Mấy Đêm Cũng Là Đêm Đầu

Chương 10

Uông Hạo nửa đêm về đến nhà, vốn là công tác năm ngày,nhưng chỉ trong vòng bốn ngày anh đã sử lý xong, chẳng những anh suốt đêm tăng ca, còn có người đi theo anh cũng muốn bán mạng, chỉ vì muốn về Đài Loan, bởi vì anh gọi điện thoại cho Hà Vu Yến cô không bắt máy.

Lúc anh vừa vào phòng nhìn thấy đèn nhỏ trong phòng khách, trong lòng một trận ấm áp, buông hành lý hướng tới phòng ngủ đi,Hà Vu Yến cũng không ở trên giường, anh thô lỗ đem chăn toàn bộ xốc lên, không tin lại đi vào phòng tắm, vẫn là không có một bóng người, thư phòng cũng không có, phòng bếp càng không có thể, Uông Hạo sốt ruột đi trở về phòng khách, lại thử gọi mấy cuốc điện thoại, lại vẫn là giống nhau không thông.

Chết tiệt, cô thế nhưng đi rồi, cũng dám không nói một tiếng mà đi !

Sáng sớm hôm sau, Uông Hạo đi ô-tô đến trường đại học Hà Vu Yến học, trực tiếp tiến vào trường tìm người,kết quả làHà Vu Yến từ ngày đầu tiên khai giảng đã không lên lớp nữa rồi.

Chưa từ bỏ ý định anh muốn trường học giúp anh tìm tư liệu Lâm Kiều Kiều, anh biết Lâm Kiều Kiều là bạn tốt nhất của Vu Yến, có thể sẽ biết tăm tít Hà Vu Yến.

Trường học cũng hiểu được nói cho anh,nhưng bọn họ không được phép đem tư liệu học sinh cung cấp cho kẻ thứ ba,đáp án này thật chọc tức Uông Hạo, kém chút động thủ đập nát người giáo vụ.

Hoàn hảo anh coi như có lý trí, đã mềm mại không được, vậy thì mạnh bạo, một cuộc điện thoại, anh điện cho Kỷ Nhất Thế,giải thích rõ yêu cầu của anh, trực tiếp để nhân viên trường học cùng Kỷ Nhất Thế trò chuyện, ba phút sau,tự liệu học sinh của Lâm Kiều Kiều một rõ hai ràng, toàn bộ không sai lầm xuất hiện trước mắt anh, trường học còn vì anh, trực tiếp bày ra con dấu trên giấy.

Cùng Kỷ Nhất Thế nói cảm ơn xong, Uông Hạo cúp điện thoại, cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi.

Thời khoá biểu viết Lâm Kiều Kiều hôm nay không có lớp, Uông Hạo nhìn tư liệu điện số điện thoại phía trên, vang vài tiếng,đầu bên kia truyền đến âm thanh Lâm Kiều Kiều.

"Lâm Kiều Kiều, tôi là Uông Hạo,Vu Yến đang ở nơi nào?" Uông Hạo một bên lái xe một bên nghe điện thoại, bất chấp cái gi là lái xe an toàn.

Lâm Kiều Kiều lớn như vậy,cô là người duy nhất nói chuyện lớn tiếng nhất, kia khi đến phiên bị người hung dữ, "Vị ông chú biến thái này, tôi vì sao phải nói cho chú Vu Yến ở đâu,chú nghĩ mình là ai hở?"

"Cô ấy ở đâu?"

"Không biết." Lâm Kiều Kiều rất bướng cúp điện thoại, quay đầu nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hà Vu Yến, cô cười cười.

"Vị bạn trai ông chú biến thái kia của cậu giống đang tìm cậu đấy." Lâm Kiều Kiều thu hồi điện thoại, đem bữa sáng bưng tới đặt ở trên giường, "Bất quá cậu yên tâm, anh ta khẳng định không biết cậu ở bệnh viện."

Nghĩ đến tên Uông Hạo biến thái, Lâm Kiều Kiều lại nghĩ tới ngày đó anh trai cô đưa Hà Vu Yến đến bệnh viện khám gấp,bác sĩ nghĩ lầm anh trai cô là chồng của Vu Yến , rất tức giận mắng chửi một trận, muốn anh tiết chế một chút chuyện phòng the, không thể đối vợ quá thô lỗ.

