Bất Quy sơn cách Qua Tỏa thành khoảng hơn mười dặm lộ trình, bởi vì một đường hướng về phía bắc, nên khí hậu ẩm ướt hơn phía nam đôi chút.
Khi mấy người họ đến chân núi Bất Quy, thì bị ngập tràn bởi cảm giác non xanh nước biếc của Ung Đồng và Liễu Nam.
Bất Quy sơn có cả thảy bảy ngọn núi, đường lên núi tuy dài nhưng không mấy cheo leo, đỉnh Hoán Nhật cao nhất cũng không bằng một nửa Nhung sơn trong thành Qua Tỏa.
Lâm Trục Lưu không quen lắm với cảnh vật tao nhã thế này, nàng sống lâu năm tại Qua Tỏa nơi cát vàng trải dài khắp nơi, đã quen với kiểu im lìm vắng vẻ của sa mạc đầy khói trắng, đột nhiên đổi thành một khung cảnh nho nhã thế này quả thật khiến nàng hơi luống cuống tay chân. Nhìn Tiêu Mị, sau khi lên núi cứ như cá gặp nước, không những phân tích địa hình mà còn chăm sóc Lâm Trục Lưu rất chu đáo.
“Tướng quân, miếu Nữ Thần của Bất Quy sơn ở ngọn núi thứ năm, chúng ta đi theo lối rẽ ở giữa này, vòng qua thác nước lớn ở đằng xa kia là đến rồi.”
“Cái gã Lăng Phong Hoa kia đúng là có bệnh, xây miếu Nữ Thần ở trên cao thế này làm gì? Chẳng lẽ là để khiến ta mệt chết à?”
Lâm Trục Lưu mặt mày xanh mét, nàng vốn dĩ không thông thuộc đường núi, đi xuyên qua địa hình rừng rậm thế này cứ y như là đòi cái mạng già của nàng. Nàng khẽ liếc về phía mấy người bên cạnh, phát giác ánh mắt của Triệu Mẫn Thiêm có gì đó sai sai, lúc này mấy người kia đều đang nhìn chằm chằm đường núi xa lạ trước mặt, chỉ có mình hắn dường như đã quen thuộc với địa hình này, mặt mày có vẻ sốt ruột bất an.
Nàng cau mày, lẳng lặng dẫn đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.
Mấy người họ đi lên ngọn núi thứ tư, trước mặt liền xuất hiện một thác nước vô cùng hùng vĩ.
Nước của dòng thác này được đổ xuống từ đỉnh của ngọn núi thứ năm, bởi vì nguồn nước dồi dào, nên hiện lên dáng vẻ vô cùng hùng vĩ.
Bọn họ leo một mạch từ ngọn núi thứ nhất lên đến đây, gần như đã sức cùng lực kiệt, thế nên Lâm Trục Lưu hạ lệnh cho mọi người ngồi nghỉ ngơi gần khúc ngoặt ở phía trước thác nước, lấy lương khô ra bắt đầu gặm.
“Lâm soái, cô có biết tại sao tiểu hầu gia lại đến miếu Nữ Thần tạ lễ không?” Sau khi thu xếp ổn thỏa, Đồ Lạc thường ngày có quan hệ khá tốt với Lâm Trục Lưu hỏi nàng.
“Ta lại chẳng phải ông trời, làm sao mà chuyện gì cũng biết rõ cả được chứ? Có điều với tính cách của hắn, chắc chắn là lại nổi cơn điên, nói không chừng bị Đại Gia nhà ta cắn rồi. Nếu không với cái điệu bộ đi mười bước chân cũng phải ngồi kiệu của hắn, sao lại chịu trèo lên Bất Quy sơn hành xác chứ?”
“Lâm soái, xem ra cô thật sự không biết. Ta nghe Tiểu Lê soái nói hôm qua tiểu hầu gia mơ thấy sao Hồng Loan của mình thay đổi, thế nên nhất định phải lên miếu Sơn Thần tạ lễ. Ta thấy hay là hôm nào đó cô thu nhận tiểu hầu gia đi, coi như nuôi một sủng vật ấy, đỡ phải ngài ấy ngày đêm gây sự tầm phào. Người trong quân doanh của chúng ta đâu có nhàn rỗi như ngài ấy, vừa phải giữ nước giúp nhà, vừa phải rèn sắt thu mùa, thời gian rỗi rãi lại còn phải ra ngoài cứu người.”
