Vì công ty du lịch đau khổ cầu xin cùng oanh tạc điện
thoại, cuối cùng Đề Lê cũng tiếp nhận đoàn này. Cô liền đến công ty lấy tư
liệu, cùng hành trình chi tiết.
Về nhà, Địch Ấp Chấn nhìn thấy tài liệu trên tay cô,
liếc mắt một cái cũng không mở miệng nói chuyện.
Hôm cô đi, tuy rằng chuyến bay rất trễ nhưng Đề Lê bởi
vì muốn đến sân bay sớm một chút nên không thể đợi Địch Ấp Chấn tan tầm, cô
liền đi trước. Cô để lại một tin nhắn nói mình phải đi, vài ngày sau sẽ trở về,
ghi cả số chuyến bay cùng tư liệu khách sạn mà cô dừng chân cho anh. Cô biết
lúc này anh rất giận, cho nên cô để lại một chút thông tin chuyến đi của cô, hi
vọng sau khi trở về có thể cùng anh hảo hảo nói
chuyện.
Mang theo áp lực cùng sự cô đơn, Đề Lê bước vào làm
việc với tâm trạng thật không thoải mái. Người chưa bay khỏi Đài Loan, cô đã
bắt đầu nhớ anh, lúc này cô thật muốn làm tiểu nhân ti bỉ vô sỉ mà quay đầu bỏ
chạy. Nhưng sự tập hợp của đoàn viên lại
đánh mất suy nghĩ của cô, đem công tác bận rộn bao phủ cô.
Mãi đến hiện tại, khi hành trình đã được một nửa, cô
đang ngồi tại Brussels (Bỉ) uống cà phê, đoàn viên đều đi mua sắm, cô chỉ có
hai giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi, trong đầu lúc này đều là hình ảnh của anh.
Ra đi mấy ngày nau, cô quả thực bị dày vò. Bởi vì Tiểu
Ngô hứa hẹn lung tung với người ta nên hành trình sắp xếp rất kín, khiến cả
đoàn ngày nào cũng xuất phát lúc 6 giờ sáng và hơn mười giờ tối mới trở về
khách sạn. Đến khi cô nhận được phòng thì cũng là 12 giờ. Mỗi ngày giấc ngủ của
cô đều không đủ, vì giờ giấc không giống nhau nên cô ngay một cuộc điện thoại
cũng không thể gọi. Bởi vì lúc này, chỉ sợ anh vẫn chưa rời giường.
Thời gian này thật không thoải mái, lúc cô đi không khí
giữa hai người vẫn cứng ngắc, vài ngày nay cô thường nhớ đến anh, phát hiện
mình thật là cô gái không lương tâm. Hồi tưởng lại, sự sợ hãi và bất an của cô
biến mất không ít, có lẽ anh thật sự yêu cô, có lẽ anh không như cô lo lắng
rằng một ngày nào đó tỉnh lại sẽ cùng cô chia tay.
Suy nghĩ mãnh liệt bao phủ cô, ngồi ở đầu đường, gió
thổi có chút lạnh, cà phê trong tay thật ấm, cô chỉ hi vọng có thể bay trở về
bên cạnh anh.
Anh luôn dung túng cô tự do bay nhảy, mệt mỏi trở về
anh lại dịu dàng che chở chiếu cố cô, dùng nhiệt tình cuồn cuộn không ngừng mà
bao lấy cô. Sau đó, cô lại đầy đủ năng lượng, lại một lần nữa bay đi.
Nhưng cô thật ích kỉ đi!
Chưa bao giờ nghĩ, lúc cô bay nhảy bên ngoài, anh cũng
cần có người quan tâm, cần người chiếu cố.
Cô đối với tình cảm cùng hôn nhân không xác định và
bất an, khiến cô mù quáng. Mà sự dung túng của anh lại làm cô trở nên vô tâm
không chú ý đến điều gì.
“Trời ạ, thật muốn mau về Đài Loan nha!” Cô cau mày,
hốc mắt nhịn không được mà đỏ.
Nhìn xuống đồng hồ, cô ước chừng là mười giờ đêm tại
Đài Loan. Đề Lê nhanh chóng cầm điện thoại trực tiếp gọi cho anh.