Kiểm tra hoàn xong còn đặc biệt dặn dò,sơ kì ba tháng mang thai không thể sinh hoạt vợ chồng, nghe vậy anh trai cô người đàn ông chưa lập gia đình đỏ mặt lên,chỉ có thể đè nén không biểu đạt,trả lời cũng không được không trả lời cũng không được,muốn có bao nhiêu tức cười liền có bấy nhiêu tức cười, nếu không phải bác sĩ cùng y tá ở đây, nhìn anh trai bộ dáng túng túng cô đã sớm cười ha ha rồi.

Hà Vu Yến không mở miệng,trương một mặt tái nhợt nhìn đồ ăn trước mắt, một cỗ nôn mửa dâng lên, "Kiều Kiều,mình ăn không vô."

"Lại buồn nôn rồi hả?" Lâm Kiều Kiều chạy nhanh đem bữa sáng lấy đi, lại chạy nhanh mở cửa sổ thông gió, "Vu Yến, cậu như vậy không được,bác sĩ nói mang thai ba tháng đầu nhất định phải bổ sung dinh dưỡng, như vậy cục cưng mới có thể bộ dạng khỏe mạnh,cậu một ngày ăn không đến một bữa, sức ăn so với chim nhỏ còn nhỏ hơn, cậu là muốn bàn thân đói chết hay là để cục cưng thiếu dinh dưỡng đây?" Bởi vì cô có triệu chứng sanh non,bác sĩ muốn cô nằm viện quan sát vài ngày.

"Nhưng mình thật sự ăn không vô."

Lâm Kiều Kiều đi trở về bên cạnh giường ngồi xuống, thật nghiêm túc nhìn Hà Vu Yến, "Anh ta biết cậu mang thai không?"Cô lắc đầu.

"Cậu tính một mình sinh đứa nhỏ ra sao?" Cô gật đầu.

Mang thai là chuyện cô không nghĩ tới, Uông Hạo luôn luôn đều có mang bao cao su, trừ bỏ một lần ngoài ý muốn ở trong phòng làm việc, không nghĩ tới thật sự liền mang thai.

"Vu Yến, làm mẹ độc thân thật sự rất vất vả,cậu xác định sao?" Lâm Kiều Kiều thấy cô bởi vì nôn oẹ mà khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò nhọn đi, đau lòng không thôi.

"Đây là con mình,mình sẽ không phá bỏ."

"Mình biết,mình cũng không muốn cậu phá bỏ đứa bé, nhưng là trường học làm sao bây giờ? Cậu còn có một năm nữa mới tốt nghiệp, chẳng lẽ cậu muốn vác cái bụng đi học?" Nếu kết hôn còn chưa tính, nhưng một mình cô làm sao có thể chịu đựng được người khác chỉ trỏ đây?

"Mình trước tiên có thể tạm nghỉ học, tìm việc để dành tiền."

"Khi đưá nhỏ được sinh ra thì ai sẽ chăm sóc?"

Hà Vu Yến cười khổ, "Chắc là sẽ có biện pháp mà."

"Vậy không bằng như thế này nhá, cậu gả cho anh trai mình, để anh làm ba đứa nhỏ, anh ấy hẳn là không phản đối đâu." Lâm Kiều Kiều đem suy nghĩ mình chuyển tới đầu anh trai cô, "Dù sao người phụ nữ anh ấy nhiều như vậy,ngay cả quả trứng cũng không bật ra một cái,cậu gả cho anh ấy, mua một tặng một, anh ấy thật có lời rồi."

"Kiều Kiều!"Hà Vu Yến liếc cô một cái.

"Mình nói thật sự, anh trai mình người không tồi,tuy rằng hoa tâm một chút, bất quá là người đàn ông coi như là có đảm đương, đối với phụ nữ lại hào phóng, trọng điểm là anh ấy nếu dám khi dễ cậu cùng đứa nhỏ,mình là cô cũng có thể giúp cậu trút giận." Lâm Kiều Kiều nghĩ đến rất tốt đẹp, nhưng Hà Vu Yến cũng không nhận.

"Kiều Kiều, cám ơn cậu, nhưng mình không thể gả cho anh cậu."

"Vì sao? Cậu còn nhớ đến tên ông chú biến thái đó à? Vu Yến, anh ta với cậu chia tay rồi."

