Lòng tôi như tro nguội, ngay cả sức lực kinh hồn bạt vía cũng không còn…
Thật vất vả để kết thúc cuộc họp báo này, Kim đại miêu lại dùng miệng ngậm lấy cây viết trước khi tôi lấy được nó, sau đó? Một tay? Nắm lấy cánh tay của Jaejoong cùng vai đem cậu ấy lôi đi, phỏng chừng sau khi cuộc hộp báo kết thúc, hình ảnh của YunJae sẽ làm cho mọi người phấn khởi, nhưng mà chắc chắn họ không hề biết Kim Jaejoong kỳ thực là bị cây bút bi trong tay Jung Yunho câu dẫn…
Lúc quay về ký túc xá, Jung Joongie đang ủ rũ cuộn người trên ghế sofa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, tôi mặc dù cả người mệt mỏi, nhưng vẫn chăm sóc Kim đại miêu ăn uống tắm rửa, khi được nằm trên giường, tôi gần như đã tê liệt.
Lúc này bỗng cảm giác được có một cái chân nhỏ đạp lên bụng tôi, rồi cái thứ đó tiếp tục bò lên ngực tôi.
“Ngoan… Tao đang mệt muốn chết đây này.” Tôi đem nó đẩy xuống, thế nhưng nó vẫn tiếp tục bò lên, khi tôi lần thứ ba đem nó từ trên người đẩy xuống dưới, nó bỗng nhiên há mồm hung hăng cắn tôi. Tôi nổi giận, xách nó lên rồi định quăng đi, thế nhưng khi tôi nhìn thấy đôi mắt của nó thì lại ngây người, tôi không biết ngay cả một con mèo cũng có thể có vẻ mặt bi thương đến cực điểm, giống như giây tiếp theo có thể òa khóc lên như vậy, ánh mắt đó… tôi thấy rất quen…
Lòng tôi dao động, đem nó ôm lên trên giường, để lông đầu của nó gối lên ngực tôi, nhẹ nhàng gãi gãi sau tai nó.
“Ngủ đi ngủ đi… Lần sau sẽ không ném mày đi nữa…”
Con mèo trên nguời meo meo động đậy, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên mặt tôi, sau đó chậm rãi từ trên người tôi nhảy xuống, đi về phía Kim đại miêu đang cuộn mình ngủ say, nó nhìn cậu ấy một hồi, liền co người bên cạnh đầu cậu ấy, để chính cái trán đầy lông của mình đối diện với cái trán bóng loáng của Jaejoong, nhắm mắt lại ngủ.
Sáng ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy, Jaejoong đã không còn ở bên cạnh, Jung Joongie đang ngủ say, lòng tôi cảm thấy vô cùng hoảng sợ, bật người đứng dậy xông ra ngoài, sau đó… tôi nhìn thấy ——
Thân ảnh bận rộn quen thuộc tại phòng bếp kia bỗng nhiên khiến tôi rất muốn khóc…
Tôi bước đến, ôm lấy cậu ấy từ phía sau.
“Jaejoong… Jaejoong… là cậu sao…”
“Không phải tớ thì là ai?” Jaejoong khẽ mỉm cười, nắm lấy tay tôi, “Điểm tâm đã xong rồi, đi gọi bọn nhóc kia đi…”
“Mấy ngày nay rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì?” Tôi nhớ đến trọng điểm, từ tâm tình mừng rỡ lập tức trở lại bình thường.
“Tớ quên rồi, không nhớ rõ nữa.” Jaejoong vẫn mỉm cười, “Cậu đừng hỏi.”
Tôi mơ hồ cảm thấy thái độ bất bình thường của cậu ấy, thế nhưng tôi cũng không muốn hỏi nhiều, cho dù thế nào thì, Jaejoong của tôi trở về là đủ tốt lắm rồi… không để tôi ở lại một mình là tốt rồi…
“Được rồi, cậu nói không hỏi thì tớ sẽ không hỏi, trở về là tốt rồi!” Tôi hôn lên môi cậu ấy một cái, rồi hướng phòng ngủ của bọn nhóc chạy đi, “Jaejoong làm bữa sáng kìa, bọn tiểu tử thối này, thức dậy mau!”
Mười phút sau, toàn bộ thành viên tập trung đông đủ.
Họ ngồi vây quanh trên bàn nhìn chằm chằm vào Jaejoong, ngay cả Yoochun muôn đời không chịu rời giường cũng thức dậy, mà Jaejoong ngoảnh mặt làm ngơ tự mình ăn bữa sáng.
“Meo –“
Chúng tôi cúi đầu cùng lúc, nhìn con mèo nhỏ trên mặt đất dùng ánh mắt mong ngóng nhìn tôi, trong miệng cư nhiên lại ngậm cái thìa mà trước kia tôi dùng để cho Jaejoong ăn…
Tôi kinh ngạc giương mắt, nhìn bên miệng mang theo ý cười rõ ràng của Jaejoong…
“Tớ nhớ kỹ cậu đêm qua nói, cho dù sẽ tuyệt vọng tớ cũng tin rằng cậu sẽ không bỏ tớ lại một mình. Tớ chỉ quan tâm đến điều này, cái khác đừng hỏi, huống chi có hỏi tớ cũng không biết? Đáp án?”
Không nhìn đến ánh mắt ngơ ngác của bọn nhóc kia, tôi im lặng nhìn vào đôi mắt của cậu ấy. Tôi nghĩ, có thể cùng người như vậy ở cùng một chỗ, tôi đã đủ hạnh phúc lắm rồi.