Chuông vang lên vài lần anh mới tiếp điện thoại, ngắn
ngủi vài giây mà cô đã không thể hô hấp. Ngẫm lại thật buông cười, so với khi
yêu nhau còn khẩn trương hơn.
“Uy.”
Âm thanh quen thuộc của anh vang lên, tuy chỉ một chữ
ngắn ngủn liền làm hốc mắt cô nhanh chóng phiếm hồng, chỉ thiếu chút là khóc
ra.
Cô hít sâu vài hơi mới có thể nói chuyện, “Địch Ấp
Chân…Là em!” Âm thanh cô tinh tế ôn nhu, mang theo chút làm nũng.
Anh trầm mặc vài giây. “Có việc gì sao?”
Không biết vì sao, cô nghe thấy tiếng anh thở dài.
Nhưng bị hỏi như vậy, cô thiếu chút không đáp nên lời. Lúc anh nhàn nhạt hỏi
lại cô “Có việc gì sao”, cô thật sự không nói nên lời “Em rất nhớ anh” trong
lòng.
“Cái kia...... Em ở Brussels, anh muốn ăn socola nào
không? Socola ở Bỉ
nổi tiếng thế giới, anh muốn mua một hộp không?” Cô đưa mắt nhìn quanh, có
không dưới mười quán bán socola gần
đây, dưới tình thế cấp bách liền hỏi lung tung.
Cô cũng biết anh không thích đồ ngọt, bây giờ lại hỏi
anh muốn mua socola không.
Ngay lúc cô cảm thấy anh đang định ngắt máy thì Địch
Ấp Chấn chậm rãi mở miệng.
“Vậy mua giúp anh một hộp socola đen
Godiva.” Anh thấp giọng nói.
Đó là loại socola cô
thích…Thoáng chốc nước mắt không báo trước mà lăn xuống.
“Hảo...... Em vài ngày nữa sẽ trở về, anh nhó ăn cơm
cẩn thận, không nên làm việc quá sức nha!” Cô âm thanh buồn bã nói chuyện.
“Anh biết.” Địch Ấp Chấn trả lời.
“Anh gác điện thoại đây, gặp lại sau.” Cô nghe được am
thanh của anh khàn khàn nói gặp
lại sau, sau đó cô mới ngắt điện thoại ghé vào trên mặt bàn khóc.
Nha, cô muốn về nhà! Ô ô......
Ai ngờ đến ngay cả khóc cũng không thể chuyên tâm,
hành vi quái dị của cô khiến phục vụ chạy đến hỏi thăm, tiếp theo đoàn viên của
cô cũng ào ào chạy
đến.
“Đại Phương, phát sinh chuyện gì? Có phải có người nào
bắt nạt cô không?” Đoàn viên nhiệt tâm hỏi, một mặt chuẩn bị đánh nhau.
Đề Lê lung tung lau đi nước mắt, đem đoàn viên kéo
qua, sau đó dùng tiếng Anh nói cho phục vụ chính mình không có việc gì, cám ơn
quan tâm của hắn.
“Tôi không sao, anh không cần khẩn trương.” Cô lại lau
mặt.
“Không có chuyện gì sao khóc?” Chắc chắn có việc rồi!”
Đề Lê nhanh chóng lộ ra khuôn mặt tươi cười. “Vừa nghe
bạn tôi thông báo sủng vật của cô ấy bị ốm, tôi khổ sở thay cô ấy thôi, nhất
thời kích động mới khóc, anh không cần lo lắng, mau đi dạo phố đi.”
“Sủng vật nha, là mèo hay chó a?”
Phương Đề Lê trên mặt thiếu chút xuất hiện ba đường
hắc tuyến. Chẳng lẽ thuận miệng nói dối cũng phải chi tiết vậy a! Ai, cô thật
sự chỉ muốn về nhà nha!
***
Rốt cuộc cũng đến ngày về nước.
Đề Lê theo thường lệ ở trên máy bay không thể đi vào
giấc ngủ, nhất là chuyến này có chút hưng phấn. Cuối cùng có thể nhìn thấy anh!
Nói đến thật buồn cười, lúc trước nhận lời dẫn đoàn là
muốn trốn tránh Địch Ấp Chấn khuôn mặt lạnh như băng kia. Không nghĩ đến khi
xuất ngoại thì tâm lại ở Đài Loan. Mỗi ngày bận đến chết tối ngủ còn nhớ anh mà
phát khóc!