"Không có, mình không có nhớ anh ấy."Đêm cô rời đi nhà Uông Hạo, làm cô khóc đến ngất đi bị đưa đến bệnh viện,khi biết mang thai, cô cũng không khóc nhiều, trừ bỏ ăn uống có kén một chút còn lại đều thật bình thường,chắc là nói bình thường đến có chút không bình thường.

"Vu Yến, nếu cậu thật sự nhớ anh ta, muốn mình tìm anh ta cho cậu không. . . . . ."

"Không cần."Hà Vu Yến cự tuyệt, "Mình tốt lắm, mình không có nhớ anh ấy." Lời này nghe thế nào cũng giống như đang cậy mạnh.

Lâm Kiều Kiều thấy thế cũng không nói thêm nữa, "Được rồi,mình không nói,cậu nghỉ ngơi cho tốt đi,bác sĩ nói nếu thuận lợi ngày mai có thể xuất viện, chờ trở lại nhà mình, mình sẽ kêu người hầu giúp cậu bồi bổ."

"Kiều Kiều, cám ơn cậu."

Kỳ thực Hà Vu Yến luôn luôn không cùng bạn tốt nói thật, Uông Hạo từ đầu tới cuối chưa từng nói chia tay với cô,chính cô phải rời khỏi, bởi vì cô sợ, sợ có một ngày anh đuổi mình, cô sẽ không thể chịu đựng nổi không biết nên như thế nào cho phải, cho nên cô mới có thể lựa chọn không chào hỏi mà rời đi.

Cô biết Uông Hạo cũng không tính cùng cô kết hôn, cô không trách anh, dù sao anh thật sự đối với cô tốt lắm, chỉ là trong lòng cô vẫn là có chút oán trách, từ khi bọn họ kết giao đến cô rời đi, kỳ thực Uông Hạo chưa từng mở miệng nói thích cô.

Cho tới bây giờ cô không biết, Uông Hạo có từng thích cô hay không, hoặc là anh thích bất quá là thân thể của cô thôi, có lẽ là cô nhát gan, cho nên cô không dám đi hỏi, sợ hỏi bản thân sẽ khó chịu, chỉ có thể tự mình an ủi lừa bản thân, anh hẳn là có yêu mến cô, chỉ là còn chưa có thích đến muốn cưới cô về nhà làm vợ mà thôi.

Một ngày tìm không thấy người, hai ngày tìm không thấy người, ba ngày nay Uông Hạo không đến công ty rồi.

Khi người Uông gia biết Hà Vu Yến rời đi đã là ngày thứ tư,Uông Hạo uống rượu về nhà phát ra một trận rượu điên,làm mọi người Uông gia sợ hãi.

"Mẹ, có phải mẹ đuổi cô ấy đi phải không?"

Uông Hạo tâm tình vốn phiền muộn tìm Biên Nhân uống rượu, lại tiếp đến nghe điện thoại mẹ gọi đến, muốn anh có rảnh liền hẹn Trịnh Giai đi ra ngoài hẹn hò,cơn tức trong lòng toàn bộ bộc phát, trực tiếp lái xe về nhà.

Mẹ Uông hai mươi phút trước điện cho con trai, không nghĩ tới con trai lâu như vậy chưa từng bước vào nhà một bước, sẽ đột nhiên xuất hiện. Cha Uông cùng bạn bè đi câu cá, trong nhà trừ bỏ người hầu cũng chỉ có Uông Nhu Nhu trên lầu, cô nghe được tiếng ồn ào chạy nhanh xuống lầu. Ngũ Hãn cùng Biên Nhân cũng là lần đầu thấy Uông Hạo không khống chế được như vậy, ào ào muốn anh trước bình tĩnh,thấy Uông Nhu Nhu xuống lầu, đều lắc đầu muốn cô đừng lắm miệng.

"Cái gì đuổi đi,mẹ đuổi ai hồi nào?"

"Hà Vu Yến!" Uông Hạo đem điện thoại di động ném thật mạnh hướng trên bàn trà :"Người phụ nữ của con."

Uông Hạo luôn luôn là người nhã nhặn lễ phép,nghiêm chỉnh thoả đáng,lại vì một người phụ nữ chật vật khác thường.

Mẹ Uông cũng bị con trai làm hoảng sợ, không nghĩ tới con trai sẽ phản ứng lớn như vậy, nhất thời chột dạ, "Mẹ nào có đuổi con bé, là chính con bé nói muốn đi. . . . . ."

"Mẹ!"

