“Anh giai này chỉ là nhân viên giao hàng thật sao? Sao tôi lại thấy anh ta là đặc công vậy?”
“Chưa đến một phút đã quật ngã mười mấy vệ sĩ được đào tạo bài bản, đặc công cũng không mạnh như vậy.”
“Đàn ông dũng mãnh! Chắc chắn là đàn ông dũng mãnh! Lần này cậu Thẩm gặp phải đối thủ đáng gờm rồi.”
“Tôi thấy hơi tội nghiệp cậu Thẩm, tiêu hơn năm triệu tệ, kết quả không giành được phụ nữ, còn bị đánh một trận.”
Mười mấy vệ sĩ đều nằm dướt đất, trông ai cũng thảm hơn Thẩm Quân Văn.
Trần Phong lắc đầu, đi đến trước mặt Thẩm Quân Văn cười giả lả nói: “Đám vệ sĩ này của mày hình như không được việc lắm thì phải.”
Sắc mặt Thẩm Quân Văn cứng ngắc, không phải đám vệ sĩ của anh ta không được việc, mà là Trần Phong đúng là không phải người.
“Trần Phong, tao thừa nhận mày rất giỏi đánh nhau, người đánh giỏi như mày tao không phải chưa từng gặp, nhưng kết cục của họ đều rất thảm.” Thẩm Quân Văn hít sâu một hơn và nói, anh ta không tin Trần Phong sẽ thật sự làm gì mình. Dù sao thì bây giờ vẫn đang phát trực tiếp, hàng triệu người đang xem, nếu Trần Phong thật làm gì anh ta thì Trần Phong cũng khó thoát khỏi cái chết.
Trần Phong nói với vẻ bình tĩnh: “Mày đang đe dọa tao đấy à?”
Thẩm Quân Văn lắc đầu: “Không phải đe dọa, tao chỉ hi vọng mày hiểu, vũ lực cá nhân không có tác dụng gì trong thời đại hiệp dĩ vũ phạm cấm*, mày giỏi đánh nhau thế nào cũng không bằng một viên đạn.”
Trần Phong nheo mắt, đúng vậy, Thẩm Quân Văn nói có lý. Võ thuật đã suy tàn trong thời đại bây giờ, suy nghĩ của rất nhiều người đều là luyện quyền ba năm không bằng luyện bắn súng ba ngày.
Cho dù bạn đánh nhau giỏi đến đâu, chỉ cần một khẩu QBZ 95 là có thể cho bạn một bài học.
Nhưng Thẩm Quân Văn không biết là ở trên thế giới này còn có một tầng võ thuật nữa, nếu luyện thành công tầng võ thuật này, đừng nói là súng, ngay cả pháo phản lực cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng không có gì bất ngờ thì cả đời này Thẩm Quân Văn cũng không biết đến kiểu võ thuật đó.
Thấy Trần Phong không nói gì, khóe miệng Thẩm Quân Văn đắc ý cong lên, anh ta còn tưởng rằng Trần Phong đã bị mình dọa sợ.
“Trần Phong, cục diện bây giờ là như vậy, giữa hai chúng ta không có mâu thuẫn gì không thể thỏa hiệp được, không cần phải làm lớn chuyện quá mức, như vậy không tốt cho cả hai bên.” Thẩm Quân Văn thản nhiên nói.
“Vậy mày muốn làm thế nào?” Trần Phong cười nói, tay Thẩm Quân Văn này cũng không ngu như vẻ ngoài.
“Rất đơn giản, tao cho mày một cơ hội, mày làm đàn em của tao, làm việc cho tao, tao có thể coi như chuyện trước đây chưa từng xảy ra, mẹ vợ mày cũng không cần ngồi tù.” Trong giọng điệu của Thẩm Quân Văn có vẻ khinh khỉnh. Anh ta thấy nếu Trần Phong là người thông minh thì phải hiểu là lời này của mình có nghĩa là đang mời gọi.
Thấy Trần Phong không nói gì, Thẩm Quân Văn còn tưởng anh đang suy nghĩ.
“Còn phải suy nghĩ sao? Mày đi giao hàng một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Cùng lắm là mười nghìn, nhưng mày đến chỗ tao, tao có thể cho mày một triệu một tháng!” Thẩm Quân Văn hùng hổ nói, sau khi chứng kiến bản lĩnh của Trần Phong, anh ta cũng thay đổi suy nghĩ ban đầu, trong tay anh ta không có cao thủ thật sự nào, cho nên anh ta rất không có khí thế khi tham gia một vài sự kiện.
Nếu Trần Phong có thể làm việc dưới trướng của mình, sau này khi ra ngoài Thẩm Quân Văn sẽ càng tự tin hơn. Còn chuyện Trần Phong cắm sừng anh ta, tuy anh ta không thoải mái, nhưng anh ta cũng hiểu lúc này đối đầu với Trần Phong, sợ rằng anh ta sẽ phải trả cái giá thê thảm hơn.
Thẩm Quân Văn chỉ có thể chuyển sang một hướng khác.
Huống chi nếu Trần Phong thật sự trở thành đàn em của Thẩm Quân Văn, anh ta tin rằng nếu mình làm gì Hạ Mộng Dao, cho dù không muốn nhưng Trần Phong cũng không dám nhiều lời.
Lời này của Thẩm Quân Văn làm không ít người xem phát trực tiếp ghen tị, một triệu, không phải tiền lương theo năm, mà là tiền lương theo tháng!
Đây là số tiền người bình thường cả đời cũng không kiếm được!
Nhưng bây giờ đây chỉ là tiền lương tháng của người ta!