Cô suy xét hồi lâu liền đưa ra một quyết định trọng
yếu ---
Cô muốn từ chức.
Như Tiểu Tuyết đã nói, sau này công tác của cô sẽ gặp
khó khăn, cô cũng sẽ không làm được gì. Hiện giờ cô chỉ muốn sống yên ổn.
Về sau, cô muốn dùng thời gian ở cạnh anh, vì anh nấu
cơm, cùng anh tản bộ, cô cảm thấy thật hạnh phúc khoái nhạc.
Cho dù mấy tháng không có việc lầm, tiền cô cũng đủ
dùng, nếu không thì Địch Ấp Chấn sẽ nuôi cô đi? Không biết khi cô tuyên bố
quyết định từ chức, có thể khiến anh hết giận cô hay không?
Máy bay đến Đài Loan, cô dẫn đoàn viên qua cửa rồi đi
đến nơi nhận hành lí.
“Đại Phương, cô cũng ở Đài Bắc phải không? Chúng tôi
có một chiếc xe đến đón, muốn đi về cùng không? Đỡ phiền toái.” Đoàn viên nhiệt
tình hỏi cô.
“Không cần, tôi có thể tự trở về, các ơn mọi người.”Đề
Lê cười tươi, tâm trạng của cô tốt vô cùng.
“Nga nha, có người đến đón sao!” Đoàn viên hay nói
giỡn.
Đề Lê chính là cười cười đỏ mặt,
mọi người lại bắt đầu giễu cợt cô.
Cô cùng mọi người tạm biệt, mang hành lí hướng đến đại
sảnh sân bay, đáy lòng không ngừng hi vọng có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc
kia.
Cô chưa từng muốn anh tới sân bay đón ô, nhưng hôm nay
quả thực có chút chờ mong.
Nhưng ánh mắt hi vọng tìm qua lại trong đám người cũng
không thấy được thân ảnh kia. Cô thậm chí lấy điện thoại ra xem có tin nhắn hay
cuộc gọi nhỡ gì không. Quay đầu lần nữa tìm tòi trong đám người, rốt cuộc trong
lòng không khỏi thất vọng.
Anh không tới.
Yên lặng kéo hành lý, mua vé xe bus, cô ngồi trên hàng
ghế đợi, cảm giác thật cô đơn.
Kì quái, trước khi biết anh cô mỗi lần dẫn đoàn trở về
đều tự mình đáp xe bus về nhà, cho tới bây giờ cũng không thấy cô đơn như vậy,
đều là do anh làm cô hư. Cô lúc trước cũng không phát hiện, xuống sân bay có
thể thấy mặt anh là một việc vô cùng hạnh phúc.
Cô sợ đến đón máy bay sẽ làm chậm trễ công việc của
anh, quấy rầy anh, mỗi lần trở về cô đều không muốn anh đến đón. Nhưng anh lúc
nào cũng không nghe lời mà luôn chạy đến đón cô.
“Tiểu thư, xe đến Đài Bắc đây, mau lên xe nha?” Nhân
viên phụ xe hô to với cô, đánh gãy mọi suy nghĩ.
“Hảo hảo hảo,
cám ơn anh.” Cô nhanh chóng kéo vali đến xe
bus ở phía trước, sau khi thấy nhân viên phụ xe cất hành lí của cô ở vị trí an
toàn thì mới lên xe.
Cô ngồi trên xe mà nhớ lại chuyến trở về Đài Loan lần
trước, dưới tình thế cấp bách đã nói anh là mãnh nam, đổi lấy sự chế giễu của
mọi người. Cô nở nụ cười làm cho gương mặt sáng bừng lên.C
Cô vẫn nhớ rõ nụ hôn nhiệt liệt của anh khi hai người
ở trên xe. Đem trán tựa vào kính thủy tinh lạnh như băng, Phương Đề Lê bắt đầu
sợ hãi, có phải hay không anh đã thất vọng về cô?
Cảm giác cô đơn này vẫn tiếp tục đến khi cô về tới
nhà. Trở về, căn nhà không có người, cô tắm sơ qua, thu dọn hành lì, cô đơn nằm
trên giường đợi anh về.