"Mẹ chỉ là nói cho con bé, con bé không thích hợp với con,mẹ cũng không muốn con bé đi, huống hồ. . . . . . Huống hồ mẹ đã nói với con bé, nếu con bé mang thai,mẹ sẽ để các con kết hôn, kết quả con bé nói con không tính cùng con bé kết hôn,con bé mới có thể đi, này sao có thể trách mẹ chứ?"

"Phải không? Cô ấy nói con không tính cùng cô ấy kết hôn sao?" Uông Hạo trào phúng cười khổ,thì ra cô mẫn cảm như vậy,còn đem suy nghi của chính mình che giấu rất kĩ, bọn họ không đoán được rồi.

"Này có thể trách mẹ sao? Chỉ có thể trách chính con, nếu thực thích thì cùng con bé kết hôn đi, làm cái gì ở chung, cái này tốt lắm,người chạy con mới hối hận, hữu dụng sao?"

"Mẹ,mẹ đừng nói nữa." Uông Nhu Nhu kéo tay mẹ cô, muốn bà đừng nữa kích thích anh trai, nhìn thấy anh trai cô hiện tại cực kỳ khổ sở.

"Mẹ mấy hôm trước đi tìm dì Hà con,bà nói với mẹ chú Hà đã đem Vu Yến đuổi ra khỏi cửa, bởi vì chú Hà bức con bé kết hôn, con bé không chịu gả,chú Hà con liền chặt đứt kinh tế của con bé, còn không cho con bé bước vào nhà nữa bước, khi mẹ nghe xong tâm cũng nguội lạnh rồi. . . . . . Vừa đau lòng lại áy náy, nếu mẹ sớm biết rằng con bé chịu nhiều ủy khuất như vậy, khi đó mẹ sẽ không nói những lời nhẫn tâm như vậy." Trong phòng khách mọi người nghe mẹ Uông nói xong, nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.

"Mẹ vốn nghĩ đến dì Hà con đối với Vu Yến không tốt,bà trước kia luôn luôn ghét con bé,bà lại nói với mẹ, lần trước khi sinh nhật An Khởi,Vu Yến làm rớt một chiếc khuyên tai của bà, lại cự tuyệt chú Hà an bày đối tượng cùng con bé kết hôn,chú Hà mượn đề tài để nói chuyện của mình quăng cho Vu Yến một cái tát, sưng lên rất nhiều mấy ngày cũng không giảm xuống,con bé nhìn cũng buồn mấy ngày, bất quá chính là chiếc khuyên tai, không muốn gả sẽ không chịu gả, trong nhà nuôi dưỡng nhiều năm như vậy cũng không tốn nhiều miếng cơm, làm gì bức con bé lập gia đình."

Mẹ Uông than một tiếng, "Kỳ thực mẹ cũng không chán ghét Vu Yến,con bé luôn luôn đều thật nhu thuận,ngay từ đầu mẹ cảm thấy con bé rất yếu đuối không thích hợp với con, nhưng sau này ngẫm lại, con có thế để cho con bé ở nhà con, tỏ vẻ con có bao nhiêu thiệt tình thích con bé, chỉ cần con bé mang thai,mẹ cũng không phản đối,con bé lại nói nó muốn rời đi. . . . . ."

Uông Hạo ngửa đầu đôi mắt đóng lại, cảm thấy mũi có chút chua xót,mắt cay cay xót xa, ngày đó cô sợ mình đánh cô,vốn không phải sợ, mà là cô thật sự đã bị đánh!

"Chết tiệt!" Anh mắng một tiếng, giống như phát điên vậy bỏ lại mọi người, xoay người chạy đi ra ngoài.

"A Hạo!"

"Mẹ,mẹ để anh cả đi đi,trong lòng anh trai chắc là không dễ chịu lắm." Uông Nhu Nhu mắt đỏ hồng nói.

Trong phòng khách chỉ có Biên Nhân cười khổ một cái,hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Hà Vu Yến, mặt cô vẫn còn sưng, Trác Viện hỏi cô như thế nào, cô còn cười nói là đau răng, qua vài ngày thì tốt rồi.

Chết tiệt,bị một bạt tay đó đau biết mấy,sức mạnh nhất định rất mạnh mới làm cho mặt sưng đến như vậy. . . . . .