Lâm Trục Lưu nhặt viên gạch nát dưới đất lên, vèo một cái đáp lên đầu Đồ Lạc, “Ngươi đừng có mơ! Ta mà nuôi cái loại sủng vật xấu xí thế hả? Ta muốn nuôi sủng vật cũng phải nuôi…” Nàng nhìn về phía Tiêu Mị, vẫn chưa dứt lời, thì nghe thấy mấy tiếng rít chói tai của chim ưng trên đỉnh đầu, tiếp đó đôi chim thương ưng của nàng lao xuống, đậu trên vai và chân nàng.
Nàng khoa tay múa chân một hồi với đôi chim ưng của mình, thì thấy một trong hai con lại bay vút lên trời, bay về phía Qua Tỏa thành.
Bấy giờ nàng mới ngẩng đầu, nói với mọi người: “Tiểu hầu gia bị trói ở trong miếu Sơn Thần, là người của Lương Quảng thuộc Diêu Khê đích thân bắt. Lương Quảng mang theo không ít người, ta bảo A Xả về doanh của đại tướng quân truyền tin, xin người trong doanh đến cứu viện. Bây giờ chúng ta lên miếu Sơn Thần trước, nếu có thể thì hãy cố gắng thần không biết quỷ không hay cứu tiểu hầu gia ra.”
Trong quân doanh của Qua Tỏa, bởi vì quan hệ của Tử doanh và Hồng doanh là tốt nhất, hơn nữa quan hệ với đại tướng quân cũng không tệ, thế nên nhiệm vụ tập kích lần này, tuy Sở Thành và Đồ Lạc không phải tướng sĩ dưới trướng của Lâm Trục Lưu nhưng vẫn vô cùng phục tùng mệnh lệnh của nàng, bảo làm gì thì làm đó. Nhưng Tử doanh và Lam doanh trước giờ quan hệ không tốt lắm, còn với Lục doanh thì cứ như kẻ thù không đội trời chung, thế nên có người của hai doanh này đi theo, Lâm Trục Lưu cảm thấy hết sức đau đầu.
Lâm Trục Lưu quả thực cảm thấy Triệu Mẫn Thiêm khá khả nghi, nhưng hắn đi theo đội ngũ lâu đến vậy, mà chưa từng tách khỏi đội, Lâm Trục Lưu dặn chàng chim ưng tên A Đức canh chừng hắn từ đầu đến giờ, cũng không hề phát hiện hắn truyền bất kỳ tin tức gì ra ngoài.
Bọn họ đi qua thác nước, đến ven rìa của miếu Sơn Thần, Lâm Trục Lưu chuẩn bị tập kích vào miếu Sơn Thần mà quân Diêu Khê đang chiếm đóng ở bên trong.
“Chết rồi, Triệu Mẫn Thiêm đâu? Ban nãy hình như hắn còn ở đằng kia mà.” Lâm Trục Lưu cau mày hỏi.
Đồ Lạc trầm ngâm thoáng chốc, nói với Lâm Trục Lưu: “Lâm soái, hay là ta với Sở Thành ra ngoài tìm thử, Tiêu Mị khá thông thuộc đường núi, ba người các ngươi ở đây thương lượng xem chút nữa làm thế nào để tập kích, hai bọn ta tìm được Triệu Quân tá sẽ dẫn hắn đến đây.”
“Ừm, hai người hành động phải cẩn thận một chút, không được để người Diêu Khê phát hiện, cũng nên đề phòng Triệu Mẫn Thiên, đi nhanh về nhanh.”
Lâm Trục Lưu khoát tay với hai người họ, rồi cầm lấy bản đồ địa hình của miếu Sơn Thần bắt đầu nghiên cứu cùng với Tiêu Mị và Tăng Liễn.
Miếu Sơn Thần dựa vào một khu vách đá của ngọn núi thứ năm, khảm vào trong đá mà dựng nên. Bởi vì hình dạng của vách đá kỳ lại, mà ngôi miếu này thuận theo hình dạng vốn có của ngọn núi, thế nên cũng không hề giống với kiến trúc thông thường.