“Địch Ấp Chấn, anh rốt cuộc mấy giờ mới về nhà?” Xem
đồng hồ chạy thật chậm, cô chuyển động cơ thể qua phần giường của anh, cắn lấy
gối đầu của anh mà xả hận.
Phương Đề Lê kiên nhẫn chờ, nhưng thời gian cứ trôi
qua anh cũng chưa trở về, mà sự mệt mỏi dần dần chinh
phục cô.
Trong giây phút cuối cùng trước khi đi vào giấc ngủ,
khóe mắt cô co chút ướt át trong suốt.
Cô cuối cùng biết sự dày vò tra tấn khi phải chờ đợi
một người.
Chính là, lúc này có phải hay không đã quá muộn?
Cô vẫn có thể tìm về được người đàn ông luôn sủng ái
cô ngày xưa sao?
***
Khi Địch Ấp Chấn về đến nhà liền thấy Phương Đề Lê ngủ
say trên giường.
Buông đồ trong tay ra, anh vào phòng tắm rửa mặt chải
đầu, mãi cho đến khi trong người sạch sẽ hơn một tí mới choàng áo tắm mà đi ra,
vị trí của cô trên giường không một chút thay đổi.
Đứng yên lặng ở mép giường, anh cúi đầu nhìn cô. Tóc
cô rơi tán loạn, miệng hơi hơi mở,
khóe miệng vẫn còn ngậm gối đầu của anh, chỉ sợ cái gối đó đã dính đầy nước
miếng của cô.
Anh theo phản xả lấy tay đẩy tóc cô ra, vô tình lại
chạm vào mặt cô, lập tức rụt tay lại. Anh biết lần này anh không thể mềm lòng.
Trước khi cô xuất ngoại, anh cùng cô chịu đựng không
khí căng thẳng giữa hai người, khống chế bản thân không thể bị đánh bại ánh mắt
của cô. Nhưng vẫn là anh đầu hàng trước, kết quả thì sao? Cô vẫn một mực khăng khăng mà ra
đi.
Anh vốn nghĩ rằng đã giáo huấn được cô một trận, hẳn
là cô sẽ thay đổi một chút. Đúng, cô có một ít thay đổi, nói anh không vui là
giả, nhưng không nghĩ tới không được bao lâu cô lại lấy công tác ra bỏ rơi anh,
trực tiếp đi nước ngoài.
Anh cho tới bây giờ vẫn chưa oán hận điều gì.
Cho nên anh quyết định, lần này không thể mềm lòng,
nhất định phải buộc cô thức tỉnh triệt để.
Có trời mới biết hôm nay anh đã dùng hết bao nhiêu ý
chí mới có thể không đẩy cửa công ty mà chạy tới sân bay đón cô. Hơn nữa tan
tầm còn ép bản thân ở lại công ty tăng ca. Cô có thất vọng hay không?
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, thân hình gầy thành
thế này, đáy lòng anh lại đau xót, muốn ôm cô vào lòng, thật tốt mà che chở yêu
thương cô, nhưng nếu làm vậy cô vĩnh viễn sẽ không học được cách làm vợ chân
chính là thế nào.
Lúc trước bởi vì sợ có gì bất trắc, anh dụ dỗ lừa gạt
cô đi kết hôn. Nhưng sau khi kết hôn, không nghĩ đến cô sẽ dùng thái độ này mà
chung sống với anh.
“Đề Lê...... Em thật vô tâm.” Anh nhẹ nhàng thở dài,
nhưng trong lời nói lại mang theo ý tứ sủng ái.
Tốt lắm, đây mới là vấn đề. Cho dù anh kiên định ý chí
không chạm vào cô, nhưng cô lại nằm ở chỗ của anh, anh phải làm sao bây giờ?
“Đề Lê, xoay qua một chút.” Anh nhẹ giọng nói. Trên
thực tế là anh cố ý đè âm thanh thật thấp, thấy cô mệt mỏi như vậy, anh không
nỡ đánh thức cô.
Cô ở trên máy bay nhất định là không ngủ, trở về Đài
Loan còn phải đi xe bus, có phải hay không ở trên xe cô cũng không ngủ được?
Anh nhất thời có chút hối hận đã không đi đón cô.
Khom người ôm lấy cô, động tác của anh hết sức cẩn
thận, không hi vọng mình đánh thức cô. Nhưng hơi thở nam tính quen thuộc của
anh vẫn làm cô tỉnh lại.