Lần trước Uông Hạo chỉ lấy tư liệu cùng điện thoại của Lâm Kiều Kiều, lúc này anh muốn Kỷ Nhất Thế lại giúp anh điện đến trường tìm thông tin, anh mới biết được Hà Vu Yến tạm nghỉ học rồi.

Anh đương nhiên biết gia thế Lâm gia, anh xác định Hà Vu Yến khẳng định bị Lâm Kiều Kiều đem giấu, nhưng anh không đủ, anh trực tiếp đến nhà anh trai Lâm Kiều Kiều Lâm Giang Thành.

Anh cùng với Lâm gia không có làm ăn qua lại, nhưng Biên gia có, xuyên qua Biên Nhân an bày, không đến vài ngày sau anh liền cùng Lâm Giang Thành gặp mặt.

Hai người đàn ông gặp mặt, Lâm Giang Thành giơ tay nhấc chân đều rất là trầm ổn, Uông Hạo thoạt nhìn lại như trước hơn nôn nóng, bắt tay chào hỏi xong,hai người đều biết hôm nay không phải nói chuyện làm ăn.

Khi ngồi ở trên sofa, cô thư ký bưng nước trà lên, Lâm Giang Thành mở miệng trước, "Anh chừng nào thì mang người phụ nữ anh về nhà?"

"Càng nhanh càng tốt, nếu không để ý, hiện tại tôi muốn đi mang cô ấy về nhà."

"Lúc này cô ấy chắc là còn đang ngủ,anh có thể ba giờ chiều lại đến." Lâm Giang Thành ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức một chút nói.

"Anh làm sao mà biết lúc này cô ấy còn đang ngủ?"Người phụ nữ mình có ngủ hay không, thế nào người đàn ông trước mắt này lại biết chư? Hắn còn nói một bộ là đương nhiên vậy.

"Tôi cũng không có biện pháp,nhất cử nhất động của người phụ nữ anh, Kiều Kiều đều sẽ theo tôi báo cáo."

Lâm Giang Thành lưng tựa vào ghế dựa, mặt mỉm cười nói,thấy sắc mặt Uông Hạo trầm xuống tỏ rõ ghen tị, Lâm Giang Thành không tính cùng anh kết thù, thu hồi tươi cười cho thấy lập trường, "Anh đừng hiểu lầm, tôi cùng Vu Yến không có quan hệ gì, cô ấy là nữ sinh ngoan ngoãn mà loại này không phải loại tôi thích, tuy rằng Kiều Kiều luôn luôn muốn tôi cưới Vu Yến làm vợ, cô ấy có thể trở thành chị dâu con bé, hai người bạn tốt từ đó vui vẻ ở cùng một chỗ, bất quá tôi không đồng ý."

Liền tính hắn cưng chiều em gái, cũng sẽ không thể lấy hôn sự chính mình dỗ cô vui vẻ, vì thế Lâm Kiều Kiều còn cùng hắn náo loạn mấy ngày.

"Coi như anh hiểu biết." Uông Hạo vốn nắm chặt nắm tay có thế này mới nới ra.

Đều ở trên thương trường lăn lộn, cũng đều là người thừa kế công ty, anh đương nhiên nghe qua người ta đồn Lâm Giang Thành, anh tuấn phóng khoáng,học rộng dư thừa, so với mình phong lưu, Lâm Giang Thành thậm chí có hơn thôi chứ không kém.

"Tôi cũng không muốn trở thành ông bố có sẵn."

"Anh nói cái gì?"

"Người phụ nữ anh đêm đó khi trốn nhà rời đi khóc đến ngất đi, đi đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện mang thai rồi." Lâm Giang Thành dừng một chút giống như chế nhạo, "Bởi vì thiếu chút nữa sanh non,bác sĩ còn tưởng tôi là chồng cô ấy, muốn tôi tiết chế chuyện phòng the chút, không cần quá thô bạo, sơ kì ba tháng không cho thân thiết."

Lâm Kiều Kiều không buông tha thuyết phục anh trai cưới Hà Vu Yến, mỗi ngày cùng Hà Vu Yến ru rú trên một cái giường ngủ, trừ bỏ kêu khi đi học, hoàn hảo các khóa không nhiều lắm, một tuần nhiều lắm học hai ngày, đều là khoá buổi chiều.

Cuối cùng cũng đợi tới ngày Lâm Kiều Kiều có khóa, đoán chắc thời gian Lâm Kiều Kiều có tiết, cô chân trước mới ra cửa, Lâm Giang Thành liền điện thoại về nhà,kêu người hầu ra ngoài mở cửa lớn cho Uông Hạo.

