Sắc mặt Trần Phong hơi thay đổi, nội tâm u ám, anh hiểu thực lực của mình cũng hiểu thực lực của Arthur.
Lúc anh đấu với Arthur, đã lợi dụng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, khiến Arthur buông lỏng cảnh giác, sau đó tìm đúng sơ hở dùng sát chiêu hùng mạnh Phá Thiên.
Nhưng sau đó Trần Phong cũng đã từng tự hỏi bản thân nếu lúc ấy Arthur phản ứng nhanh, cũng tung ra Chiến Thần Trảm, thì dù Trần Phong có thể đỡ được, cũng sẽ không làm Arthur bị thương nặng, như vậy kết quả trận đấu chắc chắn sẽ không kết thúc bằng thất bại của Arthur.
Hiển nhiên thực lực của William trên Arthur.
“Sao, em có chắc chắn khi đấu với William không?”.
Kinh Nhất vẫn luôn quan sát biểu cảm của Trần Phong, lúc này thấy sắc mặt Trần Phong hơi thay đổi, không kiềm được mà hỏi.
“Sư huynh, anh yên tâm với trận này đi, em nhất định phải thắng, trả thù cho sư huynh!”.
Trần Phong siết chặt nắm đấm, mặc dù lời nói nhẹ nhàng nhưng lại tràn ngập tự tin, cảm giác cứ như Trần Phong chắc chắn thắng trận đấu này.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.
Kinh Nhất nghe thấy lời Trần Phong nói thì trong lòng an tâm hơn chút, anh ấy thực sự hơi lo Trần Phong không có tự tin tiến hành trận thi đấu này.
“Đúng rồi, vết thương do trận trước để lại sao rồi?”.
Kinh Nhất nhớ ra lời nói của Võ Chí Châu, lúc này nhìn Trần Phong hỏi.
“Không sao, thuốc chữa thương Võ trưởng lão cho em đã dùng rồi, giờ vết thương khôi phục hòm hòm rồi!”.
Câu này Trần Phong không nói thật, vết thương của trận đấu lần trước đến giờ anh vẫn chưa khỏi, nhưng anh không nói với Kinh Nhất.
Vì nếu nói ra tình hình thực tế, thì ngoài việc khiến Kinh Nhất lo lắng ra thì chẳng có ý nghĩa và tác dụng gì hết, thay vì như vậy thì chi bằng dùng lời nói dối để khiến Kinh Nhất yên tâm.
“Ừ, không sao là tốt rồi!”.
Kinh Nhất gật đầu, hòn đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Thời gian không còn nhiều nữa, em bế quan củng cố chút đi!”, Kinh Nhất nói rồi định rời đi.
Trần Phong tiến lên trước mấy bước, đẩy xe lăn của Kinh Nhất, đưa Kinh Nhất đến dưới tầng.
Lúc Trần Phong xuống dưới, mấy người Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Thương Bác, Phương Chính đại sư, Thiên Ưng và cả Cơ Uẩn đều đã đợi sẵn ở sảnh rồi.
“Tiểu Phong, sư huynh cậu đã nói tình hình với cậu rồi, thế nào, có chắc chắn thắng William không?”.
Sau khi Trần Phong đến, Võ Chí Châu tươi cười hỏi.
“Võ trưởng lão, ông hiểu tôi mà!”, Trần Phong không nói rõ ràng, nhưng trong lời nói lại tràn ngập tự tin.
“Ừ, tốt!”.
Võ Chí Châu gật đầu, chính vì ông ta hiểu Trần Phong, nên giờ Trần Phong nói vậy, Võ Chí Châu cực kì tin tưởng.
“Tiểu Phong là sư đệ anh, anh chắc hiểu cậu ấy hơn tôi, nhưng với hiểu biết của tôi, thì cậu ấy chắc không phải đối thủ của William, chỉ là không biết sao cậu ấy lại tự tin như vậy?”.
Sau khi mấy Võ Chí Châu và Kinh Nhất rời đi, Võ Chí Châu không nhịn được mà lên tiếng hỏi Kinh Nhất.
“Sự tự tin của cậu ấy đến từ cái gì, tôi không rõ, nhưng tôi tin cậu ấy!”, Kinh Nhất nhìn về nơi xa với ánh mắt kiên định.
Trong phòng khách sạn, trong tay Trần Phong cầm một cái chai nhỏ, trong chai đựng nửa chai chất lỏng.
Đây là nước nhân sâm trăm năm Võ Chí Châu cố tình chuẩn bị cho Trần Phong, đây không chỉ là chất lỏng được ngưng kết bằng một gốc nhân sâm, mà là dùng 3 gốc nhân sâm trăm năm.
Vì thể chất của võ sĩ và người thường khác nhau, nên thuốc dùng chữa thương đương nhiên cũng khác.
Thuốc bình thường hoặc là không có tác dụng với võ sĩ, hoặc là tác dụng cực kì nhỏ, không có hiệu quả chữa thương nhanh chóng.
Sau khi mở nắp chai một mùi thơm bay ra, mùi thơm này chỉ ngửi một cái đã khiến đầu óc tỉnh táo, loại thuốc này cực kì quý báu, dù là một số người của xã hội thượng lưu muốn tìm cũng cực kì khó khăn.
Võ Chí Châu là trưởng lão của Liên minh võ sĩ, có thể điều động những thuốc này.
