bỗng nhiên hỏi "Tề tổng, tôi có thể hỏi anh một vấn đề sao?"
"Được. " Anh gật đầu "Về sau có thể gọi tên."
Ninh Vi Lan không hiểu anh như thế nào đột nhiên nói như vậy, nhưng anh lại không có ý muốn giải thích, nghĩ đến trong vòng ai cũng gọi hẳn tên anh, không suy nghĩ nhiều nữa.
"Tôi muốn biết, anh vì sao tự mình nhận bộ này?"
Cô nhớ rõ Trang Văn lúc trước đã nói qua, Tề Chiêu Viễn rất sớm đã phân phó Lâm Dịch không nhận tất cả các kịch bản, chuyên tâm làm đạo diễn và kinh doanh, cho nên biết được anh nhận bộ phim cổ trang, càng tò mò nhiều.
Sắc trời so với vừa rồi tối đi rất nhiều, trước cửa nhà khách chỉ có một cột đèn đường, vùng núi to sắp chìm vào đêm tối. Anh đứng cách cô khoảng cách hơn phân nửa cánh tay, cúi đầu nhìn cô.
"Sắp tới vốn dĩ không có ý định nhận kịch bản, vừa lúc có đoàn đội, có kịch bản có" Dừng lại một cái anh nhàn nhạt tiếp tục nói "Nữ chính cũng có."
Ninh Vi Lan có chút giật mình, bốn mắt nhìn nhau đồng thời nghe anh nói.
"Còn có cái gì muốn hỏi?"
"Đã không có......" Cô lắc đầu, giữa hai người lại một lần nữa lâm vào trầm mặc. Cô nghĩ nếu không có gì thì về phòng nghỉ ngơi, nghe thấy điện thoại anh vang lên. Cô cắb cắn môi quay người lại, thoáng nhìn cách đó không xa một cô bé bò ở trên cây, cô giật mình, chạy qua.
Động tác của cô bé rất nhanh nhẹn, hiển nhiên thường xuyên làm việc này, Ninh Vi Lan nửa ngồi xổm nâng cô bé, thanh âm dịu dàng "Bạn nhỏ trèo cây rất nguy hiểm."
Cô bé không sợ hãi, mắt tròn xoe mắt nhìn Ninh Vi Lan, duỗi tay ôm lấy cổ cô, nhìn lên trên cây "Cô ơi, cháu muốn con chim."
Ninh Vi Lan theo tầm mắt cô bé nhìn lên, trên cây có tổ chim nho nhỏ, cô không có kinh nghiệm dỗ trẻ nhỏ, không biết như thế nào giải thích như vậy là không đúng, dùng hết khả năng nói đơn giản.
Mới bốn tuổi nhưng thông minh, bé hiểu ý Ninh Vi Lan muốn nói, giơ tay nhỏ cười tủm tỉm tỏ vẻ sẽ nghe lời. ninh Vi Lan ôm bé đứng lên, nhìn quanh bốn phía chưa thấy ai hỏi "Cha mẹ cháu đâu?"
"Cha phải đi công tác, mẹ ở nhà."
"Cháu mỗi ngày đều đến đây chơi rồi đến tầm giờ này mới về?" Cha mẹ sẽ không lo lắng sao?
Cô bé chu miệng "Cháu biết đường về nhà."
Ninh Vi Lan bất đắc dĩ, bất tri bất giác trời đã đen kịt, cô không yên tâm để bé tự về nhà "Cô đưa cháu về nhà được không?"
Cô bé mềm mại mà đồng ý, ngoan ngoãn giơ tay chỉ đường về nhà, chưa được mấy bước đằng sau lại có người gọi tên của mình thì cô mới nhớ tới ở đây còn có anh.
Thay đổi tư thế ôm bé gái, cô quay đầu lại, nhỏ giọng giải thích "Trời tối để một đứa nhỏ tự về rất nguy hiểm, tôi đưa bé về đến nhà sẽ trở về."