Theo tình hình mà A Xả và A Đức do thám được, tiểu hầu gia bị nhốt trong phòng nghỉ của nữ tế tự trong miếu Sơn Thần, đó là nơi sâu nhất của miếu Sơn Thần, đến được nơi đó chắc chắn phải đi qua tầng tầng lớp lớp phòng thủ canh gác của binh sĩ Diêu Khê.
Lâm Trục Lưu nghiêm túc nghiên cứu bản đồ địa hình của miếu Sơn Thần, nói với Tiêu Mị: “Phòng thủ của Diêu Khê nghiêm ngặt, tốt nhất là chúng ta tập kích vào ban đêm, đợi Đồ Lạc và Sở Thành trở về thì chúng ta đợi thêm lúc nữa, trời vừa tối…”
“Tướng quân, cẩn thận!”
Chỉ nghe thấy Tiêu Mị hét một tiếng, Lâm Trục Lưu vẫn chưa kịp phản ứng lại, thì cảm thấy một cỗ sức mạnh cực lớn đẩy nàng sang một bên. Khi nàng ngoảnh đầu thì trông thấy một thanh loan đao cắm sâu vào bả vai Tiêu Mị, y dùng một cánh tay không bị thương vận công, dùng khuỷu tay hất Tăng Liễn ra xa một trượng. Y rút thanh loan đao trên bả vai ra, một đao chém đầu của Tăng Liễn xuống, sau đó, nghe thấy tiếng mũi tên vù vù dội thẳng vào màng nhĩ.
“Có mai phục, đi mau.” Tiêu Mị khẽ hô một tiếng.
Lâm Trục Lưu nhìn về phía sau một cái, phóng hai phi đao về phía đó, thì nghe thấy âm thanh của hai vật nặng rơi xuống.
“Đi được không?” Lâm Trục Lưu nhìn vết thương của Tiêu Mị đang không ngừng chảy máu, trong lòng không rõ là cảm giác thế nào.
“Đi đi, đừng ngoảnh đầu.” Tiêu Mị đẩy Lâm Trục Lưu về phía trước, còn mình nhặt thanh loan đao dưới đất lên, đi theo sau lưng nàng.
Truy binh của Diêu Khê hẳn là không ít, tiếng gió vù vù bên tai không ngừng xen lẫn với mưa tên. Tiêu Mị đi phía sau Lâm Trục Lưu, nhìn nàng nhanh nhẹn trèo qua thân cây phía trước, dùng đoản đao chặt đứt nhánh cây trước mặt.
Chỉ cần nàng không sao…
Tiêu Mị cắn răng, cố y đi chậm hơn Lâm Trục Lưu vài bước, sau đó chạy về một phía khác.
Lâm Trục Lưu chạy một hồi, thì cảm thấy mũi tên rào rào bên tai đã ngừng hẳn. Nàng ngoảnh đầu, phát hiện đã không thấy bóng dáng Tiêu Mị đâu nữa!
Bởi vì không thông thuộc địa hình trên núi, ban nãy nàng tập trung toàn bộ sự chú ý làm thế nào để tránh chướng ngại trước mặt, rồi lại làm thế nào để chặt đứt nhánh cây trước mặt, để Tiêu Mị dễ dàng chạy theo mình. Nhưng nàng không hề phát hiện bắt đầu từ khi nào, Tiêu Mị đã không còn đi theo sau lưng mình nữa!
Lâm Trục Lưu xoay người, chuẩn bị trở lại tìm một lượt đoạn đường ban nãy mình đã đi qua. Nàng nghĩ tình huống tệ nhất chẳng qua là Tiêu Mị bị người của Diêu Khê bắt đi, nàng sẽ đánh với bọn chúng một trận, cướp Tiêu Mị về mà thôi. Nhưng vẫn chưa đi được mấy bước, lại trông thấy Sở Thành và Đồ Lạc mặt mày tái mét chạy về phía nàng.
“Lâm soái, chuyện gì vậy? Chúng tôi tìm thấy Triệu Mẫn Thiêm ở chỗ không xa, đã tắt thở rồi.” Sở Thành hỏi.
“Tăng Liễn là gian tế.” Lâm Trục Lưu biến sắc, “Tiêu Mị bị thương rồi, ban nãy vì để dẫn dụ binh lính tập kích, đã chạy về hướng khác.”