Hơn nữa Liên minh võ sĩ là liên minh của võ sĩ, cho nên thuốc hoặc thảo dược có tác dụng với võ sĩ đều thu thập không ít.
Liên minh võ sĩ để bồi dưỡng người mới thì khó tránh được việc bị thương, cho nên những thuốc này có thể rút ngắn thời gian chữa trị tốt hơn.
Khi mở nắp chai, Trần Phong không do dự mà nhanh chóng uống nửa non chai.
Sau khi nước nhân sâm đi vào cơ thể, tạo thành một luồng nhiệt khí quanh quẩn ở trong đan điền.
Trần Phong vội vàng vận dụng nội kình tiêu hóa nước nhân sâm trong cơ thể, giờ việc quan trọng nhất chính là trong thời gian ngắn chữa lành vết thương trận trước gây ra.
Nước nhân sâm này là đồ hiếm có, võ sĩ quá tiêu hao thể lực, hơn nữa yêu cầu rất cao với chức năng cơ thể, người bình thường tiêu hao thể lực không nhiều, còn võ sĩ vì sự đặc biệt của cơ thể, nên cực kì tốn thể lực.
Hơn nữa chỉ có sự mạnh mẽ của cơ thể mới có thể chịu được võ học lớn mạnh, chỉ khi các huyệt vị cơ thể được mở ra mới có thể chứa được nhiều nội kình hơn, một khi đột phá cảnh giới, nội kình sẽ tăng mạnh, thực lực cũng sẽ lên một tầm cao mới.
Cho nên thuốc bình thường căn bản không thể đáp ứng nhu cầu của võ sĩ, chỉ có loại thuốc hiếm gặp mới có thể tăng thực lực của võ sĩ tốt hơn, nhanh hơn.
Khi nước nhân sâm đi vào cơ thể xong thì ngay lập tức tạo thành một luồng nhiệt khí, cả đầu Trần Phong đầy mồ hôi hột, lợi dụng nội kình tiêu hóa những nhiệt khí này, khiến nước nhân sâm có thể chảy hết toàn thân.
Quá trình này vô cùng đau khổ, nhiệt khí mà nước nhân sâm tạo thành gần như sắp xé toạc Trần Phong.
Trần Phong cắn chặt răng lợi dụng nội kình không ngừng tiêu hóa, cùng với sự trôi đi của thời gian, trong cơ thể truyền tới cơn đau dữ dội, lục phủ ngũ tạng cứ như bị ngọn lửa thiêu đốt.
Cùng với việc nước nhân sâm phát huy dược hiệu, trên da của Trần Phong cũng xuất hiện chất lỏng màu đen.
Thứ màu đen này là tạp chất trong cơ thể, chỉ khi thải những tạp chất này ra khỏi cơ thể thì mới khiến vết thương lành lại.
Một mùi tanh hôi bao phủ trong phòng, Trần Phong cũng không quan tâm được gì nhiều chỉ có thể không ngừng tiêu hóa nhân sâm bằng nội kình.
Quá trình này vẫn kéo dài hơn một tiếng, cảm giác đau đớn dần giảm bớt, nhưng vẫn tồn tại.
Sau khi dược hiệu của nước nhân sâm qua đi, vết thương của Trần Phong sẽ khỏi, hơn nữa ít nhiều gì cũng tăng cường chức năng cơ thể.
Trần Phong hiểu đạo lý khổ tận cam lai, cho nên từ đầu đến cuối đều cắn răng kiên trì, đợi sau khi chữa trị kết thúc, một Trần Phong thay da đổi thịt sẽ xuất hiện.
Cuộc thi của tổ chức võ thuật thế giới đã gần đến hồi kết, chỉ còn lại trận cuối cùng, cho nên ngoài khán giả ra, một số tuyển thủ đã rời đi, khách sạn rộng lớn có vẻ hơi trống trải.
Mặc dù trong khách sạn trống trải nhưng bên ngoài khách sạn lại cực kì náo nhiệt, lúc này tập trung nhiều võ sĩ và khán giả, họ đến từ khắp các nơi trên thế giới, giờ đến đây chỉ để nhìn phong thái của Trần Phong một cái.
Chỉ có điều từ sau khi Trần Phong vào khách sạn thì vẫn luôn không ra ngoài, một số võ sĩ đoán Trần Phong đang bế quan, còn có một số lời đồn không hay nói Trần Phong vì không đánh được lại William nên đã rời khỏi đây rồi.
Chỗ bọn họ tạm thời không nói, trong phòng khách sạn, Trần Phong lúc này thở hồng hộc nằm trên giường.
Sau quá trình hồi phục hơn một tiếng, Trần Phong cuối cùng cũng tiêu hóa xong nước nhân sâm, hơn nữa vết thương trong cơ thể đã khỏi hẳn.
“Nguy hiểm thật!”.
Trần Phong nhớ lại cảnh vừa nãy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, sau khi nước nhân sâm vào cơ thể, anh chỉ cảm thấy như đã nuốt một quả cầu lửa, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cứ như sắp bị nung chảy, loại đau đớn này người bình thường căn bản không chịu được, dù là Trần Phong cũng đau đến mức gần như sắp ngất đi.
Chỉ có điều Trần Phong đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chút đau đớn này anh vẫn có thể chịu được.