Sau khi mang thai bởi vì nôn oẹ,Hà Vu Yến luôn luôn ngủ không đủ, thể trọng chẳng những không gia tăng còn rớt vài kg, cả người xem ra lộ rõ càng gầy yếu, sợ tới mức Lâm Kiều Kiều mỗi ngày bức cô ngủ trưa, bởi vì buổi tối ngủ không đủ,khi ngủ trưa ,Hà Vu Yến không quá dễ dàng bị đánh thức.

Uông Hạo đi vào phòng nhìn thấy cô,thấy cô cằm nhọn còn có bộ dạng tiều tụy tái nhợt không huyết sắc,vô cùng đau lòng.

Ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn hà Vu Yến ngủ say, anh bất giác nở nụ cười, tay sờ sờ mặt trái của cô, nghĩ đến lời mẹ nói ngày đó,đau lòng sờ soạng qua lại, nhớ tới bộ dáng mặt cô sưng ngày đó, anh đã nghĩ đau lòng muốn đánh mình một trận.

Nếu đêm đó anh đem khuyên tai đưa cho dì Hà, cô sẽ không bị đánh, nhưng là anh chẳng những không có đưa, sau còn lợi dụng khuyên tai khi dễ cô, thật sự là chết tiệt mà. . . . . .

Luyến tiếc đánh thức cô, Uông Hạo cẩn thận xốc chăn lên, cởi áo khoác tây trang bản thân đắp cho cô, xoay người đem thắt lưng cô ôm lấy.

"Uông tiên sinh,cậu muốn dẫn Hà tiểu thư đi đâu?" Người hầu thấy anh ôm Hà Vu Yến xuống lầu, sốt ruột hỏi.

"Tôi mang cô ấy về nhà."

"Nhưng là tiểu thư có dặn. . . . . ."

"Nói cho tiểu thư nhà cô,người phụ nữ của Uông Hạo tôi tôi mang về nhà." Uông Hạo không nói nhiều, đầu cũng không quay lại tiêu sái đi ra cửa lớn, ôn nhu đem Hà Vu Yến đặt ở chỗ cạnh tay lái,đem lưng ghế dựa kéo phẳng để cô có thể thoải mái nằm.

Người hầu gấp đến độ cùng đi ra, muốn ngăn cản lại không biết nên hay không nên, vừa rồi đại thiếu gia ở trong điện thoại đã nói, không cho ngăn cản Uông tiên sinh mang Hà tiểu thư đi, nhưng là tiểu thư một khi phát hiện người không thấy nữa,nhất định sẽ muốn quậy lật trời rồi.

Hà Vu Yến ngủ một giấc đến trời chuyển tối mới tỉnh lại, phòng mờ tối không bật đèn, cô tưởng Lâm Kiều Kiều sợ đánh thức cô mới không bật đèn.

Ngủ nhiều, người cũng có tinh thần, cô muốn rời giường đi lại, thế là vừa muốn xoay người, lại phát hiện eo có sức nặng đè nặng, làm cô xoay người không được, tưởng Lâm Kiều Kiều lại chạy lên giường ngủ nướng cùng cô,tay đi xuống bụng bản thân, muốn đem tay Lâm Kiều Kiều lấy ra, tay cô vừa mới đụng phải tay trên bụng, giật mình phát hiện đâu phải Lâm Kiều Kiều ngủ cùng cô, này rõ ràng là tay người đàn ông.

Tay cô vừa muốn dời, bị đối phương nắm giữ lại, lực đạo không nặng không nhẹ lại làm cô tránh không được, đồng thời một tay kia cũng ôm lấy thắt lưng cô ôm cô vào trong ngực, trước tiên ở trên mặt cô hôn hôn, rồi sau đó cằm đặt ở đỉnh đầu cô, động tác rất quen vô cùng thân thiết.

Hà Vu Yến bị dọa choáng váng, chỉ có một người sẽ ôm cô như vậy, cũng chỉ có một người sẽ có thói quen khi ngủ sẽ thân thiết cô. . . . . .

"Em ngủ đủ rồi hả ?" Âm thanh này khàn khàn, tỏ vẻ người nói chuyện cũng mới vừa tỉnh ngủ.