Vừa dứt lời anh ghé mắt qua, bé gái được Ninh Vi Lan bế cũng rất nghe lời, Tề Chiêu Viễn lặng im một lúc lâu, từ trong lòng cô bế cô bé, không nói một lời đi ở đằng trước.
Ninh Vi Lan bước nhanh đuổi theo anh.
Anh đi không nhanh, cô vừa lúc có thể đuổi kịp, khoảng cách một bước cô có thể nghe rõ ràng cô bé hát, lâu lâu còn cất tiếng hỏi. Ninh Vi Lan cho rằng với tính cách đạm mạc như anh sẽ không có phản ứng, ai ngờ anh rất có kiên nhẫn thấp giọng đáp lời. Tuy lời nói vẫn như cũ lạnh lùng, phần lớn chính là "Được" "Đúng" Lại làm cô cảm thấy rất mềm mại.
Thật giống như phát hiện một người khác.
Càng đi, đường núi càng thêm gập ghềnh, vấn đề này ban ngày không lớn, nhưng vào buổi tối tràn vài phần nguy hiểm, cũng may có ánh sáng của điện thoại, ba người thuận lợi tới nơi.
Vừa đến nhà, cô bé từ trong lòng Tề Chiêu Viễn nhảy xuống, nhào vào lòng mẹ. Cô bé luôn luôn nghịch ngợm, nhưng chưa bao giờ về nhà muộn như bây giờ, người mẹ vô cùng lo lắng, ôm cô bé thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nhìn thấy hai người đưa con mình về nhà, nhiệt tình lấy ra một túi khoai lang và bắp ngô tỏ lòng biết ơn.
Ninh Vi Lan từ chối, với lại đoàn phim tới nơi này đóng phim không chuẩn bị nồi, mang về cũng không thể ăn. Người mẹ khả năng cũng biết, lại đi tới trong phòng cầm hai bắp ngô đã chín, cho vào túi. Ninh Vi Lan ngượng ngùng lại theo bản năng nhìn Tề Chiêu Viễn.
Ánh mắt này khiến người mẹ hiểu lầm quan hệ của hai người, mỉm cười hàn huyên vài câu với Ninh Vi Lan, lúc này cổ xưa đồng hồ phát ra tiếng chuông, người mẹ bây giờ mới nhớ thời gian đã muộn, lại đi tơid phòng ngủ cầm cái đèn pin ra, nhét vào trong tay cô.
"Ở đât trời tối đến rất nhanh, vùng núi nhỏ không có đèn đường, cái đèn này cho cô, tốt xấu trở về có thể dùng, cảm ơn đã đưa con tôi về."
"Không cần khách khí" Ninh Vi Lan xua xua tay, xoay người nhìn Tề Chiêu Viễn "Chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Ninh Vi Lan tìm chỗ mở đèn pin, còn chưa mở đã bị anh lấy đi.
Chớp mắt cái đã sáng lên, chiếu xuống dưới đường, anh cố tình soi ánh sáng xung quanh cô, thanh âm hơi khàn "Theo sát tôi."
Cô gật đầu.
Đi được mười phút, liền gặp phải chỗ có đoạn đường nguy hiểm, may mắn còn có cái đèn pin, thấy rõ đường liền tốt hơn. Không biết là xui xẻo hay là tại sao, ánh sáng dần dần nhạt đi cuối cùng cái gì cũng không nhìn thấy. Ninh Vi Lan trợn mắt há hốc mồm, nhìn Tề Chiêu Viễn mở ra điện thoại, đi chưa được mấy bước điện thoại cũng tự động tắt.
Cô vội vàng đi sờ túi của nhưng cũng không có điện thoại......
Hai người nhìn nhau không nói gì, vẫn là anh trấn định, một lần nữa mở đèn pin, nương nhờ ánh sáng mỏng manh, chậm rãi tới sườn núi anh nghiêng người.
"Đừng nhúc nhích."
Cô bất động, nhìn anh ngồi xổm xuống, đại khái thấy rõ đường dưới chân, vài bước đã đi xuống, sau đó vươn cánh tay "Xuống dưới."