“…” Sở Thành kinh ngạc, “Lâm soái, một nơi nguy hiểm như Bất Quy sơn, bốn bề đều là mãnh thú, Tiêu phó tướng bị thương… ta e mùi máu của huynh ấy sẽ dẫn dụ mãnh thú đến.”
“Ta biết.” Lâm Trục Lưu im lặng, hít một hơi rồi nói với Sở Thành và Đồ Lạc “Chuyện của Tiêu Mị cứ thế đã, chúng ta phải đi cứu tiểu hầu gia.”
Nơi Tiêu Mị và Lâm Trục Lưu bị tập kích ngay cạnh bên miếu Sơn Thần.
Lúc Lâm Trục Lưu, Sở Thành và Đồ Lạc đi xuyên qua rừng cây đến miếu Sơn Thần, thì nơi đó trong ngoài đều bị binh lính của Diêu Khê vây kín không một kẽ hở.
Các nữ tế tự trong miếu Sơn Thần đều đã vào thành, một tế tự duy nhất ở lại giữ núi đang nằm nhoài bên vũng máu khô, xem bộ đã chết một lúc lâu rồi.
“Miếu Sơn Thần bị canh giữ kín kẽ như vậy, chúng ta làm sao vào được?” Đồ Lạc nhíu mày.
“Cho dù là một cái thùng sắt, cũng phải có lỗ hổng nhỏ giọt chứ.” Lâm Trục Lưu nhìn về phía miếu Sơn Thần, “Ta sợ nhất chính là mục đích mà Lương Quảng bắt tiểu hầu gia lần này thật ra không nằm ở bản thân hắn.”
Lương Quảng là tướng lĩnh bộ binh mạnh nhất của Diêu Khê, hắn dẫn theo nhiều người như vậy, rồi lại bắt người đến miếu Sơn Thần địa hình phức tạp này. Lâm Trục Lưu nghi ngờ mục đích Lương Quảng làm vậy không chỉ đơn thuần là muốn bắt sống tiểu hầu gia, nói không chừng vốn dĩ là nhắm vào Lâm Trục Lưu nàng mà đến.”
Đang nghĩ ngợi thì nàng bỗng trông thấy Lương Quảng đi ra từ miếu Sơn Thần, vác tiểu hầu gia bị trói thành bánh quai chèo trên vai. Hẳn là tiểu hầu gia chửi đổng khiến hắn thấy phiền, nên hắn nhét một miếng giẻ lau vào miệng tiểu hầu gia.
“Lâm Trục Lưu, ta biết ngươi nghe thấy ta nói.” Lương Quảng cười hềnh hệch, “Tình nhân nhỏ của ngươi đang ở trong tay ta, lá gan của hắn không lớn lắm, sợ là ta đùa quá trớn khiến hắn toi mạng, không biết phải ăn nói với ngươi thế nào. Ngươi ra đây giơ tay chịu trói, thì ta sẽ thả tiểu mỹ nhân nhà ngươi, nói không chừng còn sẽ tiễn hắn xuống núi an toàn nữa đấy.”
Tiểu tình nhân cái tổ tông nhà ngươi ấy! Lâm Trục Lưu trợn trừng mắt, quẳng binh khí trong tay xuống, nhảy ra khỏi lùm cây hoa phượng um tùm, đi vào quân doanh của Diêu Khê. Tiếp đó, Sở Thành và Đồ Lạc cũng nhảy từ trên cây xuống, đi theo nàng vào quân doanh của Diêu Khê.
“Ngươi thả tiểu hầu gia, ta sẽ ngoan ngoãn giơ tay chịu trói.” Lâm Trục Lưu híp mắt, xiết chặt lại bao da trên cổ tay rồi tiến về phía trước mấy bước. Binh sĩ của Diêu Khê thấy nàng như vậy, thế mà sợ đến nỗi đồng loạt lùi về phía sau vài trượng.
“Ơ, Lương Quảng, đây là binh sĩ do ngươi huấn luyện à?”
Lâm Trục Lưu một tay chống nạnh, còn một tay thì thả lỏng bên người, ánh mắt vừa vô tội vừa nghiền ngẫm nhìn chằm chằm khiến Lương Quảng thầm kinh hoảng.