"Em. . . . . . Anh. . . . . . Anh làm sao có thể ở trong này?" Cô đẩy anh muốn xuống giường, có thế này phát hiện cô không phải ở trong phòng Lâm Kiều Kiều, bố trí phòng này rõ ràng là phòng nhà Uông Hạo.

Cô làm sao có thể ở trong này? Cô rõ ràng là ở phòng ngủ Lâm Kiều Kiều mà.

"Em nghĩ sao? Đây là phòng chúng ta, mà anh với em đều ngủ ở trên giường của chúng ta, vốn anh không để ý ngủ giường bạn em, bất quá giường quá nhỏ,anh sợ đè em."

Cô hiện tại là hai người, anh một chút cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.Vì sao muốn dẫn cô trở về? Nếu cô đi rồi, đối với anh không phải rất tốt sao? Vì sao lại mang cô trở về nơi này?

Nghĩ đến đây, Uông Hạo tuy rằng muốn bản thân đừng tức giận, nhưng trong lòng vẫn là nhịn không được muốn dọa cô một chút, "Em còn nhớ hay không lần trước hai chúng ta ngủ ở trên chiếc giường này,anh đã từng nói với em cái gì hửm?"

Hà Vu Yến ngừng giãy dụa,nhớ lại xong, "Anh không thể xằng bậy,em. . . . . . em. . . . . ."

"Vì sao không thể xằng bậy? Em nói cho anh nghe một chút coi."

"Em. . . . . ."

"Đã không có lý do gì, có phải em muốn anh bắt đầu trừng phạt? Anh nói, nếu dám để cho anh tìm không thấy em,anh sẽ khiến cho em vài ngày không thể xuống giường được, nhớ không?"

Uông Hạo xoay người một cái đè cô ở dưới thân, bất quá anh chống hơn phân nửa thân mình, không dám thật sự đè cô.

"Không thể, anh không thể xằng bậy. . . . . ."Hà Vu Yến một tay đặt ở trên bụng, một tay đẩy anh.

"Vậy thì chết tiệt nói với anh, vì sao không thể!" Uông Hạo ở trên lỗ tai cô cắn một ngụm, cô đau kinh hô lên. Uông Hạo thấy cô không nói chuyện, bàn tay to đi đến làn váy áo ngủ cô, từ dưới hướng lên trên thăm dò vào, sờ lên đùi trắng nõn của cô, lại dời lên trên, đi đến dưới quần lót xinh đẹp của cô, ngón tay vừa muốn thăm dò vào,Hà Vu Yến lại nghẹn ngào khóc.

"Anh làm sao có thể. . . . . . Làm sao có thể. . . . . ."

Vừa thấy cô khóc, Uông Hạo liền hoảng, vội vàng xoay người ôm chặt cô,để cô ghé vào trên người anh, lại hôn lại dỗ dành."Là bác sĩ nói không thể. . . . . ."

"Ừa, nói ba tháng sau mới có thể phải hay không?"Nhiều ngày không muốn cô như vậy, nếu không phải sợ cô thật sự gặp chuyện không may, anh thật muốn hung hăng muốn cô cả một đêm.

"Anh biết rồi à?"Hà Vu Yến sững sốt, ánh mắt trợn tròn, khẽ nhếch miệng.

Nhìn bộ dạng này của cô, bàn tay to Uông Hạo áp chế đầu cô, trước hôn cô sau lại hôn, "Anh nghĩ nếu anh không có năng lực thì làm sao người phụ nữ anh lại mang thai, không phải sao?"

"Nhưng không phải anh không muốn em mang thai. . . . . ."

"Ngay từ đầu là không muốn, một nửa là vì anh không muốn, một nửa là em còn quá nhỏ,em nên đi học, anh không muốn em vì mang thai ảnh hưởng việc học, anh cũng không muốn em sau này phát hiện anh cũng không thích hợp với em, oán trách anh không làm biện pháp tránh thai." Có lẽ còn có một ít tư tâm, anh thực không nghĩ cô mang thai, nhưng là cô đã mang thai, mà anh chờ không kịp làm ba đứa nhỏ rồi.

"Em mới sẽ không như vậy."

"Anh biết em sẽ không." Uông Hạo ôm sát cô, lại ôm cô vào lòng, loại cảm giác an tâm làm anh luyến tiếc buông ra.

"Kỳ thực anh không đến tìm em cũng không sao,em vốn là muốn một mình sinh hạ đứa nhỏ."