May mà anh mới vừa soi rõ đường, cô cũng nhớ kỹ, liền dựa vào ký ức cẩn thận đi xuống, cuối cùng dường như dẫm phải rêu xanh, thân thể không tự chủ được liêu xiêu, anh kéo lấy tay cô ổn định.
"Cùng đi."
Bởi vì bên này liên tục mấy cái sườn núi, vì bảo vệ cô anh vẫn luôn cầm tay cô. Ngón tay anh rất dài, vây quanh bàn tay cô, rõ ràng chỉ có ánh trăng mông lung và đèn pin, lại cho cô cảm giác an toàn, Ninh Vi Lan không nói tiếng nào theo sát anh, đến lúc hai người trở lại nhà khách cửa.
"Cảm ơn" Ninh Vi Lan không biết nói cái gì, cúi đầu thấy bắp ngô lại ngẩng đầu đưa cho anh "Cái này anh cầm ăn đi!"
Anh dứt khoát cự tuyệt, cô ngẫm lại cầm một bắp, một cái khác cho vào trong túi treo trên ngón út của anh, cảm thấy được ánh mắt ạn nhìn qua ánh mắt, cô nói "Vừa lúc cơm vừa tiêu."
Anh rũ mắt liếc liếc, chưa kịp từ chối, cô đã xoay người lên lầu, anh đứng tại chỗ một lát, mới đi lên.
Trở về phòng tắm rửa, Tề Chiêu Viễn một tay nắm khăn lông lau tóc, ngồi xuống mép giường. Yết hầu có chút phát ngứa, anh rũ mắt nhìn hộp thuốc ở trên tủ đầu giường, cúi người cầm một cái bật lửa.
Khói trắng lượn lờ, anh nhìn thấy vậy không biết vì sao lại nhớ tới lần trước ở trong xe, cô nói qua "Hút thuốc có hại cho sức khoẻ."
Trên thực tế anh không hút thuốc quá nhiều cũng không có nghiện thuốc lá, phần lớn chỉ là lúc tâm tình buồn.
Đầu ngón tay bỗng dưng bị ánh lửa đốt đến, độ ấm giúp anh hoàn hồn, thuốc không biết từ khi nào đã đốt đến cuối. Anh tĩnh tâm một lúc, đưa tay đem mẩu thuốc còn thừa ấn xuống gạt tàn, rồi sau đó lấy nước khoáng uống, nước lạnh một chút lại một chút chảy vào dạ dày.
Uống gần nửa chai, anh quay lại về mép giường, ánh mắt thoáng nhìn bắp ngô đặt trên bàn, nhìn chằm chằm vài giây, duỗi tay lấy qua.
~~~~~~~~Mai Quỳnh~~~~~~~~
Quay chụp chính thức bắt đầu.
Hiện nay vẫn là mùa hè, trang phục cổ trang trong chốc lát các diễn viên mồ hôi đầy người.
Mới vừa kết thúc suất diễn của Ninh Vi Lan, Tề Chiêu Viễn đóng phim rất khắc nghiệt, với mỗi một cảnh yêu cầu càng hoàn mỹ, hai người tới tới lui lui liền chụp ba mươi mấy cảnh, kết thúc thì Ninh Vi Lan đã nhễ nhại mồ hôi.
Hôm nay khó được một ngày không cần quay chụp, mấy diễn viên chính kết thúc suất diễn của mình liền trước thời gian trở về nghỉ ngơi, Ninh Vi Lan còn có một cảnh cá nhân, lặp lại chụp hơn mười lần mới vừa lòng, cô đi vào phòng thay quần áo đổi một bộ quần áo, gấp gáp trở về phòng tắm rửa.
Cả ngày chảy không ít mồ hôi, ngay cả cô đều cảm thấy ghét bỏ chính mình.
Ôm quần áo vào phòng tắm, Ninh Vi Lan một tay thử nước, tay mới vừa với qua thử một chút độ ấm, đột nhiên, nước ngừng.