Người xem phát trực tiếp không nghĩ ra được Trần Phong có lí do gì không đồng ý.
Trần Phong có đồng ý không?
Hạ Mộng Dao cũng đang nghĩ, nhưng cô ấy cho rằng Trần Phong sẽ không đồng ý. Tuy cô ấy phát hiện ra bản thân càng ngày càng không hiểu Trần Phong, nhưng cô vẫn cho rằng anh sẽ không đồng ý.
“Một triệu…” Trần Phong cười, nếu là người bình thường, nghe thấy số tiền lương này, có khi sẽ nhảy cẫng lên vì vui vẻ, nhưng Trần Phong chỉ thấy buồn cười.
Tài sản nghìn tỉ của nhà họ Trần mà Trần Phong còn không coi ra gì, Thẩm Quân Văn lại chỉ cho anh một triệu.
“Sao thế? Vậy tao cho mày thêm năm trăm nghìn nữa!” Thẩm Quân Văn cắn răng nói, cho dù anh ta là cháu ruột của Thẩm Hồng Xương thì thuê một vệ sĩ với tiền lương theo năm là hai mươi triệu, anh ta cũng thấy xót ruột.
Đúng là ngàn vàng mua bộ xương khô thật rồi, Trần Phong sẽ không tiếp tục không biết điều chứ?
Trần Phong lắc đầu: “Thẩm Quân Văn, có thể mày không tin nhưng lời của mày ngày hôm đã cứu mày một mạng.”
Sắc mặt Thẩm Quân Văn thay đổi, anh ta nói: “Trần Phong, mày nói vậy là có ý gì?”
“Không có ý gì, bây giờ mày lập tức lấy lại một trăm triệu của mày ở chỗ mẹ vợ tao, sau đó rời khỏi Thương Châu và bảo đảm với tao rằng sau này mày sẽ không bước vào Thương Châu nửa bước. Chuyện giữa hai chúng ta coi như đã qua.” Trần Phong hờ hững nói, nếu Thẩm Quân Văn thật sự muốn ngu ngốc đối đầu với anh đến cùng, anh chắc chắn sẽ không tha cho Thẩm Quân Văn, ít nhất cũng phải để anh ta bò ra ngoài.
Nhưng Thẩm Quân Văn đã có ý chịu thua thì anh cũng không ép anh ta đến bước đường cùng. Vì dù sao thì Thẩm Quân Văn cũng là cháu của Thẩm Hồng Xương. Bây giờ anh đang có quan hệ hợp tác với Thẩm Hồng Xương, nếu Trần Phong thật sự khiến Thẩm Quân Văn có vấn đề gì thì anh cũng sẽ gặp không ít rắc rối.
“Mày đang đùa với tao đấy à?” Sắc mặt của Thẩm Quân Văn âm u đến mức có thể chảy ra nước, ý của Trần Phong là Trần Phong mới là người tha cho anh ta, có phải thằng ngốc này điên rồi không?
Chẳng lẽ Trần Phong không biết Thẩm Quân Văn là người của nhà họ Thẩm sao? Trần Phong không biết chuyện nhà họ Thẩm giết chiết Trần Phong đơn giản như giết chết một con kiến sao?
Thẩm Quân Văn thật sự không biết, rốt cuộc Trần Phong lấy đâu ra tự tin.
“Đùa?” Trần Phong cười khinh bỉ nói: “Thế này đi, tao cho mày một cơ hội, mày gọi điện thoại bảo người giỏi nhất mày quen đến đây, mày sẽ biết là tao có đùa không.”
Thẩm Quân Văn suýt nữa bật cười vì quá giận, thằng ngốc này đúng là đang lấy tính mạng của mình để làm màu. Trần Phong thật sự cho rằng người của anh ta đều cùng một loại với mười mấy vệ sĩ vừa nãy sao?
“Mày chắc chắn là muốn tao gọi người đến đây?” Thẩm Quân Văn cười khẩy lên tiếng: “Người tao gọi đến lần này không dễ nói chuyện như tao đâu.”
“Bảo mày gọi thì mày cứ gọi đi, sao mày nói lắm như vậy chứ.” Trần Phong cau mày nói, cùng lắm thì Thẩm Quân Văn gọi Thẩm Hồng Xương đến, nhưng cho dù là Thẩm Hồng Xương thì khi gặp Trần Phong cũng phải cung kính gọi anh một tiếng cậu Trần.
“Được, mày nói đấy nhé, đến lúc đó đừng hối hận!” Thẩm Quân Văn cười khẩy, sau đó lấy điện thoại ra mà gọi cho một số.
“Chú Hàn, bây giờ chú có rảnh không?”
“Cháu là Quân Văn…”
“Cháu đang ở cao ốc Hoàng Hậu, chú mau đưa các anh em đến đây đi.”
Thái độ của Thẩm Quân Văn rất cung kính, vì người bên kia điện thoại năm đó đã từng vào sinh ra tử với Thẩm Hồng Xương. Sau này Thẩm Hồng Xương rửa tay gác kiếm, còn người đó bây giờ vẫn hoạt động trong thế giới ngầm, là nhân vật máu mặt có tai mắt khắp mọi ngóc ngách trên đường phố Thương Châu. Người trong giới gặp đều phải cung kính gọi một tiếng ông Hàn!
Chú thích: *Nguyên văn: Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ vũ phạm cấm, đây là một câu nói của Hàn Phi Tử, có nghĩa là các nhà Nho dùng văn làm rối loạn pháp luật, hiệp sĩ dùng võ phạm vào điều cấm.