"Em không có cơ hội này,anh đã đem giấy chứng minh em tịch thu, ngày mai cùng anh đi một chuyến đến hộ chính sự vụ sở."

"Em không muốn."

"Không muốn cũng phải muốn,em cho là lên giường của anh rồi,có thể dễ dàng chạy trốn như vậy sao?"

Hà Vu Yến "Oa"khóc,vừa khóc, Uông Hạo không biết biến đâu ra chiếc nhẫn, đem ngón tay cô xòe ra, chuẩn xác đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô, "Em nguyện ý gả cho anh không?"

Lời này khiến Hà Vu Yến khóc càng thương tâm, một câu nói đều nói không ra, cô chưa từng nghĩ tới có một ngày Uông Hạo sẽ mở miệng cầu hôn cô, cũng không nghĩ tới có một ngày anh nguyện ý cưới cô, kỳ thực cô không có lòng tham, cùng anh ở chung mấy ngày, cô đã thật thỏa mãn rồi.

"Em không muốn." Nhưng lòng người sẽ bị nuôi dưỡng có lòng tham, là Uông Hạo đem cô nuôi dưỡng gian xảo như vậy.

"Cái gì? Em thử nói lại một lần nữa cho anh nghe xem!" Uông Hạo không nghĩ tới bản thân cầu hôn sẽ bị cự tuyệt, tức thời lại xoay người đem cô áp ở dưới thân.

"Em không muốn."

"Chết tiệt!" Uông Hạo cố gắng hô hấp,ngực phập phồng, anh muốn bản thân đừng nổi giận, người phụ nữ trước mặt này chẳng những là người phụ nữ anh yêu, còn mang thai con của anh, nhưng cô thật là rất chết tiệt, cô dám nói không gả cho anh!

"Anh lại không có nói thích em. . . . . ." Cô sợ Uông Hạo là vì đứa nhỏ mới kết hôn với cô.

Uông Hạo trợn trắng, cuối cùng hiểu vì sao Hướng Chấn Vũ sẽ bị An Đệ giày vò đến thảm như vậy,Kỷ Nhất Thế sẽ đem vợ nhà mình ngây ngốc không có biện pháp, này không phải là bởi vì không còn cách nào khai thông sao?

"Nếu anh không thích em,anh vì sao muốn cùng em ở chung? Nếu anh không thích em, anh sẽ cho em có cơ hội mang thai sao? Nếu anh không thích em, anh sẽ muốn em gả cho anh sao?" Uông Hạo mỗi một câu nói đều ở trên môi cô hôn thật mạnh một chút, hôn đến môi cô đều sưng đỏ.

"Anh gạt người."Hà Vu Yến vừa nói vừa ngừng rơi nước mắt.

Gạt người? Uông Hạo khó có thể tin giương mắt nhìn, thật muốn mở đầu của cô ra nhìn xem bên trong ruốt cuộc có cái gì.

"Anh yêu em."

"Anh không phải cũng cùng người phụ nữ khác nói qua những lời này sao?"

Uông Hạo cảm thấy bản thân muốn đánh vào mông cô một cái thật đau, anh khuyên can mãi, cô thế nhưng còn dám hoài nghi anh.

Thì ra người phụ nữ tùy hứng lên thật sự rất khó đối phó.

"Hà Vu Yến, chờ ngày mai chúng ta công chứng kết hôn, ba tháng sau, anh khẳng định sẽ ở trên giường cho em hiểu rõ,anh đến cùng có bao nhiêu yêu em. . . . . ." Uông Hạo mềm không được, trực tiếp mạnh bạo, hơn nữa là trực tiếp đe dọa, thủ đoạn của anh lần nào cũng đúng, mỗi lần có thể khiến Hà Vu Yến ngoan giống như con mèo nhỏ vậy, ru rú rút trong lòng anh tùy anh ôm.

Bất quá lúc này đây anh lại tính sai rồi. . . . . .

"Em biết mà anh chỉ biết khi dễ em thôi." Nói xong Hà Vu Yến khóc oà lên.

Lúc này Uông Hạo chỉ là nhẹ nhàng mà hôn môi của cô, thật ôn nhu ở bên tai cô nói tâm tình mình, một lần lại một lần nói với cô anh yêu cô, hơn nữa là thật yêu thật yêu. . . . . .

—— hết trọn bộ ——