“Địch Ấp Chấn......” Cô kêu lên, ‘Anh đã về nha…” Nói
xong lấy tay ôm cổ anh, đưa gương mặt tới ngực anh mà cọcọ, còn đem cả áo tắm
mở ra, trực tiếp cọ xát da thịt anh mới thỏa mãn.
Động tác hồn nhiên này của cô lại làm anh bốc lên
nhiệt tình.
Anh gầm nhẹ một tiếng cuối đầu cướp lấy đôi môi
khẽnhếch kia, thô lỗ phát tiết sự
bất đắc dĩ của bản thân. Không nghĩ tới, cô một chút cũng không oán giận anh
thô lỗ mà ngược lại ôm chặt cổ anh, sau đó kịch liệt hôn trả.
“Đáng giận!” Cô lại phá hủy kế hoạch của anh, làm ý
chí anh bay tán loạn, cô gái này thật đáng giận.
Nhưng Phương Đề Lê không nghe thấy sự nguyền rủa cùng
oán giận của anh, đắm chìm trong cảm giác vui sướng. Lúc anh gắt gao ôm cô, lấy
đôi môi quen thuộc công thành chiếm đất, cô âm thầm thở ra, cảm thấy hạnh phúc
muốn khóc.
“Địch Ấp Chấn...... Em rất nhớ anh, rất nhớ anh nha!”
Cô mãnh liệt ôm lấy thân thể anh, răng nanh tại trước ngực anh cắn vài cái.
Địch Ấp Chấn hoàn toàn bị những lời này đánh bại.
Anh buông tha giãy dụa,
buông tha cho sự kiên trì ban đầu, buông tha cả hình tượng sắt đá bản thân, anh
hiện tại chỉ muốn cùng cô.
Bàn tay to của anh mơn trớn thân thể cô, cô khẽ chuyển
động thân mình, nhẹ nhàng phối hợp với anh, khiến cả người anh nóng lên như bị
lửa thiêu đốt.
Tay cô lung tùng cởi bỏ quần áo cho anh, môi tìm tòi
trước ngực anh, cô học cách hôn môi của anh mà hôn lại, khiến cả người anh run
rẩy.
“Phương Đề Lê!” Anh cau mày trừng cô, biết bản thân
sắp không khống chế được.
“Có!” Cô ngẩng đầu cười ngọt ngào với anh, sau đó lại
cúi đầu chăm sóc cho bên ngực còn lại của anh.
“Đáng giận.” Anh thấp giọng rủa, xoay người ngăn chặn
cô, không quan tâm quần áo trên người còn hay không mà trực tiếp đưa cực đại
của bản thân vào nơi mềm mại của cô.
“Địch......” Nàng nhỏ giọng, hai tay nắm chặt tay anh.
Đùi cô bị anh nhấc đặt lên vai, cô chỉ có thể cắn môi
thừa nhận lửa nóng của anh xâm chiếm.
Buộc chặt.
Nóng cháy.
Ngọn lửa trong cơ thể dần tản ra, cô mở to mắt, lại
nhìn thấy anh hướng cô cười quỷ dị. Cô liếm liếm miệng,
cảm thấy yết hầu rất khát.
Anh cúi người, môi cùng môi quấn lấy nhau, giải cơn
khát của cô, nhưng động tác này cũng làm anh xâm nhập cô càng sâu.
Cô thở dốc, một bên hôn liếm miệng anh, một bên thoát
ra âm thanh rên rỉ.
Cứ như những cơn sóng ập bờ, tiết tấu của anh càng lúc
càng nhanh dầm, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, kích tình này đủ để làm sôi
trào dòng nước biển lạnh như băng…
Cô gắt gao leo lên người anh, như là từ nhỏ đã cùng
anh thống nhất một thể, chấn động theo động tác cũng như sự kích tình của anh.
“Địch...... Em không được.” Âm thanh của cô mang theo
ý khóc, kịch liệt này cô cảm thấy mình không chịu nổi.
Nhiều như vậy, nhiều như vậy, yêu cùng dục tồn tại.
Nhiều như vậy.
Thân mình anh đột nhiên kéo thẳng, cả người chấn động,
tại khoảnh khắc cuối cùng kia, anh mang theo cô đi về phía cực hạn.